Chương 9

Bà Cô Hổ

Ban đêm trời không trăng không sao, chính là thời cơ tốt nhất để thừa cơ bỏ trốn. Nói chung đi không từ biệt có điều không hay, lại thiếu
chút quang minh lỗi lạc, cũng không phải là hành vi của chính phái nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Thượng San cảm thấy đây là phương thức tốt
nhất.

Trên đời này, không phải chuyện gì cũng đều thích hợp để đem ra thảo
luận cho tường tận, giống như vẽ tranh, nên lưu bạch khi, không vẽ quá
vẹn tòan, thành phẩm ngược lại sẽ rất viên mãn.

Huống chi, quan trọng là kết quả!

Nếu mục đích cuối cùng là muốn tốt cho Dõan Thủy Hử, là muốn cho hắn
được hạnh phúc, vì thế nàng phải phá thế cục do cha bày ra. Chỉ có hai
người cách xa thì có thể cắt bỏ sợi tơ vận mệnh giao triền, đâu màng
phương pháp gì, chỉ cần đạt thành mục đích là tốt rồi.

Tổng hợp các lý do lại suy tính kỹ càng, Thượng San cuối cùng lựa
chọn ra đi mà không nói lời từ biệt, là tránh cho cả hai khỏi ngượng
ngùng, nên biện pháp trực tiếp nhất là rời khỏi.

Cho nên thừa dịp đêm tối không trăng không sao, nàng mang theo hành
trang cùng một túi điểm tâm rời đi, tiếp tục thực hiện kế họach dạo chơi ngũ hồ tứ hải trước kia.

Thượng San quả thật là có kế họach đó, ít nhất đó cũng là lựa chọn ban đầu.

Nàng tính rời thành từ cửa đông, chỗ đó thủ thành yếu nhất, nếu không chỉ dựa vào công phu mèo cào ba chân của nào làm sao có thể tránh khỏi
vệ binh canh ở cửa thành.

Nhưng nàng còn chưa kịp đến cửa thành, nửa đường đã bị một vị khách không mời mà đến cản lại.

Trời đêm tối đen, không có ánh trăng, ngay cả sao cũng không có.

Thượng San trừng mắt nhìn người mới đến.

Tả Thi Thi?

Cái quỷ gì? Chuyện này cũng quá ly kỳ.

Thượng San khiếp sợ như thế, Tả Thi Thi hòan tòan có thể hiểu được,
bởi vì ngay cả chính mình cũng không ngờ lão thiên gia cũng nguyện ý
giúp nàng, làm cho nàng có thể trốn khỏi nhà mà thần không biết quỷ
không hay.

Chuyện này cũng không dễ dàng gì, bởi vì tỷ tỷ nàng luôn mong nhờ vào muội muội để có được cuộc sống vinh hoa phú quý, vì vậy nhất cử nhất
động của nàng, tỷ tỷ đều theo sát. Vậy nhưng nàng đã rời đi thành công.

May mắn nhất là đúng như nàng dự đóan, nàng đã đợi được Thượng San xuất hiện ở trên đường đi về hướng thành đông.

Này nhất định là trúng mục tiêu!

Tả Thi Thi nhận định , đây là lão thiên gia đối với dũng cảm của nàng ban cho phần thưởng lớn, cho nên hắn cũng đánh một tiếng trống lớn để
cổ vũ tinh thần cho nàng, làm cho nàng tăng thêm dũng khí.

“Mang ta cùng đi với, Thượng…cô nương”, nàng nói xong, thanh âm ôn nhu chần chờ, do dự khi gọi tên Thượng San.

Tuy rằng Tả Thi Thi vẻ mặt khẩn thiết, ngữ khí rất chân thành, thậm
chí còn thể hiện quyết tâm bằng cách mặc nam trang giống Thượng San,
nhưng Thượng San lại thấy…

Không được! Không được! Không được!

Phục trang của Tả Thi Thi ở trong mắt Thượng San là một hình ảnh
không phù hợp. Trước đây nàng mặc nam trang là vì cảm thấy rất thỏai
mái, đi đường không bị người khác dòm ngó, chỉ trỏ, cho nên mặc nam
trang từ nay về sau đi trên đường có thể hành động tự nhiê, khóai họat
thật sự. Nhưng bây giờ có hình ảnh để nàng so sánh, Thượng San mới biết
được thì ra mặc nam trang vào cũng sẽ không giống nam nhân, cũng không
phải là nam nhân.

Tả Thi Thi cũng không phải là một nữ tử xin đẹp, kiều mỵ nhưng cũng
không biết tại sao dù nàng mặc nam trang, nhưng ánh mắt kia, làn mi kia, thần thái yếu đuối kia vừa nhìn đã biết là nữ nhân, hơn nữa khi giọng
nói mềm mại vang lên, lại càng lộ ra sự thật nàng là nữ nhân.

Một nữ nhân mặc nam trang?

Mặc nam trang nhưng nhìn vẫn ẻo lả?

Vấn đề này thật kỳ quái, Tả Thi Thi mặc nam trang nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất quái.

Bất quá đây cũng không phải là vấn đề trọng điểm.

Một thóang hỏang hốt, Thượng San rất nhanh chóng hồi tỉnh, biết thời điểm này cũng không thích hợp để buồn bực.

“Tả cô nương, ngươi sao lại ở chỗ này? Thượng San vội hỏi.

Vấn đề này Tả Thi Thi có thể thành thật trả lời ” bởi vì đã mua được
phó dịch trong Dõan phủ cung cấp thông tin cho nàng”, hay là nói ” đã
dặn người nọ phải chặt chẽ giám sát mọi hành động của nguơi”. Nên nói
sao đây? Tả Thi Thi ý nghĩ rất là rõ ràng, không cần nói, vấn đề này
thật khó nói.

Bình tĩnh suy nghĩ, Thượng San đại để cũng có thể tưởng tượng ra,
trong nhà giàu, chuyện gì sẽ không phát sinh? Tuy nhiên vấn đề đáng quan tâm hơn là cho dù Tả Thi Thi có phương pháp dọ được thông tin trong
Dõan phủ, nhưng sao lại chú ý đến hành động của nàng?

Lại càng không hợp lý là…..Tuy nàng quyết định rời đi nhưng vẫn tính
là vài ngày nữa mới thực hiện, nhưng buổi chiều nhìn thấy sắc trời không tốt, biết được tối nay sẽ không có trăng nên mới quyết định hành động.
Vậy sao Tả Thi Thi lại biết được hành tung của nàng?

Bị phát hiện hành tung đã thực ly kỳ, hơn nữa khi xuất hiện lại nói
một câu không đầu không đuôi, muốn cùng nàng rời đi, rốt cuộc là chuyện
gì đang xảy ra?

Thượng San buồn bực nha!

“Gọi ta Thi Thi đi!” Tả Thi Thi vẫn cố chấp, lại còn thân thiết chủ động nói ” ta đây có thể trực tiếp gọi tên của ngươi sao?”

Đối với đôi mắt đột nhiên lóe tinh quang kia, Thượng San tuy rằng cảm thấy cổ quái nhưng cũng khó mở lời cự tuyệt, chỉ cười cười, gậ đầu tỏ
vẻ đồng ý.

Tả Thi Thi có chút thẹn thùng lảng tránh ánh mắt hai người gặp nhau,
mỉm cười nói ” ta ngay từ đầu đã đóan được ngươi nhất định sẽ khônhg bị
lễ giáo trói buộc, là người có chí ngao du ngũ hồ tứ hải, rời đi Đồng
thành chỉ là chuyện sớm muộn.”

Chí ngao du bốn phương?

Thượng San bị những từ này làm cho kinh hãi, hòai nghi là nàng nghe lầm hay là Tả Thi Thi nói sai?

“San, ngươi mang theo ta đi đi!” Tả Thi Thi cũng không phải thỉnh
cầu, nàng thực lý trí phân tích nói:“Cho dù thay đổi một cái hoàn toàn
mới , đến một địa phương không người quen biết, cho dù ngươi có thể sống cuộc sống như một nam nhân, nhưng cuối cùng ngươi cũng không thể thóat
khỏi gánh nặng của lể giáo thế tục”

Dừng một chút, Tả Thi Thi ôn nhu nói:“hòan cảnh mới nhưng mọi người
cũng đồng dạng dùng lễ giáo để đánh giá ngươi, cho dù ngươi lấy thân
phận nam nhân để sống cũng phải gặp phải trường hợp: trai lớn lấy vợ,
gái lớn gả chồng làm phiền”

Thượng San dốc hết tòan lực mới miễn cưỡng làm cho mình không tóat ra biểu tình quá mức si ngốc, nhưng thật ra nàng thật không hiểu rõ Tả Thi Thi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Còn có, Tả Thi Thi gọi tên nàng, hình như sai phải không? Cho dù muốn gọi tên lẫn nhau, nhưng San, có phải nghe quá thân thiết hay không?

Tả Thi Thi hồn nhiên không phát hiện phản ứng của Thượng san, cho tới nay còn chưa mở miệng đáp lại nàng một lời nghĩ đến giấc mộng sắp thực
hiện, làm cho nàng đối với nhân sinh tràn ngập hi vọng.

Bởi vì xem Thượng San là người cùng thuyền, Tả Thi Thi vui lòng chia
sẻ nên lên tiếng giải thích ” nếu ngươi mang theo ta, giả thành một đôi
phu thê, như vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa, bởi vì mọi người luôn có
thói quen để ý chuyện nam nữ đến tuổi còn chưa thành thân, nhất là cô
nương gia qua mười tám tuổi mà chưa kết thân được xem là tội ác tày
trời…”

Thượng San kỳ thật có nghe nhưng không có biết Tả Thi Thi rốt cuộc
muốn nói cái gì, nhưng cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình, bởi lẽ khi
Đông Bảo chỉ vào nàng nói nàng là bà cô gia chưa chồng, bộ dáng vô cùng
đau đớn.

Thật ra là bà cô già không chồng thì thế nào?

Nàng cũng không để ý , rốt cuộc thì liên quan gì đến những người khác?

Tả Thi Thi bất đồng với Thượng San, chẳng những là chú ý tới chuyện
này còn tìm biện pháp giải quyết, chỉ thấy nàng nói ” chỉ cần chúng ta
giả trang thành vợ chồng, như vậy mặc kệ là đến chỗ nào, chẳng những có
thể chiếu cố lẫn nhau, quan trọng hơn là ai cũng không thể lấy chuyện
hôn nhân đại sự làm phiền chúng ta”

Ân, ách, này thôi……

Thượng San cố gắng cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.

“Tả…… Thi Thi.” nhìn thấy đôi mi thanh tú nhíu lại, Thượng San liền
nhanh nhạy sửa miệng ” Thi Thi, ngươi thực sự bài xích chuyện hôn nhân”

Tả Thi Thi không trực tiếp trả lời nhưng đôi mắt lạnh lùng, trong trẻo lại mang chút quật cường đã là câu trả lời.

“Vậy chất nhi ta thì sao?”, Thượng San đầu hoang mang hỏi.

Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất hiện một chút khó
hiểu, suy tư một lát mới nói ” ta biết Dõan công tử đối với ta tình thâm ý trọng, nhưng…San, ngươi biết có một số chuyện là không thể miễn
cưỡng”

Nghe một tiếng kêu tên mình như vậy, Thượng San thấy tâm chợ lạnh.

“Nhưng chất nhi ta không phải người khác, hắn tốt như vậy…”, Thượng
San xưa nay có tài hùng biện nhưng lần này hòan tòan không có tác dụng,
nàng giật mình đến mức chỉ có thể cà lăm, hỗn lọan không biết nên nói
thế nào.

Tả Thi Thi thành khẩn nói:“Ta cũng biết hắn là rồng trong lòai người, cực kỳ vĩ đại, làm người chính trực lại rất hay giúp người khác, đối
với ta mà nói hắn là một bằng hữu rất tốt, ta rất thích cùng hắn kết
bạn”

“Bằng, bằng hữu?” Thượng San không thể tin được, chỉ như vậy?

“Ta kính trọng hắn, chỉ xem hắn là bằng hữu tốt nhất nhưng nghĩ nhiều hơn, ta thật sự không có biện pháp”, Tả Thi Thi thản nhiên nói.

Cũng không phải nàng chưa từng thử, được tỷ tỷ ngày đêm khuyên bảo,
nói hắn là một nhân tài, cũng là rể hiền…nàng cũng từng nghĩ tới muốn
chấp nhận. Nhưng nàng làm không được.

Sau một thời gian qua lại, nàng nhiều nhất cũng chỉ thể xem Dõan Thủy Hử là bằng hữu, quý trọng hắn tốt tính nhưng cũng chỉ giới hạn ở tình
nghĩa bạn bè, tình cảm nhiều hơn nữa, nàng làm không được.

“Tuy nói như thế, nhưng ta tin tưởng, Doãn thiếu một ngày nào đó sẽ
tìm được người chân chính thích hợp với hắn, nữ tử cùng hắn tâm ý tương
thông”, Tả Thi Thi nói.

Thượng San còn đang tiêu hóa sự kiện bất ngờ này.

Nàng không rõ nha!

Trừ bỏ lúc trước vì thảo luận việc tổ chức hội thơ, sau này còn
thường ở trên đường tình cờ gặp nhau họăc là lấy cớ đến hỏi ý kiến, Tả
Viên Viên liền dẫn Tả Thi Thi đến nhà thăm hỏi.

Hơn nữa Doãn Thủy Hử tính trọng tình trọng nghĩa, nhận định tình cảm
của hắn đối với Tả Thi Thi thắm thiết, sẽ không dễ dàng thay lòng đổi
dạ, Thượng San nghĩ hai người họ vẫn còn cơ hội.

Nhưng hiện tại?

“Không nói gạt ngươi, trong lòng ta có người khác”, Tả Thi Thi lại quăng ra một câu làm Thượng San thất điên bát đảo.

“Ai?” Thiếu kiên nhẫn, đương nhiên là bật thốt lên hỏi.

Nhưng Thượng San ước gì mình chưa từng hỏi. Sau khi nghe được đáp án, nàng thật sự tình nguyện chưa từng hỏi.

Đêm nay quả thật có rất nhiều việc, rất nhiều việc.

Bất chấp lễ nghĩa, cũng đã chịu đủ kinh hách, Thượng San có thể nói
là tháo chạy để thóat khỏi Tả Thi Thi, nàng vội vàng quay về Dõan phủ,
muốn cảnh báo với Dõan Thủy Hử nhưng đến trước cửa lớn thì lại ngừng
lại.

Không đúng, lần này đi không phải chui đầu vô lưới?

Chất nhi nàng tuy có khi hơi ngây ngô nhưng tính tình thật ra rất
nhạy bén, nếu để cho hắn phát hiện nàng có ý tưởng rời đi, dựa vào việc
hắn xem nàng giống như một đưa trẻ mà đối đãi thì sau này nàng làm sao
có thể đi được nữa. Như vậy làm sao có thể phá vỡ thế cục của cha nàng
bày ra?

Ngẫm lại không đúng, chạy nhanh xoay người lại muốn đi.

Đi được một đọan ngắn lại dừng lại.

Không đúng! Nếu trở lại đường này không phải sẽ gặp lại Tả Thi Thi sao?

Còn nữa, nếu nàng đã phát hiện ra bí mật kinh người của Tả Thi Thi,
nàng không cảnh báo một tiếng, để cho chất nhi ngốc tiếp tục đem tình
cảm dành cho Tả Thi Thi thì không phải nàng sẽ thấy áy náy, sẽ có lỗi
sao?

Suy nghĩ hỗn lọan, bước chân lại đổi hướng, quay về Dõan phủ, đến trước cửa lại không vào, Thượng San tiếp tục đi đi lại lại.

Nàng không được……

Nàng không có biện pháp……

Nha, ông trời ơi! Ai tới cứu cứu nàng?

Tả Thi Thi việc này thật sự làm cho người ta sợ hãi, nàng bị dọa cho sợ hãi, thật không biết nên như thế nào mở miệng…

Chưa từng thấy Thượng San luôn vui tươi, khóai họat lại có lúc khó xử như thế, , vì không nghĩ lại gặp được Tả Thi Thi, nàng không quay lại
Dõan phủ, cũng là thay đổi cái phương hướng đi tới, nhưng là ở một đoạn
đường sau lại ngừng lại.

Lương tâm bất an.

Không nói cho Dõan Thủy Hử biết,để hắn tiếp tục dành tình cảm cho Tả Thi Thi, Thượng san thấy lương tâm áy náy.

Tìm những người khác, đúng. Tìm những người khác để nói lại cho hắn
biết. Hoắc Tây Du chẳng hạn, người này nói chuyện rất ác miệng, khi biết rõ sự thật chắc sẽ dùng những lời cay nghiệt nhất để làm cho chất nhi
của nàng tỉnh.

Linh quang chợt lóe, Thượng San nghĩ đến liền làm, chân khẽ nhún một
cái liền phi thân lên nóc nhà, vội vàng hướng Hoắc phủ mà đi.

Nhưng cuối cùng…… Thượng San cũng là ngồi trên nóc Hoắc phủ, mở túi lấy rượu ra uống, trong đêm tối một mình uống rượu giải sầu.

Kế hoạch đại khái không thay đổi.

Chính là nàng muốn suy nghĩ một chút, bình tĩnh lại, dù sao sự tình
cũng quan trọng, hơn nữa Hoắc Tây Du tính lại không kiên nhẫn, nếu không suy nghĩ rồi mới nói với hắn thì có khi chỉ mới nói được vài câu đã bị
hắn đuổi ra khỏi nhà.

Bởi vì băn khoăn như vậy cho nên Thượng San thấy cần phải suy nghĩ lại, suy nghĩ lại.

Hơn nửa rượu cứ vậy mà đổ vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tâm tình
hỗn lọan cũng dần dần bình tĩnh, ý nghĩ cũng dần dần rõ ràng hơn.

Cứ thế hơn nửa đêm đã trôi qua, mây đen bắt đầu tan để lộ mặt trăng
thật to chiếu ánh sáng dìu dìu làm cho vạn vật dường như chìm đắm trong
ánh sáng ảo mộng.

Có tiếng bước chân.

Thật có tiếng bước chân cố ý đi về phía Thượng San.

“Chậm.” Người nọ nói.

Thượng San đã bình tĩnh trở lại, ý nghĩ vô cùng rõ ràng, hơn nữa tinh thần cũng đã nhờ men rượu thả lỏng hơn phân nửa, thấy có người đến liền giật mình cảnh giác nhưng không tưởng tượng được…

Lúc này, cho dù heo có trong đêm trăng mà phi qua tường nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái bằng.

“Về nhà đi!”, nhìn nàng hơn nửa đêm, Dõan Thủy Hử thân thủ muốn khiên nàng.

Thượng San không nhúc nhích.

Doãn Thủy Hử cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Bởi vì đã suy nghĩ rõ ràng, Thượng San thấy hắn không hề hỏi nàng sao không ngủ mà chạy tới đây làm gì, thậm chí còn có chút điềm tĩnh làm
cho nàng chỉ có một suy luận.

“Ngươi theo ta một đêm?” Nàng hỏi.

“Nhìn ngươi rất bận rộn .” Doãn Thủy Hử gián tiếp thừa nhận.

Thượng San nhíu hạ mi, thật khó hiểu, chỉ có thể hỏi ” có thể nói cho ta biết vì sao ngươi biết ta hôm nay sẽ rời đi?”

Doãn Thủy Hử chỉ chỉ bọc hành lý của nàng.

Thượng San không rõ cho nên.

“Ngươi thích ăn……”

Thượng San nhíu mày.

“Lại mê rượu……”

Tệ như vậy?

“Nhưng với cá tính của mình, ngươi cho tới bây giờ cũng không đem vật ngòai thân để ở trong lòng, cho dù ngày thường ham thích vui chơi giải
trí cũng vậy”, bỏ mặc ánh mắt hòai nghi của Thượng San, Dõan Thủy Hử lại tiếp ” ngươi luôn là thái độ có ăn liền ăn, có uống thì uống, nếu trữ
lương thực là trừ phi có phát sinh chuyện gì đó”

Cho nên vì việc nàng chuẩn bị lương khô để ăn đường mà bị bại lộ kế họach?

“Còn có, ngươi vẫn hiểu lầm .” Doãn Thủy Hử còn nói.

Chỉ thấy hắn thần sắc bình tĩnh, ngữ khí cũng bình thản tựa như nói
ánh trăng đêm nay sáng như thế nào, một thái độ không vội vàng, không
nóng nảy mà nói ” tuy rằng ta đã từng vì Tả Thi Thi mà không kiềm chế
được tình cảm, nhưng tình cảm khi đó giống như là cảm mạo, chứng bệnh
khi phát tác thì vừa nhanh lại mạnh nhưng luôn có lúc khỏi hẳn”

Đây là Dõan Thủy Hử đã mất nhiều tâm tư, cẩn thận phân tích mới đi đến kết luận.

Hắn sợ nàng không hiểu, lại ôn hòa nói tiếp ” khi ta phụng mệnh cha
mẹ đi tìm ngươi rồi khi ta gặp nạn lại từ quỷ môn quan quay trở về, thì
cũng đã hết bệnh, sau này gặp lại nàng cũng không còn tình cảm kia nữa”

Không, không phải nàng tưởng tượng như vậy?

“Nhưng các ngươi gần nhất……” Thượng San có chút hoang mang, trong đầu hiện lên hìn ảnh Tả Thi Thi khi đó đến thăm bệnh. Hai người đứng cạnh
nhau, nam tuấn tú, nữ ôn nhu; nếu có cuộc thi trai tài gái sắc, bọn họ
nếu nhận đứng thứ hai sẽ không có ai đứng nhất, làm sao có thể…

“Gần nhất các ngươi rõ ràng liền cũng không tệ lắm.” Nói nhỏ, Thượng San chân chính cảm thấy khó hiểu.

“Ngươi cho rằng nàng gần đây vì cái gì mà trở nên thân thiện?”, Dõan
Thủy Hử nhẹ giọng hỏi lại, chẳng những đem vấn đề ném lại cho nàng, còn
tốt bụng nhắc nhở ” ta từ quỷ môn quan trở về, nằm dưỡng bệnh bao lâu
nàng mới đến thăm? Nhưng…giống như có người ngòai ý muốn vừa đến, còn
không cần nghỉ ngơi, nàng sẽ tìm đến”

Lời này làm Thuợng San nhớ tới cảnh tượng vừa rồi…

“Ta thích ngươi!”

Tả Thi Thi nói với nàng như vậy, đúng, là nói với nàng, vẻ mặt còn
rất chân thành, mặc dù chỉ là nhớ lại, Thượng San cũng không tránh khỏi
rùng mình một cái.

Cũng không chỉ nói một câu trống trơn như vậy, vị Đệ nhất tài nữ Đồng thành còn nuớc nở giải thích sự tình phát sinh thế nào, lúc đầu là thấy nàng là cô nương mà giả nam trang rất kỳ quái, không có lễ giáo nhưng
sau lại bị thái độ tự tại, vui vẻ của nàng mê hoặc, qua thời gian lại
phát hiện bộ dáng của nàng tuấn tú, tiêu sái không thua gì nam tử, rốt
cuộc thì ái mộ không kiềm chế được.

Không chỉ có vậy, Tả Thi Thi còn nói dùng Dõan Thủy Hử làm bình
phong, dùng tâm kế để tỷ tỷ nàng sắp xếp gặp mặt hắn nhưng thật ra đều
là Tả Thi Thi mượng cớ để nhìn thấy nàng mà thôi.

Đương nhiên, Tả Thi Thi cũng nói, những chuyện này đối với nàng có
bao nhiêu vất vả, gian nang rồi Tả Thi Thi đột nhiên cầm tay nàng, làm
cho Thượng San còn đang hòai nghi có phải mình đang nằm mộng liền giật
mình, hỏang sợ thối lui ba bước.

Nhìn vẻ mặt bị tổn thương của Tả Thi Thi, Thượng San biết nàng là
thật lòng, những lời nói kỳ quái tưởng như chỉ có trong mộng hóa ra lại
là thật.

Không đủ sức để hỏi lại, Thượng San chỉ có thể bỏ chạy, nàng hỏang sợ đến mức bỏ chạy.

Nàng không thể hiểu được, như thế nào cố tình là nàng? Như thế nào chính là làm cho nàng gặp gỡ loại sự tình này?

Này rốt cuộc là vì sao?

Người trong lòng của Tả Thi Thi lại là nàng.

Nhấn Mở Bình Luận