Điền Duyên
Nhậm Viễn Minh không nhúc nhích, tiếp tục nói: "Đều gây ồn ào, Đỗ Quyên tỷ tỷ không quản được đâu."
Một câu mới nói xong, Lâm Xuân đã đi tới trước mặt, là trực tiếp từ trên cái giá hai trượng cao nhảy xuống.
Tiểu Viễn Minh toét cái miệng nhỏ nhắn cười, rất có hương vị âm mưu được như ý.
Lập tức, Lâm Xuân nắm Viễn Minh đi đến cách vách.
Cửu Nhi không yên lòng, cũng đi theo.
Tiểu Viễn Minh bị đám người vợ Đại Đầu ngăn cản, hỏi là chuyện gì.
Tiểu Viễn Minh nói: "Là các tỷ tỷ cãi vã. Cãi to lắm, rất hung dữ. Cơm không có ai nấu, đồ ăn cũng không làm, buổi tối không có cơm ăn đâu. Đều chỉ vào mặt nhau mắng, đều muốn làm vợ Lâm gia."
Vẻ mặt hắn thập phần hưng phấn, như đang tuyên bố đại hỉ sự vậy.
Thật hết cách. Ngày trong núi qua thật sự quá bình đạm, không dễ dàng có chút động tĩnh, hắn có thể không thấy cao hứng sao!
Vợ Đại Đầu nghe xong giật mình, vội vàng bỏ việc trong tay lại chạy về hướng bên kia. Phùng Thị cũng kích động, sợ khuê nữ nhà mình chịu thiệt, cũng vội vàng đi theo, những người không liên quan như vợ Đại Mãnh cũng đi theo.
Đi đến cửa viện Hoàng gia đã thấy Lâm Xuân, Cửu Nhi đứng ở ngoài cửa.
Cảm thấy buồn bực, thăm dò nhìn vào bên trong, chợt nghe thanh âm Đỗ Quyên: "... Các ngươi cảm thấy ta không hỏi thị phi, chuyên môn làm người hoà giải?"
Không ai trả lời, nàng tiếp tục nói: "Mọi người thích nghĩ như thế nào là tự do của mỗi người. Dù ta đứng ra bình phán việc này, nói các ngươi cũng sẽ không chịu phục, nói như thế nào đều đắc tội với người khác. Nếu không phải ở tại nhà ta, ta mới lười xuất đầu đó."
Nàng luôn có một câu nói một câu, Tiểu Phương không quen nên không thích.
"Thật muốn nháo lớn, nháo đến trưởng bối ra mặt, nhất định phải làm rõ thị phi trắng đen, sợ là sẽ không ai tốt cả. Đây không phải là chuyện giết người phạm pháp, không nhất định phải tranh đúng sai thắng thua. Đây chỉ là việc nhỏ, tranh thắng cũng không khẳng định được người khen tốt, thua cũng không khẳng định bị mất mặt. Cho nên ta nói đừng cãi cọ nữa, đợi cơm chiều làm xong xuôi, ta dạy cho các ngươi làm một kiểu quần áo mới."
Quế Hương nghe xong hết sức cao hứng, vội hỏi: "Thật hả?"
Lại đi kéo Thanh Hà, ý bảo nàng đừng làm rộn, kết thúc đi.
Tánh tình Thanh Hà nóng nảy, thấy như vậy cũng buông tay, cũng hỏi về quần áo.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười.
Như Đỗ Quyên nói, nói như thế nào đều đắc tội với người. Nàng nhân cho khỏi phiền nhưng đắc tội với hai người.
Một là Tiểu Phương, cảm thấy cô cô đem chuyện giao cho tỷ muội Đỗ Quyên, các nàng không để bụng chút nào, để mặc cho đám con gái nháo, xảy ra chuyện cũng không quyết định mà sợ đụng chạm người khác. Ba phải, thật không biết cô cô nhìn trúng điểm nào của nàng.
Người khác chính là Hòe Hoa, cảm thấy đều ba phải khuyên người như nhau, dựa vào cái gì nàng bị người mắng, Đỗ Quyên lại áp đảo mọi người? Cũng không thấy Đỗ Quyên nói đạo lý cao thâm gì, thậm chí cũng không nhắc tới nguyên do sự tình từ đầu đến cuối, sao cứ vậy mà kết thúc?
Trong lòng vạn loại bất bình, khi nhìn thấy Lâm Xuân đi tới thì đồng loạt phun trào.
Nàng cố gượng cười lấy ra ấn triện hình đầu heo, đưa cho Lâm Xuân nói: "Xuân Sinh, cái này trả lại cho ngươi, ta không nhận, đỡ phải để người ta nhìn đoán mò, nói chuyện không lọt tai, liên luỵ ngươi."
Lâm Xuân nghe xong nhíu mi nhưng không nhận lấy, ánh mắt đảo qua mặt của đám con gái.
Mặt Tiểu Phương đỏ lên, hận không thể nhào tới xé miệng Hòe Hoa. Đây không phải là trước mặt mọi người đánh vào mặt nàng sao? Con gái tranh nhau vài câu, ai sẽ đem việc này nháo đến trước mặt đương sự chứ. Nháo loạn, Hòe Hoa cũng mất mặt, huống chi cô cô cũng tới rồi, rất nhiều phụ nữ đều đi vào nữa.
Lúc này nàng mới phát giác được vừa rồi Đỗ Quyên xử lý đúng.
Chẳng những là đám người vợ Đại Đầu, Cửu Nhi và đám thiếu niên cũng đi vào.
Mặt Thanh Hà cũng không dễ nhìn, cũng cảm thấy mất mặt.
Đỗ Quyên thở dài, nhà mẹ đẻ tiểu cô ở chung một chỗ, thật là nhiều chuyện.
Lâm Xuân nhìn một vòng, mới đối với mọi người nói: "Nhà ta xây nhà, các ngươi đến hỗ trợ, ta rất cảm tạ. Như vậy đi, Đỗ Quyên...", hắn chuyển hướng về phía Đỗ Quyên, "Khi rảnh ngươi vẽ một bộ 12 con giáp ra, ta làm đồ chơi cho các nàng xem như đáp tạ."
Đám con gái nhất thời lộ vẻ vui mừng.
Đỗ Quyên khổ sở nói: "Ngươi nghĩ cho đẹp, ta chỉ vẽ mấy con thường thấy, rồng, hổ gì đó ta không biết vẽ."
Một đứa con gái lấy can đảm nói: "Vậy cũng đừng làm mấy cái này. Chúng ta không biết chữ, cũng không còn nhỏ, không muốn chơi cái này."
Lâm Xuân liền hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?"
Đứa con gái đó thấy hắn nhìn mình, giật mình, đỏ mặt cúi đầu, lắp bắp không dám nói.
Nàng chỉ nói thôi, cũng không nghĩ tới là muốn cái gì.
Đỗ Quyên giúp mọi người nghĩ kế nói: "Ta thấy là, không bằng các ngươi để Lâm Xuân giúp các ngươi làm cái hộp trang điểm, thực dụng, lại đẹp, có thể dùng rất nhiều năm nữa."
Tiếng nói vừa dứt, hơn phân nửa đám con gái đều nói "Tốt" "Ai".
Đều lên tiếng, rồi lại nhìn nhau ngượng ngùng rụt cổ, xấu hổ cười.
Lâm Xuân làm hộp trang điểm nhất định là tinh xảo, các nàng đương nhiên muốn.
Một đứa con gái lớn một chút nói: "Xuân Sinh, ngươi đừng chê cười chúng ta kiến thức hạn hẹp."
Lâm Xuân cười nói: "Sẽ không. Các ngươi muốn hộp trang điểm, nếu muốn tiểu động vật hoạt hình thì nói với Đỗ Quyên. Đợi xây nhà xong, ta sẽ làm, xong chia cho các ngươi."
Vợ Đại Đầu nhân cơ hội đi ra, cười nói mấy ngày nay mọi người đều mệt mỏi, Xuân Sinh làm gì đó cho mọi người là hẳn nên. Thêm một hồi nói đùa khách khí, một trận khúc mắc được hóa giải.
Nhưng Tiểu Phương và Hòe Hoa càng tức.
Tiểu Phương nghĩ, Đỗ Quyên thật biết lấy lòng người khác, dù sao không cần nàng ra sức, nàng vui vẻ làm người tốt. Đầu heo nhỏ của Hòe Hoa nàng đã thấy qua, vừa nhìn là biết đơn giản. Hộp trang điểm phức tạp hơn nhiều, phí công còn phí vật liệu. Nàng thay nhà cô cô kêu oan, tức chết rồi!
Hòe Hoa phí hết tâm tư mới được Lâm Xuân điêu cái ấn triện đầu heo cho mình, kết quả Đỗ Quyên chỉ nói một câu là tất cả đám con gái đều được Lâm Xuân làm hộp trang điểm, đồ của nàng thành "món đồ chơi nhỏ", không đáng giá gì.
Cũng không phải nàng kiến thức hạn hẹp, cảm thấy hộp trang điểm đáng giá, chỉ là hộp trang điểm đối với con gái mà nói, nó không mang ý nghĩa bình thường, ấn triện của nàng thật không bằng.
Nàng cảm thấy Đỗ Quyên khinh người quá đáng. Một bụng uỷ khuất nhưng không dám biểu lộ ra. Không dễ dàng kềm nén nước mắt, nàng cúi đầu lặng lẽ đi qua một bên nhóm lửa, không còn tâm tư cười đùa nữa.
Nhưng Hoàng Ly luôn nhìn chằm chằm vào nàng, lúc này đột nhiên hỏi: "Hòe Hoa tỷ tỷ, sao ngươi mất hứng vậy? Không phải ngươi nói, ngươi được con heo nhỏ, người bên ngoài đỏ mắt nói nhảm sao? Xuân Sinh ca đồng ý làm hộp trang điểm cho mọi người, ai cũng có, không ai đỏ mắt ngươi, không chỉ trỏ ngươi nữa, không phải ngươi nên cao hứng sao?"
Mỗi người đều có, sao nàng cao hứng được?
Nhưng lời này, vạn vạn lần Hòe Hoa không dám nói ra.
Nàng cả kinh, mặt không còn chút máu, ngẩng đầu lắp bắp nói: "Không... Không phải."
Cái này đắc tội với hầu hết đám con gái.
Bất luận Hòe Hoa phủ nhận thế nào, mọi người đều nhận định nàng muốn như vậy.
Tuy mọi người còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng dựa vào trực giác con gái, ai cũng cảm thấy Hòe Hoa có dụng ý riêng.
Bởi vậy mọi người khinh thường bĩu môi, tâm tư không đen tối mới là lạ đó! Nàng ước gì Lâm Xuân chỉ làm cho một mình nàng. Hừ, thật buồn cười, ngay cả Đỗ Quyên còn chưa ăn dấm, còn kêu Lâm Xuân giúp các nàng làm hộp trang điểm, nàng tính thứ gì, cũng bày đặt ghen tỵ!
Thấy mọi người đều nhìn mình, Hòe Hoa vừa tức vừa gấp, đơn giản không che dấu, cố cười nói với vợ Đại Đầu: "Ta chỉ cảm thấy Đỗ Quyên nói rất đúng, cảm thấy thật không có ý nghĩa. Đỗ Quyên mang chúng ta bận trước bận sau, còn bị người nói không biết tiết kiệm, chỉ biết lợi dụng đồ Lâm gia, làm như chúng ta lãng phí rất nhiều."
Nói đến cuối cùng, thanh âm nàng nghẹn ngào, mắt ngấn lệ, cực kỳ ủy khuất.
Tiểu Phương thấy nàng lôi chuyện lúc trước ra, còn kéo lên đầu Đỗ Quyên, rõ ràng là cáo trạng nàng, nhất thời kinh sợ không thôi.
Quả nhiên nhắc tới Đỗ Quyên, Lâm Xuân, Cửu Nhi, vợ Đại Đầu, vợ Đại Mãnh đồng loạt nhìn về phía Hòe Hoa, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Phùng Thị càng nghiêm giọng hỏi Đỗ Quyên.
Thanh Hà còn chưa bình ổn, thấy tình hình này như gãi đúng chỗ ngứa.
Nàng mặc kệ Hòe Hoa có tâm tư gì, liền nắm lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng, nói: "Đúng vậy! Ta nói lấy thịt xào măng tây, Tiểu Phương tỷ liền nói ta phá, không biết tiết kiệm, còn nói chúng ta lãng phí đồ của nhà tam thúc. Vì cô cô, nàng bênh vực kẻ yếu, nói tới lui kéo một đống lớn..."
Nàng nói nào là "Tam thúc" lại là "Cô cô", hai bên thân thích Lâm Xuân gia đều bày ra. Nếu không phải người ở đây đều là quen thuộc, nghe sẽ bị hồ đồ.
Bây giờ mọi người mới hiểu được căn nguyên cãi nhau.
Mặt Phùng Thị liền sầm lại.
Khuê nữ nàng bận rộn ra sức còn bị người nói như vậy, nàng đương nhiên mất hứng.
Vợ Đại Đầu lúng túng, nhìn Phùng Thị áy náy cười.
Nhưng nàng cũng không thể để người chửi nhà cháu gái, sợ Tiểu Phương chịu không nổi, tẩu tử cũng mất mặt. Giờ nàng mới nhận ra vừa rồi Đỗ Quyên áp đảo thật đúng, không nên lật ra việc này.
Lâm Xuân nhíu mày, muốn nói điều gì, lại cố kỵ tình cảm họ hàng.
Cửu Nhi không nghĩ nhiều, lớn tiếng nói: "Ai, điều này cũng đáng cãi nhau sao? Nếu thịt không đủ, gọi Như Gió lên núi tha một con hươu bào trở về không phải là có rồi."
Lâm Xuân vội liếc hắn một cái, hắn liền câm miệng.
Mạt Tiểu Phương càng trắng hơn.
Vợ Đại Mãnh nhìn sắc mặt khác nhau của đám thiếu nữ, thiếu chút nữa bật cười.
Ở phương diện này nàng là nhân tinh, liếc mắt một cái đã hiểu đại khái.
Thấy vợ Đại Đầu xấu hổ, muốn thay nàng xuất đầu, bởi vậy đi lên phía trước cười nói: "Thanh Hà, Tiểu Phương tỷ tỷ ngươi nói cũng đúng. Bất quá có chuyện nàng không rõ ràng, ngươi nên nói cho nàng biết. Thịt đồ ăn lương thực chuyển qua bên đây đều là cố định. Bởi vì các ngươi muốn học nấu cơm, mới mượn cơ hội này lại đây hỗ trợ. Dù sao nhiều đồ như vậy, tùy các ngươi làm như thế nào, làm ra cũng là bản lĩnh của các ngươi. Ta thấy Đỗ Quyên an bài rất tốt, so với chúng ta ngày hôm trước nấu cơm còn tiết kiệm hơn."
Thanh Hà mừng rỡ, vỗ tay nói: "Đúng là như vậy! Đại bá nương, không phải món nào ta cũng xào với thịt, chỉ là tách thịt ra dùng cho những món khác nhau, vậy sao lại không đúng? Tiểu Phương tỷ liền mắng chúng ta phá đồ nhà tam thúc."
Nàng không buông tha người, bỏ qua chuyện Tiểu Phương không biết nội tình, nhéo nàng không buông.
Vợ Đại Mãnh trừng mắt cháu mình, nói: "Tiểu Phương tỷ ngươi cũng là hảo tâm, nói không phải rồi thôi! Còn ồn ào!"
Hòe Hoa lại cố cười nói: "Ta chỉ cùng Lâm cữu mẫu (kêu như Quế Hương thường kêu) khuyên các nàng, kết quả hai đầu đều đắc tội, đều oán ta, còn mắng ta một trận, không ai dám lên tiếng."
Nước mắt rốt cuộc rớt xuống.
Đỗ Quyên thở dài. Hòe Hoa oán cả nàng, trách nàng không ra mặt giúp nàng.
Nàng cũng lười quản, tùy các nàng đi, kéo Hoàng Tước Nhi vào bếp nấu ăn.
Bên kia vẫn chờ ăn cơm.