Sống Kiếp Nữ Phụ
Diệp gia.
Diệp Tư Tuyết vừa trở về sau bữa tiệc.
- Chủ nhân. Người bán bức tranh buổi chiều cũng chính là người vẽ nó đã bị giết rồi ạ. - Ám Nhất báo cáo tin tức điều tra được.
- Ai làm? - Diệp Tư Tuyết nhíu mày, âm trầm hỏi.
- Thuộc hạ vô năng, thủ pháp sạch sẽ, lưu loát, tàn nhẫn, không để lại dấu vết gì. Hoàn toàn không biết là ai. Nhưng có vẻ là báo thù.
Nói đến đây Ám Nhất cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh khi nhớ lại cái xác của tên họa sĩ đó. Bị cắt hết tai, lưỡi, móc mắt, hai chân cắt đứt mỗi nơi một ngả, hai tay không biết dùng cách nào mà nghiền nát thịt xương lẫn lộn vẫn còn dính trên cơ thể. Nếu là bị cắt đứt rồi mới nghiền thì không nói làm gì nhưng kẻ đó lại bị nghiền tay từ ngoài vào trong để cảm nhận đau đớn từ xương tủy. Động mạch cổ bị cắt đứt nhưng không chí mạng, để máu chảy ra từ từ mà đến với cái chết trong tuyệt vọng. Hắn còn được cho uống một loại thuốc đặc biệt để hoàn toàn thanh tỉnh cho tới lúc chết, tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, có thể thấy rõ mục đích là báo thù. Hơn nữa làm nhiều thứ như vậy lẽ ra phải để lại vài manh mối chứ? Nhưng làm Ám Nhất thất vọng, hắn không nhìn ra gì cả ngoại trừ hai chữ 'Tàn nhẫn'. Rốt cuộc tên họa sĩ chỉ có một ít tiếng tăm này đã đắc tội với nhân vật như thế nào vậy?
- Ba ngày tiếp theo ta không đến công ty. Đừng làm phiền, rõ chưa?
- Vâng.
Diệp Tư Tuyết xoa xoa mi tâm, hôm nay thật nhiều thứ để nghĩ. Từ bức tranh của cô đến thế giới này rồi người sao chép bị giết không manh mối đến câu chuyện không còn theo đúng hướng đi vốn có, Dụ Thiên Minh, Lãnh Ngạo, Giang Đình Đình, Lâm Nhược Nhu. Cảm giác mờ mịt này không tốt chút nào, cô cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ.
--------------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó tại một nơi khác.
- Chủ nhân, giải quyết hắn xong rồi ạ.
- Ừ. Lui đi.
- Vâng. - Người áo đen cung kính.
Người đàn ông đứng đó, bóng lưng cô tịch, đôi mắt hổ phách dịu dàng nhìn về bức tranh, những ngón tay thon dài, sạch sẽ vuốt ve nâng niu nó cẩn thận.
- Tiểu Lam, anh không cho phép bất kì ai động vào vật của em. Hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Phong Vũ đôi mắt nhuốm đầy đau thương, khổ sở hồi tưởng.
Đã 5 năm rồi.
Ngày ấy, sau khi bỏ đi một đoạn sao cho Cố Thiên Lam không nhìn thấy hắn. Phong Vũ nép mình vào góc khuất chờ cô. Nhưng thời gian trôi qua dần, không thấy bóng hình cô đi ra, lòng hắn bắt đầu bất an. Đến khi không thể kiên nhẫn được nữa, hắn chạy đến đó tìm cô.
Nhìn xác người khắp nơi, máu đỏ nhuộm đầy đất, hắn đưa mắt nhìn xung quanh.Rồi bất chợt đồng tử co rút lại khi thấy bóng dáng người con gái ấy nằm đó. Tim hắn như vỡ ra từng mảnh, chạy tới ôm lấy cô, nhìn sợi dây chuyền được nắm chặt trong tay Cố Thiên Lam bằng ánh mắt không thể tin được, rồi càng khó tin bao nhiêu thì càng đau khổ bấy nhiêu.- Tiểu Lam, mở mắt ra được không em? Anh có thể thiếu em nhưng chỉ khi em sống tốt. Nếu em ra đi tất cả sẽ trở thành vô nghĩa.
-Chúng ta về nhà được không em?
Nói rồi Phong Vũ bế Cố Thiên Lam lên, trong mắt là dịu dàng, là ôn nhu, là thâm tình.
Trong căn phòng của Phong Vũ, một màu đen u ám, giống như cuộc đời hắn vậy. Chàng trai dịu dàng ôm lấy thân thể lạnh lẽo người con gái tâm sự với cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy em trái tim anh đã rung động. Cô bé như thiên sứ, nở nụ cười ngọt ngào dưới nắng giữa đồng hoa dại tuyệt đẹp. Dần dần không biết từ lúc nào, cũng không biết bằng cách nào, rung động đó đã trở thành tình yêu thực sự.
Nhưng sau cái chết của Nguyệt Nhi anh biết chúng ta không thể có kết quả. Làm sao hạnh phúc khi mỗi lần nhìn anh là ánh mắt em mang đầy dằn vặt và tự trách, làm sao hạnh phúc khi người nhà anh nhìn em đầy thù hằn.
Hơn ai hết anh biết lỗi không phải tại em, tất cả chỉ ngoài ý muốn. Em còn đau khổ hơn anh rất nhiều khi không chỉ mất Nguyệt Nhi mà còn mất cả ba mẹ. Anh đã suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu rằng nên làm gì đây? Cuối cùng, anh chọn buông tay em, rời xa anh em sẽ có hạnh phúc mới, sẽ quên đi đoạn quá khứ này.
Rồi anh chạy trốn như một kẻ hèn nhát, anh nghĩ anh có thể quên em, anh nghĩ cô bé Tiểu Lam mạnh mẽ có thể vượt qua quá khứ và sống tốt hơn. Nhưng không, anh đã nhầm.
Ba năm ra nước ngoài anh không thể xóa nhòa bóng hình em trong tâm trí. Mỗi tối nhìn bầu trời đầy sao, chỉ có thể thấy em qua một bức ảnh vô hồn, anh tự nhủ chỉ cần em sống tốt.
Khi anh trở về tiếp nhận vị trí của cha mình, bất ngờ thấy em được chọn làm thuộc hạ thân cận của mình. Biết em vào ngục tối huấn luyện. Anh thừa biết nơi đó kinh khủng như thế nào, một cô tiểu thư như em sao có thể sống ở đó. Anh tự trách mình không điều tra em sống thế nào trong ba năm, anh nghĩ rằng nếu biết em ở đâu anh sẽ không kiềm lòng mà tới đó bắt em về. Khi ấy, anh chỉ muốn ôm em thật chặt rồi mắng 'Ngu ngốc, anh đã thả em đi tại sao lại trở về.' Nhưng bao năm nay thứ anh học được giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc.
Anh quyết định hờ hững, không quan tâm tới em để em biết khó mà lui, tìm người con trai yêu em thật lòng rồi sống hạnh phúc. Nhưng dù vậy trái tim của anh vẫn muốn bên cạnh em vì thế anh cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy mà không dùng biện pháp mạnh ép buộc em.
Rồi cho đến một ngày mẹ anh biết được sự tồn tại của em bên cạnh anh, bà sẽ tìm mọi cách gây tổn thương cho em. Anh có thể thể bảo vệ em trước kẻ thù nhưng đối với Phong gia anh không thể triệt để bảo hộ, đặc biệt khi em còn là thuộc hạ của Phong gia.
Vì vậy anh bắt đầu cay nghiệt với em, đánh đập mắng chửi tàn nhẫn, một mặt để em hận anh mà rời đi, một mặt khác để họ không cần ra tay. Cho đến lúc đó mạng sống của em mới được bảo toàn. Mỗi lần như thế tim anh đau như ngàn dao xuyên thủng, nhìn em kiên cường chịu đựng khiến anh không chịu nổi.
Những lần ra tay với em xong anh đều tự làm bị thương mình giống như em để cảm nhận được nỗi đau mà em phải chịu đựng. Những khi mắng chửi em xong anh đều lấy dao rạch một nhát vào ngực mình, có như thế anh mới có thể sống tiếp. Nói đến đây, Phong Vũ cầm bàn tay của Cố Thiên Lam đưa lên ngực mình, nơi có đầy những vết sẹo lồi lõm, ngang dọc chằng chịt đáng sợ khắp nơi. Nếu không thể xóa đi nỗi đau ấy, chúng ta hãy cùng chịu đựng.Lucky là chú chó anh nuôi trong lúc xa nhà, nhìn em cô đơn một mình, anh cố tình sắp xếp để em và nó tình cờ gặp nhau, rồi nhận nuôi nó. Có Lucky, cuộc sống của em sẽ không còn buồn tẻ, nó là một chú chó thông minh.
Lúc đối xử tàn nhẫn với em xong, anh đều để lại bóng lưng lạnh lùng. Nhưng em đâu hay biết, khi quay đi trái tim anh rỉ máu, anh đứng ở một góc nơi em không nhìn thấy quan sát em, nhìn em rời đi, theo sau em đến khi thấy phòng căn hộ em bật sáng mới thôi.
Nhiều tối anh lẻn vào phòng em, nhìn em ngủ một lúc lâu, thấy em gặp ác mộng khiến anh đau lòng không thôi, đưa bàn tay mình lên vuốt ve để em an giấc. Rồi sau đó, anh sẽ thay lọ thuốc an thần đầu giường em bằng thuốc bổ, mở tủ lạnh lấy những đồ đã hết hạn và thay đồ mới vào đó. Em là vậy, chẳng bao giờ chịu để ý ăn uống cho tử tế. Anh đi hết một lượt quan sát mọi thứ về cuộc sống của em dù không biết đã làm thế bao nhiêu lần. Đến gần sáng anh luyến tiếc nhìn em đặt một nụ hôn trán, xoa đầu Lucky dặn nó chăm sóc em rồi mang những đồ hết hạn ra về.( tg: Ca sợ bỏ vào sọt rác nhà tỷ sẽ bị tỷ phát hiện).
Người con gái ấy không biết, anh vẫn luôn lặng lẽ ngắm nhìn cô từ phía sau, mãi mãi là như thế.
Một ngày 5 năm trước, anh nhận được tin mẹ anh không chịu nổi mà tìm cách ám sát em nhưng may mắn em không sao. Nghe tin, tim anh run lên, anh biết đã đến lúc em phải đi rồi, có một lần sẽ có những lần khác, không phải lúc nào em cũng may mắn như vậy.
Đó là lần tại bãi biển, anh vứt sợi dây chuyền xuống nước vì việc tìm lại nó như mò kim đáy biển mà thật sự đúng là mò kim đáy biển. Nói đến đây hắn nở nụ cười tự giễu.
Đứng một góc khuất nhìn em vẫn quỳ ở đó, ánh mắt đau lòng cùng suy sụp khiến anh không chịu được mà quay đi. Đó là lần đầu tiên anh quay lưng thật sự.
Nhưng Phong Vũ không biết khi anh vừa quay đi, người con gái ấy chậm rãi đứng lên đi về phía biển.
Sợi dây chuyền đó thật ra anh làm để tặng em sau đó tỏ tình, nhưng sự ra đi của Nguyệt Nhi đã thay đổi tất cả. Anh vẫn luôn mang nó bên người thời thời khắc khắc vì nó mãi thuộc về cô, vứt đi nó chính là cho cô tự do.
Ngày gặp nhau trước cửa quán bar, nhìn thấy em anh vui sướng biết nhường nào, ba ngày không gặp anh nhớ cô đến phát điên nhưng sao cô gầy yếu quá, sao em lại đến đây làm gì. Anh để em chặn bọn chúng vì biết em thừa sức đấu với bọn chúng, dùng bọn chúng chỉ là cách giữ chân em đừng theo anh mà thôi. Anh chọn cách rời đi mà không phải đứng nhìn em như mọi khi nữa vì lần này anh buộc phải buông tay em.
Nhưng có chết Phong Vũ cũng không ngờ cô vì muốn được bên cạnh anh mà ngâm nước biển ba ngày không nghỉ ngơi, vì để anh không lo lắng mà về nhà thay quần áo, vì quá muốn gặp anh mà vội vã không mang theo găng tay, vì nghe lời anh mà giết hết bọn chúng để rồi chết mà không bỏ chạy để giữ lấy tính mạng.
Tình yêu thật mâu thuẫn đúng không em? Lý trí bảo anh phải buông tay, nhưng trái tim lại ích kỉ giữ em bên mình vì thế mới dây dưa với em trong ngần ấy năm. Nếu lúc đầu anh dứt khoát thì mọi chuyện không như vậy...
Nói tới đây, Phong Vũ nở nụ cười chua sót mà thê lương.
Sáu năm, hai con người đều yêu nhau nhưng không nói. Họ chọn hành động để bảo vệ người mình yêu theo cách riêng của mình, chôn sâu nỗi đau và chịu đựng thầm lặng tổn thương để rồi chưa một ngày hạnh phúc.
Nếu như lúc đầu, anh vứt bỏ tất cả mang cô đi một nơi thật xa, tự mình mang lại hạnh phúc cho cô mà không phải trông cậy vào một người đàn ông khác thì có lẽ kết quả sẽ khác. Nếu như lúc đầu, cô níu tay tay anh nói rằng cô cần anh thì có khi mọi chuyện sẽ không như thế này. Nhưng trên đời thật sự có 'nếu như' sao?
Cứ thế, Phong Vũ ôm lấy thân xác lạnh ngắt của Cố Thiên Lam, vùi mặt cô vào lòng mình, hai tay anh không ngừng chà sát tay cô để nó ấm hơn, kể từng câu chuyện một mà cô không biết, lâu lâu lại đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô. Cứ như vậy không biết qua bao lâu cho đến khi ngất vì kiệt sức.