Quốc Sắc Sinh Kiêu
Mã Trọng Hành tinh thông thuật cưỡi ngựa. Gã biết rõ, cho dù hai con ngựa năng lực giống nhau, nhưng khác nhau ở nài ngựa, dưới sự khống chế khác nhau, phát huy năng lực chưa hẳn giống nhau. Một nài ngựa tốt, là người thành thạo điều khiển ngựa, nhân và mã hợp lại làm một, tận dụng lớn nhất khả năng của tuấn mã, đem sức bật và tốc độ kết hợp lại một cách hoàn mỹ.
Trên thực tế gã quả thật làm được điểm này. Tuấn mã của gã chạy tốc độ nhanh nhất. Nhưng Sở Hoan cũng không có chút chậm trễ, luôn kề sát ở bên cạnh, mặc dù không vượt qua chính mình, nhưng tuyệt đối không chậm hơn.
Mắt thấy cái bàn phía trước càng ngày càng gần, Mã Trọng Hành căng thẳng thần kinh.
Kế tiếp chính là khảo nghiệm khả năng khống chế chân chính của nài ngựa. Tuấn mã phải vượt qua cái bàn, quay đầu lại, hơn nữa còn phải cầm chén nước trên bàn lên, tất cả những việc đó phải hoàn thành trong nháy mắt.
Gã đương nhiên biết đó không phải là chuyện đơn giản. Tuy nói hiện tại hai người hai tuấn mã cùng tiến bên cạnh nhau, nhưng nếu phải quay đầu ngựa lại đồng thời cầm cái chén lên, chỉ trong nháy mắt đó có thể khiến cho khoảng cách của hai người xa nhau.
Tốc độ quá nhanh, ngay cả việc đưa tay ra cầm chén nước lên cũng đã khó, cho dù cầm lên được chỉ cần có chút bất cẩn rất khó bảo đảm nước bên trong sẽ không tràn ra ngoài. Dưa theo quy củ Chu Đình định ra, chỉ cần có một giọt nước từ trong chén tràn ra ngoài cũng bị tính là thất bại.
Nhưng nếu tốc độ quá châm rất có thể sẽ bị đối thủ vượt qua. Cao thủ tỷ thí, có đôi khi phân định thắng bại chỉ ở trong chớp mắt. Trong quá trình so tài, chỉ cần có một chi tiết xử lý đối phương cao tay hơn một chút, rất có thể sẽ dẫn đến kết quả chung cuộc.
Mọi người thấy hai con ngựa tới gần cái bàn, cũng đều khẩn trương hẳn. Ai nấy đều nhìn thấy Mã Trọng Hành run dây cương lên, lập tức mọi người thấy Mã Trọng Hành hai tay vẫn ở trên lưng ngựa, tuy rằng đang mặc khôi giáp, nhưng thân thể lại cực kỳ linh hoạt, chống hai tay làm điểm tựa, hai đùi đã nâng lên, toàn bộ nửa người vẫn trên lưng ngựa, mà hai chân đã đưa ra, chạm tới cái bàn, trong một tiếng thét khiếp sợ, Mã Trọng Hành không ngờ dùng hai cái chân kẹp lấy chén nước, vô cùng khéo léo bảo trì thân thể cân bằng, mà tuấn mã trong lúc gã dùng chân kẹp lấy chén nước cũng đã quay vòng đổi hướng. Toàn bộ quá trình quả nhiên là lưu loát, động tác thuần thục, vừa phóng khoáng vừa dị thường mạo hiểm, dù ở đây chúng thần phần lớn đều là người trải qua sóng to gió lớn, nhưng xem cảnh tượng này, cũng phải ngạc nhiên thán phục.
Đại đa số ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Mã Trọng Hành.
Nhưng lại cũng có người nhìn thấy Sở Hoan lúc đến gần cái bàn, thân thể bỗng nhiên như đảo lộn, hồ như sắp ngã xuống, không ít người giật mình kinh hãi.
Sở Hoan đương nhiên không phải ngã xuống, hai chân hắn ép chặt lấy con ngựa, toàn thân dưới ép sát vào tuấn mã như một khối, trong nháy mắt, hắn đã lấy tay cầm chén nước trên bàn lên, trong bước chân phi xóc nảy của tuấn mã, Sở Hoan cũng đã phối hợp với tuấn mã vô cùng nhuần nhuyễn, tay cầm chén nước, từ tốn đảo người lên hồi phục tư thế bình thường.
Chén nước cầm trong tay, nhưng Sở Hoan biết sự tình cũng chưa xong, cho đến khi ổn định chén nước chạm đến đích, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết.
So với Mã Trọng Hành động tác tự nhiên, phóng khoáng mạo hiểm, động tác của Sở Hoan tuy không quá mạo hiểm, nhưng cũng được cho là tự nhiên, phóng khoáng. Hơn nữa, toàn bộ quá trình hành động liền mạch lưu loát, ngoài ra, mấu chốt chính là so sánh với Mã Trọng Hành động tác rườm rà, động tác của Sở Hoan lại đơn giản thực dụng. Khi Sở Hoan một tay nắm dây cương một tay cầm bát nước hướng đến dải lụa đỏ thì Mã Trọng Hành vẫn đang phải cân bằng thân thể, dùng tay cẩn thận cầm lấy bát nước đang kẹp giữa hai chân.
Bằng tâm mà nói, xét ở phương diện kỹ xảo thành thục, Mã Trọng Hành dường như mạnh hơn một chút, nhưng Mã Trọng Hành trong khi cưỡi ngựa vẫn lộ ra chút ý tứ khoe khoang phô diễn.
Chỉ có điều Sở Hoan hiển nhiên khó đối phó hơn so với tưởng tượng của gã. Khi Mã Trọng Hành bắt được bát nước, ổn định thân thể thì phát hiện Sở Hoan đã vượt lên trước với bát nước trong tay. Thực tế cho thấy, vừa rồi, Mã Trọng Hành tuy rằng động tác tự nhiên, phóng khoáng kích thích nhưng hiệu quả thực tế thì chậm hơn Sở Hoan một bậc, mà một bậc này đã dẫn đến kết quả, ngựa ô của Mã Trọng Hành bị con Bạch mã bỏ lại một đoạn.
Tuấn mã như bay, hai người cũng đều phải cam đoan bát nước không bị tràn nước ra ngoài. Khó khăn đỉnh điểm, cho nên hai người đều là cực kỳ cẩn thận.
Hai ngựa một đen một trắng, giống như bóng đen và bạch quang phi về đích, vó ngựa vang lên như trống đập vào lồng ngực người chứng kiến.
Mắt thấy hai con ngựa càng lúc càng tiến đến gần dải lụa đỏ, còn khoảng 200m, Sở Hoan đã bắt đầu bình tâm tĩnh khí, đúng lúc đó, hắn nhìn thấy Cao Nhã đứng bên cạnh đường đua đang chăm chú nhìn mình.
Sở Hoan lúc này cực kỳ cảnh giác, mơ hồ thấy Cao Nhã dường như là lơ đãng nâng một cánh tay lên, cũng không thấy rõ gã làm gì, chỉ thấy con Bạch mã hí lên một tiếng kinh sợ. Ahhh, đúng là trong nháy mắt móng trước nâng lên, người dựng đứng, cũng may mắn Sở Hoan trong nháy mắt khi tuấn mã kinh sợ hí vang đã nhận thấy sự tình không thích hợp. Thân thể hắn, ngoại trừ hai tay vẫn bưng bát nước thì cũng đã như bay lên trên khoảng không.
Cũng may mắn là hắn có chiêu thức ấy chuẩn bị, nếu không lúc tuấn mã đột nhiên khựng lại, cơ thể hắn bị mất đà, bát nước trong tay tất nhiên sẽ tràn ra, giờ phút này tuy rằng thân thể hắn trên không trung, nhưng là chủ động dựng lên, bảo vệ tốt bát nước, không để quán tính của con tuấn mã làm ảnh hưởng. Cho nên nước vẫn không bị tràn ra dù chỉ một giọt. Khi móng trước của con tuấn mã chạm đất, Sở Hoan mới dừng ở trên lưng ngựa, lúc này đây cũng không phải ngồi ở phía trên, mà là đứng ở trên lưng ngựa. Bạch mã và anh sĩ, nhìn qua quả nhiên là tư thế hiên ngang.
Tuy nhiên trong chớp nhoáng này, con ngựa ô của Mã Trọng Hành vốn đã bị bỏ xa nửa bước đã như gió xẹt qua bên cạnh, vượt qua Bạch mã.
Tất cả biến hóa này, khiến mọi người chấn động.
Trên thực tế những người hiểu thuật cưỡi ngựa sẽ nhìn ra được, mới vừa rồi Sở Hoan dường như chiếm ưu thế nho nhỏ, ưu thế này có thể sẽ biến thành kết quả tốt. Nhưng biến cố bất thình lình cũng đã khiến ưu thế của Sở Hoan trở thành hư ảo. Tuấn mã dựng đứng người dù chỉ trong chớp nhoáng, nhưng Mã Trọng Hành đã vượt qua vài bước chạy, tuy rằng ngựa ô chưa chạm dải lụa, nhưng không ai nghi ngờ cuộc đua này Sở Hoan đã thua.
Mọi người đều không rõ, vì sao Bạch mã của Sở Hoan đột nhiên bị kinh hãi, ngay cả Hoàng đế cũng nhíu mày, hiển nhiên không hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Tề vương vẻ mặt ảo não. Mới vừa rồi gã vẫn căng thẳng vô cùng, nhìn thấy Sở Hoan không rơi vào thế hạ phong, trong lòng âm thầm động viên Sở Hoan cố lên. Nhưng Bạch mã bỗng nhiên chấn kinh, nháy mắt bị vượt qua, Tề vương cảm thấy như là chính mình bị thua cuộc, lòng thất vọng não nề.
Người khác không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Sở Hoan thì hiểu.
Sở Hoan dù đang trong cuộc đua, tuy rằng dốc toàn lực và sự tập trung, nhưng vẫn không hề quên sự tồn tại của Cao Nhã. Nhất là nụ cười cổ quái của gã, khiến hắn biết rằng chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Hắn không hề quên cảnh giác Cao Nhã, bởi vì hắn hiểu, một kẻ tiểu nhân tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lớn như thế.
Lúc Sở Hoan sắp cán đích, Cao Nhã bỗng nhiên giơ tay lên, nhìn như lơ đãng, nhưng vì Sở Hoan luôn đề phòng nên người khác có thể không thấy, còn hắn thì chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi kia vẫn kịp phát hiện ra, lúc Cao Nhã đưa tay lên có một luồng ánh sáng chói mắt bỗng nhiên bắn về phía bên này, tia sáng kia không phải là bắn vào Sở Hoan, mà bắn một cách chuẩn xác vào mắt Bạch mã.
Tia sáng kia rất nhanh, cánh tay của Cao Nhã cũng đã hạ xuống, người ngoài cuộc căn bản không nhìn ra, nhưng tia sáng kia bắn vào mắt Bạch mã khiến Bạch mã nhất thời chấn kinh, nên mới hí dài khiếp sợ như thế.
Sở Hoan căn bản không kịp phán đoán tia sáng kia vì sao có thể chói mắt đến vậy, nhưng hắn không bao giờ cam chịu để mình rơi vào khốn cảnh. Càng không thể chấp nhận việc mình thua trận này là thua bởi mưu kế bẩn thỉu của Cao Nhã.
Tuấn mã của Mã Trọng Hành bay vọt quua. Gã ngoái đầu quay lại thấy Sở Hoan bị bỏ lại một đoạn liền thở phào nhẹ nhõm. Khoảng cách lúc này tuy chỉ hơn chừng 10m, nhưng Sở Hoan muốn vượt lên trước là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Mã Trọng Hành dường như nhắm mắt cũng có thể giành chiến thắng.
Đúng vào lúc Mã Trọng Hành và mọi người đều nghĩ Sở Hoan chắc chắn thua cuộc, thì từ phía sau Mã Trọng Hành chợt vang lên một tiếng rên đau đớn.
Tiếng rên kia nghe vô cùng thê lương, giống như tiếng kêu của tuấn mã trước khi chết phát ra tiếng khóc cuối cùng. Con ngựa ô mà Mã Trọng Hành cưỡi và Bạch mã của Sở Hoan vốn là cùng một giống, thậm chí nuôi nhốt cùng một chỗ, lúc này nghe từ phía sau truyền đến tiếng kêu đau đớn của tuấn mã, ngựa ô lập tức dừng lại, ngoài dự đoán của mọi người, lập tức quay đầu lại, dựng thẳng người lên, cũng khàn giọng phát ra tiếng kêu ai oán.
Mọi người hai bên trợn mắt há mồm kinh ngạc. Mã Trọng Hành rõ ràng sắp giành chiến thắng, không ngờ ngựa ô đột nhiên quay đầu lại, làm cho người ta không kịp phản ứng.
Ngựa ô đột nhiên dừng chân, rồi đột nhiên quay trở lại, căn bản không nằm trong tầm khống chế của Mã Trọng Hành. Mã Trọng Hành cố nhiên tinh thông thuật cưỡi ngựa, nhưng vốn là đã tưởng cầm chắc phần thắng trong tay nên tinh thần thả lỏng, hơn nữa, gã cũng không thể nào ngờ tới có chuyện như vậy xảy ra. Ngựa ô đột nhiên dừng lại, khiến cho bát nước trong tay gã bị chao đảo, cho dù Mã Trọng Hành dùng hết sức giữ chặt nhưng khi ngựa ô đột nhiên quay đầu, Mã Trọng Hành làm sao kịp phản ứng, bát nước nghiêng sang một bên, hơn phần nửa nước trong bát đã bị đổ ra ngoài.
Mã Trọng Hành kinh hồn táng đảm, lúc này Sở Hoan đã ổn định Bạch Mã, một lần nữa lao về phía đích. Mã Trọng Hành làm đổ nước trong bát, mặt xám như tro tàn, mắt thấy Bạch mã của Sở Hoan như cơn gió bay xẹt qua, trong lúc nhất thời trợn mắt há hốc mồm, căn bản nghĩ mãi mà không rõ phía sau tại sao lại truyền đến một tiếng kêu đau đớn của tuấn mã? Bạch mã mà Sở Hoan cưỡi chẳng phải vẫn còn rất khỏe mạnh hay sao? Tại sao lại phát ra tiếng kêu đau đớn như vậy?