Chương 23: Oán giận trước cửa nhà giàu

Quốc Sắc Sinh Kiêu

Đêm đó Sở Hoan ngủ ngay tại phòng khách, đệm chăn cũng không dày, cuốn trong đệm chăn, Sở Hoan mơ hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng trong đệm, nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu được điều gì đó.

Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chăn đệm này lấy từ giường của Tố Nương, vừa rồi Sở Hoan nhìn thấy, tuy rằng chăn đệm trên giường mẫu thân dày, nhưng chăn đệm trên giường Tố Nương lại rất đơn bạc, nếu như có nhiều chăn đệm, tiết trời cuối thu bắt đầu vào mùa đông tất nhiên đã phải lấy ra dùng.

Nghĩ lại Tố Nương thật sự cũng không còn cách nào khác, không thể để cho em chồng vừa mới về nhà phải chịu lạnh, cho nên chỉ có thể đem chăn đệm trên giường mình nhường cho Sở Hoan.

Sở Hoan dọc đường bôn ba, vừa về đến nhà, trong lòng cũng yên tâm, rất nhanh liền ngủ thật say, chỉ có điều có lẽ do quá buồn ngủ , nửa đêm ngáy rất to, trên giường Tố Nương bị âm thanh này làm cho không thể nào ngủ được, đứng lên, mặc y phục mở cửa xem xét, chỉ nhìn thấy Sở Hoan đang ngủ rất ngon, cuối cùng dậm chân, lầm bầm một câu:

- Con heo bị nhốt trong chuồng cũng không có động tĩnh lớn như vậy, để cho người khác ngủ không đây!

Lắc lắc eo nhỏ mông tròn, đi vào trong.

Sáng sớm hôm sau, lúc Sở Hoan đang ngủ say, bên tai dường như có tiếng gà gáy, hắn mơ màng mở mắt, lập tức nhìn thấy tia sáng có chút chói mắt, lấy tay che lại, phát hiện cửa chính đã mở, liếc mắt nhìn thấy một bóng người đang đứng bên cửa, nheo mắt nhìn nhìn, không phải Tố Nương thì là ai.

Đêm qua lờ mờ, không thể nhìn rõ, lúc này mới nhìn thấy rõ, trên thân Tố Nương vẫn là cái áo màu xanh thu, bên hông mặc cái tạp dề màu xám, trên mặt tạp dề còn có vài chỗ vá, tạp dề thắt ở bên hông,để lộ cái eo vô cùng nhỏ nhắn, cũng làm tôn thêm bộ ngực nở nang.

Không cần phấn son, lại có vài phần dễ thương hồn nhiên, trên đầu dùng một cây trâm mộc búi tóc, có vài sợi tóc duỗi ra hai bên má, tuy là nữ tử nông thôn, nhưng lại có chút quyến rũ phong tình, chỉ là lúc này, ở giữa khóe mắt và đuôi lông mày của Tú Nương lại có vài phần cười lạnh, nhìn thấy Sở Hoan mở to mắt, lập tức nói:

- Ơ! Sáng sớm đã tỉnh dậy rồi. Ta còn tưởng đệ sẽ ngủ đến trưa.

Bĩu môi nói:

- Cũng phải, dọc đường vất vả, về đến nhà, tất nhiên là phải nghỉ ngơi. Hay là đệ vào ngủ thêm. Trong chum đang hết nước, ta ra hồ gánh hai gánh nước về.

Sở Hoan nghe đây là nói mát, cũng không để ý, xoay người đứng lên nói:

- Tố Nương tỷ! Ta đi gánh nước!

Quay đầu trông thấy góc phòng, bên cạnh bếp lò có vạc nước, bên cạnh vạc nước có một cái thùng gỗ, lập tức đi qua, nhìn thấy trong chum nước không còn bao nhiêu nước, cầm lấy thùng gỗ bên cạnh đi ra ngoài, lúc đi qua người Tố Nương, Tố Nương tay phải chống vào eo nhỏ, tay kia hất tóc bên má về phía sau, nói:

- Đệ cứ như vậy đi ra ngoài? Đệ nhìn bộ y phục của mình xem, bị nát không ra bộ dáng gì, đi ra ngoài như vậy, người khác còn cho là ăn mày xin cơm đó.

Nàng tức giận nói:

- Đệ chờ một chút!

Nàng xoay người, lắc mông đi về phía căn phòng của mình, cái mông bị váy vải bông bao chật căng lung lay trái phải, giống như đóa hoa trong gió, vô cùng động lòng người.

Nhìn tư thế đi lại của Tố Nương, nghĩ rằng là tự nhiên như vậy, chứ không phải do cố tình làm bộ dạng như vậy.

Rất nhanh, Tố Nương từ bên trong đi ra, trong tay cầm một bộ xiêm y sạch sẽ, đưa cho Sở Hoan nói:

- Đây là xiêm y đại lang đã mặc qua! Đệ đi thay trước đi!

Đợi Sở Hoan cầm lấy bộ xiêm y, lúc này nàng mới đi đến góc nhà, ôm lấy một con gà, phía dưới con gà có một quả trứng, vui rạo rực cầm lên, mỉm cười nói với gà mái:

- Hoa nhi giỏi lắm, ngày mai lại thêm một quả trứng nữa nhé!

Nhìn bộ dạng niềm nở của nàng, so với Sở Hoan thì đối với con gà mái kia còn thân thiết hơn mấy phần.

Sở Hoan ngẩn ra, đêm qua hắn không biết góc nhà lại có một con gà mái nằm úp, con gà mái kia cả đêm cũng không kêu lên một tiếng, xem ra đúng là một con gà mái già bình thản.

Tố Nương đặt con gà mái xuống, trên mặt nở nụ cười, vui rạo rực đem quả trứng bỏ vào cái giỏ trúc bên trong nhà bếp, sau đó giơ đầu ngón tay, nhẹ giọng đếm:

- Một, hai...tám... mười hai, mười ba, ô, lại đếm một lần nữa, một quả, hai quả... mười ba quả, không sai, là mười ba quả, giữ lại mấy cái, bán lấy tiền, là có thể mua cho mẹ một đôi giày mới!

Trong lúc nhất thời, đúng là quên mất bên cạnh còn có Sở Hoan.

Nhìn thấy bộ dạng chăm chỉ của Tố Nương, trong lòng Sở Hoan thấy đau xót, gương mặt dịu dàng nhìn Tố Nương, lúc này Tố Nương xoay người, nhìn thấy Sở Hoan đang nhìn mình chằm chằm, không biết vì sao mặt nóng lên, cúi mặt xuống tức giận nói:

- Còn chờ cái gì? Còn muốn ngủ tiếp ?

Sở Hoan “ Ồ!” lấy lại tinh thần, nhìn trái nhìn phải, không có cách nào, đành phải vào phòng Tố Nương, thay đổi xiêm y.

Mặc dù bộ xiêm y này dáng vẻ mộc mạc quê mùa, nhưng mặc trên người Sở Hoan, lại khiến Sở Hoan vô cùng thích thú.

Chỉ có điều, lúc hắn mới vừa rồi vào phòng thay quần áo, lại phát hiện ra trên giường Tố Nương chỉ còn lại một cái chăn đơn, lấy tay sờ sờ, phía dưới là tấm ván giường cứng ngạnh, rõ ràng đêm qua, thực sự cái chăn đệm của hắn, là cái đệm lót ở dưới mặt giường Tố Nương.

Trong lòng hắn rất cảm động, ra cửa, cũng không nói nhiều, cầm lấy thùng gỗ, liền đi ra ngoài, đi đến bên cửa, nhìn thấy tấm da sói hắn mang về đặt ở bên cạnh, bèn nói với Tố Nương:

- Tố Nương tỷ, da sói này tỷ lót ở trên giường, buổi tối ngủ sẽ ấm áp hơn nhiều.

Hắn vốn định mang da sói để mẫu thân dải lên, nhưng chăn đệm trên giường mẫu thân rất dầy, Tố Nương chăm sóc vô cùng chu đáo, ngược lại trên giường Tố Nương cứng ngạnh, thân thể nữ nhân chỉ sợ chịu không nổi.

Nói xong câu đó, Sở Hoan liền mang theo thùng gỗ đi ra cửa.

Tố Nương thấy Sở Hoan đi xa, lúc này mới tiến đến, sờ sờ da sói, trên mặt hiện lên vài phần vui vẻ, lẩm bẩm:

- Thật là mềm mại, lót ở dưới mặt chắc chắn rất ấm áp.

Nhưng dáng vẻ tươi cười biến mất rất nhanh, thấp giọng than thở:

- Rời nhà tám năm, không thăm không hỏi, trở về một tấm da sói đã nghĩ xong rồi, nghĩ thật là hay... !

Nàng cầm lấy da sói, vuốt lông sói vô cùng mềm mại, cuối cùng vui vẻ cầm lại phòng mình.

...

Sở Hoan đi ra cửa, hắn biết phía trước thôn không xa có một con sông nhỏ, người trong thôn lấy nước ăn, giặt quần áo đều ra đó, đi qua mấy nhà, tuy rằng trời mới sáng không bao lâu, nhưng mọi người trong thôn đều đã mở cửa rồi.

Lúc Sở Hoan đi qua, mọi người trong thôn đều vô cùng nhạc nhiên nhìn Sở Hoan, Sở Hoan lại cười gật đầu. Người trên đường đều không nhận ra, cũng không phản ứng, đi được một lát, chỉ thấy vài nông dân đi tới phía đối diện, thần sắc mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, vừa đi vừa thì thầm gì đó, ngay cả Sở Hoan ở bên cạnh mỉm cười gật đầu chào hỏi mấy người kia, mấy người này cũng dường như không phát hiện, than thở đi qua, Sở Hoan mơ hồ nghe thấy một người nói:

- Trở về nói mọi người gom góp chút tiền bạc, mặc kệ nói như thế nào, nếu Đại Xuyên đã mất, cuối cùng xuống mồ an nghỉ mới đúng!

Sở Hoan hồ nghi trong lòng, không biết sinh ra chuyện gì, nhưng cảm thấy vô cùng quỷ dị, tới bờ sông trước thôn, liền tắm rửa sạch tại bờ sông, mang theo một thùng nước trở về.

Tới nhà rồi, Tố Nương đang nấu cháo ngao ở nhà bếp, hắn đổ nước trong thùng vào vại nước, chỉ có nửa vại, lại mang theo thùng gỗ đi xách hai thùng nước trở về.

Vừa định nghỉ ngơi, vào thăm mẫu thân, Tố Nương đã nói:

- Củi lửa trong nhà không còn nhiều nữa!

Nói xong câu đó, nàng cũng không nhìn Sở Hoan, lại càng không nhiều lời.

Sở Han nhìn nhà bếp, củi lửa chất đống quả thật không nhiều lắm, hơn nữa cũng biết sắp đầu mùa đông, vào đông nếu trong nhà không có củi lửa, vậy trải qua mùa đông sẽ càng thêm khó khăn.

Nhìn hôm nay ngày càng lạnh, đã tới gần mùa đông, mình quả thật phải chuẩn bị nhiều củi lửa một chút, hắn cười ha ha nói:

- Hiện giờ đệ đi đốn củi!

Hắn nhớ rõ đầu thôn đông có một rừng cây, hơi rậm rạp, hiện giờ cuối mùa thu, tự nhiên có thể chặt được không ít củi gỗ từ đó.

Tám năm chưa về, lại thấy trong nhà nghèo khó như vậy, Sở Hoan âm thầm hổ thẹn trong lòng, tuy rằng là một linh hồn khác khống chế thân thể này, nhưng dù sao thân thể này cũng là con trai người ta, đừng nói lúc này để Sở Hoan gánh nước đốn củi, cho dù có làm chuyện khổ hơn mệt hơn, Sở Hoan cũng cam tâm tình nguyện, trong lòng cũng muốn cố gắng bồi thường các nàng, ngày sau làm cho bọn họ trải qua ngày lành.

Trong nhà thật ra có một chiếc búa, chẳng qua hơi sứt mẻ, còn hơi rỉ sắt, Sở Hoan tìm đá mài bên ngoài mà mài, lại mang theo một sợi dây thừng thô từ trong nhà, lúc này mới đi ra cửa.

Hắn đi thẳng tới đầu đông, chợt thấy phía trước không xa có cửa lớn một hộ nhà giàu, ở vào cuối đông, khác nhau rất lớn đối với phồng xá thấp bè khác.

Gạch xanh ngói trắng, vườn quanh sân, vừa thấy là biết không giống với nhà khác, xa xa có thể nhìn thấy hộ nhà này, Sở Hoan kỳ quái trong lòng, bên trong trí nhớ, dường như trong thôn đều là dân chúng kham khổ, cũng không có người giàu như vậy.

Tới gần hộ nhà kia, liền nghe được tiếng khóc truyền đến, lại nghe một âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng nói:

- Các ngươi hại chết đại ca của ta, ta muốn các ngươi gặp quan... Ô ô ô, đại ca của ta chính là bị các ngươi bức chết... !

Sở Hoan vô cùng kỳ quái, bước nhanh qua, chỉ thấy ở cửa chính đóng chặt của hộ nhà kia, cửa chính màu đỏ thắm vô cùng bắt mắt, trước cửa lớn kia lúc này có một người vừa khóc vừa kêu, Sở Hoan nhìn bộ dáng người nọ, thân hình thấp bé, đúng là cảm thấy có vài phần quen thuộc, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp qua nơi nào, hơi trầm ngâm, mày mở ra, cuối cùng nhớ tới.

Đêm qua trên đường hắn về nhà, trải qua một hồ nước, tắm rửa trong hồ, vài bóng người đi qua bên hồ, lúc này liền có người khóc sướt mướt. Lúc ấy hắn không có lên bờ, nhưng thấy rõ ràng, người khóc đi qua lúc ấy, dường như chính là người trước mắt.

Hắn nghe người nọ quát to, dường như đại ca đã chết, nghe ý tứ kia, dường như đại ca người này bị người nhà giàu này bức chết, tuy rằng không rõ nguyên do trong đó, cũng nhíu mày.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được trong viện truyền ra tiếng chó sủa, lập tức liền nhìn thấy cửa chính “cạch” một tiếng mở ra, hai con chó săn hung ác đã vọt ra từ bên trong cửa chính, người vóc dáng nhỏ kêu khóc trước cửa thấy hai con chó săn vọt ra, kêu “ai nha” một tiếng, lui liền vài bước, nhất thời không chú ý, giẫm lên một tảng đá, liền ngã xuống đất.

Hai con chó săn kia dường như muốn vồ lên, nhưng cổ chó lại buộc dây thừng, hai sợi dây thừng nằm trong tay một người, người nọ cũng đã đi ra từ trong cửa chính, mặc một bộ áo gấm màu lam, thân trên lại khoác một chiếc áo lông màu tím, thắt lưng bằng gấm, đầu đội mũ mềm, tuổi chẳng qua khoảng ba mươi, dung mạo không đặc biệt, lúc này đang nắm hai sợi dây thừng buộc chó, chỉ vào gã vóc dáng nhỏ ngã xuống đất cười ha ha:

- Xem này, xem này, hai con chó đã khiến hắn sợ tới mức tè ra quần, cẩu tạp chủng như vậy cũng dám đến trước cửa nhà chúng ta kêu la, thật đúng là không muốn sống nữa phải không!

Hai người đi theo phía sau hắn, một người mặc kình y màu đen, nhìn qua vô cùng cường tráng, người còn lại mặc áo đen, gầy gò, trên mặt dài mọc ra cặp mắt nhỏ chợt chuyển, nâng ngón tay chỉ kẻ vóc dáng nhỏ mắng:

- Tiểu tạp chủng có người sinh không có người nuôi, còn không mau cút đi, hôm nay Phùng lão gia nhà chúng ta tâm tình tốt, tha cho ngươi một lần, nếu còn không mau cút đi, đánh gãy chân ngươi!

Nhấn Mở Bình Luận