Chương 34: Đông phong (gió đông)

Giấc Mộng Giang Sơn

Thiên Lục Vương bệnh qua đời, tân thái tử sắp tới kế vị, chúng thần
mở lễ ra mắt trăm quan tới dự. Thái tử Trầm Mộ Nhạc leo lên vương vị rốt cục cũng tới, kỳ thật văn võ bá quan vẫn chưa thấy di chiếu của Thiên
Lục Vương, nhưng lại không dám có nghi ngờ gì, thái tử nếu được lập vị
thì cho dù không có di thư cũng vẫn có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Ngày hôm đó thái tử mở đại yến hội tựu đủ loại quan chức tới chúc mừng
đăng vị.

Trong bữa tiệc các vị đại thần lấy lòng tân hoàng đế, xuất ra tất cả
vốn liếng, mỹ nữ nhiều không kể xiết, thái tử yêu thích mỹ nhân, đây là
chuyện cả Thiên Lục đều biết.

“Thái tử điện hạ, dạ tiệc lần này tổ chức nhưng kính điện hạ không
được xao lãng triều chính. Mấy ngày nay, vài quốc gia chung quanh đối
với Thiên Lục ta như hổ rình mồi, nhất là Bắc Thần Quốc, bọn họ quốc lực hùng hậu, thái tử không thể khinh thường a…” Thấy tình cảnh lần này có
ít trung thần nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy không ổn, tiến lên nhắc nhở.

Một tên đang kính rượu bên cạnh Thái tử khiển trách một tiếng: “Đại
vương đang có hăng hái, chớ có quấy rầy, ngươi trước tiên lui xuống,
việc này mai tái nghị!”

Thái tử sớm đã uống đến vài phần say, phất phất tay, tỏ vẻ cũng không để ý.

“Mực đại nhân, này không phải việc nhỏ a…”

“Lui ra! Không thấy đại vương bảo ngươi lui sao!” Mực đại nhân đảo
mắt, đôi mắt nhỏ bị thịt béo che lấp đến không thấy hình rồi, người nọ
không dám làm trái, chỉ có thể thở dài, lui xuống.

Mực Thủ Hồ vốn là gian thần tầm bậy nổi danh Thiên Lục, đứng đầu
trong những kẻ a dua xu nịnh, nguyên hồi tiên vương còn sống hắn cũng
không dám quá phận, không được trọng dụng, không biết tại sao theo hầu
bên người thái tử, Trầm Mộ Nhạc lại thích nghe mấy lời nịnh bợ này.

“Nếu đúng như thế, quốc không vong thật không có thiên lý rồi.” Cách đó không xa, một hắc y nữ tử lạnh lùng cười.

“Bọn họ càng như thế, chúng ta mới càng có thể động thủ, ngươi cũng
chuẩn bị tốt đi?” Bên cạnh nàng là cô nương một thân bố y đeo mạng che
nửa mặt khẽ mỉm cười, đem cầm tay rắc phấn thơm mát vẩy hai cái trên
người nữ tử.

“Tốt lắm, liều lượng vậy là đủ rồi! Ngươi muốn đem ta vẩy thối hay
sao?” Nữ tử thấy hắn cũng thoải mái, khẩu khí nói chuyện cũng nhiều phần vui đùa.

“Như thế nào? Đây là hương liệu tốt nhất.”

“Vật cực tất phản, thơm mát nhiều cũng sẽ buồn nôn.” Hai tròng mắt
của nữ tử đảo quanh, nói ra đạo lý phi thường nổi tiếng, một nữ tử khác
bên cạnh nghe được từ trước vẫn cúi đầu trầm mặc rốt cục có phản ứng:
“Vật cực tất phản? Đạo lý thật thâm ảo.”

Khẩu âm thanh thanh, rõ ràng vốn là một nam nhân, lại giả dạng một phen, có vài phần yên ắng.

Một nam một nữ thấy vậy buồn cười: “Rốt cục có phản ứng rồi sao, ngươi khẩn trương như vậy, đại sự sao có thể thành được?”

Bọn họ rõ ràng là đang dời đi sự chú ý của chính mình, để hắn không
lộ vẻ lo lắng. Hai người này một người xướng trò, một người phụ họa lạnh nhạt mà châm chọc, đàm tiếu nhân gian không biết có bao nhiêu nguy
hiểm, nhưng lại không mảy may khẩn trương, trong lòng bội phục. Âm thầm
nghĩ, Bắc Thần Chiến thần quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng vị nữ tử
đến tột cùng lai lịch ra sao, lại có thể cùng Chiến thần sánh bước.

Thình lình nghe Lâm Phong hỏi: “Tại sao các ngươi nơi ấy gọi hoàng đế, nơi này lại goi đại vương?”

” Danh vị Hoàng đế chỉ có Bắc Thần, Thiên Thành hai đại quốc có thể
dùng, còn lại các tiểu quốc nếu dùng nó tức là đối với Bắc Thần, Thiên
Thành bất kính, chúng ta tùy thời có thể phát binh trừng trị.” Bắc Thần
Thiên biết nàng đối với Ân Tang không rõ ràng lắm, liền giải thích, Trầm Mộ Phong bên cạnh càng thêm kỳ quái, nữ tử này tột cùng từ nơi nào lạc
đến, lại không biết chuyện tình mà mỗi người Ân Tang đại lục đều rõ
ràng?

Có thể lẫn vào tiệc rượu lần này hoàn toàn là nhờ Lâm Phong xinh đẹp
tuyệt thế. Ngày đó sau lúc đám quân binh trở về thì có rất nhiều người ở khắp nơi nói lung tung là gặp được tuyệt thế mỹ nhân, tin tức này phong tỏa không được, đến trưa ai ai cũng biết trên thuyền của một thương
nhân có tuyệt thế mỹ nữ.

Nếu là thương nhân, liền có lý do xin dự yến tiệc, nếu Lâm Phong
không muốn bọn họ cũng không miễn cưỡng, khi Lâm Phong thấy bọn họ đến,
đầu tiên là thoái thác trầm tư một trận, nhưng vẫn chưa ra lệnh trục
khách, lúc này có người tới thông tri cho Mực Thủ Hồ. Hắn lập tức đến,
đoạt ‘khổ lao’ của người khác, biếu xén đám người Lâm Phong một ít bạc.

Thấy tiền sáng mắt, Lâm Phong liền không do dự mà đáp ứng, cố ý vô tình tiết lộ cho Mực Thủ Hồ là chính mình thiện vũ.

Mực Thủ Hồ vốn muốn lấy lòng thái tử, lúc này sao có thể buông tha,
lập tức lấy một số bạc lớn đưa cho nàng, thấy vậy đám người Trầm Mộ
Phong ở phía sau mắng to người này hèn hạ vô sỉ!

Đạt được mục đích còn chưa tính, lại còn đi lừa gạt người!

Bắc Thần Thiên lại đồng tình, cười nói: “Đã đưa tận cửa, tại sao lại không thành toàn cho ý tốt của người ta?”

Như vậy, mấy người dĩ nhiên dễ dàng vào trong cung rồi.

Một hồi vũ nữ ca múa làm Trầm Mộ Nhạc nhìn thấy đã chán ghét rồi,
phất tay muốn bọn họ lui xuống, uống một ngụm rượu, thở dài nói: “Như
nào đều là chút son tục phấn thường, chẳng lẽ trên đời này tuyệt thế mỹ
nhân đã không còn sao?”

Mực Thủ Hồ thấy cơ hội đã tới, dâng lên nụ cười: “Đương nhiên là có,
tiểu thần sớm biết Vương của ta nhất định thích mỹ nhân, cơ duyên xảo
hợp nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nhân, hiện giờ đang ở bên ngoài, đại
vương nếu muốn, tiểu thần lập tức cho nàng tiến vào.” Người này gian
ngoan cự hoạt, biết dung mạo Lâm Phong rung động lòng người, muốn nàng
ra sân cuối cùng.

Ánh mắt Thái tử chợt lóe, cười nói: ” Còn không mau truyền nàng tiến vào!”

Mực Thủ Hồ không dám thừa nước đục thả câu, vỗ tay ba tiếng làm dấu
hiệu, Lâm Phong nghe hắn vỗ tay mỉm cười, hắc sa giương nhẹ, dẫn hai
người che nửa mặt, mang theo một đám nha đầu từ rất xa chậm rãi tiến
vào.

Thần thái cao ngạo mà quý giá, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra vẻ lẳng lơ, trên người Lam Phượng vốn có vẻ thanh nhã lại bị Lâm Phong diễn kịch như là
một yêu nữ, họa quốc ương dân, một hồng nhan họa thủy! Nàng nhìn quanh
bốn phía, thần tình lạnh băng trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười mê
hoặc chúng sinh, khẽ nhếch khóe miệng làm người cảm giác tà mị.

Yên lặng, bốn phía yên ắng đến đáng sợ, tầm mắt mọi người cũng tập trung ở trên người một hắc sa nữ tử.

Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, mắt thẳng chằm chằm. Các đại thần sững
sờ nói không ra lời, Mực Thủ Hồ lúc trước không thấy y phục lộng lẫy của nàng, bây giờ miệng há thật to.

Phía sau Trầm Mộ Phong trong lòng kích động, hắn biết hết thảy đều là nữ nhân này giả vờ! Nàng hình như có một tầng da mặt trên mặt, muốn giả bộ kiểu gì liền giả bộ kiểu đó, ai cũng không biết bản tính thật của
nàng tột cùng là như nào!

Hồ ly! Tuyệt đối là ma nữ! Hắn có dũng khí thề, hắn cả đời này cho tới bây giờ không thấy qua dạng nữ nhân như vậy.

Mỹ lệ làm kẻ khác hít thở không thông, nhưng lại là độc dược khiến người ta tê dại! Hết thảy hết thảy nổi lên một âm mưu!

Thật là đáng sợ!

Đôi mắt Bắc Thần Thiên xuyên qua kẽ hở trên người nàng, giờ phút này
hắn lần nữa cảm nhận được, nàng bất đồng cùng nữ nhân khác! Có lẽ, ngay
từ đầu hắn nên giết chết Lâm Phong để tuyệt hậu hoạ! Nhưng, Lâm Phong
làm cho hắn có cảm giác tìm được đồng loại, mặc kệ là tư tưởng vứt bỏ cả thế giới sau lưng, hay là thủ đoạn ác độc âm hiểm.

Bắc Thần Thiên quan sát nàng đến nay đã có thể cảm nhận, nếu có Lâm
Phong trợ giúp, tin tưởng rằng việc hắn lấy được thiên hạ dễ dàng hơn
rất nhiều! Mà bây giờ, hắn dĩ nhiên cũng bị nụ cười của nàng làm rung
động tới tâm, lão hoàng đế – gia gia hắn từng nói cảm thụ khi gặp được
mỹ nhân chân chính, chẳng lẽ là như này sao?

Biểu diễn của nàng làm tâm lý mọi người có đủ các tư vị, Lâm Phong cũng không biết.

“Ra mắt tân đại vương!” Lâm Phong thấy mọi người chung quanh đã bị
mình làm sững sờ kinh ngạc, này mới mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng một
xá. Nàng không thích lễ tiết quỳ xuống, ngay cả Bắc Thần Thiên cũng chưa làm nàng quỳ một lần, hơn nữa tại trước mặt những người này, chỉ cần
nàng hơi cong người thì họ có tam hồn cũng đã đánh bay mất bảy phách
rồi, không phải ai cũng như Bắc Thần Thiên và Lôi Nhiên không ham mê sắc đẹp như vậy.

Kỳ thật, mỹ nhân thì ai ai cũng đều mơ tưởng, bất quá hai người họ so với người bình thường thì cao minh hơn nhiều, chính là có thể dùng lý
trí mà định đoạt quan hệ mỹ nhân và giang sơn, hơn nữa đem giang sơn đặt ở vị trí thứ nhất.

“Cô nương mau đứng dậy!” Thái tử trên mặt lộ thần sắc kinh hỉ, nói:
“Quả nhiên là tuyệt thế giai nhân, tốt, tốt, tốt…” Liên tiếp nói ba từ
tốt, hắn có vẻ nghèo nàn ngôn từ.

Lâm Phong mỉm cười, nói: “Kỳ thật, dân nữ cảm giác một chữ tốt của người há có thể nói rõ mỹ nhân xinh đẹp nhường nào.”

“Oh? Vậy, cô nương cho rằng?” Không chỉ là thái tử, ngay cả Bắc Thần Thiên cũng kỳ quái nàng muốn nói gì.

Lâm Phong vừa cười, nhìn ca nữ lui về phía sau từng bước: “Người có nghe dân nữ ca một khúc?”

“Đương nhiên!”

Hắc sắc y sa nhẹ nhàng nâng lên, Lâm Phong ngẩng đầu, không có chút lo lắng nào, cao giọng ngân:

” Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế mà đơn độc.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Trữ không biết khuynh thành cùng khuynh quốc?

Giai nhân nan tái kiến!”

Trường tay áo khởi vũ, mặc dù kỹ thuật không quá chuẩn xác, nhưng ai
sẽ bắt bẻ? Thái tử không nhịn được khịt khịt mũi: “Thơm quá.”

Xoay một vòng, Lâm Phong dừng lại, cười nói: “Mỹ nhân… hình dung là khuynh quốc khuynh thành.”

Mọi người im lặng, một hồi lâu mới có một người nhìn qua như là quan văn nói đạo lý.

“Này khuynh quốc khuynh thành, có phải rất khoa trương không? Nếu đúng thế chẳng phải thật là đáng sợ?”

Lâm Phong nói: ” Vị đại nhân này chê cười rồi, đây chỉ là một cách giải thích cũng không phải là thật a.”

Thái tử hứng trí cực cao, cười ha hả: “Hảo! Hảo một cái khuynh quốc khuynh thành, người đâu, ban thưởng rượu! Ban thưởng ngồi!”

Nhìn thấy người bốn phía nét mặt có chút đỏ lên, Lâm Phong lúc này lộ ra một nụ cười lãnh diễm: “Rượu không cần uống, ngồi cũng không cần ban thưởng rồi, thái tử không phải đã biết hôm nay nhất định có người hành
thích sao, cần gì giả bộ hoang đường? Ngươi muốn biết, ta liền nói thật, ta chính là người tứ điện hạ phái tới!”

Chúng thần sợ hãi, bốn tòa đại loạn, trong mắt thái tử lệ quang chợt lóe.

“Ngươi thiết lập ván cục là muốn tróc nã tứ điện hạ? Vào cung chỉ có
cơ hội hôm nay, cơ hội chính là giả dạng làm ca nữ, cho nên thân phận
chúng ta ngươi mới không tra xét; chúng ta là ca nữ có thân phận lai
lịch không rõ ràng mà lại không chút có kiểm tra cho tiến cung, là do
ngươi muốn dụ tứ điện hạ tiến cung. Nhưng, nếu biết âm mưu của ngươi lại còn nhảy vào, chúng ta há phải rất ngu!”

Lâm Phong có chút ngạo khí đứng lặng, khóe miệng mang theo một tia cười châm chọc.

Thái tử hừ lạnh một tiếng, cười ha ha đứng lên, trong mắt nửa phần say cũng không còn.

“Ngươi có thể ở này nói như vậy hiển nhiên là đã có chuẩn bị mà đến,
trên người ngươi có phấn thơm mát vốn là Nhuyễn cốt tán, trước khi ngươi tiến cung bổn vương đã âm thầm phái người tra xét, như thế nào không
biết? Ngươi đề phòng bổn vương không chịu uống chén rượu, bởi vì ngươi
rõ ràng trong rượu có dược Nhuyễn cốt tán, nhưng là bổn vương sai người
hạ độc, bổn vương như thế nào cho các ngươi giải dược. Có lẽ các ngươi
còn có binh mã ngoài thành để chờ đợi cứu viện, nhưng ngươi cho rằng bổn vương sẽ cho các ngươi cơ hội này sao?”

Thân thể Mực Thủ Hồ bị người ta xốc lên, bị ném như ném một con gà
vứt ra ngoài, hai cung nữ phía sau vị vương không biết từ khi nào biến
thành hai nam tử cầm kiếm, xem thân thủ liền rõ không phải là yếu kém.

Thái tử cười lạnh nhìn phía dưới, phát ra một tiếng thở dài: “Đáng
tiếc cho một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bất quá, cho dù tái ngộ
bổn vương cũng sẽ không lưu lại mối họa.”

Nguyên lai thái tử dĩ nhiên cũng có sắp đặt âm mưu! Chờ đợi người đã xếp đặt âm mưu nhảy vào âm mưu mình giăng ra!

Lâm Phong nhìn bọn hắn vài lần, đột nhiên mỉm cười cao thâm khó lường.

“Hôm nay đông phong.”

Nhấn Mở Bình Luận