Quan Sách
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Biện Triệu Nam là người thành phố Đức Cao, ngày thường đối nhân xử thế hết sức khiêm tốn, ôn hòa nhã nhặn, nhân duyên không tồi.
Trần Kinh trước đó đã gọi điện thoại cho y, y liền nói với giọng mềm mỏng:
- Tôi đang chuẩn bị tìm gặp anh để hỏi về tình hình trong Phòng ta gần đây, không ngờ anh lại chủ động gọi cho tôi thế này, thật đúng lúc!
Nghe Biện Triệu Nam nói như vậy, Trần Kinh liền chủ động đề xuất đi thăm hỏi Biện Triệu Nam, nhân tiện báo cáo tình hình cụ thể công tác nông nghiệp thời gian vừa qua.
Trần Kinh lần đầu tiên được ti<font face="PMingLiUếp quản công việc trong Phòng lâm nghiệp, có nhiều thứ vẫn áp dụng theo chế độ cũ thời Lâm Trung Tắc, nhưng ở thời Lâm Trung Tắc, y chưa từng phải báo cáo công việc với Biện Triệu Nam, nên việc y không hề có tiêu chuẩn tặng quà cho Biện Triệu Nam là lẽ tự nhiên.
Trần Kinh bây giờ tiếp quản công việc này, về khoản quà cáp, hắn cũng không hề thống nhất tiêu chí trong Phòng, tất cả đều căn cứ theo thước đo của bản thân.
Hắn mang theo ít đặc sản biếu Biện Triệu Nam, còn đặc biệt đem tới một bao chè của Nhà máy chè Hồng Thổ Pha. Biện Triệu Nam thấy hắn mang theo đồ, cũng không làm khó dễ cho hắn, nói:
-Tặng phẩm của Phòng Lâm nghiệp trước nay đều là hàng thành phẩm, mấy thứ đồ này chắc là hàng cấm vận chăng?
Trần Kinh cười đáp:
Mang đồ tới cho lãnh đạo, sao có thể mang mấy thứ đồ cấm vận ạ, đồ tôi mang đến đều là hàng hương vị núi quý hiếm, còn chè này, là chè Thanh Minh sản xuất tại xưởng chè Hồng Thổ Pha, anh nếm thử nhé?
Biện Triệu Nam tay cầm gói chè, xem xét tỉ mỉ kĩ lưỡng, một lúc lâu sau gật gật đầu, nói:
Loại chè này không tồi, hi vọng năm nào cũng có thể được thưởng thức trà ngon!
Trần Kinh đáp:
Chỉ cần Trưởng ban thích, tôi đảm bảo năm nào anh cũng có thể thưởng thức chúng.
Biện Triệu Nam nheo nheo mắt nhìn Trần Kinh:
Anh thực sự có lòng tin như vậy sao?
Trần Kinh vội gật đầu đáp:
Tôi là có niềm tin nhất đối với Hồng Thổ Pha, toàn bộ vùng Lễ Hà, tôi được xem như dân ngoại bang!
Biện Triệu Nam cười vang, có vẻ rất đắc chí:
Hèn chi Bí thư Thư tìm cậu để nói chuyện, cậu quả nhiên có chút ưu điểm, vào thời điểm này tìm được những cán bộ có tư tưởng không phải dễ, cậu ngược lại lại rất có lí tưởng và suy nghĩ!
Trần Kinh liên hồi không dám nhận, nói bản thân nhìn nhận vấn đề có phần non kém, chỉ biết múa cây bút, mà những thứ viết ra nhiều khi có phần hời hợt. Thỉnh thoảng có một số bài có thể nhắm mắt cho qua, đó đều là lợi ích có được từ quá trình rèn dũa từ cấp cơ sở, những năm công tác này đã giúp ích không nhỏ cho hắn.
Biện Triệu Nam dù gì cũng là Trưởng ban Tổ chức, Trần Kinh có thể nhận thức rõ nét về bản thân cũng như địa vị của mình, điều này cũng được xem như giúp hắn có một tương lai sáng ngời.
Trong bộ máy Huyện ủy Lễ Hà hiện nay, Biện Triệu Nam có thể được xem như nhân vật có đặc quyền, y được bên trên bổ nhiệm xuống, đồng thời lại là Trưởng ban Tổ chức, ngày thường bất kì ai đến gần y đều cảm thấy có phần dè dặt.
Nói đến thân phận và bối cảnh của y, Huyện ủy đều đều phải nể mặt vài phần, do vậy Biện Triệu Nam xem ra có phần đơn thuần hơn, bản thân y lại có tinh thần cầu tiến, điều này là một trong những nguyên nhân vô cùng quan trọng giúp y điều hành công việc.
Y nói với Trần Kinh một cách rất chân thành:
Đánh giá năng lực một người cán bộ, điều quan trọng phải xem anh ta có khả năng nhất quán tư tưởng của mình, có được những thành tựu thực tiễn hay không! Lấy ví dụ trong Phòng Lâm nghiệp ta hiện nay, có những phần công việc rất quan trọng.
Cũng giống như việc cải tiến lâm trường Hồng Thổ Pha, không thể chậm trễ thêm được nữa. Cộng với việc xây dựng bộ máy hành chính của toàn ngành Lâm nghiệp, quy mô trật tự của toàn ngành lâm nghiệp Huyện cũng là vấn đề cấp thiết cần được giải quyết. Những vấn đề trên có được giải quyết ổn thỏa hay không, điều này phụ thuộc vào năng lực và sự quyết đoán của các thành viên của Phòng lâm nghiệp.
Trong khi đó, bộ máy lãnh đạo trong Ban lại có tác dụng quyết định, đặc biệt quan trọng!
Những lời Biện Triệu Nam vừa nói, Trần Kinh nghe rất tường tận, cũng thấy được những hàm ý sau câu nói của y, Trần Kinh thấy mình có phần lúng túng, lấy thân phận Phó phòng Phòng Lâm nghiệp điều hành công việc, hắn thấy không được vững vàng cho lắm.
Huyện ủy thời gian gần đây đang nhen nhóm điều động nhóm nhân sự mới, Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp cở lẽ cần được xác lập lại. Trần Kinh có thể từ vị trí Phó phòng làm một cuộc cách mạng thay đổi địa vị hay không, thời cơ trước mắt xem chừng không được khả quan cho lắm.
Nhưng dù sao vẫn còn cơ hội, mà cái cơ hội này, Trần Kinh phải biết tự mình nắm lấy. Cách duy nhất giúp hắn lúc này, chính là lập thành tích, giải quyết được vấn đề.
Trần Kinh bỗng nhiên hiểu ra một đạo lí, nhưng với tình hình trước mắt, hắn đang đối mặt không chỉ với việc giải quyết vấn đề cấp bách nội bộ trong Phòng, mà hơn cả là vấn đề đến từ bên ngoài, bên ngoài Phòng lúc này đâu đâu cũng có người sẵn sàng ra tay cản trở, đây mới là điều khó đề phòng.
Nói chuyện với Biện Triệu Nam chừng nửa tiếng đồng hồ, tâm trạng của Trần Kinh có phần thoải mái, sau đó cáo từ rồi bước ra khỏi văn phòng Ban tổ chức, đang chuẩn bị lên xe trở về Phòng Lâm nghiệp, hắn nhìn thấy Phương Minh đang vội vàng bước về phía văn phòng Huyện ủy.
Hắn vội gọi lớn:
Chủ nhiệm Phương!
Phương Minh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy Trần Kinh, y vội vàng bước tới nói:
Trần Kinh, anh làm tôi tìm muốn chết, tôi vừa mới qua đơn vị anh, đồng nghiệp của anh nói anh tới Huyện ủy, tôi mới phải vội vàng chạy tới đây!
Trần Kinh nhíu mày nói:
Gấp gáp như vậy rốt cuộc có chuyện gì? Anh gửi tin nhắn bp cho tôi không được hay sao
Phương Minh xoa xoa tay nói:
Còn có thể là chuyện gì được nữa? Trần Kinh à, hôm qua phía lâm trường lại xảy ra chuyện, tại sao anh lại không giải quyết cho chúng tôi? Mới sáng ra lãnh đạo đã trách cứ, khiến chúng tôi rất bị động, hôm nay tôi vừa bị Chủ nhiệm Vương giáo huấn cho một trận!
Trần Kinh không thốt ra được lời nào, hắn nhìn Phương Minh, hồi lâu mới nói:
Là vị lãnh đạo nào giáo huấn anh? Chút việc nhỏ nhặt này của lâm trường tôi đã giải quyết thỏa đáng rồi!
Phương Minh nhíu mày, nói một cách tức tối:
Anh nói sao? Giải quyết thỏa đáng rồi ư? Vậy tại sao Đàm Thu Lâm còn qua lâm trường bắt giữ nhiều người đến vậy? Lại còn khống chế Vương Quốc Thư nữa, nói là bảo vệ anh ta, rằng có kẻ xúi giục người trong lâm trường đốt nhà anh ta, Phòng Công an còn thành lập Tổ chuyên án, chuyên trách điều tra sự việc này, đây là cách giải quyết ổn thỏa vấn đề sao?
Trần Kinh đồng tử vừa kịp thu lại, trong lòng đột nhiên lửa giận ngút trời, lớn tiếng nói:
Đàm Thu Lâm sao dám cả gan bắt người? Hắn ta đã bắt những ai? Còn nữa, Vương Quốc Thư hiện nay đang ở đâu?
Vương Minh xua tay đáp:
Tôi làm sao biết được những việc này? Nếu biết, tôi còn phải vội vã đến tận đây tìm anh sao?
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, cơn giận trong lòng hắn phút chốc trào dâng mãnh liệt, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Đàm Thu Linh càng ngày càng không coi ai ra gì, dám làm ra việc tày trời này, đây đúng là đổi trắng thay đen mà!
Trần Kinh theo thói quen đốt một điếu thuốc, giận dữ hít một hơi, khiến cho luồng khói nồng chuyển động mạnh mẽ trong phổi, giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.
Hắn nhanh chóng hiểu thông suốt được các tình tiết bên trong, nhất định là Vương Quốc Thư xúi giục Đàm Thu Lâm làm liều, cái liều lĩnh của y chính là cắn người, sau đó hủy hoại mọi bằng chứng.
Trần Kinh đến giờ phút này vẫn không phát hiện được tung tích của ba cây bạch quả, Vương Quốc Thư bỗng nhiên lại chỉ cho hắn một địa điểm, Trần Kinh liền mông lung dẫn người đi tìm, đến bây giờ, tám phần là không tìm thấy.
Vụ việc dùng xăng đốt nhà, cho dù là thật, và hiện trường nhà Vương Quốc Thư cũng giống như là bị bao vây, thì Trần Kinh cũng đã tuyên bố tội danh của Vương Quốc Thư trước mặt toàn thể công nhân, hiện nay Vương Quốc Thư muốn xoay chuyển tình thế, xóa bỏ toàn bộ, liền quay lại đổ tội Trần Kinh xúi giục nhân viên lâm trường đốt nhà y, nghe thì hoang đường, nhưng bởi vì có sự nâng đỡ của Đàm Thu Lâm, lại có vẻ rất hợp lí..
Đàm Thu Lâm có khả năng xóa bỏ mọi tộilỗi của Vương Quốc Thư, không lưu lại một chút giấu vết nào, Trần Kinh tựa hồ không chút nghi ngờ gì về năng lực này của y.
Có đi<font face="MingLiUều kiện tiên quyết này, Trần Kinh nói Vương Quốc Thư trộm cây, chẳng phải là đã vu oan cho y sao, bị vu oan trong hoàn cảnh như vậy, không phải đang cổ vũ cho người khác đốt nhà Vương Quốc Thư, thì còn là gì nữa?
Chỉ qua vài vòng khói, điếu thuốc gần như đã bị hắn hút gần hết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Trần Kinh cũng đã hiểu ra toàn bộ sự việc!
Trần Kinh sớm đã nghe qua những thủ đoạn nham hiểm của Đàm Thu Lâm, ra tay tàn nhẫn, nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay hắn cũng đã được nếm mùi lợi hại của y rồi.
Chủ nhiệm Vương, sự việc đã đi đến nước này, chúng ta cũng phải tìm cách giải quyết! Đi nào, về rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc!
Trần Kinh nói một cách bình thản.
Phương Minh buông lỏng tay nói:
Việc này nên giải quyết thế nào? Việc này người khác đã trực tiếp trình lên Văn phòng quản lý giám sát tài sản, nói là do chúng ta để lộ tin tức không được tiết lộ ra ngoài, mới dẫn đến việc công nhân viên bị dao động, anh nói tôi đi đâu cãi lí?
Phương Minh dừng lại một lát, rồi nói:
Việc này h<font face="PMingLiUết sức nghiêm trọng, chúng ta đã lên tới Huyện ủy, tôi nghĩ trước tiên vẫn nên báo cáo với lãnh đạo tình hình sự việc! Việc đổi mới Doanh nghiệp nhà nước, là do Bí thư Thư tự tay tiến hành, chúng ta có việc gì cần sớm báo cho ông ta biết, may ra còn có thể chủ động một chút!
Trần Kinh nhướn đôi mày, như định nói điều gì đó, bỗng thấy một chiếc xe Santana màu đen đang tiến về phía sân Huyện ủy, tốc độ chóng mặt, tiến về cửa tòa nhà văn phòng Huyện ủy, mới phanh gấp lại.
Phụ xe mở rộng cửa xe, từ bên trong bước xuống một người, Trần Kinh vừa thấy là Hoàng Tiểu Hoa, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, Hoàng Tiểu Hoa nhất định còn nhớ, khi đó y và Triệu Nhất Bình đi tìm Trần Kinh nói chuyện, biểu hiện của Hoàng Tiểu Hoa cứ liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, mỗi lúc nhớ tới khoảnh khắc đó, Trần Kinh liền cảm thấy khó chịu.
Nhưng thái độ của Phương Minh lại khác hoàn toàn với Trần Kinh, y vừa nhìn thấy Hoàng Tiểu Hoa bước xuống xe, liền vồn vã chạy tới, cười nói:
Chào chủ nhiệm Hoàng, thật đúng lúc, tôi vừa tới Huyện ủy lại gặp được anh ở đây.
Hoàng Tiểu Hoa liếc nhìn Phương Minh một cái, sau đó đảo mắt qua nhìn Trần Kinh đang đứng phía sau, liền bắt tay Phương Minh nói:
Lão Phương, không có việc gì, anh nhất định sẽ không leo lên Tam Bảo Điện. Nói xem, có gì cần tôi giúp?
Phương Minh lúng túng cười, nói:
Đúng là có việc muốn tìm anh giúp, tôi và Phó phòng Trần có chút việc gấp cần gặp Bí thư, nhiều nhất chỉ nói khoảng 10 phút, anh xem có thể bố trí cho chúng tôi chút thời gian được không?
Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe Phương Minh nói muốn gặp Thư Trị Quốc, y liền lắc đầu liên hồi, nói:
Vậy không được, Bí thư lịch xếp dày kín, các anh phải có hẹn trước, chứ đột nhiên xuất hiện thế này, làm sao tôi sắp xếp được?
Phương Minh có phần lo lắng, y bị Hoàng Tiểu Hoa từ chối cảm thấy có phần xấu hổ, qua một lát, y vẫn không kiềm chế nổi, lại vội vàng nói:
Chủ nhiệm Hoàng, việc này có phần cấp thiết, bây giờ chúng tôi nói qua cho anh biết, anh là lãnh đạo, anh xem sự việc này chúng tôi phải giải quyết sao cho thỏa đáng?
Phương Minh vừa nói vừa quay lại nhìn Trần Kinh, thấy hắn ta vẫn điềm nhiên giữ nguyên khoảng cách nhất định với Hoàng Tiểu Hoa, y bèn hạ quyết tâm, lần lượt báo cáo tình hình lại với Hoàng Tiểu Hoa....