Chương 39: 39: Cảm Thấy Mệt Thì Nói

Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Vấn đề không phải Tiêu Ái Nguyệt có thể dùng mặt hay không nhưng đúng là cô không cần mặt mũi.

Tiêu Ái Nguyệt chậm chạp nhưng nghiêm túc, Mã Thượng Tài nhìn thấu phong cách làm việc cẩn thận ấy nên gã liền tỏ thái độ khi nghe cô hỏi, "Tôi nghĩ chị có thể không cần thử việc nữa đâu, chị hiểu chuyên ngành và có kiến thức cơ bản, thái độ cũng ổn, tôi huấn luyện thêm một chút sẽ tốt hơn thôi."
Tiêu Ái Nguyệt vui như điên, "Đồng chí Tiểu Mã, tôi đã sớm cảm thấy cậu là người tốt rồi."
"Nhưng chị có thể vượt qua kỳ thử việc này hay không là do tổng giám đốc Từ quyết định." Mã Thượng Tài xoay chuyển lời nói, "Chị ấy mới là cấp trên trực tiếp của chị."
Hoá ra Từ Phóng Tình vẫn chưa nói ra tin tức chị ấy sắp rời khỏi đây.

Tiêu Ái Nguyệt trăm mối vẫn không có cách giải, "Phó quản lý, cậu sẽ thay vị trí của quản lý Từ sao?"
Mã Thượng Tài ngại ngùng cười, "Đây chính là mục đích tôi đến Hải Manh."
Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu, "Vậy cậu biết quản lý Từ sắp về Thượng Hải không?"
"Biết."
Tiểu Thu lấy nước nóng trở về liền hô to, "Có nghe nói gì chưa, tổng giám đốc Trương muốn từ chức kìa."
Mã Thượng Tài cùng Tiêu Ái Nguyệt liếc nhau một cái, "À, có nghe nói, hai chị cứ chờ mà xem, nhất định không chỉ có mình anh ta từ chức đâu."
"Phó quản lý, sao cậu lại nói vậy?" Tiểu Thu lo lắng hỏi, "Đừng nói là thay máu hết nguyên công ty luôn nha."
"Cái khác thì tôi không thể nói..." Mã Thượng Tài gật gù đắc ý, "Nhưng chuyện ở thành phố H thật sự lớn lắm nha, chủ tịch đã chú ý đến rồi, hai chị nhìn tổng giám đốc Lương được điều tới là biết liền.

Mấy người kia nghĩ kế giả bộ từ chức hòng khiêu chiến và lấy tài nguyên của công ty, nhưng chủ tịch vốn chẳng quan tâm những chuyện đó.

Lợi nhuận mấy năm nay của Hải Manh luôn nằm dưới đáy, bây giờ họ làm vậy chẳng khác gì đang chơi với lửa, không chừng chủ tịch có thể chuyển Hải Manh đến tỉnh A.

Nếu những người ở thành phố H thông minh, họ nên ngoan ngoãn phối hợp điều tra chứ đừng tự xem cánh mình đã dài nên cứng rắn, có thể bay cao được bao nhiêu chứ?"
Thì ra Hải Manh cũng không phải là chén cơm vàng.

Tiểu Thu ưu sầu, "Lợi nhuận của chúng ta thật sự thấp đến vậy sao?"
Mã Thượng Tài lắc đầu, "Tôi cũng không biết rõ con số chính xác, lúc tôi bị điều tới đây, quản lý còn bảo tôi phải cố gắng làm việc cho tốt sẽ sớm được triệu hồi về Thượng Hải."
Mã Thượng Tài nói đến đây bèn dừng lại tiếp tục giải quyết vấn đề nhập khẩu của Đại Hải bỏ dở.

Tuy gã còn trẻ, chỉ nhỏ hơn Tiêu Ái Nguyệt hai tuổi, nhưng tác phong làm việc rất rõ ràng, ngăn nắp.

Chỉ trong một buổi trưa, gã đã liên lạc và cung cấp tài liệu cho toàn bộ nhà cung cấp.

Tiêu Ái Nguyệt còn đang bận bịu thẩm tra đối chiếu số lượng nhập kho của tháng trước, trên mặt bàn chất đầy giấy tờ, lúc đầu chỉ có chút vấn đề về số lượng, sau khi bên Hạo Nhã xảy ra chuyện, con số này không thể đơn thuần dựa vào giấy tờ được.
Tiểu Thu vội vàng nhận chuyển phát nhanh và tìm nhà cung cấp mới, sau đó cầm hàng mẫu đến phòng chất lượng làm kiểm nghiệm.

Ba người bận rộn hết nguyên một buổi chiều, không có thời gian tụ họp nói chuyện phiếm.
Vất vả làm việc quần quật đến lúc tan việc thì ngoài trời có mưa to, Tiểu Thu đợi mưa tạnh mới hỏi hai người Tiêu Ái Nguyệt, "Có đi không? Tiệc rượu bắt đầu lúc tám giờ, tôi còn phải về nhà đón chồng con đi chung nữa."
Bây giờ là bảy giờ, Mã Thượng Tài lưu kỹ văn kiện rồi tắt máy, "Đi, đi, đi, tôi đói sắp chết rồi."
"Tôi không đi." Tiêu Ái Nguyệt ngóc đầu khỏi đống văn kiện, "Chị Tiểu Thu, tôi không đi được, tôi làm chưa xong nên phải tăng ca."
Tiểu Thu cũng không làm khó cô, "Vậy thôi, Tiểu Nguyệt ở lại làm đi, nếu đến được thì gọi điện thoại cho tôi, nhớ kỹ đó, ở khách sạn Tinh Di nha."

"Được." Tiêu Ái Nguyệt đồng ý, "Mọi ngời đi chơi vui vẻ nha."
Tiêu Ái Nguyệt cởi áo khoác rồi vào toilet rửa mặt, Từ Phóng Tình điều cô đến phân xưởng khá nhiều ngày, cũng không có ai hỗ trợ xử lý công việc trong công ty, có lẽ tối nay phải tăng ca hơi khuya rồi.

Tiêu Ái Nguyệt giữ vững tinh thần đối chiếu sổ sách, hơn một trăm nhà cung cấp lẻ tẻ bày ra trước mặt chờ cô duyệt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cà phê hoà tan trong ngăn bàn của Tiêu Ái Nguyệt đã bị cô uống sạch.

Chỉ mới chín giờ tối mà đã hết cà phê, cô thất vọng đứng dậy cất mấy chục phần văn kiện vào trong túi để mang về nhà xem tiếp.
Cô đóng máy tính, vừa mặc áo khoác vào thì cửa phòng làm việc của Từ Phóng Tình bỗng nhiên mở ra, "Tiêu Ái Nguyệt, cô xong việc rồi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt giơ túi văn kiện trong tay ra hiệu, "Tôi mang về xem."
"Vậy đi thôi, tôi cũng đang định đi." Từ Phóng Tình như đang cố ý đợi cô xong việc, cô đứng bất động ở cửa ra vào đánh giá vẻ mặt của Tiêu Ái Nguyệt, "Cô có thể lái xe không?"
Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt trở nên u ám, cảm xúc tiêu cực, "Không thành vấn đề gì, đi thôi."
Dọc đường đi, không ai mở miệng nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt trông có vẻ thật sự mệt mỏi, hai tay vô thức đánh lái, ánh mắt vô thần nhìn đoạn đường phía trước.
"Dừng xe." Đi được nửa đường, Từ Phóng Tình đột nhiên mở miệng, "Tiêu Ái Nguyệt, tấp xe vào lề đi."
"Sao vậy?" Tiêu Ái Nguyệt ngừng xe ven đường, mặt mày ngây ngốc hỏi Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị muốn làm gì?"
Từ Phóng Tình không để ý tới người kia, cô tự mình xuống xe đi đến cửa hàng trà lạnh ở ven đường mua một ly đá bào đưa tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Ăn đi."
Tiêu Ái Nguyệt đưa tay nhận lấy đá bào, hơi lạnh trên ly khiến tay cô mất tự chủ run lên một cái, "A, lạnh quá."
"Hoặc là điều chỉnh lại tinh thần, hoặc là ăn nó cho tôi." Từ Phóng Tình sớm phát hiện nhược điểm sợ lạnh của Tiêu Ái Nguyệt, đôi mắt cô lạnh lẽo, không vui nói, "Cô bày sắc mặt phờ phạc ra cho ai nhìn? Tiêu Ái Nguyệt, giữ vững tinh thần nhìn đường xá, nhìn người đi, nếu cảm thấy mệt quá thì về nhà nghỉ.

Cô mang nhiều tài liệu như vậy về làm gì? Cô là siêu nhân sao? Cô mong được tôi khen ngợi sao? Làm không được cũng không cần khoe, đã quyết định làm thì phải làm cho tốt."

Lời mắng của Từ Phóng Tình hữu dụng hơn đá bào nhiều, Tiêu Ái Nguyệt sờ mũi một cái, ý thức thanh tỉnh không ít, "Quản lý Từ, tôi không sao, chắc do lúc trưa nhìn số liệu nhiều quá nên đầu óc có hơi trì trệ."
"Tôi biết cô đần, cần cù bù thông mình là một phương pháp tốt, nhưng cô cũng nên lượng sức mà làm." Từ Phóng Tình từ từ hướng dẫn, "Hiểu không?"
"Dạ hiểu, nhưng tôi không ngu ngốc." Ngón tay cầm đá bào của Tiêu Ái Nguyệt đang run rẩy, "Quản lý Từ, tôi có thể bỏ nó đi không? Tôi lạnh quá."
Từ Phóng Tình yên lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt một hồi rồi bỗng nhiên đưa tay phải ra nắm lấy cánh tay đang run lẩy bẩy của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng bao giờ cậy mạnh, nếu cảm thấy mệt mỏi thì lập tức nói cho tôi biết."
"Chị sẽ cho tôi nghỉ ngơi sao?" Tiêu Ái Nguyệt cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Từ Phóng Tình, nội tâm bất giác nhộn nhạo mấy giây, "Nếu tôi mệt mỏi?"
"Sẽ không." Từ Phóng Tình tức thì lấy đá bào trong tay cô về rồi lạnh lùng lên tiếng, "Nếu cô nói cho tôi biết, tôi sẽ không để bị cô liên lụy."
Tiêu Ái Nguyệt không thể hình dung ra tâm tình hiện giờ của mình.

Từ Phóng Tình ngồi xuống ghế, buộc lại dây an toàn, tay bị nắm của Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn lơ lửng run run giữa không trung, cô yên lặng mấy giây mới thở dài nhẹ nhõm để tay lên vô lăng, sau đó vỗ vỗ vào mặt mình, "Tôi không mệt."
Từ Phóng Tình muốn đến trung tâm thương mại mua đồ.

Tiêu Ái Nguyệt ngừng xe dưới lầu, cô không có ý định theo người kia, "Tôi ở dưới lầu đợi chị nha."
Từ Phóng Tình liếc qua mặt cô, "Tiêu Ái Nguyệt, xuống xe."
Tiểu thư nhà giàu - Từ Phóng Tình mang theo đồng chí dế nhũi - Tiêu Ái Nguyệt đi thẳng lên tầng 15.

Từ Phóng Tình thích Chanel nhưng lần này lại chạy thẳng vào quầy Armani.

Cô là khách quen nên hầu như không cần nói gì thêm, nhân viên đã lập tức cầm mấy bộ âu phục có kiểu dáng khác nhau cho cô mặc thử.

Từ Phóng Tình xua tay chỉ vào Tiêu Ái Nguyệt, "Lấy kích thước của cô ấy."
Cô nhân viên hiểu ngay tức khắc, "Xin chờ một chút."
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng nói, "Tôi không mua quần áo, tôi có rồi."
Chẳng có ai để ý đến cô, nhân viên bán hàng thuần thục giúp cô lấy số đo ba vòng.

Thời điểm đăng ký thông tin khách hàng, Từ Phóng Tình lơ đãng nhìn vào đống tư liệu của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó lại vô tình quay đầu nhìn lướt qua bộ ngực của đối phương.
Tiêu Ái Nguyệt trong nháy mắt cảm giác mình bị xem thường, cô ưỡn ngực, "Thế nào?"
"Dáng người của chị rất chuẩn." Nhân viên bán hàng ngọt ngào đáp, "Chỗ bên tôi có đủ kiểu đồ may sẵn vừa với chị, nếu chị không hài lòng cũng có thể đặt làm theo yêu cầu.

Vui lòng chờ một chút, chị đến bên này xem có thích kiểu dáng nào không?"
Tiêu Ái Nguyệt hoa mắt khi đối diện với mấy bộ đồ đắt đỏ này, nhất thời không thể quyết định được, "Ừm, để tôi xem một chút."
"Hai bộ này, bộ kia nữa." Từ Phóng Tình ở bên người cô cất giọng nói, "Cô lấy cho tôi xem thử."
Nhân viên bán hàng rất nhanh tay lẹ chân, Từ Phóng Tình vừa dứt lời, cô đã lập tức tìm được size thích hợp cho Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu tiểu thư, chị mặc thử xem, mắt nhìn của Từ tiểu thư không bao giờ sai."
Tiêu Ái Nguyệt trượt tay sờ lớp vải dễ chịu trên âu phục rồi trộm nhìn thoáng qua giá niêm yết liền bị hù đến hít một hơi lạnh, "Quản lý Từ, tôi không muốn mua, ở nhà tôi có rồi."
Giỡn mặt hả? Một bộ âu phục giá mười hai ngàn tệ! Tiêu Ái Nguyệt là người nghèo, cô không thể hưởng thụ mặc một bộ đồ mắc như vậy được.

Cô há có thể đoán ra Từ Phóng Tình đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy chị ấy cầm quần áo rồi xoay người nhìn nhân viên, "Cô không nghe thấy Tiêu tiểu thư nói gì sao? Nhà cô ấy có rồi nên không cần nữa, cô lấy theo kích thước của tôi đi."
Nhân viên bán hàng kịp thời phản ứng, giống như mình vừa nghe lầm, "Từ tiểu thư, chị chờ một lát." Nói xong liền cầm đồ có kích thước của Tiêu Ái Nguyệt trở về.
Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt như bị treo lơ lửng, "Quản lý Từ, có phải chị đang cố ý đang trêu tôi không?"
Từ Phóng Tình nhướng mày hỏi lại, "Chẳng phải cô nói không cần sao? Lúc đầu tôi còn định nói biểu hiện ở phân xưởng của cô không tệ, mấy ngày nay làm việc cũng rất chân thành, tôi muốn tặng cho cô một bộ quần áo, ai ngờ cô lại không cần nên thôi vậy."
Tiêu Ái Nguyệt hối hận muốn khóc, "Sao lúc đầu chị không nói sớm."
"Bây giờ muộn rồi." Từ Phóng Tình nhận quần áo từ tay nhân viên, khóe môi hơi nhếch lên, "Tiêu Ái Nguyệt, lần sau cô biểu hiện tốt một chút, khi nào muốn mua thì cứ nói với tôi.

Tôi hỏi lại lần nữa, bây giờ cô có muốn không?"
Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm rồi lại yên lặng nuốt lời thật vào lòng, quật cường nói, "Không, không muốn, nhà tôi có rồi."
Từ Phóng Tình chế giễu, "Vậy thì thật đáng tiếc.".

Nhấn Mở Bình Luận