Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta
Đến khi trời sáng thì Túc Sơn đến tìm bọn họ, trong tay cậu ta là một cái giỏ trúc phủ khăn vải, dưới lớp vải là mùi hương bánh bao nhân rau củ thơm nức mũi.
Con sâu tham ăn của Lý Tinh trỗi dậy, cô nhấc một góc khăn lên rồi hít sâu một hơi tấm tắc khen "Bánh bao này nhìn thật ngon, mùi hương cũng rất thơm."
Túc Sơn đặt giỏ trúc lên bàn, cười nói "Đây là do Giản bà bà làm, bà ấy làm bánh bao là ngon nhất trấn này đấy."
Lý Tinh cầm một cái bánh bao nóng hổi đặt vào trong một cái bát sạch rồi để qua một bên, lúc này cô mới lấy một cái khác chính mình tự ăn.
Thấy cô làm vậy thì Túc Sơn khó hiểu nói "Làm vậy bánh bao sẽ nguội, ăn không còn ngon nữa đâu."
Cắn một miếng lớn cả vỏ bánh và nhân, cô lúng búng nói "Anh Sở không thích ăn đồ quá nóng, đem ra để nguội một chút rồi lúc nữa anh ấy ra ăn là vừa."
Quân Ân ngồi một bên ăn bánh bao, nghe cô nói mà không khỏi bĩu môi nói "Tôi cũng không thích ăn đồ quá nóng, sao không thấy cô cũng làm như thế."
Nghe anh ta nói, cô hừ một tiếng đầy ghét bỏ, nói "Đại nam nhân có chân có tay, sức khỏe tốt, thân hình cường tráng tự mình làm mà ăn."
Cắn một miếng lớn bánh bao như trút giận, tự thấy bản thân là đại nam nhân, anh ta không cùng nữ nhân đấu khẩu.
Túc Sơn nhìn bọn họ hỗ động thì cười nói "Tình cảm hai người trông thật tốt."
Lý Tinh nhìn cậu ta như nhìn quái thai, vẻ mặt viết rõ con mắt nào của cậu thấy tình cảm chúng tôi tốt.
Túc Sơn không khỏi ngượng ngùng, không lẽ cậu ta nói sai rồi sao.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, qua một lúc thì Sở Nhiên cùng Thẩm Dục rời khỏi gian trong.
Sở Nhiên vẫn như bình thường lạnh nhạt, Thẩm Dục vẫn dáng vẻ ôn hòa cùng bọn họ chào hỏi.
Lý Tinh thấy hắn ngồi xuống thì đưa cái bánh bao kia cho hắn, nịnh nọt nói "Em để nguội một chút rồi đấy, không còn quá nóng đâu."
Khi Sở Nhiên chuẩn bị cầm bánh bao lên ăn, nhưng chưa kịp cầm thì Thẩm Dục đã đưa tay lấy đi, đặt vào bát hắn một cái bánh còn nóng hổi, y đúng lý hợp tình nói "Dạ dày của em không tốt, không lên ăn đồ nguội lạnh."
Nhìn bánh bao còn tỏa hơi nóng trong bát, lại nhìn nam nhân bên cạnh, hắn cầm bánh bao lên cắn từng miếng nhỏ, lòng thầm nghĩ Rõ ràng mấy hôm trước tang thi nhà hắn còn rất tốt, như thế nào bây giờ cảm thấy đối phương có chút phiền phức nha.
Nhìn hai bọn họ Lý Tinh cười vui sướng đến sắp điên luôn, cô lấy lại bánh bao trong tay Thẩm Dục, cười ha hả nói "Vậy cái này tôi liền ăn."
Chờ bọn họ ăn xong, Túc Sơn nói "A Thục tỷ nói chờ mọi người ăn sáng xong thì tôi dẫn mọi người đi an táng tộc nhân."
Khúc mắc với người dân ở đây đều không còn, Thẩm Dục tự nhiên nắm tay Sở Nhiên tự đắc đi qua A Thục ở phía đằng xa mà đến nơi Túc Sơn chỉ.
Không phải nói em ấy sẽ không thích tôi sao?! Cô nhìn xem, không phải chúng tôi đang cùng nhau rất tốt sao?
A Thục nhăn mặt nói với nam nhân cường tráng bên cạnh "A Lạc, vị khách nhân này bị khổng tước công nhập sao? Ta có cần đi nói vu sư giúp hắn làm lễ tế trừ tà không? Dù sao cũng là người của người truyền lời, không thể cứ để như vậy đi?"
(Khổng tước công = khổng tước đực = công đực)
Nam nhân A Lạc lắc đầu cười nói "Hắn không phải bị khổng tước công nhập, không cần mời vu sư."
Nhìn thấy trên mặt coi vẫn còn vẻ khó hiểu, nam nhân vội thúc giục nói "Chúng ta nhanh đi thôi, Đại Đầu đang đợi chúng ta đấy."
Có thêm nhóm Sở Nhiên giúp đỡ, trong hai ngày việc hỏa thiêu những tộc nhân bị biến thành tang thi đã hoàn thành.
Nói đến cũng thật ngạc nhiên, người sống sót của thôn Thục có tổng cộng mười ba người, trong đó không có người thường nào mà toàn bộ đều là bị năng giả.
Ngoài A Thục ra còn có một lão nhân gọi là vu sư cũng là tam hệ dị năng phong, thủy và thổ.
Thêm vào đó còn có bốn song hệ dị năng giả, nhưng bọn họ đều giống những dị năng giả đa hệ khác, thăng cấp chậm chạp.
Đây thật sự là những con người được trời cao ưu ái, nhưng sự ưu ái này lại chính là mầm họa.
Trong một căn nhà trúc cũ kĩ, một lão giả tóc tai rối bời, da nhăn nheo ngồi bên bàn trúc, đôi mắt đục mờ do tuổi già nhìn chằm chằm thanh niên đối diện mà dùng giọng nói khàn đặc hỏi lại "Ngươi nói năng lực mà thần ban cho chúng ta sẽ dẫn đến những động thực vật nhận được đặc ân kia thèm khát rồi khiến tộc ta toàn diệt sao?"
Sở Nhiên chậm rãi mà lạnh nhạt nói "Đúng vậy.
Bản năng của sinh vật là tranh đấu dành lấy tài nguyên, các người được ưu ái, chắc chắn sẽ đưa đến ganh tị và thèm khát."
Vu sư không nói, nhưng hắn cảm nhận được rằng lão sẽ đồng ý.
Quả thật qua một lúc thì lão thở dài nói "Thần cho chúng ta món quà cuối cùng trước khi hoàn toàn rời bỏ chúng ta.
Không ngờ ngài vẫn còn để cho chúng ta một bất ngờ khác."
Đôi mắt trầm đục đó đối diện với hắn, lão nói "Tộc ta không thể diệt, nhưng ta già rồi, ta sẽ ở đây bồi các tộc nhân ở lại."
Sống lưng A Thục thẳng tắp, cô nhìn lão như đang chờ đợi một điều quan trọng nào đó.
Quả nhiên vu sư lại nói tiếp "Tư Đồ Thục Phiên.
Con là con gái của tộc trưởng đời trước, trong tất cả tộc nhân còn sốnh sót, con là người công chính nhất, chính trực nhất, tài gỏi nhất.
Tộc trưởng Thục tộc liền giao cho con làm đi."
A Thục đặt tay nắm đấm tay phải lên ngực trái, cô cung kính đáp lại "Tư Đồ Thục Phiên nhận trọng trách này sẽ cố gắng hết sức để tộc ta kéo dài huyết mạch."1
Chuyện di dời Thục tộc cứ như vậy liền giải quyết dễ dàng, tối đó vu sư cùng A Thục thúc giục những người khác nhanh chóng thu dọn vật phẩm cùng lương thực.
Trong số bọn họ có một dị năng giả đơn hệ không gian và một song dị năng có hệ không gian, đồ ăn và đồ dùng của mười mấy người vừa vặn nhét đầy hai không gian này.
Đợi đến khi trời sáng thì A Thục dẫn đầu đoàn xe ngựa theo sau xe jeep của Quân Ân rời đi, phía sau lưng bọn họ là thôn làng điêu tàn cùng một lão nhân niệm một câu kinh văn nào đó như đang chúc bọn họ lên đường bình an..