Now You See Her
Elijah Stokes đã bị sát hại và là nạn nhân của vụ cướp bạo lực. ông đã bị tấn công, bị kéo lê giữa hai tòa nhà và bị cắn tới chết. ông đã chết vì thương tích nghiêm trọng ở đầu do một vật cùn đập vào. Nhân chứng không mong muốn cuối cùng đã kể với cảnh sát là cô thấy một người đàn ông trẻ chạy ra khỏi ngõ vào buổi chiều hôm ấy.
Richard suy nghĩ về những chi tiết biết được từ người con David Stokes rất đau buồn. anh không thích tình tiết nào cả. Nhân viên làm việc cả ngày của anh đã về nhà từ lâu, và anh ở một mình trong căn nhà nơi, đây cũng là khoảng thời gian yêu thích trong ngày của anh. Anh thường làm việc tới tận nửa đêm, và trên thực tế anh cần nghiên cứu một vài bản báo cáo đã đọc vào buổi sáng hôm đó, nhưng anh vẫn không có tâm trạng nào cho những bảng lợi nhuận và lựa chọn cổ phiếu.
Anh lấy một chai bia từ tủ lạnh và ngồi xuống trước ti vi. Sở thích với loại bia thường dùng này luôn nhắc Candra nhớ đến xuất thân nông dân của anh. Dù cô hiếm khi nói về chuyện đó, anh vẫn luôn luôn nhận ra thái độ khinh thị và khó chịu xen vào nhau của cô. Khi lần đầu họ kết hôn khi anh để ý đến việc cô nghĩ gì, anh đã buộc phải đưa mình vào danh sách những loại rượu vang, đồ uống pha trộn và rượu whiskey. Tạo ra hình ảnh tốt không quan trọng với anh, sau đó và cả bây giờ nữa, nó chỉ quan trọng với cô thôi. Khi cô bắt đầu dối trá, anh chẳng quan tâm nữa, và từ đó tới giờ tủ lạnh luôn luôn có sẵn bia.
Anh nghi ngờ Sweeny sẽ không biết phân biệt các loại rượu vang, và hơn thế nữa cũng không muốn biết. đó là thái độ khá mới mẻ.
Anh vươn người tới bàn và chuyển sang kênh tin tức, nhưng anh cũng biết đến chỉ số của Dow Jones, và Standard và chỉ số của Poor. Anh biết giá mới nhất của vàng, anh biết thị trường châu Á đang hoạt động ra sao, thị trường tiền tệ đang làm gì, tương lai Chicago ra sao, và anh cũng chẳng nói khỉ thật. công việc là đợi chờ. Anh có nhiều việc quan trọng hơn cần phải nghĩ.
Việc Sweeny tuyên bố cô nhìn thấy ma và ảnh hưởng điện tử không làm anh phiển lòng. Anh cũng không nhất thiết phải tin điều đó, nhưng nó cũng chả làm phiền anh. Cô đã nói rõ rồi, nên tệ nhất thì cô chỉ bị lập dị thôi. Những ảnh hưởng của điện tử cũng dễ dàng giải thích; một vài người có thể không đeo được đồng hồ chạy bằng pin vì năng lượng từ trường của họ làm cho đồng hồ chạy lệch giờ. Nếu cô thật sự tạo ra những ký hiệu gây ảnh hưởng tới giao thông, việc đó cũng tốt với anh mà.
Dù thế cũng có một vài thứ khiến anh phiền lòng. Những cơn lạnh nghiêm trọng ấy của cô dù có gây ra do chấn động hay thứ gì khác thì cũng nghiêm trọng tới mức khiến cô tê liệt. anh không biết liệu có phải cô ở trong trạng thái nguy hiểm thật sự về thể chất hay không, nhưng đánh giá những chuyện mà anh quan sát sáng hôm đó, anh nghĩ nó còn có nhiều khả năng hơn. Dù đó chỉ là tưởng tượng hay tình trạng thể chất thôi, những việc đó đều là sự thật.
Anh muốn tin rằng nó có một nguyên nhân thể chất ẩn sau đó, cái gì đó có thể dễ dàng bị chi phối bởi liệu pháp y tế. chuyện đó là đơn giản nhất, nguyên nhân và giải pháp hợp lý nhất.
Không may, bức tranh của Elijah Stokes là có thật. anh không thể tìm ra lời giải thích hợp lý nào cho sự tồn tại của nó.
Ngay khi anh nhìn thấy bức tranh, anh đã biết nó miêu tả một cái chết bạo lực. Sweeny dường như không nhận ra rằng mình đã vẽ gì, nhưng cô cũng đâu có thấy nhiều cảnh chết chóc và bạo lực. anh thì biết. Trong quân đội, anh đã được đào tạo để trở nên bạo lực, để thực hiện những sứ mệnh, tránh bị bắt và giết người. Anh rất giỏi việc đó, và không chỉ giỏi trong những bài tập không. Trong các đội biệt động, cũng giống như những nhóm có sức mạnh đặc biệt khác, thường xuyên giao những sứ mệnh bí mật mà không bao giờ xuất hiện trên bản tin. Anh biết cái chết là thế nào, chấn thương giết người thế nào, nên anh đã nghĩ là David Stokes sẽ nói cha anh ta chết vì bị sát hại.
Sweeny không sống ở khu của Elijah Stokes; cô không biết tên ông cho đến khi biết được tên con trai ông. Cô cũng không thể biết đến cái chết ấy sau đó và vẽ bức tranh, vì hôm nay bức tranh đã khô rồi. Khi Sweeny quay lưng đi chỗ khác, anh đã chạm vào bức tranh, đặt biệt là vệt máu đỏ dày, và nó không dính ướt. Không, cô không biết Elijah Stokes đã bị sát hại, và anh không định nói cho cô biết. cô đã rất bực mình vì bức tranh rồi, và anh không muốn làm gì có lẽ dẫn tới một đợt rét hay chấn động nữa.
Nếu có ai đó nói với anh tháng trước hoặc tuần trước rằng anh sẽ thấy vui vì khái niệm như hiện tượng ma quái là có thật, anh sẽ cười vào mặt họ; đó chỉ là trò bịp của các tờ báo lá cải thôi. Nhưng đây là Sweeny; cô không phải là người có tài nói dối, không biết lừa dối ai. Quan sát phản ứng của cô trước vợ chồng McMillians đã làm anh muốn cười to, vì sự căm ghét và tuyệt vọng tăng lên đã buộc cô ra khỏi đó và rất dễ hiểu khi nhìn vào gương mặt cô. Khi cô không muốn nói với anh điều gì đó, cô sẽ giả vờ không biết câu trả lời mà anh muốn có, cô chỉ giữ thái độ im lìm bướng bỉnh. Cô không chơi chữ, cũng không biết chơi thế nào.
Sau cái lần Candra lừa dối anh, sau khi trở thành con người của xã hội từ mười năm trước, anh đã phải chịu đựng một phần nào đó, Sweeny thì thích uống nước lọc. cô thẳng thắn và trung thức, dù cho anh vẫn không tin một vài chuyện mà cô kể, anh vẫn phải tin rằng cô nói thật. và anh phải tin rằng cô đã vẽ lại cái chết của Elijah Stokes mà không hề chứng kiến, không biết rằng ông lão ấy đã chết.
Vậy nên, với bằng chứng trong tay anh phải bỏ qua logic và có sự tin tưởng. cô không điên và cô cũng chẳng nói dối. Anh phải tin rằng ít nhất cô cũng có những trải nghiệm về tâm linh. Nếu anh yêu cô, anh phải tin cô.
Điên thật. anh thấy sốc vì chính suy nghĩ của mình, nên buộc mình phải đứng dậy và bước chân không ngừng về phòng. Muốn có cô là một chuyện, đó cũng là phản ứng tình dục khỏe mạnh với một người đàn bà đầy khao khát thôi. Anh thích cô. Khi anh mời cô đi ăn tối lần đầu tiên, chỉ vài ngày trước thôi, anh đã biết là anh sẽ muốn có một mối quan hệ bền vững duy nhất và đầy màu sắc tình dục với cô. Anh không nghĩ tới tình yêu. Anh mới vừa bước chân ra khỏi một cuộc hôn nhân tồi tệ dù vụ ly hôn chỉ còn là công việc giấy tờ nhưng nó cũng khiến anh mất nhiều thời gian. Yêu Sweeny cũng không phải chuyện dễ dàng. Thời gian là thứ tồi tệ, và anh phân vân liệu cô có thể có một cơn đau thật sự ở bên dưới không. Cô khá khó khăn và gai góc, và có lẽ không thỏa hiệp với thứ chết tiệt ấy.
Nhưng cô rất đáng trân trọng, và sáng nay khi cô thức dậy trong vòng tay anh, cô đã cười với anh, một nụ cười ngọt ngào như nụ cười thiên thần. trái tim anh khó khăn mới giữ được nhịp. anh đã biết rằng anh thật sự gặp rắc rối. một người đàn ông sẽ làm thật nhiều cho một người đàn bà cười với anh ta như vậy, tất cả nụ cười ấm áp và buồn ngủ và hài lòng. Anh sẽ dời núi chỉ để có thể được làm tình với cô, để nhìn gương mặt cô trong khi anh khám phá cơ thể cô. Có được hương vị tình yêu của Sweeny thì anh biết anh sẽ không thể có được gì nhiều hơn thế nữa. dù cách này hay cách khác, Candra cũng sẽ phải ký vào đơn, và anh sẽ bỏ ra tất cả để chắc chắn rằng phiên tòa sẽ diễn ra sớm như có thể. Sẽ sớm hơn nữa. trong vòng một tuần thôi. Tiền có thể tạo ra phép màu, và anh có rất nhiều tiền. Anh không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn cho việc sử dụng chúng. Đã đến lúc anh phải làm gì đó để thấy hài lòng với số tiền của mình, và anh không thể nghĩ đến việc nào tốt hơn việc có Sweeny trong tay anh, trên giường của anh, và trong cuộc sống của anh.
Anh sẽ tạo ra một vài sự thay đổi kỳ diệu trong cuộc sống, và anh sẽ nhanh chóng thực hiện chúng. Sweeny sẽ là thay đổi tuyệt vời nhất, nhưng những cái khác cũng không hề nhỏ bé. Anh mệt mỏi với việc chơi đùa với thị trường, mệt mỏi với cuộc sống ở nơi đây. Đó không phải là thứ mà anh muốn có từ sâu thẳm trái tim, chỉ là phương tiện để đưa anh tới đích thôii. Anh không thích những gì mà anh trông thấy trên thị trường, và đã đến lúc bỏ đi rồi. anh nghĩ anh đã có ít nhất một năm, nhưng sắp xếp lại chỗ tài sản của anh sẽ mất thời gian, mà anh không định đợi cho đến những phút cuối cùng.
Vấn đề vi tính nổ ra vào cuối năm 1999 là một điều tồi tệ. từ những thông tin đã qua tay anh, anh biết có nhiều công ty sẽ không có những chương trình vi tính cố định vào lúc bấy giờ. Việc sẽ phải làm gì với thị trường chỉ là dự đoán của một ai đó, nhưng nếu nhiều công ty phải đóng cửa, thị trường sẽ sụp đổ. Nếu anh hài lòng với những gì anh đang làm, với cuộc sống ở nơi đây, có lẽ anh đã cố để tiếp tục như vậy. Dù thế, đã đến lúc để rời khỏi rồi.
Anh không muốn thử dự đoán chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hay chuyển hướng đầu tư vào những công ty có hệ thống máy vi tính có bảo hành hàng thiên niên kỷ. anh chưa từng có ý định dùng cả cuộc đời để chơi chứng khoán và tích trữ tài sản. Anh còn có những kế hoạch khác, và giờ đã đến lúc hành động rồi.
Sweeny có những vấn đề phức tạp, và không chỉ thời gian không thuận tiện. anh không muốn có một sự lãng mạn xa vời. anh muốn cô ở bên anh, và anh không biết cô sẽ thấy thế việc tái định cư.
Những kế hoạch lớn, anh nghĩ và tự cười mình. Anh nghiêng đầu trở lại và giải quyết nốt chỗ bia còn lại. anh đang đặt kế hoạch cho tương lai của cô mà không hỏi xem cô có muốn sống với anh hay không. Chết tiệt, tại sao lại không chứ? Cô đã xen vào cuộc sống của anh, vậy nên thay đổi bất ngờ là một cuộc chơi công bằng. anh nghĩ cơ hội thành công khá lớn, và anh nghĩ đến việc cô tặng anh một câu bình luận sáng hôm đó về việc có gì đó đáng sợ đã xảy ra với anh. Anh cười chính mình. Anh sẽ không lợi dụng cảm giác của cô với anh, chết tiệt anh cần tận dụng mọi lợi thế chứ.
Gần 2 giờ sáng khi Sweeny bắt đầu ngọ ngậy nhẹ khi đang ngủ, một nét cau mày trên trán. Một âm thanh không rõ phát ra từ cổ họng cô, một sự chống đối lặng lẽ từ trong tiềm thức. một vài giây sau cô trượt ra khỏi giường, cử động quá nhẹ nhàng tới mức tấm chăn phủ dường như không dịch chuyển; một giây trước cô còn nằm trong đó, một giây sau thì không còn ở đó nữa. cô đứng bên cạnh giường một lúc, đầu cô hơi cử động như thể cô đang lắng nghe điều gì đó. Sau đó cô thở dài và lặng lẽ bước ngang qua căn hộ tối tăm vào phòng vẽ.
Cô đứng trước bức tranh có hai đôi giầy, bức tranh dựa vào tường, nó không ở chỗ thường thấy nhưng cô vẫn tìm thấy nó. đôi giầy làm cô thấy khó hiểu. tại sao cô lại vẽ giầy chứ? Sau lần thả lỏng đầu tiên vì cô biết mình không vẽ một cảnh chết người nữa, cô đã thấy khó chịu hơn khi ngày hôm qua trôi đi. Đôi giầy vẫn chưa vẽ hết; cô cần vẽ thêm vào đó. Lần đầu tiên trong đời cô biết cái đó khiến cô sợ đêm tối.
Giờ cô bước thẳng đến bức tranh có giầy ấy, và đặt nó lên giá vẽ. thái độ của cô khá nhẹ nhàng và trống rỗng khi cô chọn màu vẽ và bắt đầu làm việc. những cái cọ di chuyển nhanh và chính xác, những cái lông nhọn lên thêm vào những chi tiết.
Cô không làm việc trong một khoảng thời gian dài hơn một giờ liền. đột nhiên cô run rẩy, toàn cơ thể rũ xuống như thể bị choáng ngợp vì mệt mỏi. cô đậy các ống màu vào và đặt chúng vào lọ nhựa thông, và lặng lẽ quay lại giường.
Cô lại ngủ đến gần 8 giờ, nhưng biết rằng ngay khi rằng ngay khi cô thức dậy cô lại làm việc ấy. cô lạnh, hơi ấm từ chiếc chăn không truyền đến cơ thể cô thậm chí cô biết là nó làm được. khi cô rời giường vào đêm hôm trước, chiếc giường vẫn ấm áp như một cảm giác ngọt ngào vậy khi cô gần rên rỉ khi bò vào giữa hai lớp chăn. Nó vẫn ấm như thế với tất cả mọi người, cô biết điều đó nhưng lại không thể cảm nhận được.
Không phải là con ngốc không thể đối mặt với thực tế, cô nhanh chóng mặc đồ và đi vào phòng khác, nơi cô để số điện thoại của Richard. Khi cô nhấc ống nghe lên và ấn số, cô nhận ra tay mình thật nhợt nhạt trừ những móng tay có màu xanh thú vị.
Richard trả lời điện thoại, và có cái gì đó căng thẳng bên trong cô đã thư giãn một chút trước âm thanh trầm và bình tình ấy. “Sweeny đây,” cô nói, cố để cho giọng mình vui vẻ, nhưng tại thời điểm ấy một cơn run mạnh mẽ vồ lấy cô và giọng cô vỡ vụn. “Nó lại xảy ra.”
“Anh sẽ tới đó ngay.”
“Anh sẽ tới đó ngay.”
Chỉ vậy thôi, cô ngạc nhiên khi anh cúp máy. Không hỏi gì cả, cũng không nói “Giờ anh đang bận lắm, nhưng anh sẽ tới đó ngay khi có thể.” cô cần anh, và khi anh đang vất bỏ tất cả để tới đây với cô. Cảm giác tuyệt vời khiến ngực cô cứng đờ, như thể cô đang bị cảm lạnh vậy. nước mắt lóng lánh trong mắt khi cô chớp măys trở lại, cô quyết tâm không để mình trở thành kẻ yếu đuối một lần nữa.
Cô bước vào nhà bếp. cà phê đã được pha sẵn và cũng lạnh rồi. cô rót một cốc cà phê rồi đặt nó vào trong lò vi sóng, kiên nhẫn đợi tiếng bíp. Các cơn ớn lạnh chạy dọc theo cột sống, làm da cô cứng lại. cô thấy cơ bắp của mình đang căng lên vì một lần run rẩy khác.
Những cuộc tấn công ấy càng ngày càng tệ, cô nhận ra điều đó; cô đang lạnh hơn lạnh nhanh hơn nữa. có lẽ cô nên chuyển chiếc máy pha cà phê vào trong phòng ngủ, đặt nó ngay trên giường ngủ để cô không cần mất công ra khỏi giường nữa. Không phải cà phê giúp được cô nhiều lắm; chả có thứ gì có thể giúp cô, chỉ có Richard mới giúp cô được.
Chỉ nghĩ đến anh cô cũng cảm thấy một chút ấm áp bên trong. Cô nghĩ đó chính là chiếc vé. Chỉ nghĩ đến Richard. Cô đã không ngững nghĩ về anh ngày hôm hoa, liên tục nhớ lại những giây phút không thể nào quên trong vòng tay anh. Thực tế họ chưa làm tình với nhau là một bằng chứng nữa cho khả năng tự kiềm chế của anh chứ không phải cô, và cô vẫn kinh ngạc với chính mình, kinh ngạc với hơi ấm đã thấm vào cô, một người không biết gì về sinh lý để có thể thành công. Cô chưa từng trải qua điều tương tự trước kia, và giờ cô đã nếm trải rồi, cô không còn chắc chắn về khả năng bản thân có thể giữ mỗi quan hệ thuần khiết giữa họ.
Cô hít hà cốc cà phê. Cô đang đùa với anh chứ? Họ đã không hoàn thiện mối quan hệ, nhưng nó không thể là một mối quan hệ thuần khiết được nữa rồi. Tất cả những năm qua cô cảm thấy rất tự mãn về khả năng dửng dưng với những ham muốn tình dục, nhưng chỉ với một cái nhìn Richard có thể xuyên qua được những bức tường bảo vệ và khiến trong lòng cô nhảy loạn lên. Cô nghĩ cần phải đối mặt với nó. với Richard cô là người dễ bị thuyết phục.
Cô run rẩy khi nhìn đồng hộ. anh ấy sẽ ở đây trong bao lâu? Anh ấy nên ở đây bất cứ lúc nào.
Vai cô lại cong lại để chống lại cái lạnh, nhưng nhanh chóng đứng thẳng dậy, mắt cô đang mở to. cô bật dậy từ cái ghế của nhà bếp và chạy vào phòng tắm. cô vội vàng súc miệng bằng nước súc miệng, sau đó lấy lược và bắt đầu chải mái tóc như tổ quạ của mình. Nỗ lực của cô chỉ làm nó thêm hoang dại hơn. Cô ném cái lược xuống, lấy ít kem dưỡng tóc xoa vào tay và xử lý những chỗ tóc tồi tệ nhất. Trang điểm sao? Cô có nên tô son môi không? Cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương, tự hỏi không biết mình có trông đẹp nhất với thỏi son màu xanh không. Có lẽ, nước hoa cũng được. Chết tiệt, cô không còn nước hoa.
“Oh, mình còn tệ hơn nữa,” cô thì thầm. cô đứng đây, run lên mạnh đến nỗi bắt đầu thấy đau, lo lắng về việc trang điểm và nước hoa. Trong cơn hoảng loạn, cô nhận ra mình đang run cầm cập.
Chuông cửa kêu. Cô nhanh chóng rửa tay và chạy ra cửa. răng cô va vào nhau khi cô cố mở nó ra. “Em đang mải suy nghĩ,” cô dứt khoát nói vói anh, chạy vào vòng tay của anh. “Em đang đông cứng tới chết, và lại đang lo lắng về son môi. Sau đó em mở cửa mà không kiểm tra trước. Việc này đều là tại anh.”
“Anh biết,” anh thì thầm, nâng cô lên và bước vào trong. Anh ôm cô thật chặt, giúp cô chống lại những cơn run rẩy đang tàn phá cô. Cô vùi mặt trong cổ anh, tìm kiếm để hít vào hơi ấm của anh, mũi cô lạnh tới mức anh giật mình. Khóe môi anh khẽ cong lên vui vẻ khi anh quay lại và khóa cửa.
“Hôm nay nó không qua tệ. Em g-g-gọi cho anh ngay khi em thức dậy.”
Vì cô không kiểm soát nổi răng mình ở giữa câu nói và chúng tạo ra chuyện bắt chiếc âm catanhet nần lữa, câu nói của cô không thể nào tin nổi là lại thành như vậy.
“Tốt,” anh bế cô tới ghế bành. “Chăn ở đâu vậy?”
“Ở trên gh-ghế trong phòng ngủ.” anh đặt cô xuống. “Anh sẽ đi lấy nó.”
Anh quay lại sau vài giây, hướng dẫn cô nằm xuống ghế và nằm xuống bên cạnh cô, sau đó duỗi người thẳng bao phủ lấy cơ thể cô, rồi lấy chăn che kín cả hai người. sau đó anh lại ngồi dậy và kéo chiếc áo len kín cổ nhẹ qua đầu, không cẩn thận để nó rơi xuống sàn nhà; sau đó anh nằm xuống bên cạnh cô, đan ngón tay vào tay cô, làm ấm chúng trên cơ thể mình.
Da anh cảm thấy nóng dưới những ngón tay lạnh giá của cô. Anh đặt tay sau lưng cô và ấn chúng lên cột sống cô, và cô rùng mình nhẹ nhõm khi hơi ấm đang truyền vào người cô. “Nó đã giảm bớt rồi,” cô nói bên dưới họng anh, cảm giác cơ bắp cứng lại đang chầm chậm thả lòng khi cảm giác tuyệt vời lan tỏa trên cơ thể. cô thở chậm, sâu và hít đầy hương vị nam tính của anh vào phổi. anh có mùi ấm áp và thơm như xạ hương, nam tính không có gì chối cãi. Cô nghĩ mùi hương đó là đặc trưng của nam giới và mỉm cười với chính mình.
“Tốt hơn rồi chứ?” anh hỏi. Giọng anh trầm, thấp hơn thường lệ. Giọng nam trầm vang lên bên tai cô.
“Mmm. Nó không tệ lắm.”
“Bởi vì em không phải đợi.” Môi anh lướt qua tai cô và chuyển đến bên trán cô. Tay anh chầm chậm vuốt ve lưng cô, đẩy cô gần hơn. Chân họ đan vào nhau, và một cái đùi cơ bắp trượt vào giữa hai chân cô.
Hơi thở của cô bắt lại nhịp ngay khi cô cảm nhận được sự cương cứng của anh. “Em không thể không gọi anh đến sưởi ấm cho em,” cô thì thầm. “Việc này quá hấp dẫn.”
“EM đang nói với anh,” anh buồn bã nói. Cô cảm nhận đôi môi anh hôn lên trán cô khi anh cười, sau đó anh lại hôn một lần nữa. anh vuốt ve lọn tóc cô, nhẹ nhàng quấn nó quanh ngón tay xung quanh viền tai cô. “Anh không thể làm như hôm qua. Nếu anh phải cởi bò quần áo em vào hôm nay, anh sẽ làm tình với em ngay bây giờ.”
Giọng của anh trầm và thân thuộc, dịu dàng đến khó tin. Một lời hứa sinh động minh họa một hình ảnh không thể thở nổi, làm cho thắt lưng cô cứng lại vì một dự đoạn không thể chịu đựng được. cô không thể chống đối, không làm thế khi cô không muốn gì hơn việc anh làm chính xác những gì anh vừa nói. Cô trượt tay quanh cái lưng trần của anh, cảm giác được sức mạnh của những cơ bắp ở đó, và cả cái cách chúng cứng lại dưới cái chạm nhẹ của cô. “EM muốn anh,” cô thì thầm, không thể giả vờ, như thể anh không biết chính xác cô phản ứng lại với mình thế nào. Anh biết chuyện đó ngay lần đầu, trước cả khi bản thân cô sẵn sàng thừa nhận nó.
Toàn thân anh gập lại và thúc giục, áp cô cứng lại trong chiếc ghế dài. Đùi anh dấn vào cao hơn giữa hai chân cô. Một hơi thở tan nát rùng mình ra khỏi anh. “Anh thấy thích một cô bé trải dài ra trên ghế của phòng khách. Anh quên mất nó thật sự bối rối đến thế nào.”
Sweeny chạm môi vào phía dưới quai hàm của anh. Cô không có kinh nghiệm, nhưng không ngây thơ hay kiêu ngạo. có nhiều cách họ có thể làm nhau hài lòng, không thật sự phải làm tình, và sự cám dỗ mạnh mẽ sẽ dẫn đường tới một hay nhiều hơn thế hay tất cả. cô không chỉ nghi ngờ sức mạnh ý chí của mình có thể chống chọi với kỳ kiểm tra, mà đề làm vậy thì sẽ có cái gì giống như gian lận trong một quy trình kỹ thuật, để có thể nói ra. nó sẽ thật ngọt ngào, và đáp ứng tuyệt vời, nhưng cũng là sai lầm. có lẽ hầu hết phụ nữa sẽ không cảm thấy vậy, nhưng vì họ chưa trưởng thành với những người cha người mẹ như cô.
Cô không dám hôn anh dù cô khao khát được nếm hương vị của anh. Cô có thể cảm thấy căng thẳng bao phủ xuyên suốt cơ thể to lớn của anh, cảm thấy được cơ thể cô đau đớn đòi đáp ứng. sẽ mất một chút sức lực để đẩy cả hai ra đến mức cô sợ không dám chử động.
Nhưng có một niềm vui sướng khi chỉ nằm đó bên cạnh anh, vòng tay anh ôm lấy cô, cảm nhận ngực anh mở rộng với từng hơi thở, nghe nhịp đập của trái tim anh. Đó là cảm giác thoải mái bản năng khi chia sẻ hơi ấm cùng anh. Hơn hết, có một cảm giác thuộc về nhau mà cô chưa từng có trước kia, sự nhận ra đầy bất ngờ rằng cô sẽ không còn đơn độc trên thế giới và cô phần nào đó đã trở thành một phần của một cặp đôi.
Đó là cảm giác hung dữ để biết rằng anh quan tâm đến cô, rằng với anh cô thật quan trọng. Sweeny không thể nhớ được cảm giác với ai đó mình là người quan trọng hay chưa. Cô không biết cảm giác kết nối này được hình thành nhanh tới mức nào, hay làm thế nào cô có thể nhanh chóng tin tưởng và dựa vào anh, nhưng nó đã ở đó và cô cảm nhận được nó.
“Lần này em vẽ gì thế?” anh hỏi, sau khi 10 phút trôi qua mà cơn lạnh không hề trở lại. cô cảm thấy ấm áp và buồn ngủ, hầu như chìm trong cơn bàng hoàng.
“Lần này em vẽ gì thế?” anh hỏi, sau khi 10 phút trôi qua mà cơn lạnh không hề trở lại. cô cảm thấy ấm áp và buồn ngủ, hầu như chìm trong cơn bàng hoàng.
“Em không biết,” cô nói, ngạc nhiên một chút. “Em còn chưa bước vào phòng vẽ. em có một cái chăn điện, và khi em thức dậy em thấy lạnh, em chỉ khẳng định mình lại mộng du rồi. Điều gì xảy ra nếu em gọi cho anh mà không có gì xảy ra cả?”
“Anh mong là em gọi anh bất cứ khi nào em có – cơn rét nhỏ nhất chứ không phải để mọi thứ xảy ra tệ như sáng hôm qua. Em lo lắng cái quái quỷ gì chứ.”
“Em lo cái quỷ gì sao,” cô nhăn nhó nói, và lắng nghe nụ cười ùng ục trong ngực anh. Nó thật tuyêt, giọng của anh thật trầm. Những sợi lông trên ngực anh cứng dưới má cô, và nó cũng thật tuyệt, Mọi thứ về anh thật quá nam tình và cô khó có thể kiềm chế mình.
“Em thấy ấm không?”
“Như bị nướng rồi.”
“Vậy chúng ta cần phải dậy thôi.”
“Tại sao? Em cảm thấy rất thoải mái.”
“Bởi vì anh không phải một vị thánh. Đi thôi xem xem em đã vẽ gì nào.”
Cô muốn than vãn rên rỉ vì mất đi hơi ấm từ cơ thể anh, nhưng vì anh nên cô quyết định giữ lịch sự về chuyện này. “Oh, được thôi.”
Anh cầm lấy cái áo len và kéo cô đứng dậy, sau đó hướng về phía phòng tranh. Sweeny đi vòng vào nhà bếp và rót một cốc cà phê khác. Richard từ chối uống cà phê và dựa người vào tủ bếp, mắt cá chân anh lộ ra khi anh mặc áo len vào. Cô không nghĩ đến việc có một người đàn ông trong nhà bếp này, và cô lén đưa hai tia nhìn ngưỡng mộ về phía anh. Khi anh mặc xong chiếc áo, cô thở dài luyến tiếc. Thật là xấu hổ khi phải che đậy một bộ ngực đẹp như của anh.
“Tiếp tục nào, đừng cố lảng tránh nữa.” Anh nói và tận tới lúc này cô mới nhận ra mình đang làm gì. Ngày hôm qua cô đã vẽ giầy, ai mà biết được đêm qua cô đã vẽ gì đó, nếu thật sự cô có làm vậy.
Tay anh thoải mái đặt lên chiếc lưng nhỏ bé của cô, hai người bước vào phòng vẽ. Sweeny nhìn quanh và nhận ra bức tranh có giầy ấy không ở chỗ bức tường mà cô đã đặt trước đó. “Như thể em lại vẽ bức tranh có hai đôi giày rồi,” cô nói cảm thấy nhẹ cả người. Cô không thích bị mộng du, và vẽ tranh mà cô không nhớ mình đã vẽ chúng, nhưng cô cũng có thể chọn một vài chủ đề còn đáng bực hơn là những đôi giày.
Một giá vẽ đã bị dịch chuyển, và được đặt vào chỗ cánh cửa sổ ở phía bắc.
Họ cùng nhau bước tới xem xét bức tranh. Sweeny xem xét những chi tiết mà cô đã vẽ suốt đêm qua, cẩn thận xem xét những cái cọ vẽ. Những chi tiết thì tuyệt vời, đường nét mềm mại, bức tranh như một phần của một bức anh. Cô đã vẽ một chiếc giày nữa, một chiếc giày cao gót đi đôi với chiếc còn lại. chiếc giầy tối qua vẫn đang được đeo; cô đã hoàn thành bàn chân người phụ nữ kéo dài tới mắt cá. Và cô đã vẽ một bàn chân trần của phụ nữ và một phần cẳng chân, nằm gần với chiếc giày trống rỗng. Tóm lại không có gì khủng khiếp với bức tranh, cô đã không đi quá xa, nhưng cô vẫn thấy dạ dày thắt lại đau đớn muốn chết, và cô run rẩy.
“Tuyệt,” cô thì thầm. “Em đã vẽ thêm một phần cơ thể người.” mặc dù cô xấc xược, giọng cô vẫn cứng rắng.
Richard cảm thấy cô run lên và ôm cô lại gần, ôm cô thật chặt. Mặt anh dữ tỡn khi nhìn vào bức tranh. “Nó cũng sẽ giống với bức tranh người bán dạo phải không? cô ấy đã chết. cô ấy ngã xuống, mất đi một chiếc giày. Hay nếu lúc này chưa chết thì cô ấy cũng sẽ chết thui, và như thể đó là nỗi của em.” Sweeny cố gắng đẩy anh ra, nhưng Richard quay người cô về phía anh và ôm cô chặt hơn, một tay giữ đầu cô và ấn mặt cô tựa vào ngực anh.
“Đây không phải là lỗi của em và em biết điều đó.”
Giọng cô bị nghẹn lại, cô nói. “Theo logic thì em biết nhưng về mặt tình cảm—“ cô vẫy một tay. “Anh biết những cảm xúc ấy thế nào mà.”
“Yeah, chúng thật ngang ngạnh.” Anh hôn lên trên đầu cô. “Enh tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu em phá hủy bức tranh.”
“Chẳng có gì cả. Dù em có vẽ cảnh này hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì tới người đó. Hãy nhìn thẳng vào vấn đề svi;eetie. Dù chúng là thứ chết tiệt gì thì em đang bắt được chúng, và em là người bị ảnh hưởng, không phải theo cách thông thường.”
“Em ước mình có thể chắc chắn về chuyện đó.”
“Em có thể bởi vì em vẽ Elijah Stokes sau khi ông ấy chết chứ không phải trước đó.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm. “Sao mà anh biết được?”
Anh đã nói chuyện với con trai của ông ấy David. Ông Stokes đã chết vào lúc chiều muộn. Mà tận đến đêm em mới vẽ tranh.”
Cô nghiền ngẫm điều đó, cảm thấy nhẹ lòng như thể có một vài câu hỏi cô nên hỏi, nếu chỉ có cô mới có thể nghĩ tới xem chúng là gì. Cô thở dài, trượt tay quanh eo cô và cảm thấy dễ chịu khi cảm nhận được cơ thể anh. Anh quá rắn chắc và mạnh mẽ. cô đã từng ôm anh chưa? Cô đã chạm vào anh vuốt ve lưng anh, nhưng cô khong biết liệu cô đã thật sự vòng tay quanh người anh chưa. Lương tâm của cô bị giày vò. Cô đang tóm lấy và tóm lấy, trong khi anh chỉ dâng hiến, nhưng thậm chí những người mạnh mẽ cũng cần được ôm. Cô đã luôn luôn tự cho mình là mạnh mẽ, và giờ thì cô muốn anh thật nhiều.
Anh nghiêng người một chút để nhìn được gương mặt cô. “Em cảm thấy tốt hơn rồi chứ?”
“Em thấy nhẹ người rồi, nhưng vẫn thấy lo lắng.” cô cố nặn một nụ cười để đẩy những cảm giác khó chịu đi. “Và em đói, anh ăn sáng chưa?”
“Ăn một lúc lâu rồi, nhưng anh vẫn có thể ăn được. em có muốn ra ngoài ăn sáng không? đây sẽ là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”
“Oh, hẹn hò. Em không biết chúng ta có nên làm thế không.” cô cười với anh, nghĩ tới tất cả những việc mà họ đã làm cùng nhau và cả những việc vẫn chưa làm.
Nụ cười đáp lại của anh vừa thích thú vừa đau xót. “Ngày của anh cũng tới rồi, sweentie. Khi anh cuối cùng cũng bắt em nằm xoay lưng lại thì hãy nhớ rằng anh có nhiều điều bực mình đang xây dựng sẽ có thể ngừng hoạt động.”
“Anh nói toàn những điều ngọt ngào,” cô kêu nho nhỏ và cười vì cô chưa từng thực hiện loại trò chơi tình yêu thế này, chưa từng trêu đùa một người đàn ông và cảm nhận được khao khát của anh tới cô giống như một con sóng triều sẽ có thể làm đầu cô vỡ tung. Nó đã xông tới, thú vị và … và tuyệt vời.
Anh đưa cô ra phía cửa và đẩy nhẹ cô. “Hãy đi giày và mặc áo con vào trong khi em ở đây. Những thứ cám dỗ nho nhỏ ấy khiến anh phải tự kiềm chế.
Cô không chỉ đi giày và mặc áo con. Cô thay chiếc áo len màu xám bằng một chiếc áo màu xanh và trang điểm qua một chút với son môi và phấn. cô thở dài với mái tóc của mình, hất một lọn tóc ra khỏi mắt và quyết định để nguyên hiện trạng. cô lấy ví bước vào phòng khách khi Richard ngồi đọc một vài cuốn sách về ma.
“Em đã tìm kiếm truyện ma ngay từ khi tất cả những điều này xảy đến,” cô nói. “Em vẫn hi vọng có thể tìm ra một vài lời giải thích cho việc tại sao em nhìn thấy họ, nhưng những cuốn sách chỉ kể về những con ma. Một vài linh hồn rời đi ngay lập tức, một số khác lang thang một thời gian, một số thì chẳng bao giờ bỏ đi.”
“Vậy tại sao có một vài linh hồn quanh quẩn ở đây?” anh đứng dậy và sánh bước bên cô ra cửa.
“Có rất nhiều giả thuyết. có lẽ có một vài kết thúc lỏng lẻo, có lẽ họ chỉ bối rối và không hợp tác với những người biết họ? một cuốn sách nói chỉ những linh hồn không hạnh phúc mới trở thành ma, nên theo lý thuyết những người thật sự sống lâu thì không phải là ma; họ chỉ ở trong quãng thời gian nghỉ ngơi thôi.”
“Đó cũng là một cách nhìn nhận,” anh thì thầm.
Sweeny khóa cửa và họ bước đến cầu thang. Cô để ý thấy Richard nhìn quanh, kiểm tra những chỗ có dấu hiệu hư hại. tòa nhà không sang trọng, cũng không cao cấp gì, nhưng mọi thứ đều được sửa chữa rất tốt. nếu thang máy bị hỏng, người thuê không phải đợi hàng tuần mới sửa xong. Đèn điện cũng được thay thế và hệ thống thoát nước được bảo trì. Tòa nhà cũ, nhưng những người thuê bao gồm cả cô nhìn chung thấy bản thân mình thật may mắn.
Họ đứng đợi thang máy, quan sát những con số chỉ cũ kỹ ở đầu kim chính, cái chỉ xem thang máy đang dừng ở đâu. Kim chỉ chạy lên. Richard đặt tay quay eo cô, những ngón tay của anh nhẹ nhạng như thể anh thưởng thức cảm giác bên cạnh cô. Sweeny nghiêng đầu cười với anh ngay khi thang máy dừng lại và cánh cửa mở ra, và Candra bước ra ngoài.
Cô chết điếng khi nhìn thấy họ, mặt cô không còn giọt máu. Cô nhìn thấy tay Richard bên eo Sweeny, cái cách họ đứng sát nhau, sắc màu tức giận hút hết máu khỏi mặt cô. “Rất vui gặp anh ở đây,” cô nói với Richard, tay cô nắm thật chặt thành nắm đấm tái nhợt.
Thang máy đóng lại. Richard nghiêng người về phía trước lại nhấn nút, và cánh cửa ngoan ngoãn mở ra. “ Em muốn đi đâu ăn sáng?” anh ôn tồn hỏi Sweeny, giúp cô lên xe và nhấn nút khởi động. Sweeny liếc nhìn anh, ngưỡng mộ sự vô tư lự tuyệt vời của anh; cô cảm thấy mình gần như tê liệt vì sự trớ trêu của tình huống ấy.
Candra bực mình bước lại phía thang máy và cánh cửa bắt đầu đóng lại. “Anh không phải cố lờ em đi.”
“Tôi và Sweeny làm gì không liên quan tới cô.” Giọng anh vẫn bình tình, thái độ của anh hoàn toàn thản nhiên. Bàn tay anh ôm eo Sweeny mạnh hơn, tuy nhiên đã giữ cô ở bên anh.
Sweeny chú ý ngay tới việc kết hợp tên cô với tên anh, và Candra cũng thế. “Chết tiệt không phải thế.” Cô ta tức giận tới mức giọng nói gần như vỡ vụn. “Anh vẫn là chồng tôi-“
Đứng kề bên anh, Sweeny cảm nhận thấy cơ thể anh đột ngột cứng lại, mắt anh nheo lại nguy hiểm. lần đầu tiên trước sự xuất hiện của anh cô cảm thấy sợ hãi, và dù cho anh không nhìn thẳng vào cô. “Cô không muốn tôi tới đây sao,” anh nói với Candra, rất nhẹ nhàng.
“Đừng bảo tôi tôi phải đi đâu hay tôi muốn làm gì.” Candra run rẩy bước tới để tự bình tĩnh lại khi chiếc xe đi xuống. cái nhìn màu sô cô la chuyển sang Sweeny. “Cô! Tôi đã hỏi cô là giữa cô và Richard có gì không, và cô nói dối tôi, đồ chó má-“
“Đủ rồi đấy.” Richard ngắt lời, đặt tay ôm quanh Sweeny và nhẹ nhàng đưa cô ra khỏi tầm nhìn của Candra. Anh di chuyển nên cơ thể anh hoàn toàn dính chặt lấy cô.
“Oh, đừng lo lắng,” Sweeny nhạo báng. “Tôi quá trưởng thành để có thể ẩu đả với một người đàn ông dù đó có lẽ là điều mà anh thường làm trước khi anh gặp tôi. Đó không phải là thứ bia vo gạo, những cô gái miền nam nhỏ bé quê mùa đã làm chứ?”
Sweeny hắng giọng. “Thật ra,” cô nói phía sau lưng Richard, “Tôi sinh ra ở Ý.”
“Ai thèm quan tâm mày sinh ra ở đâu,” Candra hét lên. Sweeny nhìn quanh từ phía sau lưng Richar, và nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trên má Candra, hủy hoại bộ mặt trang điểm hoàn hảo. “Mày là cọng cỏ đơn giản, nên anh ta mới thấy rất thoải mái với mày. Nhưng tao hứa với mày, tao sẽ không bao giờ bán một tác phẩm nào của mày trong phòng tranh của tao, và sẽ không ai trong thành phố sẽ động đến mày sau khi tao-“
Sweeny cảm nhận được sát khí của Richard. Anh bước một bước tới chỗ Candra khi chiếc thang máy dừng lại và cánh cửa mở ra. Mặt tái nhợt đi, Candra lùi lại.
“Cô thật đúng khi biết tôi cảm thấy dễ chịu với cô ấy,” anh nói giọng trầm tới mức Sweeny hầu như không nghe thấy gì. “Cô không biết tôi thấy tuyệt vời thế nào khi ở cùng với một người đàn bà người sẽ không bò lên giường với bất cứ tên đực nào mà cô ấy gặp giống như cô. Đúng, tôi biết tất cả những gã tình nhân của cô, biết hết chúng, nhưng cô biết gì chứ? Tôi không chửi rủa vì tôi không có câu chửi rủa nào cho cô. Tôi chửi rủa vì cô đã giết chết con tôi. Cô có biết tôi ghét điều đó thế nào không Candra? Điều đó là thứ tôi cảm thấy tốt nhất về cô. Tôi cảnh cáo tôi sẽ không để cô yên nếu cô làm bất cứ điều gì tổn hại tới sự nghiệp của Sweeny, và tôi thật sự có ý đó, nên cô nên suy tình cẩn thận trước từng bước đi.”
Anh kéo Sweeny ra khỏi thang máy, và tay anh lại vòng quanh eo cô. Anh bước hai bước sau đó dừng lại nhìn Candra. “Tiện đây, tôi vừa có thêm một điều kiện mới cho vụ ly hôn. Sweeny không còn liên quan đến bất cứ hợp đồng nào với phòng tranh không có hình phạt nào cả, có hiệu lực ngay lập tức.”
“Chết tiệt, anh không thể tiếp tục bổ sung thêm điều kiện-“
“Tôi có thể, và tôi làm được. Hi vọng duy nhất của cô là lấy phòng tranh là đáp ứng những điều kiện đó. Nếu không, trong vòng ba ngày cô sẽ không phải lo lắng cho sự nghiệp của Sweeny đâu, vì tôi sẽ đuổi cô khỏi phòng tranh và quán bar cô sở hữu.”
“Tôi sẽ giết anh nếu anh làm thế,” Candra rít lên, thổn thức khóc. Những người còn lại trong hành lang là người quản lý và một gã sống ở tầng hai, nhưng họ đang nhìn chằm chằm và không muốn bỏ lỡ một giây phút thú vị nào. “Phòng tranh là của tôi-“
“không.” Richard ngắt lời. “Phòng tranh là của tôi. Tới khi nào cô ký vào chỗ giấy tờ thì phòng tranh là của tôi, và nếu cô đợi lâu hơn nữa, nó sẽ luôn luôn là của tôi.”