Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh cụ thể của Tần Vương phủ, Lý Chính an bài Dạ Lăng Vân thống lĩnh năm trăm thiết kỵ ở trong Tần Vương phủ, cũng may Tần Vương phủ đủ lớn, hơn năm trăm người đều có thể ở lại, thuận tiện để bọn người Tần Lâm Quân sang phía tây, làm cho người ta ngạc nhiên là ba người Diệp gia cũng đi theo Tần Lâm Quân ở tại phía tây.
Sau đó lập tức triệu tập Dạ Lăng Vân cùng Vân Lâm đi vào bên trong chính đường, Lý đang ngồi ở chủ vị, Phúc lão ngồi ở bên cạnh. Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai thị nữ đứng hai bên, Dạ Lăng Vân cùng Vân Lâm phân biệt ngồi xuống hai bên.
Lý Chính nhìn hai vị thủ hạ phía dưới, có thể nói hiện tại thì hai người bọn họ có thể dùng, coi là tâm phúc. Dù sao hiện tại vừa tới đến Yến Dương thành, ai cũng không thể tin. Dạ Lăng Vân cùng Vân Lâm đoan chính ngồi đấy, khuôn mặt cung kính nhìn Tần Vương điện hạ, bọn họ biết điện hạ khẳng định sẽ an bài việc cho mình, an bài thế nào, bọn họ cũng có chút khẩn trương, nhưng càng nhiều vẫn là kích động. Trong lúc nhất thời, trong phòng lâm vào bình tĩnh. Một hồi sau, Lý Chính nhìn bọn hắn, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười, thân thiết nói:
"Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, bản vương cảm kích các vị một đường bảo hộ, đặc biệt là Dạ thống lĩnh, suất lĩnh năm trăm thiết kỵ, quân đội chỉnh tề, kỷ luật nghiêm minh. Trên đường hóa giải không ít nguy cơ cho bản vương. Chính là tướng tài hiếm có, cũng là tướng tài hiện tại bản vương cần gấp. Ở chỗ này bản vương vẫn muốn hỏi thêm một câu, Dạ thống lĩnh, có nguyện ý đi theo cùng ta hay không, nếu như không muốn, bản vương viết một lá thư cho phụ hoàng, để ngươi một lần nữa trở lại Ngọc Kinh thành, như thế nào? Bản vương cam đoan sau khi ngươi trở lại Ngọc Kinh thành, nhất định có thể thăng làm đại thống lĩnh Cấm Vệ quân.”
Dạ Lăng Vân nghe Lý Chính nói như thế, sắc mặt ửng hồng, kích động đi đến đường trong phòng, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu ôm quyền. Kiên định hô:
"Thề sống chết hiệu trung điện hạ!”
"Tốt! Thật tốt!”
Lý Chính đứng lên đỡ Dạ Lăng Vân dậy. Lập tức gọi Thanh Nguyệt cầm bộ công pháp "Liệt Diễm Phần Thiên" cao cấp Địa giai giữ mấy ngày nay sao chép thêm một bản vào trên tay Lý Chính.
Lý Chính trịnh trọng đem công pháp giao vào trên tay Dạ Lăng Vân,
"Bản công pháp Liệt Diễm Phần Thiên này đưa cho ngươi, hi vọng Dạ thống lĩnh tu luyện thật tốt, tăng cường thực lực bản thân!”
Dạ Lăng Vân run rẩy hai tay nâng bản này công pháp Địa giai cao cấp. Hai mắt phát hồng, sắc mặt kích động chuẩn bị quỳ xuống bị Lý Chính đỡ lấy.
"Đa tạ điện hạ, về sau ta còn! Điện hạ sẽ không bị tổn thương chút nào!”
Một câu đơn giản nhưng không ai không rõ quyết tâm của Dạ Lăng Vân, cảm giác nếu có ngày Lý Chính bảo hắn đi chết, hắn sẽ không chút nào do dự.
Dạ Lăng Vân từ nhỏ đã tu luyện cao cấp Huyền giai công pháp, mà tu luyện hơn hai mươi tuổi có thể đạt tới tu vi Tiên Thiên hậu kỳ, chứng minh thiên tư của hắn siêu tuyệt, thuộc về nhất lưu thiên tài, bên trong Đại Hiên hoàng triều, nếu không phải vậy thì dựa vào thân phận bình dân của hắn, làm sao có thể tuổi còn trẻ đã làm thống lĩnh cấm vệ quân.
Mà lần này thu được công pháp cao cấp Địa giai, tin tưởng hắn về sau rất nhanh có thể đột phá tu vi đến Tiên Thiên đỉnh phong, thậm chí về sau đột phá Tông Sư. Đến lúc đó, thủ hạ Lý Chính lại tăng lên một phần thực lực thật lớn.
Lý Chính cười vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Sau đó nhìn về phía Vân Lâm, nói với hắn: "Vân Lâm, ngươi...”
Còn chưa chờ Lý Chính nói xong. Vân Lâm đi thẳng tới trước mặt Lý Chính nửa quỳ trên mặt đất:
"Thề chết đi theo điện hạ. Xin điện hạ không nên đuổi ta đi!”
Lý Chính cảm động đỡ Vân Lâm dậy.
“Ha ha, bây giờ ta nhu cầu cấp bách thiên tài như ngươi, làm sao có thể đuổi ngươi đi đây. Như vậy đi, ngươi đã lưu lại, thế sau này ngươi có thể thỉnh giáo Phúc lão một chút, tăng lên thực lực của mình.”
Lý Chính nhìn về phía Phúc lão một chút, Phúc lão hiền lành nhẹ gật đầu.
Vân Lâm cũng rất kích động, dù sao hắn cũng là dòng chính sinh ra ở Vân gia, tuy không thể tu luyện Thiên giai công pháp, nhưng cao cấp Địa giai công pháp vẫn phải có. Hắn đang cần cường giả chỉ đạo, mà Phúc lão chính là cường giả Tông Sư đỉnh phong, thời điểm ở Vân gia, Vân Lâm cũng không có thể được cường giả như vậy lĩnh giáo.
Lý Chính nhìn hai vị thủ hạ, tâm tình càng kích động, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn có hai thiên tài hiệu trung.
"Lăng Vân, trong khoảng thời gian này, ngươi chọn lựa hộ vệ từ trong đội ngũ bảo hộ Tần Vương phủ, còn Phúc lão thì làm phiền ngươi cùng Vân Lâm phụ trách an bài người trong Tần Vương phủ cùng chọn lựa thị nữ. Còn Tần quản gia của vương phủ, ta đã có một nhân tuyển, hai ngày nay cũng sẽ đến Tần Vương phủ.”
"Vâng, điện hạ!”
Ba người trả lời. Bất quá khi mọi người nghe được câu nói phía sau của Lý Chính không khỏi nghi hoặc, còn một quản gia không ai biết? Hơn nữa còn chưa thấy qua. Mọi người thấy mặt mũi Lý Chính tràn đầy mỉm cười, không khỏi khẽ giật mình, xem ra điện hạ cũng không đơn giản!
Lòng tin của bọn hắn càng đủ!
Phía tây Tần Vương phủ, Tần Lâm Quân cũng đang thảo luận cùng thủ hạ trong sảnh đường. Tần Lâm Quân ngồi ở chủ vị, thị nữ đứng hai bên. Phương Tư Vũ cùng Tần Liệt ngồi phía dưới bên phải, mà bên trái là một vị nữ tử, Diệp Hân Ngữ!
Chỉ thấy các nàng thảo luận một lát, Tần Lâm Quân trực tiếp phân phó: "Phương Tư Vũ, ngươi trong khoảng thời gian này nghĩ biện pháp mau sớm hiểu rõ tình huống cụ thể Yến Dương thành, đặc biệt là thế lực một vài gia tộc như thế nào. Tần Liệt ngươi phụ trách tìm hiểu hoàn cảnh lộ tuyến trong ngoài Yến Dương thành, làm tốt chuẩn bị tiếp ứng hắc linh thiết kỵ.”
"Vâng, thiếu chủ!”
Hai người đứng dậy ôm quyền trả lời.
Đôi mắt đẹp Tần Lâm Quân nhìn Diệp Hân Ngữ, trầm tư một chút.
"Diệp Hân Ngữ ngươi nghĩ được chưa, cùng theo chúng ta sẽ có nguy hiểm, mà trong thời gian ngắn, không giúp được ngươi báo thù của Diệp gia.”
Diệp Hân Ngữ đứng dậy chắp tay, ánh mắt kiên định nhìn Tần Lâm Quân nói: "Ta nghĩ kỹ, nguyện đi theo tiểu vương phi! Ta tin tưởng hoàng phi có thể giúp ta báo thù rửa hận "
Tần Lâm Quân có chút mừng rỡ nhìn Diệp Hân Ngữ, Phương Tư Vũ cùng Tần Liệt cũng cười nhìn nàng, dù sao trong khoảng thời gian này chính thức công nhận vị nữ tử ăn nói bất phàm, lòng có mưu lược hiếm thấy này.
Trong lòng Tần Lâm Quân vô cùng thưởng thức Diệp Hân Ngữ, trong khoảng thời gian này trong lúc nói chuyện với nhau, phát hiện Diệp Hân Ngữ trí tuệ siêu tuyệt, mưu lược bất phàm. Cảm thấy rất hưng phấn, hưng phấn vì có thể thu vào một nữ tử dạng này hiệu lực cho chính mình.
"Đã như vậy, Hân Ngữ, ngươi làm quản gia trong phủ chúng ta đi, bất quá ta nghĩ ngươi cần phải hiểu rõ, hoặc là đã hiểu nhưng ta vẫn còn muốn nhắc nhở ngươi một lần, Tần Vương là Tần Vương, ta là ta!”
"Vâng, tại hạ minh bạch!”
Diệp Hân Ngữ nhìn thâm ý sâu trong mắt Tần Lâm Quân trả lời.
Không khí xung quanh nhất thời thoải mái hơn. Sáng ngày thứ hai giờ tỵ vừa qua, trong phủ Tần Vương, Dạ Lăng Vân chọn lựa hai môn vệ từ bên trong năm trăm thiết kỵ. Hai người có dáng người khôi ngô, thế đứng cứng chắc, đứng trước cửa Tần Vương phủ. Mắt nhìn thẳng quan sát tình huống bốn phía. Bọn họ đột nhiên nhìn thấy một người hào hoa phong nhã, khí độ bất phàm tới trước cửa Tần Vương phủ. Một người gác cổng hỏi người kia: "Nơi này là Tần Vương phủ, ngươi tới nơi này có chuyện gì?”
Chỉ thấy vị văn nhân này mỉm cười nói: "Nghe nói Tần Vương đã tới, ta chờ mong đã lâu. Ta tới đầu nhập vào Tần Vương điện hạ, hi vọng ngươi tiến vào hồi báo một chút.”
"Ồ? Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
"Tại hạ Trần Cung!”