Chương 9: A Kiều, hôm nay thấy ma không?

A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Thấy chứ!

Editor: Iris N

A Kiều ngả lưng xuống giường là ngủ say luôn, Sở Phục ẩn thân trong huyết ngọc, theo dõi Hạng Vân Độc sát sao. Nếu như kẻ này dám nhân dịp nương nương sau rượu mà bất kính với nương nương thì dù Sở Phục dù có bị hồn phi phách tán cũng phải cắn một miếng cho bằng được, nhất định chọc thủng một lỗ trên cái vầng sáng vàng quanh người kẻ nọ.

Hạng Vân Độc đắp chăn đàng hoàng cho A Kiều, để lại cho cô một chiếc đèn ngủ rồi xoay người ra khỏi phòng.

A Kiều chỉ ngủ một lát, cảm giác say hóa thành không khí bốc lên rồi tan dần, cô ngáp một cái cho tỉnh táo lại. Ngoài cửa sổ trăng tròn vành vạnh, ban đêu mới là lúc ma quỷ mạnh mẽ nhất, cô ngồi xếp bằng trên giường tắm mình trong ánh trăng.

Trong hai mươi tám cây nến của quý nhân, Sở Phục đã "ăn" một hơi tám cây liền, số còn lại A Kiều giữ, để dành mỗi ngày đốt một cây cho Sở Phục.

Lúc ở chốn U Minh, Sở Phục thường xuyên bị ngọn lửa đói khát tra tấn, chẳng mấy khi được ăn no như vậy, lười nhác nằm trong huyết ngọc, đến giọng nói cũng không nghèn nghẹt nữa: "Nương nương đã nghĩ ra cách nào chưa?"

Tuy A Kiều là khách hàng của Liễu Vạn Thanh nhưng trong hợp đồng cũng đã ghi rõ, Liễu Vạn Thanh chỉ cung cấp cơ hội, còn chuyện giải mộng phải do A Kiều tự làm mới có tác dụng, nếu không thì Liễu Vạn Thanh chỉ cần thi triển pháp thuật, khiến Hạng Vân Độc đưa cho A Kiều một cái nhà vàng là xong rồi.

Quan trọng là kiếp sau của Lưu Triệt phải cam tâm tình nguyện tặng "nhà vàng" cho A Kiều.

Thực ra A Kiều đã nghĩ ra một cách, cô nghĩ ra cách này sau khi gặp được mấy người đồng đội kia của Hạng Vân Độc, cô nhìn thấy bọn họ tặng quà sinh nhật cho Hạng Vân Độc.

Tuy là tất cả đều được bọc trong hộp nhưng A Kiều có thể nhìn thấy, trong cái hộp của Khương Mật là một vật hình tròn có dây đeo. Chỉ nhìn cái hộp thôi cũng đã thấy đồ trong đó đắt tiền hơn quà của những người khác.

Đã nhận quà thì phải có quà đáp lễ, đây là luật bất thành văn, sau hàng nghìn năm vẫn không thay đổi.

Ý tưởng của A Kiều là ngày mai, nhân lúc ra ngoài, cô cũng sẽ mua cho Hạng Vân Độc một món quà sinh nhật. Tới sinh nhật cô, Hạng Vân Độc sẽ phải tặng quà đáp lễ, đến khi đó cô sẽ ám chỉ với anh rằng cô muốn cái nhà vàng kia.

A Kiều cảm thấy cái ý tưởng này của mình vô cùng thông minh.

Cô đã nghĩ ra cách, lại cảm thấy cảm giác làm người này không tệ chút nào, đầu thai lần nữa cũng chưa biết sẽ đầu thai thành cái gì, hơn nữa một khi đầu thai sẽ phải xa rời Sở Phục, vậy chẳng thà cứ nắm chắc cái cơ hội một năm này, hưởng thụ cảm giác làm người cho thoải mái.

Ngoại trừ lo cho bản thân, cô cũng không quên Sở Phục: "Ta lấy được nhà vàng là có thể đầu thai, ngươi thì không được như thế, chẳng thà nhân cơ hội này tu luyện, trở thành quỷ tu, chờ ta đầu thai, ngươi lại có thể tới tìm ra rồi."

Đúng là phải nghĩ một lối thoát cho Sở Phục, nếu không cô mà đi đầu thai thì sẽ chẳng còn liên lạc được với Sở Phục nữa. Hai người làm bạn với nhau nhiều năm như thế, A Kiều không nỡ để Sở Phục vĩnh viễn mắc kẹt trong chốn U Minh, trở thành một con ma đắm mình trong oán hận.

Đương nhiên là Sở Phục đồng ý, nhưng mà làm thế nào mới thành quỷ tu được đây, cả hai đều không biết.

Ngay lúc này, A Kiều không có ý tưởng nào cả. Mấy người Lan Nha tuy là thị nữ của Mạnh Bà nhưng đều là quỷ tu. Họ đã dạy cho A Kiều một ít pháp thuật nhưng cô luyện thế nào cũng không thành công. Những con ma khác chỉ cần hơi mạnh mẽ một chút đều biết biến hình, biết làm ảo thuật che mắt, chỉ có mình A Kiều là dù có luyện bao nhiêu ngày đi chăng nữa thì vẫn chỉ được cái mẽ ngoài, không thấy tiến bộ chút nào.

Cũng may bọn họ còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ nghĩ cách, A Kiều vỗ về miếng ngọc: "Đợi mai ta sẽ hỏi Liễu Vạn Thanh một chút. Tu hành nói cho cùng chẳng phải là tích đức, làm việc thiện sao?"

Đầu tiên phải tích lũy công đức rồi sau đó mới tu đạo, phúc trạch thâm hậu luôn có ích, dù là người, là ma, hay là cây cỏ, yêu tinh cũng vậy cả thôi, nói cho cùng đều phải trải qua giai đoạn này.

Sáng sớm hôm sau, Khương Thần tới đón A Kiều, cậu còn mang đồ ăn sáng tới cho hai người. A Kiều mở cửa cho cậu. Vừa ngửi được mùi hương, cô đã lao xuống tầng, hưng phấn chào đón Khương Thần.

Khương Thần cầm theo hai cái túi, vẫn còn đang buồn ngủ, vừa định ngáp đã thấy A Kiều cười tươi xinh đẹp, cái ngáp gần ra đến miệng lại lập tức nuốt về, tai đỏ bừng lên, lắp bắp: "Anh mua một ít sữa đậu nành, bánh quẩy với tiểu long bao, cũng không biết em có thích ăn không."

Riêng tiểu long bao cậu mua năm lồng, mỗi lồng sáu cái, tổng cộng ba mươi cái, bản thân Hạng Vân Độc đã ăn uống rất tốt, hôm qua Khương Thần lại còn được chứng kiến sức ăn của A Kiều.

Khương Thần đặt đồ ăn lên bàn, Hạng Vân Độc đi từ trên tầng xuống, Khương Thần hỏi: "Anh Hạng, chiều nay em còn phải đưa Hắc Tử tới nhà Tiểu Chu nữa, không thể để nó ở trong xe rồi đi cả ngày được, hay là cứ để tạm nó ở chỗ anh một chút nhé?"

Hắc Tử là con mèo được Hàn Cương nhặt về, cho ăn uống đầy đủ suốt hai năm, không biết đã chụp bao nhiêu ảnh, ngày nào cũng đăng lên vòng bạn bè [1], Hạng Vân Độc nghe xong rất ngạc nhiên: "Là con mèo nhà Lão Hàn ấy hả?"

[1] Chức năng của WeChat, đăng ảnh, bài viết giống facebook, weibo nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi hẹp.

Khương Thần gật đầu: "Vâng, chẳng phải là... Bọn em thay phiên nhau nuôi nó."

Thực ra mọi người đều biết, đã hơn nửa năm rồi, Lão Hàn lành ít dữ nhiều, nhưng chẳng ai đề cập tới chuyện tìm người nhận nuôi con mèo này, chỉ đành chuyển nó từ nhà này sang nhà khác, thời gian làm việc của bọn họ không ổn định, cũng chưa lập gia đình, không thể chăm sóc nó trong thời gian dài.

Lão Hàn là người cẩn thận, nuôi mèo cũng cẩn thận chẳng khác gì nuôi trẻ con. Con mèo này không biết nói tiếng người, đau ốm gì cũng chỉ biết kêu meo meo, tháng trước nó mới bị bệnh một lần, Tiểu Bàn bận trực ban nên không phát hiện sớm, cũng may còn kịp đưa đi bác sỹ.

Hạng Vân Độc chỉ cần nghĩ thôi cũng biết mấy thằng nhãi ranh này nuôi mèo kiểu gì, anh hỏi: "Tại sao không đưa tới chỗ tôi?"

Khương Thần sửng sốt, mấy người bọn họ không ai nghĩ tới việc lôi chuyện con mèo ra làm phiền Hạng Vân Độc, khoảng thời gian đó cảm xúc của anh rất tệ, không ai dám nói chuyện này với anh.

Hàn Cương là đồng đội lâu năm của đội trưởng Hạng, coi như thầy của Hạng Vân Độc, hai người họ vô cùng thân thiết. Từ khi xảy ra chuyện, mấy ngày liền Hạng Vân Độc không chợp mắt, chạy tới chạy lui suốt dọc con đường mà Lão Hàn đã đi kia, hận không thể lật lên xem một lần, nhưng vẫn chẳng có manh mối gì.

Lúc bọn họ thu dọn đồ đạc của Lão Hàn cũng chẳng dám nói cho anh biết. Lão Hàn đến thuốc còn chẳng hút, bình thường căn bản chẳng có sở thích gì, vợ anh ta cũng đã ly hôn với anh ta từ lâu, con gái thì không ở gần, chỉ có mỗi con mèo nhỏ này.

Hạng Vân Độc định hút thuốc rồi lại dụi tắt: "Mang con mèo vào đây đi, từ sau để tôi nuôi cho."

A Kiều vừa xé túi sữa đậu nành vừa nghe bọn họ nói chuyện. Khương Thần lạch cạch chạy xuống tầng, xách lồng mèo lên [2], sau đó lại bê dần dần từ chậu cát cho đến ổ mèo lên tầng.

[2] Thực tế là dụng cụ để di chuyển mèo, có hình cái lồng, có tay cầm để xách, không phải loại lồng lớn đặt ở nhà.

Hạng Vân Độc suýt nữa không nhận ra, con mèo này lúc được nuôi ở chỗ Lão Hàn trông rõ là béo tốt, da lông bóng mượt, bây giờ gầy trơ cả xương, rúc vào trong lồng không chịu ra.

Khương Thần gãi đầu: "Dạo nay Hắc Tử nhất định không chịu ăn đồ ăn cho mèo, ban đầu nó cũng không nhát gan như vậy đâu, có thể là bởi không kịp thích nghi với hoàn cảnh nên mới như vậy."

Khương Thần sợ Hạng Vân Độc cho rằng bọn họ không chăm sóc tử tế cho mèo của Lão Hàn, vội vàng nói: "Trước kia toàn là chị em nuôi, nó ăn thì vẫn chịu ăn, chỉ có điều cứ đến tối là lại cào cửa đòi ra ngoài, chị em ở ký túc xá, bị người ta phàn nàn nên chỉ có thể đưa ra ngoài."

Khương Thần đưa tay ra định bế mèo, lông trên người Hắc Tử dựng đứng hết cả lên, "Meo" một tiếng, cào một cái lên mu bàn tay câu, để lại mấy vết máu, nhe răng ra khè Khương Thần.

Hạng Vân Độc cũng định đưa tay ra nhưng lại bị A Kiều ngăn cản, hai ngón tay của cô đặt trên cổ tay Hạng Vân Độc, đầu ngón tay mát lạnh: "Anh đừng động vào."

Khương Thần xuýt xoa, vừa thổi chỗ bị cào vừa nói với Hạng Vân Độc: "Bình thường Hắc Tử vẫn ngoan lắm, nhưng hôm quá nó bắt đầu khó chịu. Hôm qua em đưa Tiểu Bàn về nhà, con mèo này như thể phát điên, cứ nhảy loạn xạ trong phòng, hay là nó lại ốm rồi?"

A Kiều không ấn mạnh nhưng Hạng Vân Độc lại cảm thấy cổ tay mình không động đậy được, quay sang nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt đen sâu thẳm của cô đang nhìn chằm chằm con mèo đen, trong ánh mắt có gì đó ánh lên.

Trên cổ con mèo đen này có đeo một cái nhãn màu bạc, trên đó có khắc hai chữ "Hàn Cương", phía dưới có một dãy số, hôm qua A Kiều mới học được, cái này gọi là số điện thoại.

Cô chậm rãi vươn tay ra, con mèo đen lùi từng bước vào góc lồng, mãi cho tới khi không còn chỗ nào để lùi nữa đành phải cúi rạp người xuống, A Kiều đặt tay lên cái đầu lông xù của nó.

Mèo đen run rẩy kêu "Meo" một tiếng.

Khương Thần há hốc miệng, sáng hôm nay, để bắt được nó, trên tay hai người cậu và Tiểu Bàn không biết xuất hiện thêm bao nhiêu vết cào đâu, sao mà cô gái này vừa đưa tay ra nó lại đột nhiên ngoan ngoãn thế không biết.

A Kiều vuốt lông nó, nó bắt đầu có cảm giác hưởng thụ, gừ gừ trong cổ họng, ngửa bụng lên cho A Kiều gãi lông.

Tuy A Kiều đã hoàn dương nhưng rốt cuộc vẫn cứ là ma, ma có âm khí mà âm khí này lại khiến nó cảm thấy thoải mái. Vì sao âm khí của ma lại khiến nó thoải mái, bởi trên người con mèo này có một mảnh tàn hồn.

Hạng Vân Độc thấy nó ngoan ngoãn lại định đưa tay ra, con mèo kia run lên dưới bàn tay A Kiều, A Kiều nhìn Hạng Vân Độc, ngẩng đầu lên nói: "Anh đừng có chạm vào đấy, nếu chạm vào nó sẽ chết."

Người chết thành ma, ma chết chính là hồn phi phách tán.

Mảnh tàn hồn này còn chưa đủ hồn thức, căn bản không chịu nổi một cái chạm tay của người có mệnh cách quý nhân như Hạng Vân Độc.

Hạng Vân Độc phát hiện ra trong lời nói của thiếu nữ này còn có ẩn ý khác, Khương Thần lại không để ý: "Em còn biết cả thú y nữa hả? Thế thì làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta mau mau đưa nó tới bệnh viện đi."

Cô nhìn về phía Hạng Vân Độc, hỏi: "Cái người trên nhãn này có phải chưa được chôn cất đàng hoàng không?"

Khương Thần "A" lên một tiếng.

A Kiều cảm thấy cậu thật ngu ngốc, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạng Vân Độc.

Đến giờ chuyện này vẫn chưa có kết luận cuối cùng, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào để lại, chẳng có manh mối gì, một người cứ biến mất vào trong hư không như thế.

Hạng Vân Độc chết đứng tại chỗ, anh nhìn A Kiều bằng một loại ánh mắt hoàn toàn mới. Vợ cũ của lão Hàn không muốn lo chuyện này, con gái anh ấy lại là trẻ vị thành niên, đội cử người tới nhà nhiều lần như vậy nhưng cô ta nhất định không chịu làm.

Lão Hàn không có người thân nào khác, Hạng Vân Độc cũng chẳng thể làm cho anh ấy, ngày nào còn không làm đám tang, dường như ngày đó Lão Hàn vẫn còn có thể sống sót trở về.

A Kiều ngửi thử một chút, những ngón tay trắng muốt bịt chặt mũi. Tuy chỉ là một mảnh tàn hồn nhưng lại có một mùi tanh hôi nồng nặc của nước, cô nhíu mày một lúc, nói vào tai Hạng Vân Độc: "Ngày hôm đó trời có mưa đúng không?"

Hạng Vân Độc chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua bên tai, anh mấp máy môi, xách Khương Thần lên, đẩy ra ngoài. Khương Thần không hiểu tại sao: "Anh Hạng! Anh Hạng, thế này là thế nào? Hôm nay không phải đưa cô ấy đi đăng ký học sao?"

Hạng Vân Độc đẩy người ra ngoài cửa: "Hôm nay tôi lại rảnh rồi, tôi đưa cô ấy đi đăng ký học, Hắc Tử cứ để nuôi ở chỗ tôi, cậu đi làm việc của cậu đi." Dứt lời, cánh cửa đóng sập lại đánh rầm một tiếng.

Khương Thần đứng ngoài cửa, nhưng... nhưng hôm nay cậu có việc gì đâu mà làm.

Hạng Vân Độc đã có dự cảm rằng câu chuyện anh sắp nghe được sau đây có thể sẽ làm đảo lộn góc nhìn suốt hai mươi tám năm qua của anh về cuộc đời. Anh muốn châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, nhưng anh không làm như vậy, anh nói: "Em nói đi."

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm và đôi mắt của A Kiều, không hề lùi bước.

A Kiều hơi nhướn mày, cảm thấy không ngờ người này còn thú vị hơn Lưu Triệt nhiều, lúc cô nói chuyện ma quỷ để lừa Lưu Triệt lấy nhà vàng, Lưu Triệt hoàn toàn không có biểu hiện như anh bây giờ.

"Anh ta không được chôn cất đàng hoàng, không có bia mộ hay bài vị dẫn đường về, lại không được thờ cúng, cái nhãn bạc này có khắc tên họ anh ta, vậy nên anh ta tìm về." Có thể là nơi này còn gửi gắm cả sự quyến luyến trong lòng anh ta cho nên nhân rằm tháng bảy, anh ta đã trở lại.

Vì sao lại là rằm tháng bảy, đại khái là bởi ngày thường, sức lực của mảnh tàn hồn không đủ, không chống đỡ nổi, rằm tháng bảy âm khí rất nặng, mảnh hồn này mới hơi mạnh hơn một chút nên khi ấy mới trở về được.

A Kiều uống xong túi sữa đậu nành của mình, lại cầm gói của Hạng Vân Độc lên, bóc ra uống tiếp, túi này có vị táo đỏ.

Cô nói mấy câu đơn giản, không thể hiện một chút cảm xúc nào nhưng lại khiến Hạng Vân Độc sững người, anh nhắc lại một câu: "Anh ấy... anh ấy tìm về."

A Kiều gật đầu khe khẽ, người này không được chết tử tế, đến làm ma chết oan cũng không làm được, hồn phách tan tác rơi rớt khắp nơi, không biết trước khi chết rốt cuộc đã gặp phải điều gì.

"Anh ta không có người thân nào để làm đám tang cho anh ta sao? Nếu có người làm đám tang cho anh ta thì anh ta đã có thể trở lại từ bảy ngày đầu tiên rồi." Cái đám người sống này, vậy mà chẳng coi ma quỷ ra gì cả, chuyện tang ma chôn cất là chuyện quan trọng cỡ nào chứ, thế mà lại có thể không thèm làm, cứ lần lữa thế này mảnh tàn hồn này sẽ tan ra mất.

"Cũng may ngày hôm đó trời mưa, nếu như trời nắng thì đến cửa thứ nhất anh ta cũng không qua nổi."

A Kiều uống hết túi sữa đậu nành, mùi vị vẫn còn đọng lại trên lưỡi. Nói những lời này, cô vẫn thoải mái như thể đây là một chuyện hết sức bình thường, nói xong còn ngáp dài một cái, đưa đôi mắt lơ mơ nhìn Hạng Vân Độc, căn bản không biết những lời nói của mình đã khiến anh chấn động chừng nào.

Cái ngày Lão Hàn gặp chuyện đúng vào tầm trước sau tiết thanh minh, quãng thời gian đó Giang Thành mưa liên tục: "Sao em biết hôm đó trời mưa?"

A Kiều nhíu mày, bĩu môi: "Trên người anh ta còn đang chảy nước kia kìa." Tàn hồn ướt sũng, nước chảy tong tỏng, đọng thành một vũng nước trên mặt đất.

Hạng Vân Độc im lặng hồi lâu: "Vậy em có thể, em có thể nói chuyện với anh ấy không?"

A Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: "Không hỏi được, anh ta vẫn chưa quay về hoàn toàn."

Hạng Vân Độc nhìn cô, thu toàn bộ hình dáng của cô vào trong mắt, nói cách khác, nếu như Hàn Cương trở về "hoàn toàn" thì cô có thể nói chuyện với anh ấy, có thể biết được nói cho cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhấn Mở Bình Luận