Chương 18: Gặp Quỷ!

Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Thế giới trong nháy mắt yên lặng lại, trong không khí mỗi hạt bụi đình chỉ quay cuồng, ánh mặt trời lười biếng chiếu trên mặt đất, phản xạ ra chùm tia sáng bất biến.

Bên tai đột nhiên đình chỉ tiếng tim đập, lông mi Dịch Đường Đường hơi hơi run, cô chậm rãi mở mắt ra.

Có chút giọt nắng chói mắt bỗng nhảy vào đồng tử, cô nhịn không được chớp chớp vài cái, rũ rũ vài bọt nước còn đọng trên lông mi xuống, cắn cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu vẫn còn duy trì động tác nhẹ ôm cô vào trong lòng, đôi môi mỏng hơi mím lại, chỉ lộ ra chút hồng nhạt viền ngoài môi. Giữa mày hơi nhíu lại, hai tròng mắt đỏ cúi xuống nhìn cô.

Dịch Đường Đường thấy được thân ảnh của mình trong đồng tử của anh. Được anh ôm vào trong lòng, tham luyến chút ấm áp từ cơ thể mình.

Dịch Đường Đường ngẩng mắt lên, không khí bi thương trong nháy mắt biến mất.

"Ca, sau này anh không được tức giận, không thể không để ý tới em." Cô ra khỏi lòng ngực của anh, có chút bướng bỉnh chọc chọc vào khuôn mặt Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu đương nhiên là không hề phản ứng.

Nhận thấy lúc này mặc kệ mình làm cái gì, anh cũng không biết, Dịch Đường Đường nhịn không được nhìn về phía sau Đậu Tương đang nguẩy đuôi, trong lòng nảy lên ý tà ác.

Cô quyết định thừa dịp này giúp Đậu Tương hoàn thành giấc mộng!

Chờ đến khi Dịch Đường Đường lặc lè mà dàn xếp xong vị trí cho Đậu Tương, cô không chút lưu tình mà vuốt vuốt lưng Đậu Tương, đứng thẳng lên vỗ vỗ tay.

"Được rồi, thời gian cũng đã vừa vặn, mình cũng nên làm chính sự!"

Cô nói xong, lấy từ trong không gian ra một thẻ "băng" cấp bốn, chuyển hóa nó thành một vũ khí sắc bén, hùng dũng oai vệ đi đến phía đội ngũ áo đen.

***

Đậu Tương nhắm hai mắt, cảm thấy sau lưng một trận thoải mái, nó nhịn không được mà hưởng thụ cong cong người lại, dán bụng xuống. Nhưng vừa hạ lưng, nó đột nhiên nhận thấy tư thế của mình không thích hợp.

"Gâu!"

Đậu Tương hoảng sợ trợn mắt lên, sau đó càng sợ hơn khi nhìn thấy gần hai con mắt đỏ như máu của chủ nhân đang hung tợn mà nhìn chằm chằm mình.

"Ngao ô, gâu gâu!" Là ai, là ai muốn hại Đậu Tương!

Đậu Tương kêu thảm tung hai chân ra, vốn dĩ hai chân đang ở tư thế chạm đất vì thế nhảy dựng lên, "chạm vào" một tiếng té lăn quay trên mặt đất.

Đậu Tương không dám dừng lại, bốn chân cào cào đất, bào ra một trận bụi mù, sau đó vội vàng chạy trốn ra xa: ngao ô, nó không muốn bị cười, thật mất mặt a!

Dịch Kiêu trong chớp mắt phát hiện mình đang ôm Đậu Tương liền biết Dịch Đường Đường lại lần nữa sử dụng dị năng.

Tình cảm phức tạp mà ngẩng lên, quả nhiên Dịch Kiêu thấy được đứng cách đó 3 mét Dịch Đường Đường đang nhìn mình, phía sau cô là một đám dị năng giả đã ngã xuống mà chết.

"Đường Đường, lại đây." Yết hầu Dịch Kiêu bởi vì cảm xúc cuồn cuộn đến trong nháy mắt mà trong yết hầu nảy lên một cỗ tanh ngọt, hai tròng mắt nặng nề nhìn Dịch Đường Đường, ngữ khí có chút đông cứng.

"Vậy ca ca đáp ứng trước với em, không thể giận, có được không?" Dịch Đường Đường nhếch môi, có chút ủy khuất, lại mang theo phân làm nũng.

Dịch Kiêu nhắm mắt, dùng sứt mà hít vào một hơi, mở mắt ra, hai tròng mắt đã khôi phục lại màu đen, anh nói: "Được."

Dịch Đường Đường lúc này mới bật cười, đôi môi nho nhỏ nhếch lên, cười đến thật hồn nhiên ngây thơ. Cô hơi ngửa đầu, nhìn anh, bước ra một bước, trong đầu "ong" lên một tiếng, bước chân đột nhiên mềm xuống.

Đã có một vòng tay đoán trước được mà ôm lấy cô trước khi cô té xuống đất, Dịch Đường Đường nhắm hờ mắt lại, nhíu nhíu mày, cường lực sử dụng thẻ "thời gian yên lặng" đã đem lục phủ ngũ tạng của cô giảo thành một đoàn, đầu óc trống rỗng một hồi, vài giây sau cô mới hổn hển ho nhẹ.

Vị rỉ sắt ở cổ họng rốt cuộc áp xuống không được, theo giọng ho khan mà tràn ra khóe miệng.

Dịch Kiêu mím chặt môi, giây phút dòng máu tràn ra khỏi miệng Dịch Đường Đường, toàn bộ hàng rào dựng lên trong mắt Dịch Kiêu hoàn toàn sụp đổ, tất cả cảm xúc muốn trào thoát ra, nhưng anh vẫn không nói một lời. Anh chỉ chấp nhất nhìn cô, dùng bàn tay lau khô vết máu ở khóe môi Dịch Đường Đường.

"Ca, anh đáp ứng với em không thể tức giận." Sau khi ho khan, thanh âm Dịch Đường Đường hư nhược rất nhiều, cô bắt lấy tay Dịch Kiêu.

Trên người đã không còn nhiều sức lực, cơ hồ khi đầu ngón tay cô vừa chạm tới mu bàn tay của anh đã bị trượt xuống, được Dịch Kiêu đỡ lấy mà nắm chặt vào tay mình.

"Anh đổi ý." Hàm căng cứng, Dịch Kiêu nắm lấy tay cô, thật chặt.

Dịch Đường Đường cảm nhận được anh thả lỏng cái ôm, cô cắn cắn môi, tầm mắt mang trạng thái nũng nịu ngước nhìn lên, chậm rãi dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Dịch Kiêu, nói: "Ca ca không thể như vậy, em lại không có việc gì, chỉ cần ngủ một lát, ngủ nhiều một lát thì sẽ tốt."

"Ca ca còn phải bảo vệ em, em không muốn ca ca mất đi dị năng."

Tấm thẻ "dị đồng" của Dịch Kiêu ở cấp ba ngoại trừ có thể nháy mắt hạ gục địch nhân, còn có thể đột phá cực hạn, tức khắc đạt tới mãn cấp, thành trạng thái vô địch.

Chỉ là, sau đó sẽ làm anh mất đi dị năng.

Dịch Đường Đường thấy Dịch Kiêu im miệng không nói không đáp, biết anh thật sự đổi ý, cô bất mãn mà dẩu môi.

"Dù sao em cũng mặc kệ, những người đó em đều giết xong rồi, những người biến dị khác sẽ để lại cho ca ca. Còn nữa, đám thẻ này anh giúp em đưa cho Chu Hiểu tỷ và mấy người, giờ em muốn đi ngủ!" Cô đưa một xấp thẻ dày cho Dịch Kiêu, không để ý gì mà nhắm mắt lại ngay.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí mùi bùn đất, đồ vật cháy bỏng, khói thuốc súng, đủ mùi vị không dễ chịu hòa cùng với mùi máu tươi tỏa khắp nơi.

Dịch Kiêu chờ Dịch Đường Đường nặng nề ngủ say, không còn chút dấu hiệu muốn tỉnh lại, lúc này mới từ từ đứng lên, bế cô lui đặt về phía sau rồi một lần nữa tiến lên.

Con mắt phải lại một lần nữa biến đỏ như máu, khuôn mặt âm trầm tuấn mỹ bao phủ một tầng băng sương.

Đi đến đâu, thây cốt chồng chất ở đó.

Thành phố Bạc Mộc, trong một ngày, hoàn toàn biến thành một tòa tử thành.

***

Màn đêm đen tối bao trùm cả thành phố.

Đặng Lâm Siêu và Triệu Bồng ngồi ở sô pha phòng khách, nương theo ánh trăng từ ngoài cửa số chiếu vào chiếu đến trên bàn một xấp thẻ dị năng thật dày.

Thẻ bài là Dịch Kiêu khi trở về, mặt vô biểu tình mà đưa cho anh.

Biết được Dịch Kiêu không đến một ngày thời gian đã đem toàn bộ hơn một ngàn người biến dị ở Bạc Mộc giết sạch, Đặng Lâm Siêu không khống chế được từ đáy lòng sinh ra kinh hoảng cùng sợ hãi.

Dịch Kiêu cho anh thẻ, anh không dám thu. Thu rồi thì xử lý như thế nào là một vấn đề thật gian nan!

Đặng Lâm Siêu ưu thương mà nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng.

Không giống như Đặng Lâm Siêu đang sầu khổ, Triệu Bồng ngồi nâng niu ba, bốn chục tấm thẻ, càng xào xào càng hưng phấn.

"Lâm Siêu ca, chúng ta lấy mấy tấm thẻ này dùng như thế nào?" Triệu Bồng vui rạo rực mà mở miệng, giống như khó mà có ăn được một ngụm đường mật.

Đặng Lâm Siêu liếc cậu một cái: "Dùng như thế nào, anh nghĩ cậu nên suy nghĩ phải bảo vệ tính mạng của mình mới đúng!"

Triệu Bồng nghi hoặc dừng lại, đầu óc suy nghĩ một vòng rồi mới nói: "Anh nói là Dịch ca hay sao? Dịch ca không phải là người xấu, anh ấy cho chúng ta thẻ còn không phải là tặng cho chúng ta thăng cấp sao? Hơn nữa, đây không phải là Đường Đường tỷ bảo Dịch ca đưa cho chúng ta sao?"

Triệu Bồng tâm tư còn đơn thuần, cho dù là đứa trẻ tưởng thành ở mạt thế, bên người cậu vẫn luôn có Triệu Nghiêu bốn người che chở, khiến cho cậu càng thiên về tư tưởng không đen thì trắng đi phán đoán người khác.

Khi Dịch Đường Đường trả lại thẻ bài cho họ, cậu liền không nhịn được sinh ra hảo cảm đối với hai người, hơn nữa từ khi biết được Dịch Kiêu giết người dựa trên giá trị tội ác của họ, cậu đã hoàn toàn đem hai người trở thành người tốt trừ bạo an dân.

Giết chết người biến dị, giết chết người xấu có giá trị tội ác cao, trong mắt cậu đều là làm chuyện tốt.

Đặng Lâm Siêu thấy Triệu Bồng đơn thuần ngốc nghếch như vậy, hận sắt không thành thép mà xoa xoa một phen tóc cậu, chọc đến khi Triệu Bồng trợn mắt lên mới buông tay. Anh vỗ vỗ vai cậu thật mạnh, cảm khái nói: "Bồng Bồng, anh thật lo lắng cho cậu, nếu rời khỏi chúng ta, có khi có ngày bị người bán còn vui tươi hớn hở mà giúp họ đếm tiền!"

Triệu Bồng không cho là đúng, ngẩng đầu cao ngạo lên: "Em là thật thông minh!"

Đặng Lâm Siêu nhìn cậu: chỉ sợ là tự mình cho mình là thông minh...

Triệu Bồng lười để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Đặng Lâm Siêu, ánh mắt cậu chuyển tới cửa phòng đóng chặt, tâm tư đã chuyển sang chuyện khác, nhịn không được nhỏ giọng hỏi tới: "Lâm Siêu ca, Đường Đường tỷ khi nào thì có thể tỉnh lại?"

Khi bọn họ chạy về chỗ phòng ở lúc trước, Dịch Kiêu lại lần nữa đặt Dịch Đường Đường lên giường, sau khi Chu Hiểu thi triển dị năng "giảm bớt" giúp cô, cửa phòng vẫn đóng chặt cho tới bây giờ.

Nghĩ đến Chu Hiểu nhỏ giọng nói cho anh biết tình huống của Dịch Đường Đường, mặt mày Đặng Lâm Siêu ngưng trọng lại.

"Thằng nhóc như cậu sao cả ngày nhiều vấn đề như vậy, nhàn rỗi không có chuyện gì trở về phòng luyện dị năng đi, lải nhải lẩm bẩm, làm lỗ tai tôi như muốn mọc kén luôn!" Đặng Lâm Siêu vỗ đầu cậu một cái, cố ý táo bạo mà nhẹ giọng rít gào.

"Hi, không nói thì không nói, em về phòng ngủ đây, Lâm Siêu ca anh một người tịch mịch ở đây chịu lạnh đi, nếu nửa đêm sợ hãi, em cũng sẽ không hào phóng tiếp nhận anh đâu!" Triệu Bồng nhét đám thẻ vào trong tay Đặng Lâm Siêu, tiêu sái đứng dậy, không chút lưu luyến mà trở về phòng.

Đặng Lâm Siêu lưu lại một mình: "..." Tiểu tử thúi!

Đặng Lâm Siêu người đàn ông cao một mét tám, lại từ nhỏ có một cái tật xấu không thể nói —— sợ ma.

Anh đã từng nhiều lần tự mình thôi miên mình, trên thế giới này căn bản không tồn tại cái loại đồ vật hư vô mờ mịt này, nhưng mỗi khi đêm khuya ở một mình, trong đầu anh những hình ảnh nào đó cứ tự động hiện ra.

Cũng không biết có phải do Triệu Bồng nói hay không, ngồi một mình một lát, Đặng Lâm Siêu cảm thấy cả người lạnh đến hoảng kinh.

Anh nhìn nhìn về phía cửa sổ mở rộng gió lạnh đang thổi vèo vèo, nuốt nuốt nước miếng, xoa xoa tay đứng dậy, run run rẩy rẩy mà đi qua.

Hiện tại là tháng 5 xuân hạ giao nhau, thời tiết âm tình bất định, Đặng Lâm Siêu đóng cửa sổ kín mít lại, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tầm mắt không tự giác mà hướng đến vòng sáng trên bầu trời.

Tối nay mười sáu, là lúc trăng tròn nhất. Trăng tròn sáng tỏ treo ở phía chân trời, trong trẻo thanh khiết, không nhiễm một gợn mây nào.

Đặng Lâm Siêu có nghe người ta nói, ánh trăng là thánh khiết nhất, anh dần dần chìm vào dưới ánh trăng, thế nhưng thật cảm thấy ánh trăng gột rửa đi được nỗi sợ hãi mỏng manh kia.

Gánh nặng trong lòng được giải khai, anh lười biếng mà duỗi eo, động cổ, xoay người.

Thân thể mới vừa chuyển về, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Trong một giây máu dường như vọt ngược lên đầu, Đặng Lâm Siêu quên mất hô hấp, trừng mắt nhìn ở một góc sô pha đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tim anh đập gia tốc, tay chân lại cứng đờ không thể nào động đậy.

Anh nhìn vào chỗ kia, thanh âm như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Ma...... Có ma!

Nhấn Mở Bình Luận