Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Ra khỏi xe lửa, mọi người thi nhau hít thở bầu không khí trong lành.
Thanh niên trí thức huyện làm báo cáo, chẳng mấy chốc đã có người của công xã tới đưa nhóm thanh niên trí thức đi.
Người đàn ông tới đón thuộc công xã Trần Quan là một thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, đầu quấn một chiếc khăn hình bụng cừu màu trắng, nửa thân trên mặc chiếc áo ngắn trắng để lộ làn da ngăm đen.
Đó là màu da thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng gay gắt.
“À, không phải, tôi tên Ngưu Nhị Đản, đại đội kêu tôi tới đón mọi người.
”Mã Triều Dương buông hành lý trên tay xuống, đại diện cho nhóm thanh niên trí thức tiến lên bắt tay nhiệt tình với đồng chí Ngưu Nhị Đản.
Ngưu Nhị Đản không được tự nhiên lắm, có lẽ cậu ta thấy hơi xấu hổ, vội cọ lòng bàn tay vào quần rồi mới bắt tay Mã Triều Dương.
Mà Ngưu Nhị Đản rất nhiệt tình, cậu ta không chỉ xách hành lý giúp bọn họ mà còn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của nhóm thanh niên trí thức.
“… Mấy thanh niên trí thức cô cậu cứ theo tôi về đội, sau này các cô cậu chính là thành viên của đội chúng tôi… Trước các cô cậu cũng có hai nhóm thanh niên trí thức tới.
Thật ra chú Chu không muốn nhận thêm nữa đâu, nhưng cũng hết cách rồi, công xã phân bổ, chúng tôi bắt buộc phải tuân theo.
”Chưa đến nơi mà họ đã bị ghét bỏ, cả nhóm thanh niên trí thức chỉ biết đưa mắt nhìn nhau với nét mặt ngượng ngùng.
Ngưu Nhị Đản hoàn toàn không biết đến cảm xúc của nhóm thanh niên trí thức, cậu ta chỉ lo giải thích: “Chú Chu là bí thư chi bộ của đội chúng tôi, chú ấy đang ở đội chờ mọi người.
”Ngưu Nhị Đản khởi động máy kéo chở bảy người, hơn nữa người nào cũng mang theo hành lý nên máy kéo hơi nặng nề.
Lúc Tần Hàn Thư nghi ngờ không biết liệu nó có chạy được hay không thì âm thanh “rừm rừm rừm” vang lên, cảnh vật bắt đầu lùi lại phía sau.
Máy kéo chở bảy người, ngoài Tần Hàn Thư và bốn người kia ra thì còn hai nam một nữ nữa.
Sau khi họ ngồi ổn định rồi, Mã Triều Dương là người mở miệng bắt chuyện với ba người kia trước.
Một người đàn ông đeo kính tròn trong số ba người đó đáp lại Mã Triều Dương: “Tôi tên Kim Ba, hy vọng sau này có thể sống hoà hợp với mọi người.
”Một đồng chí nam gầy gò khác thì có vẻ nhút nhát hơn, anh ta thấp giọng nói: “Tôi tên Cao Minh.
”Mã Triều Dương thấy đồng chí nữ kia không nói gì bèn chủ động hỏi: “Đồng chí, cho hỏi chúng tôi nên gọi cô thế nào?”Đồng chí nữ kia có mái tóc ngắn dài ngang tai, đôi mắt sáng ngời có thần, giọng nói rất dõng dạc hùng hồn.
“Trương Kháng Mỹ, kháng Mỹ, viện Triều kháng Mỹ!”Mã Triều Dương cười nói: “Năm đó tôi cũng suýt tên là Viện Triều, nhưng mẹ tôi đổi lại, nói là trùng tên với quá nhiều người.
”Trương Kháng Mỹ bĩu môi: “Tên Triều Dương cũng đâu có ít người đặt, tôi quen ít cũng phải ba người có cái tên này rồi.
”Mã Triều Dương cứng họng, sau đó anh ta cười nói: “Cô nói cũng đúng.
”Đi xe lửa một đoạn đường dài đã đủ mệt rồi, máy kéo lại xóc nảy khó ngồi cộng thêm cái tiếng động cơ to chà bá, tinh thần mọi người gần như sụp đổ.
Sau khi làm quen, mọi người đều giữ yên lặng.
Máy kéo rời khỏi huyện rồi lao vào con đường Hoàng Thổ, bụi đất mịt mù khiến nhóm thanh niên không kịp tránh.
Tần Hàn Thư rút một cái khăn tay bịt miệng mũi lại, nhìn xung quanh với ánh mắt tò mò.
Ở mùa này vẫn có thể nhìn thấy cái màu xanh lục của cây cối, cô hướng tầm mắt đi xa, phần lớn đều là hàng ngàn khe núi mương rãnh ở Hoàng Thổ, cằn cỗi, hoang vắng, giống như khuôn mặt của người nông dân lao động ngàn năm nay.
Những khe rãnh sâu không thấy đáy kia tựa như nếp nhăn trên khuôn mặt, không chỉ ghi lại sự thịnh vượng vĩnh cửu của văn hoá Chu Nguyên mà còn ca ngợi chí khí bất khuất của muôn vàn sinh linh.
.