Liệt Dục Chước Hinh
Tôi và Giang Dục đã bàn bạc qua, Tống Lâm Diễn nhất thiết phải trả giá vì tội ác hắn từng làm.
Chúng tôi tìm đến những bạn học từng bị Tống Lâm Diễn bắt nạt. Có vài người bị hại mắc chứng trầm cảm, không thể nào sinh hoạt bình thường. Sau khi nghe chúng tôi khuyên nhủ, bọn họ đồng ý ra mặt tố giác hành vi phạm tội của hắn.
Tống Lâm Diễn bị trường học đuổi vì nhân phẩm thấp kém.
Rất nhiều phụ huynh người bị hại biết được chân tướng nên muốn khởi tố Tống Lâm Diễn.
Trái ngược với chuyện này, điểm tươi sáng nhất là Giang Dục thuận lợi đạt được hạng nhất môn vật lý ở kỳ thi học sinh ba tốt cấp thành phố, được cử đi học Thanh Bắc.
Lúc mà tôi còn đang gian khổ ôn bài vì kì thi đại học thì anh đã bắt đầu làm ăn buôn bán.
Đúng là người với người luôn có cách biệt.
Sau khi mẹ tôi nhìn rõ gương mặt thật của Tống Lâm Diễn thì thức tỉnh tình thương của mẹ với tôi. Bà bỏ bớt công tác, tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn xa hoa nhất thành phố cho tôi.
Khi tôi nhìn thấy Chu Khoan thì tức đến bật cười.
Mẹ tôi đúng là có tình thương của mẹ, có điều không được nhiều lắm.
Nhà Chu Khoan rất giàu, cha hắn và mẹ tôi có quan hệ trong công việc.
Giống hệt kiếp trước, mẹ tôi muốn tôi liên hôn với nhà họ Chu, trợ giúp nàng thu hoạch thêm nhiều của cải.
Chuyện mà tôi không ngờ được là mẹ tôi còn mời cả Giang Dục.
Bữa tiệc này đúng là Hồng môn yến.
Khai tiệc sau, mẹ tôi bắt đầu ám chỉ anh: “Giang Dục à, mấy món này đều dùng nguyên liệu thượng hạng, tôm hùm xanh, trứng cá muối, thịt bò Kobe,... cháu chưa thấy qua bao giờ nhỉ. Ăn nhiều chút, sau này không có cơ hội nữa đâu.”
Chu Khoan cũng là người tinh tường, tiếp lời: “Đúng thế, ăn nhiều vào. Bữa này tôi trả tiền, đừng khách khí với tôi nhé.”
Giang Dục nói: “Không cần, tôi trả tiền rồi.”
Mẹ tôi vô cùng khiếp sợ: “Mỗi người ở đây tốn 4000, hóa đơn mười hai người cháu trả hết rồi à?”
“Vậy thì không, tôi chỉ trả tiền cho tôi và bạn gái thôi.”
Chu Khoan nói: “Cũng đúng, bữa cơm này hơn năm vạn, cậu xác thật không trả nổi.”
“Tôi là người làm ăn, tiền quăng ra ngoài phải nghe tiếng vang. Ném bánh bao thịt đánh chó, chuyện có đi mà không có về này tôi nhất định không làm đâu.”
“Phụt!” Tôi cười phun.
Khí thế Giang Dục mạnh mẽ, lời nói sắc bén, anh không chịu thiệt được.
Tôi an tâm bới cơm.
Bỗng nhiên mẹ tôi nói: “Con trai đĩ điếm mất dạy, nói chuyện khó nghe.”
Không khí nháy mắt đông lạnh.
Tôi nắm tay Giang Dục: “Không ăn nữa, chúng ta đi.”
“Hinh Hinh, mẹ sắp xếp nhân duyên tốt cho con, vậy mà con muốn đi theo thằng nhóc nghèo khổ này à!”
“Mẹ, sau bữa cơm này thì con trưởng thành rồi. Lựa chọn ai làm bạn đời là quyền tự do của con.”
Tôi nắm chặt tay Giang Dục: “Anh ấy tốt hơn bất kỳ ai khác.”
Mẹ Giang Dục là điểm yếu của anh.
Bởi vì đối phương mà mẹ tôi nên anh mới nhịn nhục không nổi giận.
Tôi đau lòng cho anh.
Tôi kéo Giang Dục ra ngoài, tìm một góc không người kéo cổ áo anh xuống, để anh cúi đầu: “Bạn trai à, hôn an ủi anh này.”
Sau đó, tôi hôn anh một cái thật sâu, thật dài.
Giang Dục nhanh chóng cướp được quyền chủ đạo, anh thuần thục quá, không giống người không có kinh nghiệm.
Tôi mở to mắt hạnh.
Cảm giác táo bạo này...
“Giang Dục, anh...”
“Nên gọi là chồng mới đúng. Vợ ngốc quá, lâu như vậy mới phát hiện ra.”
Giang Dục lau vệt nước ở khóe môi tôi: “Tôi vừa mở mắt ra đã biết em cũng trùng sinh.”
Thì ra, hoàn toàn không có người nào yếu ớt đáng thương không thể chịu nổi.
Thợ săn giả làm con mồi, lừa gạt cô gái anh thầm thương theo đuổi anh.
“Giang Dục, đồ hư hỏng nhà anh!”
...
(Hoàn)