Vân Khuynh Thiên Khuyết
“Công tử, Vân phu nhân đã dẫn nữ nhi chạy về phía
bắc”. Một tiểu tướng mặc áo giáp thấy Địch Táp đang lạnh lùng nhìn Vân
Nghệ liền bước lên phía trước, cung kính nói. “Đuổi theo!” Địch Táp lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn không dời khỏi Vân Nghệ một li, chỉ là nét mặt đã hiện lên vẻ khó chịu. Nam tử vừa mới báo tin kia vội vàng phất tay dẫn một nhóm người cầm đuốc đuổi theo về hướng bắc. Vân Nghệ hét lớn một tiếng, nhanh chóng giải quyết hai hắc y
nhân vây quanh đang có ý định muốn ngăn cản ông, sự lo lắng trong lòng
đã làm bộc phát toàn bộ tiềm năng trong cơ thể ông. Lúc này, những hắc y nhân kia làm sao có thể là đối thủ của ông, cuối cùng bị ông đánh văng
đi. Tuy vậy Địch Táp cũng không hề lo lắng, ngược lại ánh mắt sáng
ngời, nở nụ cười, biểu tình trên gương mặt y hệt như đứa trẻ nhận được
món đồ chơi yêu thích từ lâu, chẳng qua sát khí trong mắt lại khiến
người ta không rét mà run. Hắn vung đại huy lên, liền lấy xuống cây cung bằng đồng đen ở trên lưng, kéo căng dây cung ngắm bắn, mũi tên lông vàng xé gió vút đi trong không
trung. Một tiếng kêu tắt nghẽn kìm nénvang lên, trông thấy một người ngã xuống, khóe môi Địch Táp khẽ cong lên. “Huy Minh!” Vân Nghệ thét lớn một tiếng, xoay người phóng ngân
thương trong tay vào giữa ngực một hắc y nhân làm kẻ đó trực tiếp ngã
xuống. Lao về phía Bạch Huy Minh vừa ngã xuống, tròng mắt Vân Nghệ chứa đầy tơ máu, nhìn thấy mũi tên lông vàng kia đơn độc cắm vào lồng ngực
của Bạch Huy Minh. Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng. Vân Nghệ đỡ Bạch Huy Minh ngồi
dậy, để y dựa vào người mình, nghiến chặt răng cố kiềm chế cảm xúc, sắc
mặt tái mét. “Nghệ…ca, kiếp sau…chúng ta vẫn sẽ là…huynh đệ”. Miệng Bạch Huy
Minh trào ra rất nhiều máu, vừa nói xong thân mình liền mềm nhũn gục
ngã. “A!” Một tiếng hét thảm thiết như xé toạc trời đêm, toàn thân Vân Nghệ run rẩy, trừng mắt nhìn về phía Địch Táp. “Địch Táp!” Đối diện với ánh mắt u ám lạnh lẽo của Vân Nghệ, đáy lòng Địch
Táp không khỏi phát lạnh, nét mặt hơi kinh hãi, nhưng ngay lập tức hắn
đã khôi phục lại thái độ bình thường, phất tay ra hiệu cho nhóm người
vừa mới nhận lệnh tiếp tục đuổi theo hướng bắc, nhìn về phía Vân Nghệ
nói. “Các ngươi cũng không phải không cho phép bắn lén. Hôm nay hãy
để bản công tử lĩnh giáo phong thái của đoạt mệnh ngân thương!” Dứt lời, Địch Táp lập tức phi thân nhảy vọt lên, hai đạo kim quang bên sườn eo chợt lóe, tập kích về phía Vân Nghệ. Vân Nghệ căn bản không hề quan tâm đến hắn, định lao thẳng theo
hướng của truy binh, nhưng lại không ngờ Địch Táp tuy còn nhỏ tuổi nhưng võ công lại rất cao. Hai luồng hàn khí mạnh mẽ trực tiếp đánh vào sau
lưng khiến Vân Nghệ chỉ còn cách xoay người lại vung ngân thương ngăn
cản. Hai tiếng keng phát ra, hai đạo kim quang kia đã bị ngân thương
đón đỡ, một ánh sáng vàng rực lướt qua không trung mang theo tia lửa dài dừng lại cách đó ba bước chân có hơn. Vân Nghệ lúc này mới nhìn rõ thứ ánh sáng đang phát ra trong tay Địch Táp là hai chiếc kim luân lớn, hiển nhiên đòn công kích tàn nhẫn
chí mạng vừa rồi là từ một đứa trẻ nho nhỏ này. Trước đây ông sớm đã
nghe nói Thất hoàng tử Địch Táp sùng võ thành si, vả lại, tuổi còn nhỏ
mà võ nghệ đã xuất chúng, tâm ngoan thủ lạt. Hôm nay chứng kiến, quả
nhiên là không sai chút nào. Song hiện giờ ông không có nhiều thời gian
để quan tâm đến chuyện đó, bóng người vút đi muốn chặn truy binh. (*tâm ngoan thủ lạt: bụng dạ nham hiểm, ra tay độc ác) (*Kim luân: một vũ khí kim loại hình dạng như bánh xe, có răng cưa hoặc lưỡi sắc. Kim Luân Pháp Vương trong
Thần Điêu Đại Hiệp sử dụng loại vũ khí này) Nhưng Địch Táp sao lại dễ dàng buông tha cho Vân Nghệ như vậy,
vung kim luân thẳng về phía Vân Nghệ, mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào
những nơi trọng yếu trên người. Vân Nghệ bất đắc dĩ đành phải cùng hắn triền đấu với nhau, khóe
mắt trông thấy rất nhiều truy binh đang nhanh chóng đuổi theo về phía
bắc, rõ ràng đấy là những binh lính được huấn luyện bài bản với động tác vô cùng lanh lẹ khiến cho đáy lòng ông phát lạnh . Hét lớn một tiếng, ra tay không chút lưu tình, từng chiêu cũng
tàn nhẫn như vậy, đối với nam hài chín tuổi ở trước mắt, ông đã không
thể xem là một đứa trẻ được nữa. Tuy rằng Địch Táp có võ công cao nhưng cũng chỉ coi như vượt
trội hơn so với những người đồng trang lứa, làm sao có thể là đối thủ
của Vân Nghệ? Vân Nghệ phản kích đánh tới, hắn ráng ngăn cản được ba
chiêu, liền cảm thấy dư chấn của hàn thương làm tim phổi đau buốt. Tình
thế nguy hiểm vội lùi về sau mấy bước tránh thoát một kích quét ngang,
hấp tấp đứng vững lại, trơ mắt nhìn Vân Nghệ xoay tròn ngân thương trong tay đâm thẳng đến tim mình. Hắn vội vã lui tiếp về phía sau, song luân sắp che chắn ở trước
ngực thì hàn khí đã xông đến. Ầm một tiếng, một lực mạnh đánh tới, thân
hình hắn liền bị đánh bay văng ra xa, vừa vặn đụng trúng một gốc cây
tùng, nhất hô bách ứng vang lên.(*nhất hô bách ứng: chỉ một tiếng gọi mà nhiều người cùng đồng thời kêu lên) “Công tử!” Địch Táp té ngã rất mạnh trên mặt đất, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu tối đen, mãi mới lấy lại sức lực, thân thể gắng gượng đứng dậy, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn lấy tay quệt miệng, nhìn Vân Nghệ ở phía xa đang muốn phi thân rời đi, tay phải lạnh lùng giơ lên, hai mắt nhắm
lại lạnh lùng nói. “Bắn tên!” Một tiếng hạ lệnh, mấy trăm cung thủ đã sớm dùng hỏa tiễn ngắm
bắn vào Vân Nghệ từ lâu đồng thời cùng buông dây cung trên tay. Một
tiếng vang oanh trời, những ánh lửa cháy ngút trời hướng về cùng một
phía. Vân Nghệ hét lớn một tiếng, ngân thương cầm trong tay khua lên tạo thành một vòng cung màu bạc, hỏa tiến bốn phía bị ông ngăn cản bắn ra
bốn phía, trong lúc nhất thời, cây cối, nhà gỗ tất cả đều bị thiêu trụi, ánh lửa ngút trời hừng hực bốc cháy. Rốt cuộc, sức của một người cũng khó địch lại được trăm tên. Bả
vai trúng tên, chân trúng tên, phần eo cũng trúng tên… Vân Nghệ tuyệt
vọng quỵ ngã trong một vùng lửa đỏ, không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có
ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phương bắc. Ở nơi đó, vợ con của
ông, cũng giống như ông đang phải đối mặt với cái chết, mà ông lại không thể tiếp tục bảo vệ họ được nữa…Trong một thoáng, giữa ánh lửa, dường
như ông nhìn thấy nụ cười tươi của thê nữ…Bóng tối bao trùm ập đến…. (*thê nữ: thê tử và nữ nhi, ý chỉ vợ và con gái) Địch Táp được đỡ dậy, đẩy kẻ đang dìu mình ra, tầm mắt chăm chú
nhìn thẳng vào vòng lửa cách đó không xa. Từng bước đến gần, trong mắt
chứa đầy sự phức tạp, hắn lẳng lặng đứng bên ngoài cách đó hai bước, ánh mắt rung rung. Ngây ngốc đứng đấy không biết đã qua bao lâu, hắn khom
người hạ bái. Xoay người bước lên ngựa, lập tức thúc ngựa phóng về
phương bắc. “Mai táng cho tốt!” Tất cả những chuyện này đều xảy ra quá nhanh, thời gian trôi qua không quá một khắc, hai sinh mệnh sống sờ sờ ra đấy liền vĩnh viễn biến mất. Một Vân Nghệ danh chấn oai hùng trong lòng mọi người, không khỏi
khiến những người có mặt phải cảm thán mạng sống thật dễ dàng mất đi đến thế. Lúc này, Khánh Nhiễm đang bị Tĩnh Viêm lôi kéo chạy về hướng nhà gỗ. Ánh lửa ngút trời kia, tiếng mũi tên vun vút kinh hồn đảm vía kia
làm cho bước chân Khánh Nhiễm loạng choạng, lảo đảo nghiêng ngả. Đáy
lòng chìm nổi, không phân biệt rõ mùi vị gì, chỉ có thể dán chặt mắt
theo bản năng vào nơi đang có ánh lửa đằng xa kia, cùng Tĩnh Viêm chạy
như điên đến đó. Bất chợt, nàng nhìn thấy mẫu thân và tỷ tỷ phía xa, nhưng ngoài
các nàng, tầm mắt còn nhìn thấy rất nhiều hắc y nhân đuổi theo ở phía
sau. Dịch Yến La hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng và Tĩnh Viêm, khi bọn họ còn chưa kịp hô lên, Dịch Yến La đã nhanh chóng nhìn về phía Tĩnh
Viêm, gắt gao nhìn vào hắn. Bỗng nhiên nàng chợt vươn tay phải ra, khua
tay ra hiệu một cách quyết liệt. Động tác ra dấu kia Tĩnh Viêm biết! Ánh mắt kia Tĩnh Viêm cũng hiểu! Dì La của hắn đang nói…chớ có lên tiếng! Không được lại đây! Dẫn Khánh Nhiễm chạy đi! Chạy đi mau lên! Trong lòng Tĩnh Viêm chợt xuất hiện những gì, hắn căn bản không
nắm bắt kịp, phải đau khổ lựa chọn nhưng chỉ trong một thoáng nam hài
liền hạ quyết định. Rất nhiều hắc y nhân từ đằng kia đang truy sát đến
đây, hiển nhiên bọn chúng đã phát hiện ra Dịch Yến La, các nàng đã không còn cơ hội có thể chạy thoát được nữa. Lúc Khánh Nhiễm đang định hô to lên, hắn cực kì nhanh tay che miệng nàng lại, tay còn lại điểm huyệt ở sau gáy và vai nàng. Sau đó, hắn nhìn Dịch Yến La một lần cuối cùng, vác Khánh Nhiễm lên vai, phi thân bay vút đi trong đêm tối. Khánh Nhiễm giãy dụa, cào lên bả vai Tĩnh Viêm, trơ mắt nhìn mẫu thân cùng với tỷ tỷ ở phía xa. Bọn họ đang bị rất nhiều hắc y nhân bao vây! Mẫu thân và tỷ tỷ đều không biết võ công! Bọn họ đang bị rất nhiều hắc y nhân bao vây! Mẫu thân và tỷ tỷ đều không biết võ công! …
Suy nghĩ đó không ngừng quay vòng trong đầu Khánh Nhiễm không chịu
biến đi. Giờ phút này nàng muốn đánh nhau! Nàng muốn rít lên! Nàng muốn
gào thét! Nhưng mà Tĩnh Viêm đã điểm huyệt nàng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình càng ngày càng cách xa mẫu thân và tỷ tỷ. Thậm chí đến khóc nàng cũng không dám, nàng sợ nước mắt của nàng
sẽ làm nhòe đi tầm mắt mình, nàng sợ nàng sẽ không còn cơ hội nhìn rõ
bóng dáng họ lần nữa, dù cho trên mặt họ giờ phút này tái nhợt, là sợ
hãi, là trống rỗng… Nàng chỉ muốn nhìn họ thật rõ, nàng chỉ muốn nhìn thật rõ mà thôi! Nơi này có quá nhiều cao thủ, hiện tại hắn chạy băng băng như
vậy, những tên tiểu binh này không thể phát hiện, tuy nhiên chỉ sợ rằng
sau đó sẽ bị cao thủ nhận ra. Huống hồ những tên này nếu có phát hiện ra thì cũng không có gì là bất thường, chắc chắn sẽ đuổi theo đến đây, cho dù hắn có chạy trốn nhanh hơn nữa cũng vô dụng. Trong lòng Tĩnh Viêm nhanh chóng tính toán, dừng bước. Ánh mắt
vừa đảo liền chạy về phía suối nước nóng. Nơi đó có một hang đá nhỏ bí
mật, do dòng nước ăn mòn dần mà thành, cực kì bí mật, hắn mới vừa tìm
được. Phi thân tới bên cạnh hang đá, nhanh chóng đem Khánh Nhiễm từ
trên vai xuống, nam hài vuốt ve gò má tái nhợt của tiểu cô nương, thấy
đôi mắt nàng gắt gao nhìn mình lom lom, khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, nhẹ
giọng nói. “Đừng hận ta, một năm trước Viêm ca ca đã từng nói phải bảo vệ muội ,ta… Ta không thể để cho muội chết”. Nói dứt lời, liền nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán Khánh Nhiễm,
sau đó kiên quyết ấn nàng vào sâu trong hang đá kia. Thuận tay đẩy một
tảng đá lớn lấp cửa hang lại, nam hài liền phi thân lặn vào trong nước
núp sau một tảng đá lớn không xa. Chỗ này cũng cách gần nơi có ngọn lửa kia, chẳng qua được che
chắn bởi những tảng đá sắc nhọn lởm chởm nằm ngổn ngang ở khắp nơi, lại
có nhiều cây đại thụ lớn làm nơi này có vẻ âm khí nặng nề, nên động tác
vừa rồi của bọn họ không bị phát hiện. Hang đá vô cùng chật hẹp, Khánh Nhiễm gần như suýt bị kẹp chặt
trong đó. Cửa hang tuy được ngăn cản bằng khối đá do Tĩnh Viêm xê dịch,
nhưng xuyên qua khe hở, xuyên qua bóng cây trùng điệp, nữ hài lại có thể nhìn thấy rõ ràng từng người trong ánh lửa. Chúng giam hãm mẫu thân và tỷ tỷ vào giữa vòng vây, đột nhiên không biết xảy ra chuyện gì, bọn chúng bắt đầu hành động. Hai mắt Khánh Nhiễm đỏ như máu nhìn trừng trừng, khí huyết trong cơ thể hỗn loạn, không thể tin được điều mình đang nhìn thấy. Những kẻ đó, những kẻ đó lại muốn làm nhục mẫu thân và tỷ tỷ! Bọn chúng là súc sinh! Một đám súc sinh! Ý nghĩ này vang lên, Khánh Nhiễm nhìn thấy mẫu thân kéo tỷ tỷ ra phía sau lưng trong tuyệt vọng, cũng nhìn thấy mẫu thân, người vốn luôn dịu dàng yếu đuối đang phải hoảng hốt kéo tỷ tỷ trốn tránh bọn chúng.
Khuôn mặt nàng tình cờ quay về phía bên này, lọt vào tầm mắt của Khánh
Nhiễm. Ánh mắt khát máu của nữ hài chỉ còn là sự trống rỗng, nhưng vẫn
gắt gao nhìn về hướng đó. Nhìn chằm chằm vào đám súc sinh đang đẩy ngã mẫu thân cùng tỷ
tỷ! Nhìn bọn chúng phi thân vọt lên! Nhìn thấy mọi chuyện tựa như một
cơn ác mộng. Mắt cô bé trừng to nhìn vào tất cả những chuyện này, nhìn từng
người ở đó. Nàng thề, tuy rằng bây giờ nàng không thể nhớ từng gương
mặt, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, dù có phải lật tung trời đất này
lên, nàng cũng sẽ tìm thấy bọn chúng, miễn là nàng vẫn còn sống trên đời này!