Quyển 1 – Chương 15: Quần lót có thể dẫn quái

Trọng Khải Mạt Thế

"Thật sự là cậu, cậu còn sống!"

Mặt sĩ quan Tiểu Tống tràn ngập xúc động, chạy đến trước Lâm Siêu, dùng sức lực như gấu của mình ôm lấy gã, vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn cả lên, bảo: "Cậu không chết, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết, thật tốt quá, thật tốt quá!"

Mấy người Sở Sơn Hà nhanh chóng chạy tới.

Khóe mắt Sở Sơn Hà hơi phiếm hồng, cố sức đấm lên ngực Lâm Siêu, nói: "Huynh đệ tốt, tôi liền biết cậu không dễ dàng chết như vậy!"

Phó viện trưởng ngạc nhiên nói: "Lâm tiểu huynh đệ, cậu làm sao thoát chết được, thật không thể tin nổi, những đầu hủ thi đâu?"

Lâm Siêu chưa kịp trả lời, sĩ quan Tiểu Tống lập tức trợn mắt nhìn, nói: "Ông nói gì vậy, lẽ nào ông rất hy vọng Lâm huynh đệ chết?"

Phó viện trưởng thấy gã hiểu lầm, hấp tấp nói: "Ý của tôi không phải vậy, tôi chỉ hiếu kỳ vì sao cậu ấy có thể sống sót rời khỏi vòng vây khổng lồ của hủ thi, hơn nữa trên người Lâm huynh đệ không có bất kỳ vết thương nào, quả thật là kỳ tích!"

Nghe hắn phân bua, đám Sở Sơn Hà mới chú ý, Lâm Siêu không những còn sống mà thân thể vẫn nguyên vẹn như cũ, chỉ có y phục hơi dơ bẩn do bị thịt thối bám lấy, tỏa ra mùi tanh tưởi.

Lâm Siêu thấy khuôn mặt năm người đầy sự tò mò, nhưng không dám mở miệng hỏi, hắn không muốn bọn họ nghĩ ngợi lung tung, liền trả lời ngay: "Do vận khí tốt, sau khi tách khỏi được mấy con đường, tôi gặp phải một chiếc ôtô vận tải chặn đường, quái vật thì đuổi sát phía sau, tôi đành leo lên xe ôtô vận tải, sau đó từ nóc xe trèo lên cột đèn đường, sau đó đợi đám quái vật từ từ tản ra, mới xuống được, nên tới chậm."

Hắn nói ngắn gọn, nhưng nhóm người Sở Sơn Hà có thể tưởng tượng được hình ảnh lúc đó, không kiềm nổi mà đổ mồ hôi lạnh thay Lâm Siêu.

Phó viện trưởng trầm tư một hồi, nghi ngờ nói: "Cột đèn cao tầm tám mét, những hủ thi thấy cậu ở phía trên, làm sao sẽ ly khai đây?"

Lâm Siêu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tôi tự có biện pháp."

"Biện pháp gì?" Phó viện trưởng cảm thấy hứng thú hỏi.

Lâm Siêu châm chọc hắn: "Tại sao tôi phải nói cho ông biết?"

Phó viện trưởng ngẩn ra, lập tức nghiêm mặt nói: "Nếu phương pháp của cậu hữu dụng, tôi sẽ nói cho những người khác, như vậy sẽ giúp cho người sống sót tăng cao tỉ lệ sinh tồn, đây chính là một việc thiện!"

Lâm Siêu "Hừ" một tiếng, nhàn nhạt nhìn hắn, nói: "Phương pháp rất đơn giản, ông chỉ cần ném đi quần lót trên người mình, liền có thể dẫn dắt quái vật rời đi."

"Quần, quần lót?"

Bao gồm Sở Sơn Hà bên trong, mấy người thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Lâm Siêu lẩm bẩm nói: "Không sai, quần lót của tôi cách vài ngày mới giặt một lần, khá bốc mùi, dĩ nhiên có khả năng lừa chúng nó rời khỏi, ông có thể dùng phương pháp đó."

Mấy người cảm thấy choáng váng, nữ y tá mặt đỏ bừng, xấu hổ nghiêng đâu sang nơi khác.

"Thật, thật sự được không?" Phó viện trưởng rất hoài nghi nhìn hắn.

"Ông thử một lần thì biết." Lâm Siêu hờ hửng đáp.

Đây đúng là một phương pháp, hắn không nói xạo, chỉ là, hắn không sử dụng phương pháp này để rời thoát khỏi bầy hủ thi, mà là lợi dụng khúc xạ ánh sáng, che giấu thân thể mình sau đó rời đi.

Lợi dụng quần lót?

Chỉ có thể lừa gạt một ít hủ thi sơ kỳ, đợi sau khi chúng nó tiến hóa ra trí tuệ, ngươi dám ném quần lót ra, chỉ có đường chết!

Lâm Siêu không để năm người có cơ hội nhiều lời, nói: "Đi thôi."

"Dường như cậu rất am hiểu về những con quái vật này." Phó viện trưởng đẩy nhẹ gọng kính, tò mò nói: "Cậu đã giết chết chúng rất nhiều sao?"

Lâm Siêu lạnh lùng liếc hắn một cái, không trả lời, bầu không khí trở nên nặng nề.

Sĩ quan Tiểu Tống nổi giận nói: "Ông không cảm thấy vấn đề của ông rất nhiều sao, huynh đệ Lâm Siêu là Võ giả cổ, ông biết Võ giả cổ là gì không? Đây là một cơ cấu bí mật của quốc gia, đừng nói một Phó viện trưởng cỏn con như ông, cho dù viện trưởng của bệnh viện hàng đầu, cũng chưa có tư cách trò chuyện với cậu ấy!"

Đã biết thân thủ của Lâm Siêu, gã nhận định Lâm Siêu là một Võ giả cổ.

Phó viện trưởng sợ run rẩy cả người, tuy gã chưa từng nghe về Võ giả cổ, nhưng có nghe qua "Cơ cấu bí ẩn", nên cho rằng đây chính là một tổ chức thần bí lâu đời, gã ngại ngùng không dám hỏi nữa.

Sĩ quan Tiểu Tống hừ lạnh một hơi, nói: "Mới vừa rồi còn muốn bỏ lại Lâm Siêu huynh đệ, bây giờ lại hỏi cái này hỏi cái kia, ông chẳng phải là bác sĩ sao, chờ đến viện nghiên cứu khoa học, sẽ phân cho ông một con quái vật, để cho ông nghiên cứu thật tốt!"

Phó viện trưởng xám tro cả mặt, gã cũng không muốn một người có "Bối cảnh cực lớn" và thực lực cường đại như Lâm Siêu lưu lại ấn tượng xấu, đồng thời còn oán giận, ngoài miệng liền nói: "Làm sao có chuyện đó, tôi không hề có ý định vứt bỏ Lâm tiên sinh, tôi vẫn luôn cùng mọi người chờ đợi, hơn nữa, ta hỏi điều này, vẫn là muốn viện trợ nhiều người sống sót! Lâm tiên sinh, ngươi đừng nghe gã nói mò, ta tuyệt đối không có ý định bỏ rơi cậu!"

"Khặc khặc, da mặt thật dầy..." Sĩ quan Tiểu Tống cười nhạt.

Phó viện trưởng không ngó ngàng tới hắn, chỉ khẩn trương nhìn Lâm Siêu, nói: "Lâm tiên sinh, ngươi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không có ý định bỏ rơi ngươi."

Lâm Siêu gật đầu, nói: "Đã biết."

Hắn không tìm cách truy cứu, trên thực tế, hắn cơ bản chẳng lưu ý, nếu không phải sự kiện này có thể gieo vào lòng Sở Sơn Hà một hạt giống, hắn hiển nhiên sẽ không cứu vớt bất kỳ kẻ nào.

Hơn nữa, trong tận thế, chính, bị người khác vứt bỏ là sự tình bình thường, từ nhỏ hắn đã trải qua rất nhiều tình huống như thế, sớm tập mãi thành thói quen, đồng thời nghĩ chuyện này là đương nhiên, ngoài dự định chính là Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống, cư nhiên thực sự dựa vào ước định đợi ở chỗ này, khiến hắn có chút bất ngờ, những khi nhớ lại những ghi chép về Sở Sơn Hà ở kiếp trước, là một nhân vật, tâm tình liền bình thường lại.

Lời nói của Lâm Siêu rơi vào tai Phó viện trưởng, hắn lập tức cho rằng Lâm Siêu tin lời hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng liên tục nói lời hay ý đẹp.

Về phần Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống, nghĩ rằng Lâm Siêu là một người lương thiện, không tính toán nhỏ nhặt, cảm thấy kính phục từ đáy lòng.

Lâm Siêu nhìn đồng hồ, nói: "Khởi hành."

Sở Sở Hà gật đầu, dẫn đội đi về tiến lên phía trước.

"Huynh đệ Lâm Siêu, cậu thật không muốn nhập ngũ sao, tôi có thể tiến cử cho cậu, giúp cậu trực tiếp thành Thiếu úy, lấy bản lĩnh của cậu, chẳng bao lâu sẽ lên cấp Thiếu tướng." Sở Sơn Hà chưa chấp nhận buông tha, gã nghiêm túc nhìn Lâm Siêu, nói: "Một người tồn tại ở đây rất nguy hiểm, đi theo tôi đi."

Lâm Siêu lắc đầu.

Sở Sơn Hà thở dài, nói: "Lần này cậu đã cứu ta một mạng, nếu sau này cậu gặp trắc trở, nhất định phải nhớ đến tìm tôi!"

"Ừ!" Lâm Siêu trịnh trọng gật đầu.

Mấy người đi một hồi, ven đường đụng độ gặp mấy đầu hủ thi, đều bị Lâm Siêu lẫn Sở Sơn Hà hợp lực đánh chết, chẳng bao lâu, đã đi tới địa điểm tiếp ứng mà Sở Sơn Hà nói.

Đây là một quãng trường rộng, có mấy trăm hủ thi tập trung, trong đó phần lớn là phụ nữ lớn tuổi, lúc này mặt thối rữa đến độ không nhìn rõ ngũ quan.

Lâm Siêu cùng đám người ẩn núp trong một góc cạnh cao ốc gần quãng trường, yên lặng chờ đợi, dựa theo lời Sở Sơn Hà nói, người tiếp ứng sẽ lái máy bay trực thăng đến, trực tiếp cứu viện từ trên không.

Giả sử trên trực thăng có lắp súng liên thanh, muốn thanh lý toàn bộ hủ thi trên quãng trường cũng không khó.

"Vì sao còn chưa đến?" Sở Sơn Hà hơi nghi hoặc, "Thời gian đã trễ, chẳng lẽ xuất hiện biến cố?"

Lỗ tai Lâm Siêu giật giật, sắc mặt đột ngột thay đổi, nói: "Có tiếng súng!"

Nhấn Mở Bình Luận