Chương 1: Hẹn Gặp

Cả Đời Này Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

"Cầm lấy trong thẻ có 500 triệu cô phải rời xa con trai tôi."

Một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng quăn lên bàn cho Tịnh Y một cái thẻ cô hơi sững sờ trước hành động này của bà ta. Cô ngước mặt lên nhìn người trước mặt. Đó không ai khác chính là mẹ của bạn trai Tịnh Y.

"Bác à, cháu và Dục Thần là thật sự yêu nhau. Bác nghĩ cháu cần tiền đến thế sao?"

"Sau hả, chê ít à? 10 tỷ đủ cho cô rồi chứ."

Bà ra vừa nói vừa lôi trong túi sách ra thêm một cái thể nữa đặt mạnh xuống bàn. Không nói cũng biết bà ta bây giờ rất tức vì đã đến gặp cô nhiều lần vậy rồi mà kết quả nhận được chỉ là con số 0. Hôm nay dù thế nào bà cũng không quyết đi tay không mà trở về bằng mọi giá phải tổng con nhỏ trước mặt của ra khỏi con trai cúa bà.

"Nếu cháu thật sự cần tiền thì ngay từ đầu cháu đã nhận tiền của bác không cần hết lần này đến lần khác bác tìm đến cháu. Nếu không còn gì cháu xin phép."

Cô nói xong đứng dậy lễ phép cuối chào, thật sự cô không muốn nói chuyện với người phụ nữ này thêm một chút nào nữa sợ nói thêm cô lên cơn điên có mà làm một trận linh đình với bà ta mất. Ba mẹ cô qua đời từ lúc cô còn nhỏ nhỏ cô sống với bà nhưng đến năm cuối cấp 2 thì bà cũng mất để lại nhà và sổ tiết kiệm của ba mẹ cô trước đó. Số tiền đó cũng chỉ đủ cho cô dùy trì đến hiện tại là cuối cấp 3 thì cũng đã gần hết nên cô phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống mà đi học.Trải qua nhiều mất mát đau khổ từ lúc nhỏ nên cô cũng rất kiên cường mạnh mẽ không phải để người khác bắt nạt đến cả Dục Thần anh ta còn phải sợ bản tính nổi nóng bất chợt của cô.

Đi được vài bước thì bà ta đứng dạy nói làm cô có chút khượng lại.

"Cô có biết con trai tôi vì cô mà cãi lời tôi với ba nó không chịu đi du học không? Nếu cô yêu nó thì cô nên rời xa nó để nó có một tương lai tốt đẹp."

Sao cơ? Ý bà ta nói là ở bên cô tương lai anh ấy sẽ không tốt đẹp sao? Cũng đúng nhỉ một người là công tử nhà tài phiệt giàu nhất cái thành phố này lại quan hệ yêu đương với một người không có gì nổi trội gia cảnh lại khó khăn như cô cũng thật là nực cười.

"Cô nghĩ thời buổi nào rồi mà còn một mái nhà tranh hai quả tim vàng nữa. Tương lai của nó là phải gánh trọng trách quan trọng quản lí cả một tập đoàn công ty to lớn cô biết không? Cô chẳng qua chỉ là ít kỷ muốn muốn giữ nó ở bên mình mà mà thôi cô có bao giờ suy nghĩ cho nó chưa?"

Cô ích kỷ sao? yêu Dục Thần cũng là ít một loại ích kỷ? Chẳng qua cô chỉ yêu Dục Thần muốn sống hạnh phúc cùng anh ấy cũng gọi là ích kỷ sao?

"Nếu cô yêu nó thì hãy giải thoát cho nó đi, đừng có quấn lấy nó nữa."

Nhưng suy đi nghĩ lại thì thật sự tương lai của anh ấy nếu đi du học về thật sự rất tốt. Mẹ anh ấy thật sự đã đến tìm cô nhiều lần nói về việc này. Cô cũng không dám nghĩ nhiều gì về tương lai những những câu nói của mẹ anh ấy càng nói càng thấm như những vết dao khứa vào tim cô.

"Được. Cháu hứa với bác cháu sẽ chấm dức hết mọi thứ với Dục Thần. Còn tiền của bác cháu thật sự không cần."

Khoé mắt Tịnh Y cay cay thật sự muốn khóc đến nơi rồi. Cô hít một hơi thật sau kiềm chế không cho nước mắt rơi ra mà nói.

"Tôi mong cô nói được thì làm được. Đừng khiến tôi thất vọng."

Nói xong bà cầm tấm thẻ trên bàn cùng túi sách rời đi. Lúc này không hiểu sao một dòng nước nóng hổi từ từ chạy ra dọc theo gò má của của cô mà chảy xuống.

Cô lấy tay mò trong túi sách ra cái điện thoại rồi lướt tìm số gọi.

"sao vậy bảo bối. Lại nhớ anh nữa sao?"

"Anh rảnh không mình gặp nhau đi."

Nhấn Mở Bình Luận