Chương 8

Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

8.

Đối với chuyện tôi là bạn gái cũ của Chu Tự, Tống Tây Hành không hề biết, sau này tôi nghĩ lại, hoặc là anh không nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Chu Tự, hoặc là Chu Tự cài đặt để chỉ tôi và Tô Hân có thể nhìn thấy.

Đêm đó tôi không muốn ngồi xe của Tống Tây Hành, anh liền lái xe đi theo sau tôi một hồi lâu, cuối cùng tôi thỏa hiệp lên xe.

Máy sưởi bên trong xe ấm áp, không biết anh lấy từ đâu ra một bình sữa bò nóng đưa cho tôi, tôi không nhận, anh chậm rãi thu tay lại, nhỏ giọng nói:

"Triệu Ti Uẩn, anh muốn biết lý do em bài xích anh."

Anh cảm nhận được điều đó.

Tôi dựa vào cửa sổ xe trầm mặc, cho đến khi anh không hỏi thêm câu nào nữa, sau khi xe khởi động chạy trên đường, tôi nhìn những ánh đèn vụt qua như sao băng, bình tĩnh nói với anh:

"Em là bạn gái trước của Chu Tự."

Gần như ngay khi tôi vừa dứt lời, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra “Kít…” một tiếng, sau đó dừng lại ở ven đường, trong xe nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Tống Tây Hành nắm chặt lấy vô lăng, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh do dùng sức quá mạnh.

Ánh đèn lờ mờ chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, không hiểu sao tôi cảm thấy anh đang đè nén điều gì đó, một lúc sau, anh mới quay mặt sang nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười như tuyết tan giữa mùa đông.

“Em cũng là học sinh của anh.”

Một cơn gió lạnh từ khe cửa kính tôi vừa mở ra chui thẳng vào cổ áo tôi, hơi lạnh.

Tâm trạng lo lắng rối bời của tôi bỗng nhiên bình tĩnh lại, không biết bởi vì câu nói kia của anh, hay là vì cơn gió vừa rồi.

Tôi nghĩ, ghét lây sang cả anh thực sự có hơi quá đáng.

Đây là lần thứ hai tôi gặp Tống Tây Hành, tiếp xúc với anh quả thực có thể gợi lại những ký ức mà tôi đã quên nếu như đó không phải là trùng hợp.

Tôi lại nằm mơ, trong giấc mơ tôi đang ở trong một căn phòng, tấm rèm bằng vải thưa bên cửa sổ và bài kiểm tra trên bàn đều đang tung bay theo cơn gió mùa hè.

Tấm rèm che khuất một bóng người mảnh khảnh, một bóng lưng nhỏ yếu ngồi trước bài kiểm tra, ánh nắng lốm đốm rải rác khắp sàn nhà.

Nhưng cũng chỉ có một thước phim như vậy.

Mà sau lần đầu tiên gặp Tống Tây Hành, tôi nằm mơ thấy mình đang ở trên sân bóng rổ đầy nhiệt huyết, đáng tiếc hình ảnh xung quanh đều rất mơ hồ.

Tôi từng cho rằng sẽ không bao giờ tìm lại được đoạn ký ức đó, nhưng hiện tại cảm thấy có lẽ không phải như vậy.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu Chu Tự tìm đến tôi, lúc ấy tôi vừa ra khỏi ký túc xá liền nhìn thấy hắn mặc áo gió màu đen đứng dưới gốc cây chờ tôi.

Trong mắt hắn như đang đè nén điều gì, hỏi tôi sao lại biết Tống Tây Hành.

Tôi nói: "Không liên quan đến anh.”

Gió xuân lay động lá cây, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của Chu Tự:

“Ti Uẩn, anh biết bộ dáng của anh ấy rất giống anh, nhưng em làm ơn dừng lại được không?”

Sau đó, tôi suy nghĩ một lúc mới hiểu những lời Chu Tự nói, hắn cảm thấy tôi muốn lấy Tống Tây Hành làm thế thân của hắn. 

Nhấn Mở Bình Luận