Siêu Năng Lực
Cuộc sống mới đã bắt đầu,
Bao điều lý thú, lo âu, nhọc nhằn,
Tương lai là những khó khăn,
Buồn, vui, rầu rĩ, băn khoăn... đón đường...
***
“Vạn sự khởi đầu nan - Gian nan bắt đầu nản”... À nhầm... Bỏ câu sau đi. Các tiền nhân đã nói rồi, khởi đầu bất cứ việc gì đều có điều gây trở ngại. Ví dụ khởi nghiệp chẳng hạn. Vốn, kinh nghiệm, đối tác, khách hàng... là những thứ phải tìm hiểu, tính toán... nếu không sẽ thất bại ngay ở bước đầu tiên.
Làm quen với môi trường sống khác xưa cũng vậy. Đi học đại học, làm việc xa nên ở trọ này, chuyển nhà này... Tuy rằng khó khăn, nhưng “mãi rồi cũng ổn”.
Thế mới biết, thời gian làm chúng ta thay đổi rất nhiều...
***
Vũ trụ Transformers...
Sa mạc Sahara..
- HỢP THỂ!
Năm tên robot cao lớn nhất hô to và lập tức tiến hành động tác biến hình.
Xoạch xoạch...
Ầm ầm...
RẦM...
Một Transformer Combiner với thân thể đồ sộ, khổng lồ, cao hơn 100m xuất hiện: Màu sắc tím than chiếm chủ đạo, cái đầu dữ tợn, trước trán có đôi sừng nhọn hoắt, nhìn giống đang đội mũ samurai, hai cánh tay đỏ và vàng, đôi chân trắng và đen - da cam.
Cú đáp xuống của hắn làm rung chuyển mặt đất, khí thế mạnh bạo tỏa ra, tạo sóng xung kích và gió lốc, hất văng cả tấn cát vàng.
Tên này chính là Menasor - một gã điên!
[Theo Transformers Fanpage Việt Nam]
Menasor là phiên bản hợp thể của đội Stunticon, một team toàn các anh biến thành ô tô và láo toét tới mức Megatron cũng khó lòng quản lí được. Những thành viên trong đội bao gồm:
Đội trưởng Motormaster (phần thân): Đôi lúc còn được gọi là Motorbreath, một bạo chúa lạnh lùng và tàn bạo, không bao giờ có một chút thương xót cho bất cứ một sinh vật nào. Tự gọi mình là “King of the Road” (Ông Vua của Đường Phố), Motomaster luôn mong muốn sẽ tự tay giết chết Optimus Prime vào một ngày nào đó (mặc dù trong thâm tâm ảnh luôn biết rằng Megatron sẽ làm điều đó trước).
Mỗi khi Motormaster ra lệnh thì không thuộc hạ nào dám ý kiến nửa lời vì quá sợ hãi trước cơn thịnh nộ có thể giáng xuống đầu mình. Có thể nói rằng những thành viên còn lại trong đội Stunticon kinh sợ trước thủ lĩnh chứ không hoàn toàn tuân phục và kính trọng. Chính điều đó đã gây nên vô khối rắc rối khi họ hợp thể lại.
Drag Strip (tay phải): Là một kẻ bị ám ảnh bởi chiến thắng, Drag Strip thà chết trong đau đớn tột cùng còn hơn phải hi sinh thắng lợi để bảo toàn mạng sống. Ngoài ra, Drag Strip cũng là một kẻ có cái tôi to đùng và thích khoe khoang chiến tích với mọi người. Anh này có thể thao thao bất tuyệt về các chiến công của mình một cách kĩ càng tới từng chi tiết nhỏ nhặt.
Các Decepticon khác, bao gồm cả Megatron, ghét cay ghét đắng Drag Strip. Nếu không phải vì nỗi ám ảnh chiến thắng khiến ảnh trở thành một kẻ thù nguy hiểm đối với Autobot thì chắc Megatron đã đập nát thành phế liệu rồi. Cơ mà Drag Strip chẳng bao giờ thèm quan tâm đến cái đồ GATO đó (hater gonna hate).
Dead End (tay trái): Là một người theo chủ nghĩa tiêu cực, Dead End không bao giờ tìm thấy sự tồn tại của mọi sinh vật có chút nào giá trị. Đằng nào mọi sinh vật cũng sẽ bị tuyệt diệt. Các hành tinh sẽ trở nên cằn cỗi. Mọi mặt trời sẽ tắt ngúm. Vũ trụ sẽ nổ tung hoặc tan vào hư vô. Thế rốt cuộc ý nghĩa của sự tồn tại là gì?
Chắc tại quá bi quan trước cuộc đời, Dead End đành phải tập trung chăm lo cho nhan sắc của bản thân cho qua ngày đoạn tháng. Thế mà cứ khi nào có dịp là đám Decepticon lại lôi chuyện đó là để giễu cợt làm anh tuyệt vọng sâu sắc. Khi ra trận, anh cũng dũng mãnh lắm đấy chứ, chiến đấu không khoan nhượng luôn. Ít ra thì trong nỗ lực bảo vệ tính mạng, Dead End có thể quên đi sự vô nghĩa của sự tồn tại, của cuộc đời và của cả cái vũ trụ này. Thế mà không thằng nào chịu hiểu cho anh (thở dài).
Wildrider (chân trái): Đúng như cái tên, Wildrider luôn “lơ đãng”, mỗi tội “lơ đãng” ở đây có nghĩa là lao như điên như rồ trên đường và gây nguy hiểm cho tất cả mọi người. Những ai không biết sẽ nói rằng Wildrider chỉ đang diễn trò để thu hút sự chú ý, nhưng các đồng đội thì biết anh không hề diễn. Ngay cả Motormaster mà chạy xe bên cạnh Wildrider cũng phải dè chừng nữa kìa. “Nó bị như thế lâu rồi”, một Stunticon chia sẻ.
Breakdown (chân phải): Mắc chứng hoang tưởng siêu nặng, ảnh thực sự tin rằng tất cả mọi thứ, dù là sinh vật sống hay đồ vật vô tri đều đang nhìn mình (“Chúng nó cứ nhìn tôi!”).
Anh cũng không thích đứng trong đám đông luôn (“Cậu nghe thấy họ nói không?!”). Và dĩ nhiên cũng không thích làm trung tâm của sự chú ý (“Đừng có nhìn chằm chằm vào tôi nữa!”). Nhiều lúc Breakdown chỉ ước mình là con người để có thể biến mất luôn, khỏi bị ai dòm ngó (“Tránh xa tôi raaaaa!!!”).
Chứng hoang tưởng quá nặng là điểm yếu lớn nhất của Breakdown, nó gây ra stress cực độ, đặc biệt là khi anh phải làm việc với những thằng như Wildrider.
Như đã nói ở trên, Menasor là sự thất vọng lớn lao của Megatron. Lúc đầu phe Decepticon đã hi vọng Menasor sẽ trở thành vũ khí tối thượng của mình nhưng rốt cuộc phần tâm trí của năm thành viên Stunticon không thể hòa hợp hoàn toàn và tạo ra những lỗi tồi tệ.
Sự xung đột giữa đội trưởng Motormaster và các thành viên còn lại quá lớn nên khi hợp thể lại tạo thành một, Menasor chỉ biết tàn phá chứ không suy nghĩ được mấy (cứ tưởng tượng tay chân của bạn lại căm ghét thân thể xem). Thêm nữa là thành viên nào trong đội cũng có vấn đề về tâm thần nên Menasor như một phiên bản hỗn tạp của sự mất ổn định, điên loạn và mâu thuẫn vậy.
Cực mạnh, cực bất ổn, cực bạo lực, Menasor không phải là một vũ khí hữu hiệu nhưng lại là một con quái vật thực sự trên chiến trường, càn quét mọi thứ trên đường đi, kể cả…phe mình.
***
- TIÊU DIỆT TOÀN BỘ!
Âm thanh như sấm nổ của Menasor vang lên.
Chiu chiu chiu...
Pằng pằng pằng...
Hắn xông đến, vũ khí tầm xa tấn công nhóm Autobot liên tục, không ngừng nghỉ. Mưa bom bão đạn trút xuống mục tiêu chẳng hề nhân nhượng...
Roẹt...
Đúng lúc này, một cổng không gian được mở, bay ra là đội phi cơ Aerialbot.
Cứu viện đã tới!
- KẾT HỢP!
Các thành viên cũng chẳng chậm trễ, tức thì biến hình.
Xoạch xoạch...
Ầm ầm...
RẦM...
Đầu màu đen, thân đỏ, hai tay trắng, đôi chân đen. Xét tổng thể thì bên Autobot đẹp mã hơn rất nhiều phe Decepticon. Một người trông trầm ổn, bình tĩnh, kẻ kia nhăn nhó, hậm hực, đầy cuồng nộ.
Combiner với kích thước và sức mạnh tương đương Menasor xuất hiện: Superion!
[Theo Transformers Fanpage Việt Nam]:
Autobot cũng có các đội biến hình, không thì lúc Decepticon tấn công, biết lấy gì mà chống trả? Và Superion là Combiner đầu tiên của họ.
Superion được tạo thành bởi các Aerialbot - có thể hiểu đơn giản là đội seeker của Autobot, tập hợp những chiến binh không chiến tài ba nhất. Thế nhưng trái ngược với họ, Superion lại không phải là một chiến binh hoàn hảo.
Việc kết hợp tâm trí của các thành viên trong đội là vô cùng quan trọng. Nếu như khía cạnh tinh thần không hòa hợp thì sẽ dẫn đến sự mất ổn định và phát điên. Vậy nên các thành viên trong đội Combiner thường có quan hệ thân thiết với nhau từ lâu và trên hết là họ phải có chung một đặc điểm hoặc một khao khát nào đó để có thể chắc chắn rằng dù tính cách hoàn toàn khác biệt, họ vẫn có thể hợp lại thành một bản thể hoàn chỉnh. Và đây chính là vấn đề của Superion.
Bình thường thì các Aerialbot rất thân thiết với nhau nhưng không hiểu sao khi hợp thể thì phần tâm trí lại không được hòa hợp hoàn toàn. Và thay vì tìm cách để giải quyết vấn đề này tận gốc, các Aerialbot lại chọn một cách khá tiêu cực là đóng hết những phần khác biệt về tính cách lại.
Nói cho dễ hiểu thì thế này: Nếu bốn thằng trong đội thích ăn thịt mà lại có một thằng thích ăn rau thì phần “thích ăn rau” sẽ bị tắt đi để dễ hòa hợp với phần còn lại.
Việc chặn những phần mâu thuẫn giúp Superion tập trung duy nhất vào nhiệm vụ tiêu diệt Decepticon, đặc biệt là Menasor - Combiner của đội Stunticon nhưng lại khiến anh ta không thể nhanh chóng phản ứng hoặc thích nghi với chiến thuật mới. Các Autobot khác thì lại nhầm lẫn sự xa cách của Superion là sự tự kiêu, trong khi sự thật là bộ não của Superion không thể tập trung vào nhiều thứ cùng một lúc.
Superion được tạo nên bởi năm Aerialbot:
Silverbolt (phần thân): Anh cũng đồng thời là đội trưởng bên Aerialbot luôn, chức vụ này do chính Optimus Prime giao phó. Bình thường Silverbolt luôn được biết tới với hình ảnh một chiến binh quyết đoán, dũng cảm, luôn hi sinh vì mọi người, nhưng thực ra tất cả những cái đó chỉ để che đậy một điều mà ngoài Optimus Prime ra không ai biết: Silverbolt rất sợ độ cao!
Thủ lĩnh Autobot giao cho anh chức đội trưởng cũng vì hi vọng anh quá lo cho mấy thằng còn lại mà quên đi nỗi sợ của mình. Và quả đúng là như vậy thật, Silverbolt là một chỉ huy xuất sắc. Đồng đội và các fan vẫn thường gọi anh là “gà mẹ”.
Air Raid (chân trái): Anh này nổi tiếng là một tên liều mạng và một chiến binh đấu tay đôi rất khá. Air Raid mang đầy đủ các đặc điểm mà một trẻ trâu thường có: trẻ tuổi, bốc đồng, ăn nói láo lếu. Mục đích sống duy nhất của Air Raid là được vui vẻ và anh thích những điều bất ngờ.
Air Raid thường đột ngột xuất hiện trước kẻ thù rồi tấn công chúng. Thái độ này đã khiến Air Raid gặp nguy hiểm rất nhiều lần, nhưng anh lại thích như vậy. Hồi Cybertron còn chưa chiến tranh, Air Raid cũng rất hay lẻn đi xem đấu võ đài ở thế giới ngầm và là fan cuồng của Megatron!
Fireflight (tay phải): Hay còn được gọi là Firefly, anh là sự kết hợp giữa bản tính trẻ con và một tâm hồn đầy mộng mơ. Chính vì vậy mà mỗi khi Fireflight cất cánh là va chạm lại xảy ra rất gần và rất nhanh xung quanh anh. Nếu các Aerialbot cần bằng cấp mới được bay thì Fireflight sẽ bị cấm bay suốt đời!
Thực ra Fireflight rất tốt bụng, chỉ là anh không thể tập trung nổi khi nhìn thế giới quá tươi đẹp từ trên cao thôi mà. Thật khó để đồng đội có thể nổi cáu và mắng chửi một người trong sáng thánh thiện tới mức như thế, nhưng cũng thật khó để bay bên cạnh một thằng mà nó không bao giờ để ý mình đang bay đi đâu.
Skydive (chân phải): Là con mọt sách của cả đội. Skydive cực kì am hiểu về lịch sử và khoa học của không chiến nhưng anh thực sự không thích tham gia vào lắm. Mặc dù vậy Skydive lại có khả năng bắt chước được hết mọi kiểu bay mà anh nhìn thấy nên có lẽ anh là Autobot có kĩ thuật bay tốt nhất mọi thời đại.
Thế nhưng chính bản thân Skydive lại không hề biết điều đó, chắc tại anh thích chui vào thư viện ngồi hơn là bay lượn trên bầu trời. Rất may là tất cả các đồng đội đều biết khả năng thực sự của Skydive.
Slingshot (tay trái): Thỉnh thoảng còn được gọi là Quickslinger, anh này là một kẻ vừa to mồm vừa khó chịu. Nhưng nhiều người tin rằng thái độ ngạo mạn bố đời, hay khoe khoang và có phần nông cạn của Slingshot là để che giấu cho sự bất an trong thâm tâm anh ta vì Slingshot là Aerialbot bé và yếu nhất đội. Nhiều người còn lại thì không quan tâm và chỉ mong thằng này cút đi cho khuất mắt hoặc ngậm mồm lại.
Ở một vài vũ trụ khác thì Slingshot được thay thế bằng Airazor hoặc Alpha Bravo, và Powerglide biến thành vũ khí của Superion.
***
Chíu chíu chíu...
Bùm bùm bùm...
Superion bay trên không, súng pháo và tên lửa nã xuống Menasor, chặn lại bước tiến của hắn, giải nguy cho đồng đội.
Chiến đấu leo thang...
***
Trái Đất...
Vương Quốc Anh...
- Chú biết ca sĩ Taylor Neris chứ? Hôm nay sẽ có một “Đại Nhạc Hội” cực kì cuồng nhiệt tại sân vân động “Wings of Liberty” (Đôi Cánh Tự Do). Trong đó, hấp dẫn nhất là sự xuất hiện của ca sĩ nổi tiếng này!
Cô bé Mabel vừa ăn bánh mì paté mua ở cửa hàng Bánh Mì Việt Nam, vừa hỏi Yurnero. Sau lần đầu tiên được chàng kiếm khách dẫn đi, nó đã yêu thích luôn sản phẩm tuyệt vời kia.
- À... Ờ... Chú không biết! Hì hì. - Anh gãi đầu, cười trừ.
Quãng thời gian Yurnero đến Trái Đất là rất ngắn nên chưa thể cập nhật hết thông tin, nhất là lĩnh vực giải trí. Chàng kiếm khách chủ yếu tập trung vào các kỹ năng giao tiếp, kĩ năng sống, khoa học thường thức... Anh chỉ nắm bắt sơ qua về những nhạc sĩ tiếng tăm như Mozart, Beethoven, Bach... còn lại mù tịt.
- Eo ôi! Cô ấy có quá nhiều người biết, toàn thế giới luôn! Tại sao chú lại kém khoản này thế nhỉ?
Mabel cau mày, tỏ vẻ người lớn.
Yurnero mỉm cười:
- Vậy cháu kể đôi chút xem cô ấy là nhân vật như thế nào?
Thực ra chàng kiếm khách có thể tra trên Internet nhưng bản thân muốn chính cô bé nói ra cho thân thiết hơn. Đây cũng là một cách dạy trẻ em.
- Vâng! Ngoài giọng ca hoàn hảo thì điểm đặc biệt nhất là Taylor Neris sở hữu mái róc màu nước biển, đôi mắt xanh lá cây rất đặc trưng. Cái đấy chả phải do nhuộm lẫn đeo kính áp tròng đâu, tự nhiên trăm phần trăm! Cô ấy đã trả lời trong một cuộc phỏng vấn rằng nó có từ khi sinh ra. Biết đâu lại liên quan biển cả nhỉ? Vì bố mẹ ca sĩ là dân vùng duyên hải.
Báo chí đồn đại câu chuyện khác như này: Taylor Neris có thể giao tiếp với động vật ở đại dương. Mỗi lần cô ấy hát lên là người hâm mộ đều cảm thấy bản thân như lạc vào thế giới đầy màu sắc. Nếu tổ chức liveshow tại bờ biển thì sẽ thu hút hàng ngàn loại cá khác nhau!
Wao! Cháu mong rằng khi lớn lên sẽ trở thành ca sĩ sở hữu giọng hát tuyệt diệu như thế!
Cô bé vừa nói vừa ao ước, đôi mắt long lanh, thật đáng yêu!
- Cháu cũng có chất giọng rất cuốn hút mà!
Yurnero nhớ về lần xem Mabel biểu diễn ở trường học, cả khán đài đều hoan hô cực kì nồng nhiệt. Anh không ngờ cô bé lại có khả năng đáng kinh ngạc như vậy. Hồn nhiên, trong sáng, đầy nội lực... Tóm gọn là xuất sắc!
“Giống như nàng sao?”. - Anh thầm nghĩ.
- Chú mau dẫn cháu tới đấy đi. Còn khoảng hai tiếng nữa là bắt đầu đó!
Mabel giơ đôi vé lên, một trẻ em, một người lớn. Thì ra cô bé đã ấp ủ mua trước rồi. Giá của chúng lúc đầu không đắt lắm, nhưng càng gần giờ diễn thì càng bị đẩy lên cao. Cũng may đây là nó canh được.
- OK! Let’s go!
Thực tế, mấy hôm nay có nhiều tin tức về liveshow. Tuy nhiên, Yurnero không chú ý lắm. Chỉ là khi nhìn tấm vé, hình bóng quen thuộc khiến chàng kiếm khách khó mà tin nổi!
“Chú nhất định giúp cháu thực hiện ước mơ!”. - Anh tự hứa với bản thân.
Ở thế giới cũ, Yurnero và Slithice luôn mong một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc cùng những đứa con thân yêu.
Tuy vậy... Đáng tiếc...
***
- Chậc! Đường nào nhỉ? Ùn xe mất rồi! - Chàng kiếm khách chép miệng.
Ách tắc giao thông khiến hai chú cháu gặp khó khăn. Có lẽ do độ hot của show diễn nên dân tình đổ xô đi xem.
- Có cách rồi!
Anh quay xe, đỗ ở khu vực trông coi rồi bế Mabel bay!
Tất nhiên, bản thân đã sử dụng chút phép thuật làm hai người tàng hình, không thì sẽ gây động tĩnh lớn.
- Waaa! Chú biết cả trò này cơ đấy! Thế cứ chầm chậm thôi ạ!
Cô bé vô cùng bất ngờ và thích thú. Vậy là bọn họ dạo quanh phố phường, dạo qua thị trường, mất một tiếng rưỡi đồng hồ, khi đến sân vận động thì đã chật ních!
May là vẫn len vào được!
Không khí nơi đây cực kì sôi động, như một núi lửa sắp bùng nổ. Trăm ngàn người hâm mộ chờ đợi, hò reo, cổ vũ, selfie...
Đại Nhạc Hội mang tên “God Bless Us” (Thần Linh Phù Hộ Chúng Ta) có sự góp mặt của hơn 50 ca sĩ và nhóm nhạc nổi tiếng hàng đầu thế giới, từ khắp các châu lục như Taylor Neris, Linkin Park, Alan Walker, Big Bang...
Âm thanh, ánh sáng... đều được đầu tư kĩ lưỡng, hứa hẹn sẽ đem lại một bữa ăn tinh thần hoàn hảo tuyệt đối!
Chương trình lần này là để bày tỏ niềm thương tiếc sâu sắc đến những nạn nhân xấu số đã ra đi trong vụ xâm lược ở New York và các vùng lân cận, đồng thời quyên góp ủng hộ cho gia đình của họ.
Tới giờ, MC giới thiệu và một phút mặc niệm bắt đầu…
Khi kết thúc, giai điệu quen thuộc của ca khúc “We are the World” cất lên:
“There comes a time
When we heed a certain call
When the world must come together as one
There are people dying
Oh, and it"s time to lend a hand to life
The greatest gift of all…”
Đến đoạn điệp khúc, toàn bộ khán giả trên sân vận động Wings of Liberty đồng thanh hát vang:
“…We are the world
We are the children
We are the ones who make a brighter day, so let"s start giving
There"s a choice we"re making
We"re saving our own lives
It"s true we"ll make a better day, just you and me…”
Không khí bùng nổ, tâm linh mỗi người như kết nối với nhau, cảm xúc giao hòa, lan tỏa yêu thương…
“Là nàng thật sao? Nàng đã chuyển thế đầu thai?
Ánh mắt, nụ cười, mái tóc, giọng hát, khuôn mặt ấy… chẳng thể nhầm lẫn được!”.
Yurnero sững sờ trước Taylor Neris, đôi tay nắm chặt, thân hình khẽ run.
Nghe lời kể của cô bé Mabel, nhìn vé, poster, quảng cáo… anh cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Vì tin đồn thường kém chính xác, ảnh thì có thể qua chỉnh sửa.
Thế nhưng, tận tai nghe thấy, tận mắt chứng kiến, chàng kiếm khách đã khẳng định suy đoán của bản thân, mối nghi ngờ được giải đáp: Cô ca sĩ giống hệt Slithice!
“Neris… Siren… Thì ra là vậy…”. - Trong đầu thầm nhủ.
Trên khán đài…
“Tim lại đập rộn ràng rồi…
Cực kì hồi hộp, phấn kích, kích động, mong chờ điều gì đó…
Hôm nay là đỉnh điểm…
Có ai đang nhìn mình sao?
Từ trước tới giờ, bọn họ vẫn thế mà?”…
Hàng loạt nghi vấn tuôn trào ở tâm trí Taylor Neris.
Trạng thái rạo rực, thôi thúc đó đột ngột bùng lên, khiến cô gái bất ngờ, may mà làm ca sĩ lâu năm nên không biểu hiện bên ngoài. Vài tuần trước, nó xuất hiện, khác hẳn so với cảm xúc hàng ngày.
Sau bài hát mở đầu, đáng lẽ đến lượt nhưng vì vấn đề ấy nên đành chuyển cho người tiếp theo.
“Chắc do căng thẳng quá thôi. Hết đợt này, mình sẽ tạm nghỉ một thời gian, về quê với bố mẹ”.
Taylor Neris ngồi trong phòng, thầm tính toán.
Tới phiên, cô gái đi ra và nói:
- Xin giới thiệu đến tất cả quý vị và các bạn sáng tác mới nhất của tôi. Hãy lắng nghe và cảm nhận!
Khán giả reo hò:
- Oh Yeah!!!
GỌI
Người yêu ơi, đang ở nơi nào,
Giữa muôn ngàn vì sao lấp lánh?
Biển gọi anh, âm thanh sóng nổi,
Theo em về trong nỗi tương tư,
Phải chăng ta quen từ kiếp trước,
Để nỗi nhớ xuôi ngược dòng sông?
Ra đại dương mênh mông bát ngát,
Hay thượng nguồn đôi mắt yêu thương?
Giọng hát tuyệt vời cất lên, hoà vào bản ballad có giai điệu ngọt ngào, dễ nhớ, ca từ nhẹ nhàng, đơn giản mà sâu lắng, làm toàn bộ sân vận động bỗng chốc lâm vào im lặng lạ thường.
Mọi người lắc lư theo âm nhạc, các thanh niên nhân cơ hội tỏ tình, nhiều đôi yêu nhau trao nụ hôn nồng cháy…
- Hoan hô…
Rào rào…
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt chẳng ngớt. Bài hát “Gọi” lại sắp trở thành hit mới!
***
Taylor Neris chuẩn bị nói tiếp…
Đúng lúc này…
- ÙMMM BÒÒÒ…
Một âm thanh to đùng như sấm rền vang lên. Tiếng bò rống điếc tai khiến các fan ở quanh ngã xuống đất bởi bị choáng, nhiều người phải lùi xa.
- Tránh ra!
Vù…
Rầm rập…
Bóng đen lực lưỡng hất văng những ai cản đường, chạy vọt về phía khán đài, tốc độ cực nhanh, giống một chiếc xe đua. Mặt sân hằn rõ từng vết chân.
Vút..
Roành...
Kẻ này giậm nhảy, vụt cái lên trên, làm cho sàn bằng thép lún vào hơn chục centimet, rung chuyển nó.
Hầu hết người đang đứng đều té do chấn động, chỉ có cô ca sĩ và vài nhân vật khác còn vững vàng nhờ bám nhau, nhưng tâm trạng vẫn bất ngờ xen sợ hãi.
Đây là một người đàn ông cơ bắp, cao khoảng 1m8, mặc quần áo đen, tóc húi cua, mặt mũi bặm trợn, đôi mắt đỏ lòm, hai tay xăm trổ hình thù chả rõ.
- Càn rỡ!
Ngay khi các vệ sĩ phản ứng và hắn định lao tiếp thì âm thanh quát tháo đầy phẫn nộ văng vẳng bên tai.
Vù...
Bọn họ ngẩng đầu, những khán giả cũng bắt chước nhìn lên, chỉ thấy một thân ảnh đang hạ xuống từ bầu trời, là nam thanh niên!
Yurnero xuất hiện kịp thời, không như mấy tên trong vài ba bộ tiểu thuyết mạng, chờ vụ án xảy ra mới ló mặt.
Taylor Neris nhìn chàng kiếm khách, cảm giác quen thuộc sâu tận con tim ập đến mãnh liệt, bất giác đổ lệ. Cô lau khóe mi, không hiểu vì gì, hoang mang nghĩ:
“Đó là ai?
Mình biết anh ta ư?
Tại sao mình vừa thấy thân thiết, an toàn, hạnh phúc lẫn đau đớn, xót xa?...”.
Nữ ca sĩ định đưa tay ra nhưng ngập ngừng rồi rụt lại ngay.
Mọi thứ diễn biến quá đột ngột, bản thân chẳng rõ xoay sở thế nào...
Yurnero cũng mang cảm xúc tương tự: mừng vui, ân hận, tiếc nuối, thống khổ... nhưng anh kìm nén chúng rất tốt, chả biểu lộ.
Bốn vệ sĩ áo đen tỉnh lại sau ngạc nhiên, lập tức chấp hành nhiệm vụ, chuẩn bị bắt giữ kẻ gây rối thì...
- Buông mau!
Rầm rầm...
Sức mạnh của tên đàn ông thật ấy to lớn, hất văng bốn đối thủ có kích thước ngang mình ra xa hơn chục mét.
- Ùmm bòòòò…
Gã ta rống lớn rồi bắt đầu màn biến hình dọa người.
Roạc…
Đầu mọc hai cái sừng đen nhọn hoắt, chĩa về trước, mặt mũi dài ra, cơ thể phồng lên, rách toạc hết quần áo, da đổi màu, tứ chi chống đất, thêm thô to, cường tráng, đuôi thò từ sau, vung vẩy phần phật…
Hắn hóa thành một con bò tót, cao khoảng 5m, dài gần 9m!
Kích thước quả thực kinh dị!
- Aaaaa…
- Quái vật…
- Dị nhân…
- …
Những ca sĩ, khán giả ở gần hoảng hốt, la hét thất thanh, bỏ chạy, nhưng vẫn tồn tại kẻ tỏ vẻ hứng thú…
- Taylor Neris là của tao!
Cái giọng ồm ồm, đầy cuồng vọng phát ra bởi miệng con vật.
Vậy mà điệu bộ dữ tợn ấy chỉ khiến cô gái hơi lo lắng một chút, chẳng hiểu sao lại thấy bình tĩnh khác lạ, rằng với chàng trai trước mắt thì có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, gian khổ…
“Là tình yêu sét đánh ư?”. - Trong lòng cô ca sĩ thầm hỏi.
Yurnero đối diện gương mặt diễm lệ, nhẹ nhàng cười bảo:
- Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!
Đoạn quay ngược, hừ lạnh:
- Loại súc sinh như mày thì đừng hòng!
Các fan ở đằng xa quay phim chụp ảnh, bàn tán xôn xao:
- Waaa! Đúng là thần tượng của tôi! Không hề e ngại!
- Chắc do người vừa xuất hiện…
- Ôi! Đẹp trai quá! Tôi muốn làm bạn gái của anh ta!
- Mơ đi cưng!
- Liệu có phải chiêu trò gì chăng?
- …
***
- Mày đáng chết!
Ầm ầm…
Bò tót tức giận, lao rầm rập về phía chàng kiếm khách. Mặt sàn rung chuyển và lún sâu sau mỗi bước chân.
Tốc độ chả khác gì ô tô vít hết ga, chạy vùn vụt, lực lượng kinh khủng, tưởng chừng vài chiếc xe tank trước nó như trò trẻ con.
Ai có thể cản nổi?
- Aaaaa…
Đa số người la lên hoặc che mắt, không dám nhìn. Họ tưởng tượng mục tiêu sẽ bị húc lòi ruột, giày xéo chẳng còn hình dạng…
RẦM…
Cảnh buồn nôn chả xuất hiện như trong suy nghĩ.
Sau cú va chạm như trời giáng với âm thanh tựa bom nổ, con thú đã bị cánh tay rắn chắc chặn lại ở mũi, không thể tiến thêm!
Sóng xung kích sinh ra trước đấy thổi bay loa đài, đổ ngã ngổn ngang, trừ Taylor Neris và Mabel thì kẻ khác cũng chung số phận.
- Ùmm bòòòò…
Bò tót gầm rú, tứ chi cào cấu thủng mặt sàn mà vô dụng!
Khán giả thêm một phen kinh ngạc, còn Yurnero nhíu mày, nói:
- Chà... Có vẻ mày cũng chỉ là con rối mà thôi!
Lúc tiếp xúc, anh phát hiện trong cơ thể nó ẩn chứa một luồng năng lượng hắc ám và đang điều khiển tâm trí. Thủ đoạn này khá cao minh, nhưng bản thân đã có cách giải quyết.
Xoạt...
- Graaa...
Chàng kiếm khách truyền một tia Hỗn Nguyên Lực vào con thú, hóa thành kiếm khí, chém tan năng lượng bóng tối. Chỉ thấy mục tiêu kêu to rồi bỗng chốc tỉnh táo và trở nên hoảng sợ tột độ.
Binh...
Roành...
Yurnero nhảy cao và giã cùi trỏ thẳng đầu bò tót, khiến nó ngã vật xuống sàn, nằm bẹp dí, chẳng nhúc nhích nổi, mắt quay đơ, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự!
Anh không hạ sát thủ vì đối phương chỉ là quân tốt thí, hơn nữa gây máu me, với trạng thái hiện tại của nữ ca sĩ và Mabel thì sẽ mất điểm!
Con thú thu nhỏ, trở về hình dạng nhân loại, các vệ sĩ mau chóng hốt xác đi. Người xem trầm trồ, hoan hô:
- Ư ư! Đẹp trai quớ!
- Sức mạnh thật phi thường!
- Khéo là thành viên của RDISP ý!
- Mời hẳn siêu năng lực gia đến biểu diễn à?
- Thú vị ghê...
- ...
***
- Cám ơn anh!
Taylor Neris nở nụ cười kiều diễm, bắt tay chàng kiếm khách.
Yurnero đáp lại, ánh mắt nhu hòa:
- Việc phải làm! Chớ bận tâm!
Chứng kiến người đối diện nhìn mình, bàn tay nắm chặt, chẳng muốn rời xa, cô gái hơi đỏ mặt và thu về, nghĩ thầm:
“Đôi mắt kia... chôn giấu tình cảm biết bao nhiêu năm tháng...”.
Nữ ca sĩ nói tiếp:
- Có vẻ chúng ta quen nhau, nhưng tôi không nhớ rõ anh là ai. Hay anh cầm lấy danh thiếp của tôi? Chúng ta sẽ có một buổi hẹn để biết thêm... Không... Bất cứ khi nào anh rảnh rỗi thì đều có thể tới tìm tôi...
Taylor Neris bắt đầu cuống quýt khó hiểu. Đám đông ồn ào to nhỏ...
Chàng kiếm khách khẽ bảo:
- Đừng lo lắng! Anh tặng em một bài hát nhé?
- Vâng! - Cô gái vô thức đáp ứng.
Yurnero giơ tay hút lấy một chiếc guitar và micro. Ở thế giới cũ, những loại nhạc cụ như thế này cũng phổ biến nên bản thân biết rõ và đã từng thành thạo.
NHỚ HƯƠNG XƯA
Ân tình chẳng dứt, duyên chưa tận,
Thời không chuyển dịch, thấy cố nhân,
Bóng hình trước mắt, lòng vương vấn:
“Bao năm lại gặp ở hồng trần”,
Kí ức đâu phải đám phù vân,
Dẫu cho sóng biển xô bao lần,
Nhật Nguyệt trên cao cứ xoay vần,
Giữa đời lận đận, ai còn thân?
Giọng ca tuyệt hảo vang lên, bản acoustic nhẹ nhàng mang âm hưởng dân gian đương đại Anh Quốc với từ ngữ cách điệu, giàu hình ảnh, lắng đọng, sâu sắc... đã làm toàn bộ khán giả lâm vào yên lặng, thưởng thức nó.
Rào rào...
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt khắp sân vận động chúng tỏ sức hấp dẫn không thể chối từ của ca khúc. Xem ra nó lại sắp thành hit!
Chàng kiếm khách biểu diễn xong, nói với Taylor Neris:
- Bảo trọng!
Rồi anh bay lên không trung, tàng hình biến mất trước mắt mọi người.
Nữ ca sĩ bỗng thấy hụt hẫng, nuối tiếc, trong đầu chỉ còn bóng hình duy nhất kia…
***
Yurnero trở về chỗ Mabel, sử dụng một phép thuật là Vô Ảnh (Imageless - Muyou), đánh lừa thị giác, khiến cho người ngoài nhìn vào không nhận ra anh, coi đây là kẻ bình thường, ngoại trừ cô bé.
Ma pháp đó được dạy bởi một vị sư phụ lúc bản thân tu luyện cùng đứa em Pan, rất thích hợp bây giờ. Trừ phi có ai sở hữu lượng tinh thần lực lớn hơn thì mới trông rõ.
Sau đợt này, chàng kiếm khách cũng quyết định gia nhập RDISP.
Mabel hưng phấn kêu:
- Oh my God! Chú Ken thật là lãng mạn quá đi! Ngay từ đầu cháu đã linh cảm rằng chú rất đặc biệt mà! Khi nào cháu mới tìm thấy tình yêu như vây?
- À… Ờm… Vấn đề ấy thì cần cháu lớn đã. - Anh chưa biết giải thích kiểu gì.
- Ây daaa… Thế thôi, xem tiếp chương trình.
- Ừ!
***
Nơi nào đấy trên Trái Đất…
- Khà khà khà! Thú vị lắm…
Giọng cười như thể phát hiện một điều gây vui thích.
Âm thanh quanh quẩn khó tan, tưởng chừng người bình thường nghe vào sẽ đánh mất thần trí, trở thành con rối bị thao túng…
***
Đưa cháu tham gia Đại Nhạc Hội,
Chợt gặp “người ấy”, thấy xa xôi,
Một cước đá bay kẻ gây rối,
Để lại ca khúc, quay bước thôi,
Mĩ nhân - Kiếm khách ngược lối rồi,
Tâm trí xúc động lẫn bồi hồi,
Tình xưa nghĩ cũ, ai nhớ nổi?
Mơ ngày mai sẽ không đơn côi...