Cửu Biện Liên
Huyền Kỳ nói muốn xem thử thai nhi đã xuất hiện trong mộng của tôi
rốt cuộc là thần thánh phương nào, liền bắt đầu gác đêm, thế nhưng,
trông liên tiếp ba buổi tối lại chẳng xảy ra chuyện gì.
“Tại sao cứ đến tìm chị hoài vậy nhỉ?” Cậu xoa xoa đôi mắt đầy tia
máu nói “Chẳng lẽ…đói bụng? Chị nên nói cho nó biết là chị không biết
cách nào để giúp, chị không….”
Tôi vỗ đầu cậu một cái, chấm dứt tràng nói nhảm của cậu.
“Chị quả thật không mơ thấy nữa sao?” Cậu vẫn không chịu thôi.
Tôi lắc đầu, không chỉ không mơ thấy, giấc ngủ càng tốt hơn, thế
nhưng, dường như quá…bình lặng rồi, trong lòng tôi mơ hồ hơi bất an.
“Có phải chị cảm giác được gì không?” Cậu bỗng nhiên nhìn sắc mặt của tôi hỏi —- giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh, mỗi khi gặp chuyện không may đều có cảm giác tương tự như một loại ám hiệu.
“Không có gì cụ thể. Chỉ là…” Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một cảnh tượng, liền khoa tay múa chân, “Nó từng nói với chị, chém.”
Huyền Kỳ nhìn chăm chú động tác của tôi, bỗng nhiên bừng tỉnh nói:
“Cuống rốn! Nó muốn chị giúp nó chém đứt cuống rốn! Xem ra là một linh
hồn con nít không thể ra đời.”
“Thế nhưng….” Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, “Trên mu bàn tay nó luôn xuất hiện cùng một hoa văn.”
Huyền Kỳ tỏ vẻ xem thường: “Có lẽ là do chấp niệm của nó tạo thành
hoa văn kỳ quái gì đó. Aiz, em muốn ngủ một lát, mệt mỏi quá, mệt chết
đi được.”
Nhìn cậu vặn eo bẻ cổ, tôi vẫn cảm thấy bất an, cảm giác đó mặc dù
không mãnh liệt, nhưng lại không hề tan biến, cũng không cách nào quên.
Tôi tin rằng, đây cũng không phải là một linh hồn con nít bình thường,
nhưng vì sao tôi lại có thể thấy? Rốt cuộc nó muốn gì? Hoa sen trên mu
bàn tay nó có ý nghĩa gì?
Tôi cứ suy đi nghĩ lại mấy vấn đề không có đáp án đó mãi. Tôi chậm
rãi đi đến phòng sách, chọn vài cuốn sách giết thời gian. Không biết đã
qua bao lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân. Tôi nghĩ là Huyền
Kỳ đã dậy, liền không để ý đến nữa. Nhưng ngay sau đó, một tiếng “thình
thịch” chợt vang lên, cứ như có thứ gì đó đụng vào cửa, dù cửa không hề
nhúc nhích.
Tôi theo bản năng nhanh chóng lui ra sau, mãi cho đến khi dán chặt
lưng vào giá sách, đầu óc trống rỗng của tôi mới hoạt động trở lại. Là
gì vậy? Chuyện gì xảy ra?
Tiếp đó, một tiếng “thình thịch” khác lại vang lên.
Tôi đột nhiên nghĩ đến Huyền Kỳ còn ở trong phòng ngủ, liền chộp lấy
thanh chủy thủ bằng gỗ đào, chỉa dao về phía trước, từ từ đi đến cửa.
Được rồi. Bất kể bên ngoài là thứ gì, đâm trước rồi hãy nói. Nghĩ
vậy, tôi liền kéo mạnh cửa ra, nhắm chặt hai mắt vung tay về phía trước.
“Sao chị lại ở đây?!” một giọng nói chợt vang lên.
Mở mắt ra, tôi lại phát hiện chung quanh chẳng có gì cả, Huyền Kỳ vẻ mặt buồn ngủ đang đứng trước mặt tôi.
“Em có nghe thấy gì không?” Tôi hỏi
Cậu lắc đầu: “Không có. Em dậy đi vệ sinh, lại thấy chị….”
“Không có gì cả?” Tôi không tin, âm thanh vang như thế, chẳng lẽ chỉ mình tôi nghe thấy sao?
Cậu lắc đầu: “Chị nghe được cái gì sao?”
“Có thứ gì đó đụng mạnh vào cửa phòng sách.” tôi nói. “Nhưng cửa lại không bị mở ra.”
“Đụng vào cửa phòng sách? Nhưng cửa lại không mở?” Vẻ mặt cậu tỏ vẻ khó tin, cũng khó trách, cái cửa kia vốn chẳng hề có khóa.
Quay đầu lại, phía sau cánh cửa cũng không hề có dấu vết gì. Tôi liền ngây ngẩn cả người, không ngừng hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, càng nghĩ, lại càng không thể xác định được là sự thật hay ảo giác.
“Thả lỏng đi.” Huyền Kỳ vỗ vỗ vai tôi, đi vào phòng vệ sinh.
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy xung quanh hơi khác thường, cũng không
cách nào bình tĩnh lại, chỉ hơi nới lỏng tay cầm chủy thủ, phát hiện đốt ngón tay vì quá dùng sức mà hơi đau đớn, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Bỗng nhiên bên tai tôi vang lên tiếng thở dốc, rất nhẹ nhưng rất rõ
ràng, thậm chí, còn có thể cảm giác được tóc tôi được thổi bay lất phất, da đầu tôi như căng ra, bất chấp tất cả, đâm về phương hướng kia, vẫn
là không có gì cả, chỉ là tiếng thở dốc kia đã ngừng, đồng thời trong
lòng bỗng dưng thả lỏng, lúc này mới cảm giác được đầu và mặt thấm đầy
mồ hôi, sau lưng của ấm ướt, chân còn hơi phát run.
Tôi dựa vào khung cửa từ từ trượt xuống, sau đó ngồi bệt trên đất,
Huyền Kỳ đi vệ sinh ra ngoài, thấy tôi liền sửng sốt: “Sao đổ nhiều mồ
hôi vậy? Lại có gì sao?”
Tôi lắc đầu, không muốn nói chuyện, dù có nói cậu cũng chẳng cảm giác được, nói hay không cũng thế thôi.
“Kỳ quái thật.” Cậu nói, “Rốt cuộc là thứ quỷ gì, chỉ nhằm vào chị thôi.”
Tôi vẫn lắc đầu. Thứ lần này, tựa hồ khác với những thứ mà từ nhỏ đến lần tôi từng thấy, cảm giác vô cùng xa lạ, không đáng sợ, nhưng lại
khiến người ta khẩn trương, thậm chí, là nguy hiểm.
“Đến chỗ nào thoải mái ngồi một lát.” Cậu kéo tay tôi.
Lúc đứng lên, tôi thoáng nhìn thấy trên khung cửa sổ có thứ gì đó,
nhìn kỹ, trên đó có dấu vết nhàn nhạt như chữ viết, nếu như không đúng
góc độ, rất khó phát hiện.
“Là gì vậy?” Huyền Kỳ cũng nhìn sang “Ồ, là phù chú! Phù chú đó!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, liền thấy cậu hưng phấn kêu lên “Thanh
Loan, đây là phù chú đó, phù chú! Nói không chừng ông nội là đạo sĩ Mao
Sơn, kiếm gỗ đào vừa vung ra, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh,
linh hồn tà ác đều tan biến!”
“Có phải em chê mấy thứ chúng ta nhìn thấy còn quá ít không?” Tôi khịt mũi khinh bỉ.
Cậu hơi nhụt chí, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: “Trong cái túi kia, có phải là bảo bối để lại cho chúng ta không nhỉ?”
Tôi tặng cậu một cái liếc mắt khinh thường, không thèm để ý tới.
“A! Ông nội chẳng lẽ đã đắc đạo thành tiên rồi?” cậu càng nói càng thái quá “Thanh Loan, ông nội của chúng ta là thần tiên!”
“Vậy em nói cho chị biết, là ai, lại muốn đến tìm đời sau của thần tiên để gây phiền phức hả?” tôi hỏi.
Cậu sửng sốt, dần bình tĩnh lại.
Tôi nghĩ nghĩ, liền quyết định mở cái túi kia ra xem, bất kể có cảm
giác gì không ổn đi nữa, có lẽ đồ vật bên trong có thể cho chúng tôi một manh mối cũng không chừng. Đối với chuyện này, Huyền Kỳ không tỏ thái
độ, chỉ nhìn tôi lấy túi đặt lên bàn trà. Tôi nhìn cậu một cái, phát
hiện cậu hơi khẩn trương, có lẽ là đang âm thầm sợ hãi.
Túi này trông như bao cái du lịch bình thường khác, không có cơ quan
gì, sau khi mở ra, liền thấy một cái đầu động vật, khiến chúng tôi giật
nảy mình, sau đó, sự hoảng sợ liền bị sự kinh ngạc thay thế —- dưới cái
đầu kia là một bộ da lông lóng lánh ánh bạc.
“Chó?” Một lúc lâu sau, Huyền Kỳ nhìn cái mũi và cái tai trên cái đầu kia, hỏi.
“Mũi chó mà nhọn vậy à….” Tôi không xác định được, bởi thoạt nhìn cũng hơi giống chó thật.
“Lấy ra xem thử?” cậu hỏi ý tôi.
Tôi lắc đầu: “Hay là thôi đi, ai biết lấy ra sẽ có chuyện gì chứ.”
Nói xong, tôi liền lục hết mấy ngăn khác bên trong túi, cũng trống
không, không hề có thứ gì, xem ra, không tìm thấy manh mối gì rồi.
“Chẳng lẽ là đồ gia truyền?” Cậu lại bắt đầu đoán.
“Không biết” tôi hơi không nhịn được, kéo túi lại, thả về chỗ cũ, sau đó nằm dài trên salon, không muốn làm gì, cũng không muốn nói gì, trong lòng ngổn ngang, lúc nghĩ cái này, lúc nhớ cái kia, hoàn toàn không có
manh mối.
Chờ lúc tôi phục hồi tinh thần, ngoài cửa sổ đã là một mảng trời
chiều hồng rực rỡ, tôi thở dài, đứng lên hoạt động các đốt ngón tay cứng ngắc, Huyền Kỳ đã sớm về phòng, cửa phòng đang đóng, có lẽ đang vọc máy tính.
“Thanh Loan Thanh Loan mau giúp ta!” lại là âm thanh nho nhỏ này,
xuất hiện không báo trước, tiếp theo, thai nhi nho nhỏ liền xuất hiện
trước mặt tôi, nhưng lần này, nó nói chuyện không còn đứt quãng mà tương đối dồn dập.
“Rốt cuộc ngươi có tâm nguyện gì chưa dứt, nói mau, ta mới có thể giúp ngươi.” Tôi cảm thấy hơi bất đắc dĩ rồi.
“Chém! Chém!” Nó chỉ vào cuống rốn nói.
Tôi giơ chủy thủ lên, nhưng lại do dự, không dám tùy tiện ra tay, ai
biết cuống rốn có thể giống hai lần trước lại quấn cổ nó không, cũng
không biết sau khi chém cuống rốn sẽ xảy ra chuyện gì.
“Chém!” giọng nói của thai nhi đột nhiên bén nhọn, ánh mắt mở to đến
mức ngay cả khóe mắt cũng rạn nứt, rỉ ra máu, con ngươi màu đen chiếm cả hốc mắt kia không nhúc nhích nhìm chằm chằm tôi. Cùng lúc đó, trời đất
rung chuyển, đau đớn không ngừng tăng lên, đầu như muốn nứt ra. Lúc tôi
sắp bất tỉnh, bỗng có một ngón tay đặt lên đỉnh đầu tôi, sau đó một cảm
giác ấm áp liền lan ra, tất cả khó chịu đều như được giải trong chớp
mắt, thị giác thính giác cũng dần khôi phục.
Xung quanh rất yên tĩnh, trước mặt tôi là một đôi chân mặc quần jean.
“Sao hả, đứng lên được không?” Chủ nhân của đôi chân kia hỏi.
Tôi cuộn lại dưới ghế salon, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người không còn sức lực.
“Thanh Loan….” Thai nhi khàn giọng kêu tôi, kêu đột ngột khiến tôi
hoảng sợ vô cùng, suýt cắn trúng miệng mình, sau đó bốn phía liền yên
tĩnh lại.
Ngay sau đó, Huyền Kỳ chạy như điên từ phòng bên lao ra, bắt lấy tay
tôi xem thử “Chị có sao không? Không sao chứ? Cửa phòng em mở mãi cũng
mở không ra, bên ngoài lại chẳng có âm thanh gì, em cứ tưởng….”
“Không sao.” Tôi từ từ ngồi lên ghế salon, bắt đầu đánh giá người trước mắt.
Là một người đàn ông tuổi xấp xỉ chúng tôi, trông bình thường, trang phục bình thường, nhưng ánh mắt lại là màu vàng kim.
Tôi sợ hết hồn, giọng nói run rẩy hỏi anh ta là ai.
“Tôi tên Vu Dương.” Anh ta nói, “Chúng ta đã gặp mặt, không phải sao?”
À, đúng rồi, là trong phòng làm việc của chú, người đàn ông hơi thấp hơn.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sau đó, Huyền Kỳ dường như mở miệng cùng lúc với tôi.
Vu Dương cười cười nói “Con đó là hồ ly, bộ da kia là da hồ ly.”
Tôi liếc mắt nhìn Huyền Kỳ, bỗng nhiên hiểu, hóa ra đỉnh đầu trông
như chó kia, hóa ra là một con hồ ly, hơn nữa, vừa hay lại là một con hồ ly màu bạc.
Khi chúng tôi đang định hỏi tiếp, chuông cửa bỗng vang lên.