Chương 16

Trứng Gà Yêu Tảng Đá

Rời khỏi phòng ngủ, tránh cũng không thể tránh, tuy Hạ Đông Noãn vẫn trốn tránh Y Vận Hàm, nhưng rốt cục vẫn phải đến lớp cô dạy. Mỗi lần đều tự nói với bản thân phải làm rõ suy nghĩ trong đầu, nhưng ngày qua ngày, mãi cho đến hiện tại nàng vẫn không làm rõ được.
Vô cùng oán hận, Hạ Đông Noãn chọn một chỗ có người chắn đằng trước mà ngồi, mong có thể tránh khỏi sự chú ý của Y Vận Hàm, nhưng vừa đến lớp đã bị Y Vận Hàm dùng ánh mắt khoá tại chỗ.
Nàng không dám ngẩng đầu lên đối diện với Y Vận Hàm, không dám nhìn đôi mắt hẹp dài quyến rũ kia. Đối với việc bản thân không thể không thừa nhận mình đã động lòng, nàng chỉ thầm nghĩ chìm đắm trong thế giới của mình, một người chậm rãi tiêu hoá cảm giác kỳ dị này, tuy rằng kết quả luôn không tiêu hoá nổi.
Y Vận Hàm cũng sẽ không buông tha nàng, vừa đến lớp liền quét mắt khắp phòng học mấy lần, thật vất vả mới phát hiện ra thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Hạ Đông Noãn đằng sau một nam sinh lưng hùm vai gấu. Nàng gục xuống bàn, như đang chơi trốn tìm, cố hết sức thu nhỏ thân mình đằng sau nam sinh kia, không muốn để cô nhìn thấy.
Y Vận Hàm nhận ra, lần nào Hạ Đông Noãn cũng đều có thể mang đến niềm sung sướng cho cô, bộ dáng rụt rè cực kỳ giống con chuột nhỏ khiến Y Vận Hàm muốn lập tức nhào tới hôn một cái. Hơn nữa đoạn ký ức hôm bữa uống rượu say lại hiện về trong óc, ánh mắt của Hạ Đông Noãn, vừa dịu dàng, sủng nịnh, lại mang chút thẹn thùng trong veo, đôi khi sẽ khiến Y Vận Hàm có chút hoảng hốt xuất thần, chưa bao giờ gặp ai có thể dung hợp mấy kiểu tư thái hoàn mỹ đến thế. Bản thân cô hẳn là có nhớ nhung, có lưu luyến.
Đối với Y Vận Hàm mà nói, cô sẽ không suy nghĩ rõ ràng từng vấn đề một, mà tuỳ bản thân là được, muốn chinh phục hay buông tha đều theo ý mình. Nếu mọi vấn đề trong cuộc sống đều phải suy nghĩ cẩn thận, vậy thì trên đời vốn sẽ không có những thứ phiền não, triết học gia cũng sẽ không có bát cơm ăn.
Hai tiết học dài như một năm, Y Vận Hàm đang cân nhắc xem nên đối xử với Hạ Đông Noãn thế nào thì lại thấy tiểu sắc lang xoay người bỏ chạy.
Hạ Đông Noãn chỉ nghĩ xem làm sao để vừa kết thúc tiết học là có thể tàng hình, để Y Vận Hàm không phát hiện được.
Đương nhiên, kết quả của trận đối chọi kết thúc bằng sự thất bại hoàn toàn không chút trì hoãn của Hạ Đông Noãn, ai bảo Y Vận Hàm là giáo sư kia chứ.
Hạ Đông Noãn cúi đầu nghịch tay, lại nhìn thấy dưới chiếc váy có nếp uốn viền hoa kia là một đôi chân thon dài mê người không chút tỳ vết, vừa buồn bực vì không hiểu sao mình bị túm, lại bị cặp đùi theo tỷ lệ hoàng kim kia khiến mặt đỏ tai hồng.
"Còn giận à?" Y Vận Hàm nhìn Hạ Đông Noãn cúi gằm đầu đến sắp chạm đất, liền vươn ngón tay ngọc ra, khơi cằm Hạ Đông Noãn lên, ghé sát mặt nàng hỏi.
[Đáng chết, nữ nhân này!!!]
Hạ Đông Noãn không ngờ Y Vận Hàm sẽ làm ra động tác ái muội như thế, có điều nghĩ lại đối phương hình như là Y Vận Hàm liền cảm thấy đây là chuyện hợp lý, chẳng qua mặt mình lại không chịu thua kém ửng hồng.
"Không nói gì tức là còn giận? Nhỉ ~?"
"Không có!"
"Không có thì sao không đến văn phòng của tôi?"
Hạ Đông Noãn nhìn Y Vận Hàm tỏ vẻ vừa oán hận lại ngọt ngào đáng thương kia, trong lòng liều mạng nói với bản thân rằng cô chỉ giả bộ thôi, nhưng lại vẫn không nói nổi ra lời. Nàng nhận ra chỉ cần đối diện với yêu tinh này, mình như bị điểm huyệt tê, ngay cả da đầu cũng đều tê dại.
"Vậy mời em ăn một bữa cơm tạ lỗi nhé?"
"Không cần không cần." Hạ Đông Noãn thoát khỏi ngón tay của Y Vận Hàm, liều mạng lắc đầu.
"Thật lòng thành ý muốn nhận lỗi mà em cũng không chịu?"
"Không phải..."
"Vậy thì vì sao?"
"Em không trách cô!"
"Em không nhận lời mời của tôi, vậy tức là trong lòng vẫn trách tôi."
"Em không hề!"
"Em không đi thì chính là có!"
"Er......"
[Không nói được nữa chứ gì?!]
Y Vận Hàm nhìn Hạ Đông Noãn nghẹn lời không đáp được, tâm tình vui vẻ cực kỳ. Cô thích nhìn bộ dáng ngẩn người của Hạ Đông Noãn, đặc biệt thích, thích đến mức ngày nào không nhìn thấy là cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Bàn tay Hạ Đông Noãn bị cảm giác ấm áp vây quanh, chờ đến khi nàng nhận ra, Y Vận Hàm đã nắm tay nàng đi ra khỏi lớp. Y Vận Hàm nhanh nhẹn sải bước, lôi kéo nàng, lực đạo rất dịu dàng, bóng dáng hoàn mỹ, cánh tay khêu gợi dắt mình đi, tất cả những thứ đó dập tắt lý trí của Hạ Đông Noãn, nàng phát hiện mình thật sự rất thích rất để ý đến sự đụng chạm của Y Vận Hàm.
Khác biệt với những người khác, chỉ có Y Vận Hàm mới khiến nàng không thấy bài xích, cũng chỉ có cô mới khiến nàng từng có nỗi xúc động muốn tiếp cận, mà giờ khắc này lại càng sâu sắc.
Đi đến chỗ đỗ ô tô, Y Vận Hàm dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Đông Noãn một bộ như cô vợ nhỏ, không biết sao trong lòng lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc cùng thoả mãn.
Cô lấy từ trong xe một cái hộp, đưa cho Hạ Đông Noãn.
"Cái gì thế?"
"Tự mình mở ra xem đi!"
Hạ Đông Noãn vẻ mặc nghi hoặc mở hộp ra, không ngờ là một bộ lễ phục công chúa có quai đeo.
"Đây......?"
"Lần trước mặc quần áo của em, tuy size của em thật sự......thích không?" Ánh mắt Y Vận Hàm đảo một vòng đánh giá chỗ ngực của Hạ Đông Noãn, trêu tức nói.
Hạ Đông Noãn theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn bộ ngực nhỏ bé của mình rồi lại nhìn thứ đối lập trước mặt, thế này mới phản ứng hiểu ra "size của em" là ý gì.
"Cô!"
"Ha ha......đi thôi! Dưa chuột ngốc."
Hạ Đông Noãn tức đến nỗi muốn cầm bộ lễ phục ném vào mặt Y Vận Hàm, để ngăn lại nụ cười đầy quyến rũ kia.
"Cảm ơn." Tuy Hạ Đông Noãn cảm thấy thanh âm của mình đã nhỏ đến gần như không còn, nhưng vẫn thấy Y Vận Hàm ngoái đầu nhìn về phía mình, cười một cái điên đảo chúng sinh. Nháy mắt, toàn bộ máu như dồn hết lên mặt.
Y Vận Hàm đã đặt sẵn bàn ở nhà hàng, lúc đến thì thức ăn đã bày biện sẵn sàng không sai biệt lắm. Nhìn chai Lafite trên bàn, Hạ Đông Noãn choáng váng. Lại có rượu?!
Y Vận Hàm ngồi vào chỗ của mình, đảo ly rượu trên tay, qua vòng xoáy của rượu trong ly nhắm nhìn gương mặt của Hạ Đông Noãn phản chiếu trên thành ly thuỷ tinh. Khuôn mặt trẻ trung, thật tốt, có cảm giác ngây thơ ngốc nghếch khiến trong khoảnh khắc Y Vận Hàm muốn chìm đắm trong ánh mắt trong veo đó. Có lẽ là bởi đã lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh mắt trong trẻo đến thế, mới có thể hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn của cô trò, một lần lại một lần muốn kéo nàng đến bên cạnh.
"Được rồi, trịnh trọng xin lỗi em. Hôm đó tôi uống rượu, cho nên......hôn tiểu sắc lang em."
"Hừ......"
Sao có thể ăn nói nhẹ nhàng giả dối, đứng đắn nghiêm túc thế nhỉ. Hạ Đông Noãn cảm thấy lời xin lỗi của Y Vận Hàm không có chút ý tứ hàm xúc nào cả, ngược lại càng giống đùa giỡn hơn.
"Để ý đến thế à, bạn nhỏ, không phải đó là nụ hôn đầu của em đấy chứ?" Y Vận Hàm nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Đông Noãn, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, sẽ không phải nụ hôn đầu đó chứ?!
"Đúng thế thì sao! Bị cô phá huỷ mất rồi!"
Y Vận Hàm nghe nói thế liền bị kích thích!
"Bị huỷ? Sao tôi lại nhớ rõ, hình như em hôn cam tâm tình nguyện, lại còn nhiệt tình đáp lại chứ nhỉ?"
Câu hỏi ngược không chút kiêng dè tiết chế khiến Hạ Đông Noãn nghẹn tới suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra.
"Em đâu ~ có?!"
"A? Không thừa nhận, là ai ngậm lấy lưỡi tôi? Là ai nhiệt tình......"
"Này! Đừng nói nữa, thật sự sợ cô..." Hạ Đông Noãn sợ tới mức lập tức ngăn cản Y Vận Hàm nói thêm bất cứ điều gì nữa. Nữ nhân này bị thiếu dây thần kinh nào à? Sao không biết xấu hổ ở ngay nơi công cộng cứ thế nói ra những lời đó chứ! Thật rõ ràng anh chàng đứng bên cạnh hai người kéo đàn violin đã không còn cách có thể nào đem ánh mắt chú ý lên dây đàn nữa.
"Được được được, em yêu, chúng ta ăn xong bữa tối ngọt ngào của hai người rồi lại trò chuyện tiếp." Y Vận Hàm cố ý ái muội hơi nhướn người sát lại, hất cằm, nheo nheo đôi mắt linh động, liền nhìn thấy cổ và tai Hạ Đông Noãn nghe xong những lời ấy lập tức đỏ bừng.
Hạ Đông Noãn thề, không bao giờ tiếp lời cô nữa, quay ra chọc chọc đồ ăn trên bàn để trút giận.
"Em yêu, đối xử với đồ ăn phải dịu dàng như tôi đối xử với em nha!" Y Vận Hàm đùa cực kỳ nhập tâm.
["nha" cái đầu cô!]
Hạ Đông Noãn nhìn thấy ánh mắt anh chàng kéo đàn violon đầy vẻ đố kỵ, tim lại rỉ máu, trong đầu thật sự lại bị một tiếng một tiếng "em yêu" kia gợi lại hình ảnh thân mật ngày đó. Càng đáng sợ là, xúc cảm nơi đầu lưỡi dĩ nhiên mơ hồ khiến Hạ Đông Noãn có cảm giác lưu luyến. Kích thích kiểu đó, là dễ dàng khiến người ta đánh mất lý trí nhất. Thật muốn che đi cái khuôn mặt kiêu ngạo đó của Y Vận Hàm.
Hạ Đông Noãn tính phản công lại một lần.
"Vậy cô trả lại cho em là được!"
"Phì, cái gì chứ?"
Đột nhiên thốt ra một câu "trả lại cho em" khiến Y Vận Hàm đang đắc ý, rung đùi vui vẻ ăn uống lại mơ hồ không hiểu sao.
"Nụ hôn đầu tiên đó!"
"Sao còn nụ hôn đầu chứ?" Không phải là bị mình khiêu khích đến ngốc luôn rồi chứ hả?! Y Vận Hàm nhìn vẻ mặt Hạ Đông Noãn nghiêm túc nhìn mình, tiểu loli này dĩ nhiên lại có vẻ mặt đầy khí thế như thế, thật đúng là lần đầu tiên thấy.
"Cô phụ trách trao cho em một nụ hôn đầu ngọt ngào tốt đẹp đi! Dù sao đều cho cô rồi. Có lợi lắm mà nhỉ?!"
Vẻ mặt bị doạ sợ của Y Vận Hàm khiến Hạ Đông Noãn tâm hoa nộ phóng. Cô cũng có ngay hôm nay! Ha ha ha! Coi như bất chấp, mấy người thích nghe thì nghe, cô ấy còn không sợ, mình sợ cái gì.
"......" Lần này đến phiên Y Vận Hàm nghẹn họng!
"Ha ha ha ha ~"
Hạ Đông Noãn bộc phát tràng cười càn rỡ, cười đến nỗi anh chàng kéo violin bên cạnh kéo lệch nhịp. Hai mỹ nữ này không phải mới từ bệnh viện trốn ra đấy chứ, sao lại đều bất bình thường như thế.
"Nói giỡn với cô thôi!"
Lại không phát hiện, mặt Y Vận Hàm xanh mét, không cười nổi, một chút cũng không buồn cười!
"Không ăn nữa!" Y Vận Hàm hét lên một tiếng, tóm lấy túi xách rồi bước đi. Cô cũng không biết vì sao khi nghe Hạ Đông Noãn nói muốn mình trao nụ hôn, cô thậm chí có chút chờ mong và cao hứng lạ kỳ, nhưng vừa nghe được là nói giỡn, nỗi mất mát cùng cảm giác bị người ta chỉnh khó chịu đến nỗi khiến Y Vận Hàm không kiềm được cả người nóng lên, bực bội không nhịn được!
"Không phải chứ? Thế mà giận à! Giáo sư Y! Giáo sư Y, đừng đi! Còn chưa trả tiền mà!" Hạ Đông Noãn còn chìm đắm trong niềm sung sướng vì chỉnh được người kia, căn bản không phát hiện ngọn lửa giận của Y Vận Hàm cháy rất lớn, tiếp tục cười ha ha, cười đến chảy nước mắt. Thì ra có thể khiến Y Vận Hàm kinh ngạc lại thật sự khiến người ta thích thế, trách không được cô rất thích trêu chọc mình.
"Thực sự đi rồi?!" Nhưng chờ đến khi nàng thật sự hiểu ra, trả tiền, đuổi tới bãi đỗ xe thì đâu còn thấy bóng dáng Y Vận Hàm.
Nhìn trái nhìn phải, quả thật không thấy đây. Sao nữ nhân này lại nhỏ mọn đến thế, chỉ cho quan phóng hoả, không cho phép dân chúng đốt đèn! Lúc Hạ Đông Noãn đang không ngừng đau lòng vì ăn xong bữa cơm lại do mình thanh toán, hơn nữa còn thấy mất mát vì Y Vận Hàm thực sự bỏ đi, vai trái lại bị ai đó gõ, nàng theo bản năng quay đầu lại.
Đột nhiên, lúc Hạ Đông Noãn hoàn toàn không chú ý, một đôi môi ẩm ướt ấm áp dán lại.
"A ~" Hạ Đông Noãn trợn mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Y Vận Hàm gần sát đến mức vượt khỏi tầm mắt có thể nhìn rõ. Giữa đôi môi là hương vị ngọt ngào và mùi nước hoa nồng đậm đặc trưng của Y Vận Hàm.
Nàng muốn giãy dụa tránh thoát, lại bị Y Vận Hàm đè lên ô tô, nửa người trên bị ôm trong lòng cô. Muốn dùng sức, nhưng cả người lại mềm nhũn không có lực. Cử động chống đẩy không lớn không nhỏ kia ngược lại cực kỳ giống dục cự hoàn nghênh. Máu toàn thân đều dồn lên óc, trong nháy mắt phá tan giới hạn của lý trí.
Ký ức mơ hồ của ngày đó toàn bộ sôi trào hiện lên trong tâm trí hai người.
Y Vận Hàm vốn bị chọc tức muốn chết đã thật sự muốn bỏ đi, nhưng càng nghĩ càng giận, sao mình lại tức với một tiểu sắc lang ít tuổi thế chứ. Không phải bị chiếm tiện nghi một chút bởi một câu nói thôi sao! Huống chi là mình ăn đậu hũ người ta trước mà. Nhớ ra còn chưa tính tiền, đang muốn quay lại thì phát hiện Hạ Đông Noãn căn bản không đứng lên đón mình, mà ngược lại ngồi đó an nhàn ngây ngô cười tiếp tục ăn.
Thế này thật sự chọc Y Vận Hàm xù lông. Em muốn chơi chứ gì! Tôi đây còn sợ em chắc. Y Vận Hàm giờ khắc này cực giống một nữ nhân đang tự lấy cớ cho mình để làm việc xấu.
Vì thế cô đứng chờ bên cạnh xe nhìn đồ ngốc trì độn kia đến khi nào có thể phản ứng lại. Ngay lúc cô đợi đến mất kiên nhẫn, ngọn lửa trong lòng sắp bị dập tắt thì Hạ Đông Noãn xuất hiện.
Chờ đến khi hai người rốt cục vì không khí loãng đến mức sắp khiến người ta hít thở không thông mới lưu luyến rút lưỡi mình tách khỏi chiếc lưỡi thơm tho kia, ôm lấy ngực, há miệng thở dốc.
Nụ hôn dài như cả thế kỷ kia chấm dứt, lý trí mới chậm rãi trở về vị trí cũ.
Hết chương 16

Nhấn Mở Bình Luận