Tận Thế Ca
Không biết qua bao lâu, thân thể Tiêu Diệu khôi phục tri giác, cảm giác đau đớn biến mất, đầu óc cũng thanh tỉnh.
Nàng bỗng nhiên mở to mắt, từ dưới đất bật dậy.
"Ách!" Nhảy đến giữa không trung. Tiêu Diệu nhịn không được kinh thán một tiếng, nàng vừa rồi cảm giác được tứ chi tràn ngập lực lượng, cho nên theo bản năng muốn từ trên đất bật lên, không nghĩ tới cư nhiên lại nhảy cao hơn hai mét, thân thể còn đang bay lên, trong tầm mắt, Tiêu Diệu nhìn thấy không gian của nàng đã rộng hơn gấp mấy lần.
Xung quanh thân thể đều là thùng sữa, Tiêu Diệu xuất phát từ bản năng dùng chân đạp lên một thùng sữa, thân thể lại bắn lên, bật ra xa hơn một mét, nàng lướt qua hai thùng sữa, hai chân nhẹ nhàng tiếp đất.
Hình như là có được dị năng hệ tốc độ, Tiêu Diệu có chút không thể tin được, lại nhảy lên hai lần, mỗi một lần đều ít nhất đạt tới độ cao hai mét; tốc độ chạy cũng tăng nhanh, một bước có thể vượt qua khoảng cách ba mét.
*Ở trên là Tiêu Diệu dùng hai chân bật xa như chúng ta tập thể dục ấy, còn ở dưới là chạy bình thường, các nàng cẩn thận nhầm lẫn nhé
Đây... Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Tiêu Diệu nhéo nhéo cánh tay.
Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác khác thường, Tiêu Diệu nhớ tới mình đang hấp thu viên tinh hạch màu lam, nàng mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy miệng vết thương đã không còn chảy máu, trên màu da hồng nhạt cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của viên tinh hạch màu lam kia, hẳn là đã hấp thu hoàn toàn.
Bất quá nàng vẫn cảm thấy trong miệng vết thương nóng rực, tựa hồ như có dị vật khảm ở bên trong. Tiêu Diệu đem tay nâng đến trước mắt, phát hiện bên trong miệng vết thương có một viên đá nhỏ màu đỏ tươi, viên đá kia chỉ lớn hơn đầu kim một chút, Tiêu Diệu sở dĩ có thể nhìn thấy nó là vì trong ánh sáng màu vàng kim của không gian, viên đá nhỏ này lại đang phát ra ánh sáng đỏ rực.
Hồng quang đối ứng với màu vàng kim sáng rọi có vẻ đặc biệt chói mắt, Tiêu Diệu dùng miệng thổi thổi, viên đá cũng không nhúc nhích. Nàng bất đắc dĩ, đành phải lại lấy ra dao chặt xương, dùng đầu dao khều nhẹ viên đá, rốt cục đem nó đào ra khỏi lòng bàn tay.
Hai ngón tay muốn nắm viên đá nhỏ xíu này đúng là thập phần gian nan, Tiêu Diệu dè dặt cẩn trọng, dùng đầu dao đem viên đá đặt vào lòng bàn tay, lại dùng ngón trỏ đem vết máu dính trên mặt đá lau đi. Chỉ là một vật nhỏ đường kính chưa đến không phẩy năm mm lại tỏa ra dao động năng lượng khiến Tiêu Diệu cảm thấy phi thường quen thuộc, vầng sáng của nó không nhu hòa như ánh sáng trong không gian, mà là một loại ánh sáng thật diễm lệ, rực rỡ như lửa cháy.
Bản thân bỗng nhiên có được dị năng tốc độ nhất định cùng viên đá nhỏ màu đỏ này có liên quan... Tiêu Diệu trong lòng phỏng đoán, bằng không trong căn cứ mấy vạn dị năng giả, vài năm hấp thụ qua vô số tinh hạch, chưa từng nghe nói có người nào bởi vì hấp thu tinh hạch mà đạt được một loại dị năng khác. Hơn nữa viên đá này tuy rằng thật nhỏ, nhưng lại có thể phát ra dao động năng lượng cường đại, còn mạnh hơn so với toàn bộ không gian của nàng cộng lại.
Đây khẳng định là bảo bối, Tiêu Diệu rút ra kết luận, nàng định đem viên đá thu hồi, lại bởi vì nó quá nhỏ mà nhất thời tìm không thấy nơi có thể đặt, nhỏ như vậy, nếu cứ tùy tiện để một chỗ, có khả năng lúc muốn tìm lại tìm không thấy. Tiêu Diệu suy nghĩ nửa ngày rốt cục nghĩ ra một biện pháp, nàng đem viên đá đặt trở lại vào lòng bàn tay trái, đồng thời ấn miệng vết thương, đem da thịt cắt rời khép lại; lại ở trong một góc không gian tìm được ba lô đựng thuốc cùng băng vải, đem vết thương trên lòng bàn tay băng bó lại.
Cái con tang thi kia nếu có thể đem viên đá nhỏ này dung hợp vào trong tinh hạch, thì nàng hẳn là cũng có thể đem nó dung hợp vào huyết nhục... Tuy rằng đây là một biện pháp mạo hiểm, nhưng các biện pháp hấp thu cùng sử dụng tinh hạch của căn cứ tại kiếp trước đều là do những dị năng giả dũng cảm tự thân phát hiện ra. Nếu một chút dũng khí mạo hiểm cũng không có, ở mạt thế, căn bản là không có tư cách sống sót.
Không gian đã trở nên rộng lớn hơn, từ năm mét vuông biến thành hai mươi lăm mét vuông, Tiêu Diệu đem thùng sữa với thức ăn sắp xếp lại một chút, rồi nhìn điện thoại di động mới phát hiện bây giờ đã là rạng sáng một giờ ngày 26 tháng 12 năm 2012. Nàng hấp thu tinh hạch cư nhiên đã tốn mất mười mấy giờ.
Khí lạnh rạng sáng cơ hồ có thể đông chết người, Tiêu Diệu sau khi ra khỏi không gian liền lập tức gọi điện thoại về nhà, lại hoảng sợ phát hiện di động không có tín hiệu, trên màn hình điện thoại Nokia kiểu cũ phát ra ánh sáng xanh, cột sóng tín hiệu trống rỗng... Tiêu Diệu lại phản hồi không gian, lấy ra một cái điện thoại khác, thế nhưng bảy cái điện thoại toàn bộ đều không có tín hiệu, nàng nương theo ánh trăng đem xe chạy về phía trước mấy km, sóng tín hiệu vẫn như cũ không có.
Chẳng lẽ thời gian nửa ngày này hấp thu tinh hạch lại phát sinh phóng xạ, hoặc là tín hiệu di động quanh đây đều bị mất sóng?
Vô luận là khả năng nào xảy ra đều khiến Tiêu Diệu sợ hãi, cảm giác mất mát không thể cùng người nhà liên lạc khiến nàng mím môi, suốt đêm lái xe hướng tới thành phố J phóng đi. Trải qua viên đá nhỏ màu đỏ kia nhắc nhở, Tiêu Diệu cảm thấy tỉ lệ biến dị tại thành phố J có lẽ cũng không cao như nàng nghĩ, con tang thi cấp hai đó hẳn là một trường hợp đặc biệt. Nó nhất định là ở đâu đó nuốt phải một viên đá có năng lượng đặc thù, cho nên biến dị nhanh hơn so với những con tang thi khác.
Tốc độ chạy của xe tải cơ hồ nhanh đến cực hạn, bên trên mặt đường ngăm đen bỗng nhiên có ánh sáng truyền đến, Tiêu Diệu nheo mắt, nhìn thấy xa xa lại có một chiếc xe chạy ngược chiều đang vọt tới, Tiêu Diệu có chút phẫn nộ đè còi xe.
"Bim... Bim..." Xe đối diện cũng bóp còi đáp lại hai tiếng, đồng thời giảm bớt tốc độ.
Tiến lại gần, Tiêu Diệu phát hiện đối diện không chỉ có một chiếc xe, đi trước là một chiếc xe cứu thương hiếm gặp trên đường, theo sau là một chiếc xe việt dã màu xám bạc, xem bảng số xe dĩ nhiên là chiếc xe nàng bị cướp vào buổi sáng hôm qua, sau đó lại gặp lại ở trước trạm dừng thành phố J!
Thật sự là thập phần hữu duyên.
Hai chiếc xe giao thoa phía trước Tiêu Diệu, từ trên chiếc xe cứu thương nhảy xuống một người, không ngừng vẫy tay với Tiêu Diệu.
Tiêu Diệu dừng xe, một bàn tay cầm lấy súng, cửa không gian cũng đồng thời mở ra.
"Này! Ngươi là muốn đi thành phố J sao?" Nam nhân đứng trước xe vận tải cao giọng hô to với Tiêu Diệu.
Dựa vào ánh đèn trước xe, Tiêu Diệu nhìn thấy đối phương là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vóc người không cao, thân thể có chút mập mạp, hắn bị đèn xe chiếu đến không mở mắt nổi, một cánh tay giơ lên che ở trước trán, cho nên Tiêu Diệu không thấy rõ mặt hắn.
"Ta muốn đi thành phố J!" Tiêu Diệu đáp.
"Đừng đi, chúng ta vừa từ nơi đó trốn ra, trong thành phố có rất nhiều quái vật cắn người! Đổ ra khắp nơi trên đường ..." Nam nhân đứng trước xe tải nghe được thanh âm nữ hài truyền đến, không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn nói xong lời phía trước, lại bổ sung thêm một câu: "Cô nương! Ngươi từ đâu đến? Chỉ đi có một mình sao?"
Tiêu Diệu đương nhiên không định trả lời loại vấn đề này, hiện tại nàng đã có dị năng tốc độ, cũng không quá lo lắng. Dị năng giả hệ tốc độ thân thể nhẹ, tốc độ nhanh, đánh không lại thì bỏ chạy, trong thế giới đầy tang thi chính là lợi khí bảo mệnh tốt nhất.