Bắc Tống Nhàn Vương
Căn bản Tào Dĩnh không đi vào trong phòng ngủ, cũng không biết phương pháp Triệu Nhan chữa cho Triệu Húc là gì, thậm chí vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ, nếu quan gia và Hoàng hậu biết là Triệu Nhan đã hạ được nhiệt độ cơ thể cho Triệu Húc, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nói không chừng còn có thể khen ngợi Triệu Nhan một lần.
Nhưng làm cho Tào Dĩnh không nghĩ đến chính là, Cao Hoàng hậu vừa mới đi vào chưa được bao lâu liền đi ra, hơn nữa vẻ mặt tức giận mà chất vấn mình, điều này làm cho Tào Dĩnh cảm thấy ủy khuất mà không có ai giúp, hơn nữa nàng thân là vãn bối, cũng không dám cắt ngang lửa giận của Hoàng hậu, vì vậy chỉ có thể im lặng cúi đầu chịu đựng, hy vọng sau khi Cao Hoàng hậu phát tiết hết lửa giận trong lòng, thì có thể nghe mình giải thích một chút.
- Hoàng hậu bớt giận, dù là ai chữa bệnh cho Dĩnh Vương điện hạ, mấu chốt nhất bây giờ chính là thân thể Dĩnh Vương điện hạ như thế nào, bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp hay không?
Đang lúc Hoàng hậu giận dữ trách móc Tào Dĩnh, Hàn Kỳ vừa mới vào đến trong đại sảnh liền khuyên bảo, y cùng với tổ phụ của Tào Dĩnh có chút giao tình, hơn nữa còn thấy Tào Dĩnh lớn lên từ bé, bây giờ nhìn thấy người quen cũ bị trách phạt, y liền mở miệng khuyên giải, mà Tào Dĩnh cũng liếc mắt nhìn cảm kích đối với vị trưởng bối này.
Cao Hoàng hậu vốn là một nữ nhân điềm đạm và thận trọng, chỉ vì đứa con mình thương yêu nhất bệnh tình đang nghiêm trọng, nên mới thất thố như vậy, bây giờ nghe thấy lời nói của Hàn Kỳ, lập tức bình ổn tâm tình kích động một chút, trầm mặc nói với Tào Dĩnh:
- Tam nhi đang ở đâu, mau gọi hắn tới gặp ta và mọi người!
- Quận Vương đi ra sau nhà lấy thuốc rồi, rất nhanh sẽ…
Tào Dĩnh còn chưa nói xong, lại bị Cao Hoàng hậu cười lạnh cắt ngang:
- Bệnh tình Dĩnh Vương sẽ có ngự y trong cung chữa trị, Tam nhi chỉ cần chiếu cố thật tốt cho bản thân, bây giờ ngươi ngay lập tức phái người đi tìm Tam nhi trở về!
- Không cần phải phái ngươi, ta đã trở lại!
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh có người mở miệng nói, ngay sau đó Triệu Nhan ôm ba lô mà mình xuyên qua mang tới bước đến, khuôn mặt mỉm cười hành lễ với Cao Hoàng hậu:
- Nhi thần bái kiến nương nương!
Đây là lần thứ hai Triệu Nhan gặp Cao Hoàng hậu, chỉ biết vị này được người đời sau gọi là “Nữ trung Nghiêu Thuấn”, Cao Hoàng hậu đại khái chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, lông mày hình phượng, đôi mắt dài nhỏ, môi hơi mỏng, tuy rằng diện mạo có thể tính là xinh đẹp, nhưng vừa nhìn thấy cũng có thể biết là loại nữ nhân vô cùng cường thế, ở hậu thế loại nữ nhân này bình thường được gọi là “nữ cường nhân”.
Triệu Nhan đã đến được một lát rồi, vừa rồi ở bên ngoài cũng nghe được lời nói của Cao Hoàng hậu, tuy rằng hắn không phải là Triệu Nhan trước kia, nhưng khi nghe một mẫu thân không tin tưởng con của mình, hơn nữa còn là mẫu thân thân sinh của hắn, điều này làm cho trong lòng Triệu Nhan không nhịn được có chút chua xót, giống nhau đều là con, mình sinh bệnh thì Cao Hoàng hậu vẻ mặt lãnh đạm, nhưng khi Triệu Húc sinh bệnh thì bà lại như phát điên, mẫu thân bất công như vậy quả thật hiếm thấy, nếu không phải sử sách đời sau ghi lại rõ ràng Cao Hoàng hậu sinh ra bốn Hoàng tử, Triệu Nhan chính là một trong số đó, hắn thậm chí còn hoài nghi mình có phải con trai của Cao Hoàng hậu hay không.
Cao Hoàng hậu nhìn thấy Triệu Nhan bình tĩnh như vậy mà đi tới, lúc đó cũng thật sững sờ, tuy nhiên rất nhanh bà nghĩ tới đứa con đang nằm trong phòng, điều này làm cho lửa giận của Cao Hoàng hậu dâng lên cao, vừa mới định mở miệng răn dạy, nhưng không nghĩ tới phía sau lại vang lên giọng nói có chút suy yếu:
- Tam nhi, vừa rồi ngự y và thị vệ nói cho ta biết, là ngươi nghĩ ra biện pháp làm cho nhiệt độ thân thể đại ca ngươi hạ xuống, điều này có đúng hay không?
Người vừa nói chính là Triệu Thự, vừa rồi hóa ra sau khi Cao Hoàng hậu rời khỏi, Triệu Thự coi như đã áp lại lửa giận, nghe ngự y và thị vệ Trần Định tỉ mỉ kể lại, kết quả sự việc thật khiến ông ta chấn động, thật không ngờ tới là Triệu Nhan giúp cho Triệu Húc hạ nhiệt, tuy rằng vừa rồi ông ta mấy lần xác định lại chuyện nàyvới ngự y và thị vệ Trần Định, nhưng Triệu Thự vẫn như cũ không dám tin tưởng.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Triệu Thự, y có bốn đứa con trai, ba đứa con trai khác đều luôn có biểu hiện rất ưu tú, duy chỉ có Triệu Nhan cùng đám quý tử ăn chơi lêu lổng, ăn uống chơi đùa gây chuyện sinh sự, trước đây ông ta cũng vì Triệu Nhan mà dụng hết tâm ý, sau nhìn thấy Triệu Nhan thật sự không nên thân, liền dứt khoát bỏ mặc Triệu Nhan tiếp tục đi xuống như vậy, coi như mình sinh ra một đứa con hư hỏng, nhưng đứa con hư hỏng này hôm nay làm ra một chuyện khiến ông ta không thể tin được.
Lúc này Triệu Nhan cũng nhìn thấy Triệu Thự đang mặc hoàng bào, chỉ thấy đối phương dáng người cao gầy, trên vẻ mặt thần sắc xanh xao có bệnh, mặc dù mới hơn ba mươi tuổi, nhưng có lẽ bởi vì trước kia trải qua bệnh tật tra tấn khiến cho ông ta nhìn qua giống như một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai cũng có chút bạc, trên trán cũng có mấy nếp nhăn, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Chỉ nhìn trang phục của Triệu Thự, Triệu Nhan liền đoán được thân phận của đối phương, ngay lập tức hành lễ nói:
- Nhi thần tham kiến phụ thân, khi đại ca được đưa tới sốt cao không hạ, các vị thuốc bình thường hiệu quả quá chậm, vì vậy nhi thần mới bảo mọi người cởi quần áo của đại ca, sau đó dùng rượu lau qua thân thể, phương pháp này là nhanh nhất để giảm nhiệt độ cơ thể, để sau đó tiếp tục cứu chữa.
Triệu Nhan đối với Cao Hoàng hậu thiên vị có chút bất mãn, thậm chí ngay cả với vị phụ thân Triệu Thự này cũng có chút bất mãn, nhưng thực ra hắn cũng có chút chột dạ, dù sao cũng đã chiếm cứ thân thể con trai của người ta, vì vậy hiện tại muốn làm ra dáng vẻ của một người con trai, đặc biệt Triệu Thự còn là Hoàng đế Đại Tống, chỗ dựa vững chắc như vậy nhất định phải giữ lấy.
- Đúng vậy, Nhan nhi con rốt cục cũng đã trưởng thành rồi, rốt cục cũng đã làm được một vài chuyện tốt, sau này cũng có thể khiến phụ thân bớt phiền lòng một chút!
Triệu Thự vô cùng cảm thán gật đầu nói, sau khi nói xong lời cuối cùng, cũng hết sức vui mừng đánh giá Triệu Nhan vài lần, thậm chí kích động hai mắt có phần đỏ lên, đối với một người cha, không có gì cảm động hơn việc đứa con trai lãng tử quay đầu hối cải.
Trong sảnh đám người Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng nghe được lời Triệu Nhan nói, cũng đều có chút kinh ngạc nhìn hắn. Đối với đại danh trước kia của Triệu Nhan, đám người Hàn Kỳ đều hết sức quen thuộc, thậm chí có vài lần Triệu Nhan quấy rối, còn náo loạn đến tận quý phủ của bọn họ, bây giờ nhìn thấy Triệu Nhan thay đổi hoàn toàn, dường như còn có hiểu biết về y thuật, chẳng lẽ thật sự là “Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, phải dụi mắt mà nhìn!”?
Cảm nhận được giọng điệu tràn đầy tình phụ tử của Triệu Thự, điều này làm cho trong lòng của Triệu Nhan thêm ấm áp, tuy rằng Cao Hoàng hậu rất thiên vị, nhưng ít ra vị phụ thân này vẫn hết sức quan tâm đến đứa con này của ông. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng có chút kích động nói:
- Phụ thân, đại ca là do miệng vết thương bị nhiễm trùng, vì vậy toàn thân mới sốt cao không giảm, tuy rằng bây giờ nhiệt độ đã hạ, nhưng cũng không thể kéo dài, mong phụ thân cho phép nhi thần chữa bệnh cho đại ca…”
- Không cần, bệnh của Húc nhi tất nhiên đã có ngự y xử lý, ngươi vẫn nên dưỡng tốt bệnh của mình rồi nói sau!
Triệu Nhan còn chưa nói hết lời đã bị Cao Hoàng hậu bên cạnh cắt ngang. Tuy rằng vừa rồi bà đã nghe rõ, đích thực là Triệu Nhan đã hạ nhiệt độ cơ thể cho Triệu Húc, nhưng bà đối với y thuật của Triệu Nhan vẫn vô cùng hoài nghi, thậm chí còn cho rằng Triệu Nhan có thể thành công hạ nhiệt độ cơ thể cho Triệu Húc, nói không chừng chỉ là may mắn, dù sao đối với biểu hiện trước đây của Triệu Nhan, hắn căn bản không có khả năng hiểu biết được y thuật.
Triệu Thự mặc dù đối với nhi tử thay đổi hết sức vui mừng, nhưng nghĩ lại biểu hiện trước kia của Triệu Nhan, ông ta cũng cho rằng dù Triệu Nhan có hiểu biết một chút y thuật, nhưng rất có khả năng chỉ là bàng môn tà đạo, vì vậy đối với Triệu Nhan y cũng lắc đầu nói:
- Nhan nhi, ngươi có thể giúp đại ca ngươi hạ sốt đã rất tốt rồi, ngự y trong cung đã đến khám và chữa bệnh cho đại ca ngươi, việc kế tiếp hãy giao cho bọn họ đi, dù sao ngự y cũng có kinh nghiệm hơn!
Sở dĩ Triệu Nhan chủ động đề xuất chữa bệnh cho Triệu Húc, một mặt là muốn ở trước vị phụ thân hiền lành Triệu Thự này biểu hiện một phen, bù lại những ấn tượng tồi tệ của Triệu Nhan trước kia lưu lại, thứ hai hắn cũng muốn mượn cơ hội này khiến Tống Thần Tông Triệu Húc tương lai nợ mình một ân tình, tuy nhiên bây giờ bị phu thê Triệu Thự cự tuyệt, đặc biệt là thái độ của Cao Hoàng hậu vô cùng ác liệt, điều này cũng làm cho trong lòng Triệu Nhan tức giận, hơn nữa những ngự y khác cũng đến rồi, hắn cũng không cần phải cố ý thể hiện.
- Nhan nhi, lần trước ngươi bị sấm sét gây thương tích, phụ thân cũng vừa lúc mang bệnh, không thể đến thăm ngươi, hiện tại thân thể của ngươi khôi phục thế nào rồi?
Triệu Thự đối với thay đổi của người con thứ ba này khiến ông ta cảm thấy vô cùng hứng thú, ông ta phát hiện nhiều ngày không gặp, khí chất và cách nói chuyện của Triệu Nhan đều rất khác so với trước kia, vì vậy ông ta rất muốn biết là do nguyên nhân gì tạo thành.
- Đa tạ phụ thân đã nhớ, mấy ngày nay thân thể nhi thần đã tốt lên nhiều, hơn nữa sau khi trải qua lần sinh tử này, nhi thần cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, trước kia mình đã càn quấy quá mức, vì vậy từ sau khi tỉnh lại, trong khoảng thời gian này nhi thần chuyên tâm đọc sách vẽ tranh, tu thân dưỡng tính, tính tình so với trước kia đã hoàn toàn khác biệt, coi như không phụ nỗi khổ tâm của phụ thân!
Triệu Nhan làm ra bộ dạng hối cải nói.
Triệu Thự vốn đã tin tưởng sau khi lập gia đình, Triệu Nhan thực sự có thay đổi một chút, nhưng khi ông ta nghe Triệu Nhan nói cái gì mà “Đọc sách vẽ tranh, tu thân dưỡng tính”, Triệu Thự cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, lấy những hiểu biết của ông ta đối với đứa con này, Triệu Nhan nếu có thể thật sự đọc sách vẽ tranh như vừa nói, đó mới là việc lạ đệ nhất thiên hạ, về phần tu thân dưỡng tính lại càng không có khả năng, thậm chí ngay cả đám người Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng trong sảnh cũng đều lộ ra vẻ mặt không tin được, chỉ chưa đầy một tháng, một người căn bản không có khả năng thay đổi hoàn toàn như vậy được.
Tiếp đó Triệu Thự và Triệu Nhan hàn huyên với nhau vài câu, chỉ có điều nhìn ánh mắt y thường nhìn về phía phòng ngủ là có thể đoán được y hiện tại đang rất lo lắng cho bệnh tình của Triệu Húc, dù sao mấy tên ngự y đó cũng đã đi vào một thời gian khá lâu rồi, nếu bệnh tình không nặng, lúc này cũng phải đi ra rồi. Kỳ thực không chỉ Triệu Thự lo lắng, các vị lão thần và Hàn Kỳ cũng đều lộ ra vẻ lo lắng không yên.
Đúng lúc mọi người đang rất sốt ruột, cửa phòng ngủ được mở ra, sau đó vài tên ngự y từ bên trong lần lượt đi ra, nhưng vẻ mặt của bọn họ hết sức nặng nề, điều này làm cho trong lòng Triệu Thự và mọi người trầm xuống.
- Thế nào, bệnh tình của Húc Nhi ra sao?
Lại là Cao Hoàng hậu cướp lời hỏi đầu tiên, mọi người chỉ cần mở to mắt là có thể nhìn ra, giữa Triệu Húc và Triệu Nhan, Cao Hoàng hậu rõ ràng quan tâm Triệu Húc hơn.
- Khởi bẩm Hoàng hậu, vốn dĩ Vương gia chỉ bị thương nhỏ, chỉ cần kịp thời băng bó, miệng vết thương, không đụng đến nước liền không sao, nhưng sau khi Dĩnh Vương bị thương lại gặp mưa lớn ở bên ngoài, buổi sáng phát sốt cũng không được nghỉ ngơi, kết quả vết thương nhỏ bệnh nhẹ chuyển biến thành bệnh nặng, bây giờ miệng vết thương của Dĩnh Vương đã lở loét sưng đỏ, chứng nhiệt cũng vô cùng nghiêm trọng, sốt cao tuy rằng đã tạm thời lui, nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể có dấu hiệu tăng lên, chúng ta cũng chỉ có thể xử lý lại vết thương lần nữa, sau đó cho một ít thuốc trừ hỏa trừ tà, nhưng cũng không làm cho Dĩnh Vương điện hạ tỉnh được, chúng ta không nắm chắc được gì!
Ngự y đứng đầu thanh âm nặng nề mà nói.
Sau khi mọi người trong sảnh nghe lời nói của ngự y, cả đám người sắc mặt đều đại biến, đặc biệt là Cao Hoàng hậu, khuôn mặt cực kỳ bi thương, nước mắt thương tâm không ngừng chảy ra, sắc mặt của Triệu Thự cũng rất u ám, ông ta đối với Triệu Húc gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, nếu mới trung niên phải chịu tang con, không những bản thân ông ta không thể chịu được, toàn bộ Đại Tống cũng sẽ gặp phải một trận chấn động lớn, thậm chí ngay cả Liêu quốc và Tây Hạ cũng có thể sẽ có hành động.