Chương 23

Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Editor: Tiểu Mỹ Nhân

Beta: Rine

Hướng đi của Mạnh Hi Uyển không rõ, bác sĩ phòng y tế nói, cô ta được một người con trai thoạt nhìn rất trẻ tuổi đưa đi, hai người tự xưng là anh em. Mạnh Tú Văn nhận được điện thoại của cô Tần xong rồi lại phát run, trong lòng lập tức rớt xuống vực vực sâu, cô rất rõ ràng, Mạnh Hi Uyển làm gì có người anh trai nào, mấy ngày hôm trước cô ấy còn cùng Lâm Khang Thành nói mấy câu về vấn đề yêu sớm của Lâm Nguyệt, không nghĩ tới bây giờ Mạnh Hi Uyển cũng gặp phải chuyện như vậy.

Cô Tần phụ trách giám sát, bây bây giờ nghĩ đến việc bản thân không thường xuyên gọi điện nói chuyện với phụ huynh, liền dễ dàng để học sinh nói dối, dẫn đến chuyện không rõ Mạnh Hi Uyển đi đâu, trong lòng hối hận không ngừng.

“Mẹ Hi Uyển, cô thường ngày thường cùng con trẻ nói chuyện, có biết em ấy ở bên ngoài quen biết người bạn bè nào không, nếu không thì nên gọi điện một chút, chí ít nên xác nhận bản thân Hi Uyển đang bình an, không sợ em ấy cố ý lấy cớ bản thân không khỏe để trốn ra ngoài đi chơi, chỉ cần biết em ấy không có chuyện gì, phía trường học cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Mạnh Tú Văn trong lòng tuy ràng đang nôn nóng, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra: “Cám ơn cô Tần, tôi sẽ lập tức gọi điện một chút, hỏi xem như thế nào.”

Bà ta quyết tâm, mặc kệ nói như thế nào, trước tiên phải gạt giáo viên trước đã, ít nhất không thể để tình cảnh của Mạnh Hi Uyển ở trường trở nên khó khăn, chuyện cô ta này đi đâu, sau này sẽ có cơ hội hỏi rõ ràng.

*

Thời điểm cô Tần trở về phòng học là ở tiết tự học thứ hai, mắt Lâm Nguyệt hướng về phía bục giảng, để ý đến cô Tần đang chậm rãi lật xem các bài thi, chẳng lẽ tìm được Mạnh Hi Uyển rồi sao?

Áp xuống nghi hoặc trong lòng xuống, Lâm Nguyệt chờ buổi tối trở về nhà, trước nhìn thấy Mạnh Hi Uyển không ở trong phòng khách, bình thường thời điểm này, Mạnh Hi Uyển đều ở bên ngoài phòng làm bài tập.

Lâm Khang Thành trầm mặc đứng yên ở ban công, phòng ngủ chính đang truyền đến tiếng con gái khóc, Lâm Nguyệt tuy rằng tò mò tối nay Mạnh Hi Uyển đi đâu, cũng không dự định đến chuyện trực tiếp đi hỏi. Huống hồ, dù cho có chuyện gì xảy ra, cô cũng biết rằng, hai mẹ con Mạnh Tú Văn căn bản sẽ không nói cho mình biết.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Nguyệt liền đi học, thời điểm vào học, vị trí của Mạnh Hi Uyển vẫn trống không, cô đi đến chỗ lớp trưởng nói chuyện phiếm, mới biết được Mạnh Hi Uyển xin phép nghỉ bệnh mấy ngày. Trần Nhạc Nhạc cũng tò mò, quay qua hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu có biết cậu ta có chuyện gì không?”

Lâm Nguyệt lắc đầu, lấy cây bút bi nhẹ nhàng gõ lên trán Trần Nhạc Nhạc: “Không biết, cậu còn không chuyên tâm làm bài, còn muốn tiến bộ hay không?”

“Cóoo”. Trần Nhạc Nhạc kêu than một tiếng, lấy ra sách bài tập.

Sinh hoạt của học sinh lớp 12, cơ bản cũng chỉ có một một chuyện là “học tập” cho dù ngẫu nhiên Trần Nhạc Nhạc sẽ cùng Tưởng Phong cãi nhau, bình thường cũng vô cùng tốn nhiều công sức, mà đối với phụ huynh mà nói, chuyện có thể làm cho con cái ngoài việc đảm bảo việc sinh hoạt được đầy đủ, cũng chỉ còn mỗi việc cầu thần bái phật.

Mẹ Trần Nhạc Nhạc cùng người khác nói chuyện phiếm có nghe nói thành phố Đồng Thành có tòa chùa miếu vô cùng linh nghiệm, liền mang các cô đi qua dâng hương cầu nguyện.

Ngày đi cũng là ngày cuối cùng của năm, lại vừa đúng lúc là Chủ Nhật, trên núi du khách nối liền không dứt, mẹ Trần Nhạc Nhạc mang theo hai người học sinh lớp 12, cơ hồ như là nhóm người đi lên sớm nhất. Bọn họ ít khi rèn luyện, vất vả lên được đỉnh núi, đều có chút thở hổn hển.

Chùa miếu này quy mô không nhỏ, một bên cửa mở ra để đón khách khứa, một bên còn lại cửa đóng nghiêm ngặt, cũng không thể nhìn ra bên trong có cái gì.

Mẹ Trần Nhạc Nhạc đã sớm chuẩn bị đầy đủ, từ trong rổ nhỏ lấy đồ ra đưa cho các cô: “Nào, cầm lấy, lại đây nhìn mẹ làm theo, trong lòng phải thành kính, cầu nguyện thi đậu vào một trường đại học tốt.”

Chu Văn Chử cũng cùng mẹ của anh đến đây, người lớn tuổi, thường dễ dàng tin vào chuyện này kia, bọn họ đi tới phía không mở cửa đón khách bên này, so sánh với tiếng người ồn ào cách vách, nơi này không gian yên tĩnh rất nhiều.

Bản thân anh đối với chuyện này có thể có, có thể không, nghỉ chân ở cửa chùa miếu, nhìn ra nơi xa, mặt trời vừa xuất hiện từ phía sau núi không lâu, một tầng mây đều bị nhuộm màu hồng, mang một phong vị khác biệt.

Nhìn đến một nửa, Chu Văn Chử lơ đãng quay đầu lại, liếc mắt một cái ở trong đám người nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc, mỗi người trong tay cầm một cây xúc xích nướng, đi theo người phụ nữ trung niên ở bên cạnh, đang cười nói cái gì đó.

Mà anh ở bên này, Với Lăng cũng rất mau đi ra. Thân thể Với Lăng nghỉ ngơi trong một thời gian dài vừa qua, rốt cuộc cũng chậm rãi hồi phục, tình huống trước mắt thực sự khó giải quyết, Chu Văn Chử nhíu mày, không rảnh lại xem mấy người Lâm Nguyệt ở phía xa, quay người trở về trong miếu, đem cửa đóng lại.

“Mẹ, đã xong rồi?” Chu Văn Chử đi vào, Với Lăng đang theo chủ trì nói xong, đại khái là kết thúc.

“Ừ, mẹ còn cầu cho con một quẻ, chủ trì nói là quẻ thượng thượng.” Với Lăng cười rộ lên, có lẽ là phong cảnh trên núi làm tâm tình bà thư thả, cả người Với Lăng cũng nhu hòa vài phần: “Nghe Chử, con cũng lại đây, cùng mẹ cúi chào.”

Chu Văn Chử trong lòng thở ra một hơi, cất bước cùng đi qua. Vốn tưởng rằng ở trong miếu trì hoãn lâu như vậy, hai bên có thể vừa lúc tránh đi, lại không nghĩ tới, lúc Chu Văn Chử đưa Với Lăng đi xuống núi, ở ghế đá nhỏ ven đường bỗng truyền đến tiếng Trần Nhạc Nhạc cao hứng hô lên: “Chu Văn Chử, cậu cũng tới nơi này a!”

Lần này trong tay Trần Nhạc Nhạc câm một cái kẹo bông gòn, nhìn thấy Chu Văn Chử, liền ở đó quơ chân múa tay.

Chu Văn Chử theo bản năng đi trước nhìn Với Lăng, bà hẳn đã nhìn thấy Lâm Nguyệt, biểu tình trên mặt hơi ngây ra, mới tỏ ra không có việc gì nói: “Văn Chử, bên kia là bạn học của con sao, đi qua chào hỏi một lát đi.”

Lâm Nguyệt cũng không nghĩ tới sẽ được gặp Chu Văn Chử, cô và Trần Nhạc Nhạc cùng nhau đứng lên, trước tiên nhìn mẹ Trần cùng mẹ Chu Văn Chử nói chuyện.

Mẹ Chu trông trẻ trung xinh đẹp, nếu không phải đi cùng Chu Văn Chử, một đứa con trai lớn như vậy, nói bà chỉ mới hơn ba mươi tuổi, sợ là cũng có người tin. Trên mặt bà luôn mang một nụ cười, đối với Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc khen nói: “Hai cô gái nhỏ thật xinh đẹp.”

Trần Nhạc Nhạc là một người phóng khoáng, nhưng khi được một mỹ nhân xinh đẹp khen một câu,khuôn mặt cũng vẫn sẽ đỏ lên, Lâm Nguyệt cũng không nghĩ tới sẽ gặp được mẹ Chu, nhưng tâm tư cô nhạy bén, cho dù mẹ Chu chỉ có liếc mắt nhìn sơ qua một cái, cô cũng đã hiểu được trong mắt đối phương không đánh giá quá rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác cảm thấy khẩn trương lên.

May mà hai bên nói chuyện không lâu liền kết thúc, chờ đến lúc nhìn hai mẹ con rời đi rồi, mẹ Trần mới tò mò một câu: “Thật ưu nhã, trách sao lại có thể sinh ra được một đứa con trai ưu tú đến như vậy, Chu Văn Chử chính là người xếp hạng nhất trong trường tụi con phải không?”

Vừa nói đến thành tích, Trần Nhạc Nhạc liền bẹp miệng, mẹ cô thật là càng ngày càng kỳ vọng cao, trước kia lấy cô và Lâm Nguyệt ra so, bây giờ lại lấy cô ra so sánh với Chu Văn Chử, mục tiêu cũng thật rộng lớn.

Từ trên núi đi xuống tới nơi, Lâm Nguyệt trước tiên đi về nhà một chuyến, hôm nay không cần đi làm thêm, cô tính toán mang cặp sách liền đi đến thư viện tự học, buổi tới trực tiếp về trường học.

Kết quả cô vừa vào cửa liền đụng phải ánh mắt của Mạnh Hi Uyển: “Mẹ tớ nói vừa rồi có nam sinh điện thoại đến tìm cậu.”

Động tác Lâm Nguyệt hơi ngừng lại, người biết số điện thoại trong nhà chỉ có Trần Nhạc Nhạc cùng Chu Văn Chử, cô “Ừ” một tiếng, không tính toán làm trò về chuyện của Mạnh Hi Uyển Uyển trong quá khứ. Chỉ ở trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn là người nhận điện thoại là Mạnh Văn Tú, nếu không chuyện cô cùng Chu Văn Chử gọi điện thoại bị Mạnh Hi Uyển biết, còn không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì.

Nhìn đến biểu tình không mặn không nhạt của Lâm Nguyệt, trong lòng Mạnh Hi Uyển càng thêm tức giận bất bình: “Lâm Nguyệt, lúc cậu tố cáo với cô Tần về chuyện của tớ, cũng không nghĩ đến bản thân mình đã làm ra chuyện xấu xa gì sao?”

Lâm Nguyệt ngừng lại, mới phản ứng ra chuyện Mạnh Hi Uyển nói chính là chuyện cô ấy xin phép nghỉ bệnh hôm đó: “Hả, tố cáo? Tôi chẳng qua chỉ là quan tâm cậu một chút mới đi hỏi giáo viên, như thế nào, cậu cùng anh trai gì đó đi ra ngoài chơi một chuyến liền giả bệnh xin nghỉ lâu như vậy, chẳng lẽ là làm ra chuyện gì xấu xa rồi?”

“Cậu!” Mạnh Hi Uyển cắn môi nhìn Lâm Nguyệt, đang muốn nói cái gì đó, xa xa nhìn thấy biểu tình không tán đồng của Mạnh Tú Văn, lúc này mới không cam lòng thu hồi lời nói: “Tóm lại, Lâm Nguyệt, về sau cậu không được nhúng tay vào chuyện của tôi.”

“Tôi từ đầu đến cuối không hề tính đến chuyện cùng cậu trở thành người một nhà, cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện của cậu.” Ánh mắt cùng giọng nói của Lâm Nguyệt trở nên lãnh đạm, “Lần này cũng chỉ là để cho cậu trải nghiệm một chút cảm giác. Về sau cũng mong cậu không cần lại lấy chuyện của tôi về nói trong nhà, tuổi còn trẻ mà lại khua môi múa mép, cũng không phải là một thói quen tốt.”

Lâm Nguyệt nói xong, liền nhanh chân về phong cầm cặp xách, sau đó mở cửa rời đi.

Trong phòng chợt trống không, Mạnh Hi Uyển không nhịn được mà rớt nước mắt, cô khụt khịt nhìn về phía Mạnh Tú Văn, chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất: “Mẹ, về sau con phải làm sao bây giờ…”

Đêm đó Mạnh Hi Uyển bị nhóm người Tiêu Viễn mang đi ra ngoài, Tiêu Viễn mắng cô trước đó không điều tra rõ ràng, bên cạnh Lâm Nguyệt vậy mà lại có người bảo vệ cô, lấy thủ đoạn của Đỗ Vĩnh An đối phó với mấy loại thanh niên choai choai này thực dễ như trở bàn tay, Tiêu Viễn cũng là đêm đó mới được thả ra ngoài, vì vậy, bọn họ liền đem khoản thời gian khó chịu đó toàn bộ phát tiết lên người Mạnh Hi Uyển.

Lúc ấy, khi Mạnh Tú Văn mang theo Lâm Khang Thành đi tìm, bọn người Tiêu Viễn đã sớm rời đi rồi, Mạnh Hi Uyển quần áo rách rưới nằm ở trong con hẻm nhỏ tới tăm mà khóc, toàn thân từ trên xuống dưới đều là dấu vết nhìn thấy ghê người, Lâm Khang Thành chỉ nhìn thoáng qua liền muốn báo cảnh sát, vẫn là Mạnh Tú Văn nhìn thấy ánh mắt của con gái, kịp thời ngăn cản.

Sau này Mạnh Tú Văn hỏi nguyên nhân, chỉ dặn Mạnh Hi Uyển không được nói việc này đối với bất cứ người nào, ngay cả Lâm Khang Thành cũng thật thà mà cho rằng Mạnh Hi Uyển trốn học đi chơi, lại gặp phải tên côn đồ nên bị người ta khi dễ đến tận đây, rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ, còn nhỏ tuổi lại phát sinh loại chuyện tổn hại đến thanh danh này, Lâm Khang Thành nhận lời không nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, bao gồm cả Lâm Nguyệt.

Nghỉ ngơi mấy ngày nay, thân thể Mạnh Hi Uyển khôi phục một chút, nhưng tổn thương trong lòng lại khó có thể khép lại, huống chi đêm đó khi Tiêu Viễn rời đi đã cảnh báo cô, về sau anh ta tìm cô, nếu cô không đi, Tiêu Viễn liền đem video mấy năm nay chụp được đăng lên diễn đàn mạng của Đồng Thành.

Bây giờ Mạnh Hi Uyển nhắm mắt lại là những hồi ức đáng sợ đó lại xuất hiện, khiến cho việc ngủ cũng không được yên giấc, mấy ngày nay, đều là Lâm Khang Thành ngủ ở phòng khách, cô chạy tới ngủ cùng một chỗ với Mạnh Tú Văn, mới cảm thấy tốt hơn một chút.

“Uyển Uyển, lại đây mẹ ôm.”

Mạnh Tú Văn tất nhiên đau lòng chuyện của con gái, nhưng chuyện này rất khó giải quyết, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước. “Đừng sợ, con đem những việc này quên đi, về sau cũng đừng đối nghịch với Lâm Nguyệt, chúng ta còn phải dựa vào ba cô ta mà sống, biết không?”

Thật lâu sau, Mạnh Hi Uyển mới gật đầu, nhưng trong mắt vẫn là không cam lòng.

Mạnh Tú Văn vỗ phía sau lưng cô an ủi: “Uyển Uyển đừng sợ, có mẹ ở đây, về sau những thứ tốt nhất đều là của con, Lâm Nguyệt bây giờ, cô ta chỉ lẻ loi một mình, chúng ta muốn làm gì cô ấy, có rất nhiều cách khác.”

Ngoài cửa, Lâm Nguyệt nghe xong, xem xét hai mẹ con này, nội tâm cười lạnh một tiếng, cô chỉ hối hận vừa rồi không có cách nào ghi âm, nếu không bây giờ có thể đem những lời nói của mẹ con Mạnh Tú Văn mà đưa cho Lâm Khang Thành nghe. 

Nhưng lại nghĩ tới, phản ứng của Lâm Khang Thành sẽ ra sao, ông chỉ nguyện ý tin tưởng hai mẹ con Mạnh Tú Văn là người dịu dàng, hiền thục, đối mặt với những chuyện khác, ông đều coi như nhìn không hiểu.

Lâm Khang Thành nguyện ý lừa mình dối người, thật muốn nhìn thử, ông có thể tự lừa mình dối người cả cuộc đời này hay không.

Từ trong nhà đi ra, trước tiên Lâm Nguyệt đi nạp tiền điện thoại di động cho bản thân, rồi lại sạc pin điện thoại, sau đó mới gọi điện cho Chu Văn Chử, tiền dư trong tay cô không nhiều, tiền nạp vào điện thoại di động động cũng không nhiều.

Vốn tưởng rằng lần đầu anh sẽ không nhấc máy, nhưng không nghĩ tới vừa mới vang lên một tiếng, Chu Văn Chử đã nhận cuộc gọi: “Lâm Nguyệt.”

Lâm Nguyệt cười rộ lên: “Cậu biết là tôi à.”

“Ừ.” Chu Văn Chử không giải thích, giọng cười khẽ, mới nói cho cô: “Hai dãy số này tôi đều lưu, gọi số này vẫn luôn bị tắt máy, nên mới gọi đến số điện thoại nhà cậu.”

Anh đã sớm nạp tiền điện thoại cho cô, nhưng Lâm Nguyệt trước sau vẫn không phát hiện ra, vẫn luôn không mang theo điện thoại di động. Lâm Nguyệt mới bị hai mẹ con Mạnh Tú Văn vô sỉ làm cho khó chịu, vì vậy không chú ý đến Chu Văn Chử vừa mới nói là “tắt máy” chứ không phải là “quay xong”.

Sau đó hai người lại nói chuyện vài câu, Lâm Nguyệt thông minh cũng không hỏi ý đồ của Chu Văn Chử, anh cũng vờ như không có gì, đến cuối cùng, Chu Văn Chử mới nói cho cô nghe: “Ngày mai tôi sẽ về trường học.”

Lâm Nguyệt ngồi ở cửa cầu thang tầng trên của thư viện, gió đông lạnh thổi vào nên cũng bất giác thấy lạnh lẽo, nghe được giọng nói của anh, mũi chân cô gõ xuống đất, nhẹ giọng đồng ý: “Sáng ngày mai tôi đem vở ghi chép đưa cho cậu.”

Nhấn Mở Bình Luận