Bắc Tống Nhàn Vương
Tào Tung là em họ của Tào Dĩnh, hiển nhiên cũng là con cháu tướng môn. Tuy nhiên, tướng môn bây giờ đã không giống với tướng môn lúc trước, con cháu tướng gai cũng đã lột xác thành những kẻ ăn chơi chác táng. Trước mắt đây là một điển hình - Tào Tung. Y sống phóng túng, không gì là không biết. Câu Lan viện thành Khai Phong (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) y cũng thuộc như lòng bàn tay, nhưng khi nhắc đến tòng quân đánh giặc, gã ngu tới mức một chữ cũng không biết.
Còn về phần Hô Diên Bình, y cũng cùng xuất thân từ nhà tướng, hơn nữa, từ tổ tiên đến con cháu thời nay nhà y cũng vô cùng nổi tiếng. Đó chính là Thiết Tiên vương Hô Diên Tán đại danh đỉnh đỉnh trong “Dương gia tướng diễn nghĩa” nổi tiếng. Tuy nhiên, nhân vật thực sự trong lịch sử, Hô Diên Tán thực sự cũng không được phong vương, y cao nhất cũng chỉ làm chức quan trên thứ sử một chút mà thôi.
Thực sự Hô Diên Tán mặc dù không được phong vương, nhưng y cũng đã mang danh võ dũng nhất ở Tống sơ. Công lao lớn nhất của y là đã đi theo Đại tướng quân chinh phạt nước Thục làm nhiệm vụ dẫn đầu đội quân tiên phong. Người bị vô số vết thương mà vẫn không lui một bước. Hơn nữa, sau khi trong nước đã được yên ổn, Hô Diên Tán vẫn đề nghị Tống Thái Tông chinh phạt nước Liêu. Nhưng đáng tiếc, Tống Thái Tông coi y hữu dũng mà vô mưu nên vẫn không đồng ý.
Tống Thái Tông không cho phép khiến Hô Diên Tán vô cùng buồn bực. Để biểu đạt tâm nguyện của mình, y đem toàn thân mình ra khắc lên dòng chữ: “Xích tâm sát tặc”. Ngoài ra ở phía sau hai tai cũng xăm hai hàng chữ, theo thứ tự là: “Ra ngoài phải nhớ quê hương, ra trận không được sợ chết”. Hơn nữa, y không những xăm hình lên mình y mà còn xăm lên cả các thê thiếp và con cái trong nhà. Trong đó, các thê thiếp chỉ cần xăm lên vùng cánh tay. Còn nhi tử thì phải xăm như hắn, trên người hay trên mặt đều phải có các hình xăm bằng chữ. Điều này đã trở thành truyền thống lớn nhất trong nhà Hô Diên. Tuy nhiên đến thời của Hô Diên Bình thì chỉ cần xăm ở trán và hai bên gò má là được.
Những điều này đều là do Triệu Nhan nói chuyện phiếm với Tào Tung và Hô Diên Bình nên mới biết. Trong đó, Tào Tung lấy hình xăm gia truyền của nhà Hô Diên ra để nói làm trò cười. Nếu không, Hô Diên Bình đã không để bụng chuyện này. Trái lại còn nói trong gia đình toàn là người có hình xăm ít nhiều cũng là một chuyện đáng cười. Thậm chí cô cô y cũng vì hình xăm mà không ai thèm lấy, chuyện này cũng lấy ra để nói. Không biết là y thực sự thiếu suy nghĩ hay là trời sinh ra y đã có tính rộng lượng?
Về sau cuộc nói chuyện càng lúc càng trở nên nhàm chán, Tào Tung bỗng buột miệng nói:
- Tam ca à, một tháng sau tỷ phu Vương Sân sẽ mở một cuộc thi viết văn ở ngay bên trong vườn phía tây phủ Phò Mã. Đặt tên là Tây Viên Nhã Tập. Đến lúc đó, tất cả con em quý tộc trong thành Khai Phong sẽ cùng thi văn, tất cả các gia tộc nổi tiếng đều sẽ tham gia. Huynh trước kia rất ghét Vương Sân, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tham gia cuộc thi. Liệu lần này có phải huynh cũng sẽ không tham gia hay không?
- Vương Sân?
Nghe cái tên này, Triệu Nhan có chút quen tai, nhưng cũng không nhớ nổi đã từng nghe nói ở đâu:
- Người y lấy chính là tỷ tỷ nào đó của ta, tại sao ta phải chán ghét y?
Thấy ngay cả Vương Sâu, người mà Triệu Nhan ghét nhất hắn cũng quên, điều này làm cho Tào Tung cũng phải kêu than một tiếng. Hô Diên Bình vừa định giảng giải cho Triệu Nhan. Nhưng vừa mới há miệng, cả người lại cứng đơ ra. Cuối cùng chỉ có thể nhờ tới Tào Tung mở miệng giải thích.
- Tam ca à, Vương Sân chính là hậu nhân của danh tướng Vương Toàn Phú, hơn nữa cũng là con cháu nhà tướng. Bất quá Vương gia đã sớm bỏ võ theo văn. Vương Sân hồi nhỏ lại có trí tuệ hơn người. Làm văn, viết thơ không gì không giỏi, bút pháp cũng có tiếng là phong độ. Không những vậy, ở thời đó, tranh vẽ của Vương Sân cũng thuộc loại đẹp nhất. Được xưng là Đệ nhất tài năng trong con cháu nhà tướng. Các tướng quân sau khi lên nhận chức đối với hắn cũng vô cùng coi trọng. Vì thế liền gả ngay tỷ tỷ của huynh là Bảo An công chúa cho y...
- Không cần nói nữa, ta nhớ ra rồi.
Tào Tung chưa kịp nói xong, đã bị Triệu Nhan ngắt lời, trong đầu hắn thực sự có nhớ một chút về Vương Sân. Không những ở kiếp này mà còn nhớ cả ở kiếp trước.
Nói tới Vương Sân, ở Bắc Tống trong lịch sử cũng vô cùng nổi danh, người này thực sự vô cùng có tài. Cầm kỳ thi họa đều có nét độc đáo. Đặc biệt tranh sơn thủy của y vào thời đó là đẹp nhất, không ai sánh bằng. Điều này giúp cho y được tầng lớp trí thức thời đó coi trọng. Đặc biệt là đám người Tô Thức, Hoàng Đình Kiên, Mễ Phất, Tần Quan, Lý Công Lân có quan hệ thân thiết với y. Vì vậy hậu thế cũng đem Vương Sân ra làm tấm gương sáng dạy dỗ con em trong nhà. Sau khi xảy ra Ô Đài thi án của Tô Thức, Vương Sân cũng không tránh khỏi liên lụy.
Đầu tiên là kiếp trước Triệu Nhan rất ấn tượng với Vương Sân. Nhưng trong trí nhớ Triệu Nhan ở kiếp này, Vương Sân cũng thuộc loại không bằng chó lợn. Với Triệu Nhan hắn hận nhất là những tên ba phải. Vương Sân lại là kẻ ở vị trí đứng đầu. Sở dĩ như vậy chủ yếu chính là vì vị tỷ tỷ Bảo An công chúa đáng thương kia của Triệu Nhan.
Bảo An công chúa là con gái thứ hai của đương kim Triệu Hoàng đế, tên là Triệu Thư Ninh. Lớn hơn Triệu Nhan hai tuổi. Sau khi Triệu Thự đăng cơ đã phong làm Bảo An công chúa. Tuy nhiên, sau khi vị ca ca Triệu Húc kia của Triệu Nhan đăng cơ, sau này chính là Tống Thần Tông, Bảo An công chúa sẽ được phong làm Thục quốc trưởng công chúa. Đáng tiếc, đáng thương thay người con gái năm ấy ba mươi tuổi đã bệnh mà chết, có lẽ nên nói là bị Vương Sân làm cho tức quá mà chết rồi.
Từ nhỏ, Triệu Thư Ninh vô cùng chiếu cố Triệu Nhan. Trong số các huynh đệ, tỷ muội trong nhà thì quan hệ tỷ đệ của hai người là tốt nhất. Vốn Triệu Thư Ninh được gả cho đại tài tử Vương Sân, tính đi tính lại vẫn là môn đăng hộ đối. Mặt khác, Bảo An công chúa lại có tính cách dịu dàng, đối với mẫu thân Vương Sân cũng vô cùng hiếu thuận. Vương Sân cũng hết sức quan tâm, có thể nói là một mẫu hình lý tưởng cho các công chúa thời Đại Tống.
Nhưng Vương Sân cũng là trăng hoa thành tính, chẳng những ở bên ngoài nuôi dưỡng kỹ nữ, hơn nữa trong nhà còn nạp tám tiểu thiếp, thậm chí còn thường xuyên đem kỹ nữ mang về nhà mua vui, đối đãi với Bảo An công chúa lại hết sức lãnh đạm, có thể nói cuộc sống hôn nhân Triệu Thư Ninh hết sức khốn khổ, vì thế đã sinh ra vài lần bệnh nặng. Về sau Triệu Nhan biết chuyện của tỷ tỷ, sau đó đã từng vào phủ Vương Sân đại náo một trận. Nhưng đáng tiếc là vẫn không thể thay đổi được gì, ngược lại còn rước lấy trách phạt vào thân.
- Đi! Vì sao không đi? Lần này ta nhất định phải đi!
Nghĩ về chuyện của Vương Sân và tỷ tỷ của mình là Bảo An công chúa, Triệu Nhan cắn răng nói. Vừa rồi hắn đã khôi phục được một ít trí nhớ về Vương Sân. Khả năng cũng bởi vậy mà bị ảnh hưởng. Làm cho Triệu Nhan đối với Vương Sân cũng sinh ra sự chán ghét một cách vô cớ. Thậm chí còn có một chút phiền lòng, xúc động về Vương Sân. Bất kể như thế nào cũng không thể kìm nén được. Cuối cùng Triệu Nhan cũng không áp chế, cứ làm theo những gì bản thân mách bảo là được.
Nghe được chuyện Triệu Nhan lại muốn tham gia Tây Viên Nhã Tập của Vương Sân, đến cả Tào Tung cũng thấy bất ngờ, ngay sau đó, y bỗng nhiên giống như đang suy nghĩ gì đó, vội vàng mở miệng khuyên nhủ:
- Tam ca à, không phải huynh lại muốn giống như lần trước, tới phủ phò mã làm náo loạn một trận đấy chứ? Cái này không thể được nha. Lần trước huynh đã bị quan gia đánh hai mươi gậy, hơn nữa đã có lệnh nghiêm cấm huynh không được tìm tới Vương Sân làm phiền. Nếu lần này huynh lại đi gây chuyện, nói không chừng sẽ bị quan gia trực tiếp đánh cho mông nở hoa đấy. Thậm chí ngay cả tước vị quận vương của huynh cũng có thể bị tước bỏ tạm thời đó.
- Ha ha, Cửu ca à, hãy yên tâm đi, gây rối thực ra là một cách xử lý hết sức ngu xuẩn, sự thật là ta phải tham gia cuộc thi. Hơn nữa, chẳng những lần này cần đi, mà về sau mỗi lần Vương Sân tổ chức cuộc thi như vậy ta đều phải tham gia!
Triệu Nhan cười lạnh nhạt nói, hắn dám đánh cuộc. Hắn khẳng định Vương Sân cũng vô cùng chán ghét hắn, cảm thấy y hắn là ghê tởm. Vậy mà hắn vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt y, cho dù Triệu Nhan không làm bất kỳ cái gì cũng khiến cho lòng dạ Vương Sân trở nên kích động. Huống chi là bây giờ Triệu Nhan đã không còn là Triệu Nhan của ngày trước, nói không chừng, hắn còn có cơ hội khiến Vương Sân không giấu mặt đi đâu được, đến lúc đó thì được thoải mái rồi.
Tào Tung thấy lúc nói chuyện, Triệu Nhan vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói nhảm, điều này càng làm cho y lo lắng thêm, biết sớm sẽ như vậy, y sẽ không nhắc tới chuyện của Vương Sân. Nếu chẳng may Triệu Nhan lại hứng lên cãi nhau với Vương Sân, nói không chừng ngay cả y cũng phải chịu cảnh cùng bị trách phạt. Thậm chí còn bị buộc tội âm mưu chia rẽ ấy chứ.
Đúng lúc này, Hô Diên Tán bỗng nhiên khôi phục lại, kịp thời mở miệng nói:
- Tính cách kiêu ngạo này của Vương Sân cũng liên quan đến Bảo An công chúa, ỷ thêm chính mình có vài phần tài học, sẽ không coi Bảo An công chúa ra gì...
Tào Tung và Hô Diên Bình thấy Triệu Nhan ngây người hơn một canh giờ, sau đó mới đứng dậy cáo từ. Triệu Nhan đưa bọn họ đến tiền sảnh. Đến đây, Tào Dĩnh cũng biết tin, vì thế cũng đi tới tiền sảnh để tiễn, tuy rằng chính nàng cũng không thích Cửu đệ và Tam tỷ phu. Nhưng trong Vương phủ không thể thiếu lễ nghĩa theo cấp bậc.
Tuy nhiên, trong lúc Tào Tung rời đi, Tào Dĩnh lặng lẽ nói mấy câu, sau đó làm ra vẻ khẩn cầu. Tào Dĩnh lúc ấy cũng không biểu lộ thái độ gì. Tuy nhiên, đợi sau khi Tào Tung và Hô Diên Bình rời đi, Tào Dĩnh lại hết sức bất ngờ đi vào phòng Triệu Nhan.
- Vừa rồi ta có nghe Cửu ca nói là ngươi muốn tham gia Tây Viên Nhã Tập của Vương Sân?
Tào Dĩnh mới vừa vào đến nơi, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề. Vừa rồi Tào Tung muốn bảo nàng khuyên Triệu Nhan vài lời, không muốn cho hắn tham gia Tây Viên Nhã Tập.
- Nhưng tại sao? Cô sợ khi ta vào trong đó sẽ gặp rắc rối, cho nên muốn ngăn cản ta đi?
Triệu Nhan cũng lập tức đoán được ý đồ mà Tào Dĩnh muốn nói.
Ngoài những điều Triệu Nhan đoán được, Tào Dĩnh nghe xong cũng lắc đầu nói:
- Bảo An công chúa tính tình dịu dàng, sau khi kết hôn cũng rất hiếu kính cha mẹ chồng, thậm chí còn cho phép Phò mã cưới vợ bé, có thể nói đó là một nữ tử chuẩn mực. Ta cùng với công chúa cũng coi như là bạn tốt trong phòng. Đáng tiếc, một nữ tử như vậy lại phải gả cho Vương Sân, hạng người có tài mà không có đức. Có thể nói là đã nhận biết bao uất ức. Nếu ngươi có thể làm cho Vương Sân khó xử, thậm chí là không thể nói được nửa lời thì coi như là trút giận thay cho công chúa, cho nên ta cũng không ngăn cản ngươi đi.
- Ồ.
Triệu Nhan có chút kinh ngạc nhìn Tào Dĩnh nói:
- Ta tuy rằng phải tham gia Tây Viên Nhã Tập, nhưng ngay cả ta cũng không thể tin mình có thể làm cho Vương Sân cảm thấy khó chịu. Sao cô lại có lòng tin với ta như vậy, chẳng lẽ cô cũng cho rằng ta có thể sánh ngang với tên Vương Sân tài giỏi ấy?
Vốn khi Tào Dĩnh nhắc tới Bảo An công chúa, thái độ đối với Triệu Nhan đã có phần mềm đi. Tuy nhiên sau khi nghe được lời nói của Triệu Nhan, sắc mặt lại chuyển sang lạnh lùng, nói:
- Sau mỗi tháng Vương Sân lại tổ chức cuộc thi Tây Viên Nhã Tập một lần. Bình thường tại tập hội cuối cùng, Vương Sân và vài người am hiểu hội họa sẽ kiểm tra toàn bộ những bức tranh trong cuộc thi. Sau đó bình luận về những điểm mạnh và những điểm yếu của bức tranh đó. Vương Sân đã có được kỹ năng xuất chúng. Bức tranh của y đứng đầu trong những bức tranh dị biệt, nếu như ngươi muốn làm xấu mặt y... trong thời gian này tốt nhất là nên luyện tập kỹ năng vẽ tranh hoàn hảo, sau đó dùng kỹ năng hội họa để tạo nên vẻ độc đáo. Nếu làm được vậy thì chắc chắn có thể thắng áp đảo Vương Sân, đoạt được vị trí đứng đầu!
Tào Dĩnh nói xong, cũng không đợi Triệu Nhan trả lời, liền xoay người rời khỏi. Tuy nhiên, khi nàng vừa bước chân tới cửa thư phòng, bỗng nhiên xoay người nhìn Triệu Nhan, cười nói:
- Quận vương không nhớ rõ sự tình trước kia không chừng cũng không nhớ được người em họ của ta là người như thế nào, chẳng qua ta cũng có lòng nhắc nhở ngươi, nên kiểm tra kĩ lại thư phòng một chút xem có mất gì đó quan trọng hay không?
- Mất gì?
Triệu Nhan nghe tới đây có chút hoài nghi, dường như lỗ tai có chút vấn đề. Tuy nhiên, khi chính mắt hắn dừng lại ở cuốn sách trên bàn, lại lập tức quát to một tiếng:
- Mẹ kiếp, sao bức tranh của ta lại không còn trên bàn nữa?