Bạch Dạ Hành
1
Tiêu đề của tờ đơn là “Dòng điện xoáy thăm dò tình trạng của vòng dây quấn”, tờ đơn đăng ký sở hữu bản quyền sáng chế này nói về dụng cụ tìm
kiếm hư hại đường ống thoát nước của két nước ô tô. Sau khi trao đổi với nhân viên kỹ thuật soạn thảo đơn đăng ký qua điện thoại, Takamiya
Makoto đứng dậy đưa mắt ngước nhìn bức tường bày bốn bộ thiết bị đầu
cuối của máy tính. Mỗi thiết bị đầu cuối đều có một người phụ trách, lúc này họ đều xoay lưng về phía anh ta. Bốn người này đều là nữ, chỉ có
người ở mé ngoài cùng bên phải mặc đồng phục của công ty Thiết bị điện
Tozai, ba người còn lại đều mặc thường phục, vì bọn họ là nhân viên của
công ty cung cấp nguồn nhân lực.
Các dữ liệu về bản quyền sáng chế của công ty này trước đây đều ghi
lại bằng microfilm, nhưng để tiện cho việc tìm kiếm bằng máy tính, công
ty đã lên kế hoạch chuyển sang lưu trữ vào đĩa từ. Bọn họ chính là những người được thuê để chuyển dữ liệu trong kế hoạch này. Gần đây, số công
ty thuê nhân công bên ngoài theo phương thức này càng lúc càng nhiều.
Nói nghiêm túc thì ngành cung cấp nguồn nhân lực vi phạm “Luật nghề
nghiệp ổn định” tương đối nặng. Nhưng Quốc hội kỳ trước đã công nhận
ngành này về mặt luật pháp, đồng thời cũng thông qua “Luật về công việc
được điều động của người lao động” nhằm mục đích bảo vệ những người lao
động thời vụ.
Takamiya Makoto bước lại gần bọn họ, không, nói một cách chính xác,
là bước về phía cái lưng ở mé ngoài cùng bên trái. Mái tóc dài buộc lại
thành một túm phía sau đầu, là để tránh ảnh hưởng đến thao tác với bàn
phím. Anh ta đã nghe cô nói vậy lúc trước, khi bọn họ đứng nói chuyện
phiếm.
Misawa Chizuru lần lượt nhìn màn hình thiết bị đầu cuối và tờ giấy
bên cạnh, gõ bàn phím với tốc độ khiến người ta chóng mặt. Tốc độ gõ của cô thực sự quá nhanh nên nghe như tiếng máy trong dây chuyền sản xuất
đang hoạt động vậy. Ba người còn lại cũng chẳng khác gì cô.
“Cô Misawa.” Makoto ở chênh chếch phía sau gọi cô.
Hai bàn tay Chizuru dừng khựng lại như cỗ máy bị tắt công tắc điện.
Ngưng một nhịp, cô xoay người về phía Makoto. Cô đeo một cặp kính gọng
đen lớn, đôi mắt phía sau mắt kính có lẽ vì liên tục nhìn vào màn hình,
nên hơi thiếu linh hoạt nhưng vừa trông thấy Makoto liền lập tức thả
lỏng, trở nên hết sức dịu dàng.
“Vâng.” Cô trả lời. Lúc này khóe miệng cô đã nở một nụ cười. Làn da
mịn màng trắng sữa rất hợp với màu son môi hồng phấn sáng bóng. Gương
mặt tròn làm cô thoạt trông hơi có vẻ non nớt, nhưng thực ra cô chỉ nhỏ
hơn Makoto có một tuổi. Chuyện này cũng do anh ta kín đáo hỏi dò được
trong những cuộc đối thoại trước đó.
“Tôi muốn tra xem hạng mục thăm dò rò rỉ bằng dòng điện xoáy trước đây đã có những đăng ký bằng sáng chế gì?”
“Dòng điện xoáy?”
“Viết như thế này này.” Makoto chỉ cho cô xem tiêu đề của tập tài liệu trên tay.
Chizuru nhanh nhẹn chép lại tiêu đề đó.
“Vâng. Để tôi tìm, nếu thấy sẽ in ra rồi mang tới chỗ anh, như vậy được không ạ?” Cô nói rành rọt.
“Ngại quá, bận rộn như vậy rồi vẫn còn làm phiền cô.
“Nào có, đây cũng là phận sự của tôi.” Chizuru mỉm cười trả lời.
“Phận sự của tôi” là câu cửa miệng của cô, hoặc có lẽ là của tất cả
những người làm công việc thời vụ như vậy, nhưng Makoto gần như chưa
từng nói chuyện với những ngươi khác, nên cũng không rõ lắm.
Makoto trở về chỗ ngồi, một đồng nghiệp đàn anh hỏi anh ta có muốn
nghỉ một chút không. Công ty này đã nghiêm cấm việc bắt các nhân viên nữ pha trà ở nơi làm việc, ngoại trừ những nơi đặc biệt như phòng của các
thành viên hội đồng quản trị và phòng tiếp khách. Giờ nghỉ, nhân viên
đều ra chỗ máy bán hàng tự động mua đồ uống rót vào cốc giấy.
“Thôi, đợi lát em mới đi.” Makoto nói với người đó. Anh ta liền một mình ra khỏi văn phòng.
Takamiya Makoto được phân đến phòng Bản quyền sáng chế thuộc trụ sở
chính của công ty Thiết bị điện Tozai ở Tokyo gần ba năm nay. Thiết bị
điện Tozai là công ty chế tạo các thiết bị điện dùng cho ô tô như bugi
hay bộ khởi động. Và phòng Bản quyền sáng chế quản lý tất cả các giấy tờ bản quyền phát minh sáng chế công nghiệp các sản phẩm của công ty. Nói
cụ thể chính là giúp đỡ nhân viên kỹ thuật đăng ký bản quyền phát minh
kỹ thuật của họ, hoặc đưa ra biện pháp xử lý khi công ty xảy ra tranh
chấp bản quyền sáng chế với công ty khác.
Không lâu sau, Misawa Chizuru mang tài liệu đã được in ra tới.
“Như vậy được chưa ạ?”
“Tốt quá, cảm ơn.” Makoto vừa xem tài liệu vừa nói, “Cô Misawa, cô nghỉ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Tôi mời cô uống cốc trà nhé.” Nói đoạn, Makoto đứng dậy đi ra cửa,
tới giữa chừng anh ta ngoảnh đầu lại liếc nhìn xem Chizuru có đi theo
không.
Máy bán hàng tự động đặt ở hành lang. Makoto cầm cốc giấy đựng cà
phê, đứng uống cạnh ô cửa sổ cách đó một quãng. Chizuru cầm chiếc cốc
giấy đựng trà chanh bằng cả hai tay đi tới.
“Công việc của cô có vẻ vất vả nhỉ. Cứ gõ bàn phím như vậy suốt ngày, có mỏi vai không?” Makoto hỏi.
“Mắt mệt hơn vai ạ, vì cả ngày cứ phải nhìn chằm chằm vào màn hình.”
“Đúng, có vẻ không tốt cho mắt.”
“Từ lúc tôi bắt đầu làm công việc này, thị lực đã kém đi rồi. Hồi trước tôi không cần đeo kính.”
“Ồ, đây cũng có thể coi như một loại bệnh nghề nghiệp đấy.”
Những lúc không ngồi làm việc trước máy tính, Chizuru thường bỏ kính xuống. Như vậy, cặp mắt cô trông càng to hơn.
“Đi đi lại lại giữa các công ty khác nhau, hẳn là một gánh nặng rất lớn đối với thể lực và tinh thần nhỉ?”
“Đúng thế. Có điều, so với các đồng nghiệp nam được phái đến những
công ty làm công việc thiết kế hệ thống, chúng tôi vẫn thoải mái hơn
nhiều. Để kịp giao hàng đúng hẹn, làm thêm giờ, làm qua đêm là chuyện
cơm bữa với họ. Ban ngày, nhân viên của công ty họ được cử đến phải dùng máy tính thực hiện các nghiệp vụ thông thường nên việc kiểm tra lỗi và
sửa chữa chỉ có thể tiến hành vào buổi tối. Tôi còn biết có người trong
một tháng làm thêm tới một trăm bảy mươi mấy tiếng cơ.”
“Thế thì kinh khủng quá.”
“Có những hệ thống chỉ riêng in chương trình ra cũng mất hai ba tiếng đồng hồ rồi. Nghe nói khi gặp phải tình huống đó, họ sẽ chui vào túi
ngủ, ngủ ngay trước máy tính. Kỳ lạ là hễ âm thanh của máy in dừng lại,
họ cũng tỉnh dậy luôn.”
“Thảm quá,” Makoto lắc đầu, “nhưng mà, đãi ngộ so ra thì cũng tốt hơn chứ?”
Chizuru cười thiểu não. “Chính vì chi phí rẻ nên mới xuất hiện nhu
cầu về nhân viên phái cử của các công ty cung cấp nhân lực. Nói trắng
ra, là như đũa dùng một lần ấy.”
“Điều kiện vất vả như vậy, mà các cô có thể chịu được nhỉ.”
“Biết sao được, cũng vì nuôi sống bản thân thôi mà.” Nói đoạn,
Chizuru nhấp một ngụm trà chanh. Makoto len lén quan sát cô chúm môi
lại.
“Công ty chúng tôi thì thế nào? Có bạc đãi các cô không?”
“Công ty Thiết bị điện Tozai đã là tốt lắm rồi ạ. Nơi làm việc vừa
sạch sẽ vừa thoải mái.” Nói đoạn, Chizuru hơi nhíu mày, “Có điều, thời
gian có thể làm việc ở đây cũng không còn nhiều nữa rồi.”
“Ơ? Vậy sao?”
Makoto giật mình, đây là lần đầu tiên anh ta nghe điều này.
“Tuần sau công việc được phân cũng hòm hòm rồi. Hợp đồng ban đầu chỉ
có nửa năm, tôi nghĩ dù cộng thêm việc kiểm tra lần cuối cùng nữa thì
cùng lắm là tuần sau nữa sẽ kết thúc.”
“Ồ...” Makoto bóp bẹp chiếc cốc giấy rỗng không, thầm nhủ phải nói gì đó, nhưng lại chẳng tìm ra lời nào.
“Không biết lần tới sẽ được cử đến công ty như thế nào nữa.” Chizuru nở một nụ cười, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, lẩm bẩm nói.
2
Ngay hôm được Takamiya Makoto mời uống trà chanh ở máy bán hàng tự
động, hết giờ làm, Misawa Chizuru và Ueno Akemi, đồng nghiệp cùng công
ty cung cấp nguồn nhân lực, đến một nhà hàng Ý ở Aoyama ăn tối. Hai
người họ bằng tuổi nhau, hơn nữa đều sống một mình, vì vậy thường hay rủ nhau đi ăn uống như thế này.
“Cũng sắp phải tạm biệt Thiết bị điện Tozai rồi nhỉ. Cứ nghĩ đến việc đã xử lý xong khối lượng văn bản liên quan đến sáng chế độc quyền khổng lồ đó, tớ lại thấy khâm phục bọn mình quá.” Ueno Akemi đút salad bạch
tuộc rau xanh vào miệng, làm cái ly đựng rượu vang trắng hơi nghiêng
sang một bên, nói bỗ bã. Cách trang điểm và ăn mặc của cô rõ ràng rất nữ tính, nhưng nói năng cử chỉ lại có lúc hết sức thô lỗ. Theo lời cô nói, là vì cô lớn lên ở khu phố cũ.
“Nhưng mà điều kiện cũng không tồi nhỉ.” Chizuru nói, “Cái công ty sắt thép hồi trước mới thật là kinh khủng.”
“Đúng đấy, bên đó thì khỏi phải nói.” Akemi nhếch mép, “Lãnh đạo rặt
một lũ ngu ngốc, đếch hiểu gì về cách sử dụng nhân viên thời vụ cả. Cứ
coi bọn mình như nô lệ, sai bảo lung tung, lại còn trả công bèo bọt nữa
chứ.”
Chizuru gật đầu, uống một ngụm rượu vang. Nghe Akemi nói chuyện cũng có công dụng giảm bớt căng thăng.
“Thế cậu tính sao?” Lúc Akemi ngừng lời, Chizuru hỏi, “Tiếp tục làm việc chứ?”
“Ừ, thì định thế nhưng...” Akemi lại đâm nĩa vào món bí ngồi rán, tay kia chống má, “chắc phải nghỉ mất.”
“Ồ, vậy à.”
“Anh ấy nhiều chuyện lắm.” Akemi chau mày, “Vẫn nói là tớ có thể đi
làm, nhưng xem chừng trong lòng không nghĩ vậy. Anh ấy bảo không thích
cảnh người này về thì người kia lại đi, làm tớ nghe mà nẫu cả ruột. Anh
ấy cũng nói muốn có con luôn, như thế thì đương nhiên tớ không thể làm
việc nữa rồi, so với việc xin nghỉ luôn bây giờ cũng chẳng khác gì mấy.”
Akemi mới nói được nửa chừng, Chizuru đã gật gật đầu.
“Tớ cảm thấy vậy tốt hơn. Đằng nào đây cũng không phải công việc có thể làm mãi được.”
“Đúng đấy.” Akemi nhét miếng bí ngồi rán vào miệng.
Tháng sau Akemi sẽ kết hôn với một nhân viên công ty lớn hơn cô năm
tuổi. Họ từng tranh cãi về việc sau khi kết hôn có nên duy trì cả hai
cùng đi làm hay không, giờ xem ra đã có kết luận rồi.
Mì Ý được đưa tới trước mặt hai người. Chizuru gọi mì cầu gai sốt bơ, Akemi thì ăn mì ớt tỏi. Sợ mùi tỏi thì không thể nào thưởng thức được
món ăn ngon, đây là quan điểm của Akemi.
“Còn cậu? Định tiếp tục làm công việc này một thời gian à?”
“Ừm... tớ phân vân lâu lắm rồi,” Chizuru dùng nĩa xoắn sợi mì, nhưng không đưa lên miệng ngay, “tớ định cứ về quê đã.”
“Ờ, thế cũng hay.” Akemi nói
Quê Chizuru ở Sapporo. Vì thi đỗ đại học Tokyo nên mới đến đây, nhưng từ thời đại học đến giờ, cô chưa trở về đó lần nào.
“Bao giờ?”
“Vẫn chưa quyết định. Có điều, tớ nghĩ đợi công việc ở Thiết bị điện Tozai kết thúc là đi luôn.”
“Vậy là thứ Bảy hoặc Chủ nhật tuần sau nhỉ.” Akemi đưa một miếng mì
vào miệng, nuốt xuống, nói, “Nếu tớ nhớ không lầm, anh Takamiya hình như cũng kết hôn vào ngày Chủ nhật đó.”
“Ồ? Thật không?”
“Chắc không sai đâu, lần trước tớ nghe người ta nói thế.”
“Ồ... với đồng nghiệp trong công ty à?”
“Hình như không phải, nghe nói họ quen nhau từ thời sinh viên rồi.”
“Ừ, ra thế.”
Chizuru ăn một miếng mì, nhưng hoàn toàn không cảm thấy mùi vị gì.
“Không biết cô ấy là ai, ở đâu, nhưng mà may mắn thật, đàn ông tốt như vậy không có nhiều đâu.”
“Cậu cũng sắp lấy chồng rồi, có gì mà nói chứ? Hay là, thực ra cậu thích kiểu đàn ông như anh ấy?” Chizuru cố ý trêu chọc cô.
“Kiểu nào không quan trọng, quan trọng là điều kiện của anh ta tốt... anh ta là con địa chủ đấy, cậu biết không?”
“Chẳng biết gì cả.”
Bọn họ gần như chưa bao giờ nói chuyện riêng, đương nhiên không có cơ hội để biết.
“Oách lắm, nghe nói nhà anh ta ở Seijo, có rất nhiều đất đai ở khu
đó. Còn có cả nhà chung cư nữa. Bố anh ta hình như đã chết rồi, nhưng
chỉ riêng tiền cho thuê nhà thôi cũng đủ sống rất thoải mái.Có điều kiện tốt như vậy, hẳn nàng dâu tương lai lại mừng thầm rằng bố chồng đã chết ấy!”
“Tin tức của cậu nhanh nhạy thật đấy.” Chizuru nhìn Akemi với ánh mắt khâm phục.
“Cả phòng Bản quyền sáng chế ai chả biết. Vì vậy nhiều cô nhắm vào
anh Takamiya lắm. Tiếc rằng cuối cùng vẫn không ai thắng được cô bạn gái thời đi học.” Giọng điệu của Akemi nghe có vẻ hơi cay đắng, có lẽ vì
ngay từ đầu cô đã không có được cái quyền lợi đó.
“Nếu là anh Takamiya,” Chizuru đánh bạo nói, “dù không có tài sản thì vẫn có rất nhiều người thích mà, anh ấy đẹp trai phong độ, lại rất lịch thiệp với cả chúng ta nữa.”
Nghe những lời này, Akemi khe khẽ xua tay. “Cậu sao mà ngốc thế,
chính vì nhà có tiền thì mới lịch thiệp phong độ được chứ. Cùng một
người mà sinh ra trong gia đình nghèo khó, chắc chắn sẽ thô lỗ, cục cằn
hơn!”
“Có lẽ thế.” Chizuru khẽ cười.
Món chính là cá tươi đã được bày ra bàn. Hai người nói chuyện rất
nhiều, nhưng chủ đề Takamiya Makoto không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Lúc Chizuru trở về căn hộ ở Waseda thì đã hơn mười giờ. Akemi còn muốn đi uống thêm chút rượu, song cô rất mệt nên đã từ chối.
Mở cửa, bật công tắc trên tường, ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt chiếu sáng căn hộ khép kín một phòng. Đống quần áo và đồ dùng hàng ngày bừa
bãi đập ngay vào mắt, làm cô cảm thấy mệt mỏi gấp bội. Từ hồi học đại
học năm thứ hai cô đã ở đây, bao nhiêu khổ sở cực nhọc từ đó đến giờ
dường như đều tích tụ ở mọi ngóc ngách trong phòng.
Cô chẳng buồn thay quần áo, ngã vật xuống chiếc giường kê trong góc. Bên dưới giường vang lên tiếng cót két, nó đã cũ rồi.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên gương mặt của Takamiya Makoto.
Thực ra, chuyện anh đã có người yêu cô cũng từng vô tình nghe thấy
các nhân viên nữ trong phòng Bản quyền sáng chế nhắc đến. Nhưng quan hệ
của hai người đến mức độ nào thì cô không biết được, cũng không thể nào
gặng hỏi. Huống hồ, cho dù có biết, thì cũng chẳng làm gì được.
Làm một nhân viên thời vụ, thứ duy nhất có thể gọi là niềm vui, chính là có cơ hội quen biết với đủ loại đàn ông khác nhau. Mỗi lần đến một
nơi làm việc mới, Chizuru đều âm thầm mong đợi: không biết liệu có gặp
được người thích hợp không?
Cho đến giờ, những mong đợi của cô đều hụt vào khoảng không. Đại đa
số những nơi cô đến làm việc hầu như đều không có cơ hội quen biết với
người khác giới, đến mức cô phải nghi ngờ rằng, liệu có phải các công ty muốn bảo vệ nhân viên nữ của mình khỏi bị cạnh tranh hay không.
Nhưng công ty Thiết bị điện Tozai thì khác. Ngay ngày đầu tiên đến
làm việc, cô đã phát hiện đối tượng lý tưởng của mình. Đó chính là
Takamiya Makoto.
Điều đầu tiên thu hút cô chính là vẻ bề ngoài của anh. Không chỉ vì
Makoto có nét mặt cân đối, cô còn cảm nhận được anh là một người được
giáo dục tốt, có những đức tính đáng quý. Điểm này, hoàn toàn khác biệt
với những nhân viên nam chỉ coi trọng bề ngoài.
Sau khi tiếp xúc với anh trong công việc, Chizuru lại càng tin tưởng
rằng trực giác của mình chính xác. Anh có tấm lòng nhân hậu luôn thông
cảm với vị trí của những nhân viên thời vụ, cũng rất thành thật, không
chấp nhận nói dối, che giấu cấp trên.
Kết hôn thì phải tìm người như thế, Chizuru từng nghĩ.
Thực ra, cô đã hiểu lầm, tưởng rằng Takamiya Makoto cũng có ý với
mình. Anh chưa từng nói lời nào như thế, nhưng một số động tác nhỏ nhặt, rồi ánh mắt nhìn cô, cách nói chuyện với cô, khiến cô có cảm giác ấy.
Xem ra đó chỉ là ảo giác của cô. Nhớ lại chuyện ban ngày, Chizuru
cười chua chát tự giễu, xém chút nữa là tự mình làm bẽ mặt mình rồi.
Khi Takamiya Makoto nói muốn mời cô uống trà, trong lòng cô tràn đầy
hy vọng, tưởng rằng anh rốt cuộc cũng đưa ra đề nghị hẹn hò với mình.
Nhưng anh lại không có vẻ gì là sẽ nói ra điều đó nên cô mới làm như vô
tình nhắc đến chuyện mình sẽ không ở lại đây lâu nữa. Cô nghĩ, nếu biết
chuyện này, có lẽ anh sẽ sốt ruột.
Nhưng anh dường như không có cảm giác gì đặc biệt. Đến công ty mới, cũng phải thật cố gắng nhé... anh chỉ nói vậy.
Ngẫm đi ngẫm lại những lời Akemi nói, Chizuru đau đớn nhận ra rằng
phản ứng của anh hết sức bình thường. Người hai tuần nữa sẽ kết hôn, tất nhiên không để ý đến một nhân viên thời vụ. Vẻ dịu dàng từ đầu chí cuối không thay đổi xét cho cùng là do bản tính thiện lương của anh mà thôi.
Chizuru quyết không nghĩ đến Makoto nữa. Cô xoay người, vươn tay với
điện thoại cạnh gối, chuẩn bị gọi về Sapporo. Đột nhiên nói muốn về nhà, bố mẹ ở quê sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nói không chừng, đến giờ bọn họ
vẫn còn chưa hết giận cô con gái đến ngày Tết cũng chẳng buồn về nhà
cũng nên.
3
Cơn gió từ ô cửa sổ lùa vào tràn đầy hương vị của mùa thu. Lần đầu
tiên tới xem nhà, trời còn đổ mưa rả rích, một chuyện thường vào mùa mưa dầm. Takamiya Makoto nhớ lại chuyện mới xảy ra ba tháng trước.
“Đúng là thời tiết đẹp, thích hợp cho việc chuyển nhà.” Bà Takamiya
Yoriko đang cọ sàn nhà dừng tay lại, “Mẹ chỉ lo mỗi thời tiết không tốt, nhưng giờ thì cũng đỡ vất vả cho những người dọn nhà.”
“Công ty dọn nhà chuyên nghiệp lắm, thời tiết chẳng ảnh hưởng gì đến họ đâu.”
“Chà chà, cũng không chắc. Tháng trước nhà Yamashita chẳng phải cũng
dọn nhà cho con dâu còn gì? Nghe họ kể họ khốn đốn vì gặp phải cơn bão.”
“Bão là ngoại lệ, giờ đã tháng Mười rồi còn gì.”
“Tháng Mười cũng có thể đổ mưa to đấy.”
Lúc Yoriko lại bắt tay vào việc thì máy liên lạc nội bộ đổ chuông.
“Ai thế nhỉ?”
“Chắc là Yukiho.”
“Nhưng cô ấy có chìa khóa mà.” Vừa nói Makoto vừa cầm lấy ống nghe gắn trên tường phòng khách.
“Vâng.”
“Là em, Yukiho.”
“Ồ, đúng là em ư, quên chìa khóa à?”
“Không ạ...”
“Ừm, để anh mở cửa ra trước đã.”
Makoto ấn nút mở cửa, đi ra chỗ tiền sảnh, kéo khóa, mở cửa chờ sẵn.
Anh ta nghe thấy âm thanh thang máy dừng lại, rồi có tiếng bước chân
lại gần. Không lâu sau, bóng dáng Karasawa Yukiho xuất hiện ở chỗ rẽ của hành lang, cô mặc áo len xanh nhạt và quần dài vải bông màu trắng. Có
lẽ vì hôm nay thời tiết ấm áp, nên cô cầm áo khoác trên tay.
“Chào!” Makoto cười cười cất tiếng.
“Xin lỗi, em mua nhiều đồ đạc quá, đến muộn mất.” Yukiho giơ túi đồ
mua ở siêu thị cho anh ta xem, bên trong có thuốc tẩy, miếng bọt biển để cọ rửa, và găng tay cao su...
“Tuần trước dọn rồi còn gì?”
“Đã một tuần rồi, vả lại sau khi dọn đồ đạc vào, nhất định khắp nơi sẽ lại dây bẩn cho xem.”
Lời cô nói làm Makoto chỉ biết lắc đầu. “Phụ nữ nói giống nhau thật,
mẹ cũng bảo y như thế, còn mang theo một bộ dụng cụ lau dọn qua nữa
đấy.”
“Ấy! Vậy em phải nhanh nhanh vào giúp.” Yukiho cuống quýt cởi giày
thể thao. Nhìn thấy cô đi giày thể thao, Makoto rất bất ngờ, bởi cô luôn đi giày cao gót. Nghĩ tới đây, anh ta mới phát hiện đây là lần đầu tiên mình thấy Yukiho mặc quần dài.
Anh ta nói chuyện này ra, Yukiho lộ vẻ buồn cười. “Ngày dọn nhà mà mặc váy, đi giày cao gót thì còn làm được việc gì nữa?”
“Không sai chút nào.” Bên trong vang lên tiếng nói, rồi bà Yoriko xắn tay áo tươi cười bước ra, “Chào con, Yukiho.”
“Con chào bác.” Yukiho lễ phép cúi đầu.
“Cái thằng này bấy lâu nay vẫn thế, chưa bao giờ quét dọn phòng mình, hoàn toàn không biết được vừa lau chùi vừa quét dọn mệt mỏi thế nào
đâu. Sau này Yukiho vất vả rồi, con hãy chuẩn bị trước tinh thần đi
nhé.”
“Vâng, chuyện đó bác không cần lo đâu ạ.”
Yoriko và Yukiho vừa vào phòng khách liền bắt đầu quyết định trình tự dọn dẹp căn nhà. Makoto nghe hai người nói chuyện, đứng bên ô cửa sổ
nhô ra ngoài nhìn xuống con đường bên dưới. Đồ đạc hẳn là sắp tới rồi.
Đồ điện sẽ đến sau đồ gia dụng một tiếng.
Cũng sắp rồi, Makoto thầm nghĩ. Hai tuần nữa anh ta sẽ thành người có gia đình. Trước đây còn cảm thấy không thật cho lắm, nhưng giờ khi ngày thành hôn sắp đến, anh ta lại không khỏi căng thẳng.
Yukiho đã đeo tạp dề lên, bắt đầu lau chùi mấy tấm chiếu tatami ở căn phòng kiểu Nhật bên cạnh. Dù mặc đồ ở nhà nhưng vẻ đẹp của cô cũng
không hề suy giảm chút nào. Có nghĩa cô là một người đẹp thật sự.
Tròn bốn năm à? Makoto lẩm bẩm trong miệng. Anh ta đang nói đến thời gian hẹn hò với Yukiho.
Anh ta quen Yukiho hồi năm thứ tư đại học, khi ấy câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp đại học Eimyo của anh ta thường tập luyện chung với câu lạc
bộ Khiêu vũ giao tiếp đại học nữ Seika, và cô đã tham gia vào câu lạc bộ đó.
Trong mấy sinh viên mới, Yukiho là người nổi bật nhất. Gương mặt xinh đẹp, thân hình cân đối, trông như người mẫu ảnh bìa cho tạp chí thời
trang vậy. Rất nhiều thành viên nam trong câu lạc bộ điên đảo vì cô, mơ
tưởng có thể trở thành người yêu của cô.
Makoto cũng là một trong số đó. Khi ấy anh ta chưa có bạn gái, là
một, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh ta đã bị cô bắt mất
hồn rồi.
Mặc dù thế, nếu không có cơ duyên, chắc có lẽ anh ta cũng không theo
đuổi Yukiho. Anh ta biết có mấy người cùng câu lạc bộ đều đã bị cô từ
chối, nên tự cho rằng mình có bày tỏ cũng chỉ tổ chuốc lấy hổ thẹn mà
thôi.
Vậy mà, một lần Yukiho chủ động nói với anh ta, có bước nhảy này cô
học mãi không được, hy vọng anh ta có thể chỉ dạy. Đối với Makoto, đây
có thể nói là cơ hội trời ban. Anh ta đã thành công giành được cơ hội
độc chiếm thần tượng của mọi người trên danh nghĩa huấn luyện đặc biệt
một - một.
Và rồi trong quá trình hai người luyện tập riêng, Makoto cảm nhận
được ấn tượng của Yukiho đối với mình cũng không tệ. Đến một hôm, anh ta hạ quyết tâm mời cô đi chơi.
Yukiho chăm chú nhìn thẳng vào Makoto, trả lời thế này, “Anh định đưa em đi đâu?”
Makoto cố nén cảm giác mừng rỡ như phát cuồng trong lòng, trả lời, “Bất cứ nơi nào em thích.”
Cuối cùng buổi hẹn đó hai người họ đi xem nhạc kịch ở nhà hàng Ý. Sau đó, anh ta đưa cô về nhà.
Bốn năm sau đó, hai người luôn ở bên nhau.
Makoto cho rằng, nếu khi ấy cô không chủ động nhờ anh ta dạy nhảy, có lẽ quan hệ giữa bọn họ sẽ không bắt đầu. Vì năm sau anh ta sẽ tốt
nghiệp, nên về sau hẳn cũng không gặp lại nhau nữa. Hễ nghĩ tới đây, anh lại có cảm giác như mình đã nắm được cơ hội duy nhất này.
Đồng thời, việc một thành viên nữ khác của câu lạc bộ rút lui cũng có ảnh hưởng đến quan hệ của họ. Trên thực tế Makoto cũng chú ý đến một
thành viên mới khác. Khi ấy, anh ta cho rằng Yukiho là bông hoa ở rất
cao không thể với tới nên từng nghĩ đến việc theo đuổi cô gái đó. Cô gái tên Kawashima Eriko ấy tuy rằng không xinh đẹp nổi bật như Yukiho, song lại toát lên một vẻ gì đó rất đặc biệt, tựa hồ chỉ cần ở bên cô là có
được cảm giác bình yên.
Thế nhưng, không lâu sau Kawashima Eriko đột nhiên ra khỏi câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp, ngay cả người hết sức thân thiết với cô như Yukiho
cũng không nói được nguyên nhân thực sự.
Nếu Eriko không ra khỏi câu lạc bộ, Makoto bắt đầu theo đuổi cô, liệu kết quả sẽ thế nào? Anh ta nghĩ, dù bị Eriko từ chối, thì chắc mình
cũng không chuyển hướng mà theo đuổi Yukiho. Như thế mọi chuyện sẽ hoàn
toàn đổi khác. Ít nhất, hai tuần nữa anh ta cũng không thể nào kết hôn
với Yukiho ở khách sạn trong nội thành Tokyo được.
Số phận của con người ta thật khó đoán trước. Makoto đã tự mình cảm nhận được điều đó.
“Vậy sao em có chìa khóa mà còn phải ấn vào máy liên lạc nội bộ?” Makoto hỏi Yukiho đang dọn dẹp bệ rửa trong bếp.
“Vì không thể tự tiện đi vào được mà.” Cô trả lời, vẫn không ngơi tay.
“Tại sao? Chính vì muốn để em vào nên mới đưa chìa khóa cho em mà.”
“Nhưng mà, dẫu sao cũng vẫn chưa cử hành hôn lễ.”
“Cần gì phải để ý mấy chuyện đó.”
Nghe tới đây, bà Yoriko chen vào, “Đây chính là vạch rõ giới hạn
trước và sau hôn nhân đấy!” Nói đoạn, bà mỉm cười với cô gái hai tuần
nữa sẽ trở thành con dâu mình.
Yukiho cũng gật đầu với người phụ nữ hai tuần sau sẽ trở thành mẹ chồng mình.
Makoto thở dài, lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Mẹ anh ta gần như đã thích Yukiho ngay từ lần gặp đầu tiên.
Anh ta nghĩ có lẽ sợi dây số phận đã trói mình và Karasawa Yukiho lại với nhau. Và có lẽ chỉ cần đi theo sợi dây này tất cả sẽ rất thuận lợi.
Thế nhưng...
Lúc này, trong đầu anh ta lại không sao xua đi nổi gương mặt của một
phụ nữ khác. Dù cố không nghĩ đến, nhưng mỗi khi định thần, Makoto lại
phát hiện mình đang nghĩ về cô gái đó.
Makoto lắc đầu, một thứ cảm giác gần giống như nôn nao sốt ruột đang chi phối tâm trạng anh ta.
Mấy phút sau, xe tải của cửa hàng đồ gia dụng đến nơi.
4
Bảy giờ tối hôm sau, Takamiya Makoto đã có mặt tại một quán cà phê trong tòa nhà của ga Shinjuku.
Hai người đàn ông nói giọng Kansai ở bàn bên cạnh đang lớn tiếng bình luận về bóng chày, chủ đề đương nhiên là đội Hanshin Tigers. Đội bóng
trước nay vẫn luôn ở trạng thái lờ đờ ấy năm nay lại đứng trước vị trí
vô địch, điều này ngay cả các nhà chuyên môn cũng không dự đoán được. Kỳ tích này dường như đã cổ vũ nhiệt liệt cho người Kansai. Ngay cả ở công ty Makoto, một vị trưởng phòng xưa nay không dám lên tiếng khoe mình là người hâm mộ đội Hanshin Tigers đã đột nhiên thành lập câu lạc bộ hâm
mộ, gần như ngày nào hết giờ làm cũng đi uống rượu say khướt. Làn sóng
này chắc hẳn sẽ không suy yếu trong thời gian ngắn, khiến một fan của
đội Giants như Makoto cảm thấy hết sức phiền lòng.
Nhưng lâu lắm mới được nghe giọng Kansai nên anh ra cũng không đến
nỗi khó chịu. Trường đại học Eimyo của anh ta nằm ở Osaka, bốn năm đại
học, Makoto sống một mình trong căn hộ cách đây cả nghìn ki lô mét.
Makoto vừa uống được hai ngụm cà phê, người anh ta đợi đã xuất hiện.
Phong thái ung dung trong bộ vest màu xám, rõ ràng là một tinh anh trong giới viên chức.
“Hai tuần nữa là tạm biệt cuộc sống độc thân rồi, tâm trạng thế nào?” Shinozuka Kazunari cười nhăn nhở, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nữ
phục vụ bước tới, anh ta chọn espresso.
“Ngại quá, đột nhiên lại gọi cậu ra đây.” Makoto nói.
“Không sao, thứ Hai tôi cũng tương đối rảnh.” Shinozuka nhấc cẳng chân dài lên.
Hai người họ học cùng trường đại học, cũng cùng tham gia câu lạc bộ
Khiêu vũ giao tiếp. Shinozuka là chủ tịch, Makoto là phó chủ tịch.
Phần lớn sinh viên muốn học khiêu vũ giao tiếp đều có gia đình giàu
có. Shinozuka là công tử nhà danh giá, bác là ông chủ công ty sản xuất
thuốc lớn, quê ở Kobe. Hiện anh ta đến Tokyo làm việc ở phòng Kinh doanh của công ty này.
“Chắc cậu phải bận hơn tôi chứ? Có rất nhiều việc cần chuẩn bị mà.” Shinozuka nói.
“Đúng vậy, hôm qua chuyển đồ gia dụng và đồ điện máy đến căn hộ. Tôi định tối nay sẽ dọn qua đó ở trước.”
“Nói vậy, nhà mới của cậu cũng sắp xếp hòm hòm rồi. Chỉ thiếu mỗi cô dâu nữa thôi.”
“Thứ Bảy tuần tới, đồ của cô ấy sẽ được dọn đến.”
“Chậc, rốt cuộc cũng đến thời điểm ấy rồi.”
“Đúng vậy.” Makoto nhìn sang chỗ khác, đưa cốc cà phê lên miệng. Nụ cười của Shinozuka thật chói mắt.
“Thế cậu gặp tôi có chuyện gì vậy? Tối qua nghe cậu nói trong điện thoại có vẻ nghiêm trọng làm tôi cũng hơi lo lo.”
“Ừm...”
Tối qua, sau khi về nhà Makoto liền gọi điện cho Shinozuka. Có lẽ vì
anh ta nói có chuyện không tiện bàn qua điện thoại nên Shinozuka mới lo
lắng.
“Không phải đến giờ phút này rồi, cậu lại thấy lưu luyến cuộc sống độc thân đấy chứ?” Nói đoạn, Shinozuka bật cười.
Chắc anh ta đùa. Nhưng, Makoto lúc này, thậm chí còn chẳng có tâm
trạng nói mấy câu bông lơn phụ họa. Ở một khía cạnh nào đó, câu đùa này
quả thực đã nói trúng vấn đề.
Dường như đọc được gì đó từ nét mặt Makoto, Shinozuka nhíu mày lại, hơi nhổm người lên trước.
“Này, Takamiya...”
Lúc này, cô phục vụ mang cà phê ra. Shinozuka dịch xa khỏi chiếc bàn một chút, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Makoto.
Phục vụ vừa đi khỏi, Shinozuka cũng chẳng buồn chạm vào cốc cà phê, lại hỏi lần nữa.
“Cậu đang đùa, đúng không?”
“Nói thực lòng, tôi rất bối rối.” Makoto khoanh tay, nhìn vào mắt của người bạn thân. Shinozuka trợn tròn mắt, miệng há ra nửa chừng, sau đó
đảo mắt nhìn dáo dác như thể đề phòng gì đó, rồi mới nhìn thẳng vào
Makoto.
“Đã đến lúc này rồi, cậu còn bối rối cái gì nữa?”
“Thì,” Makoto quyết định nói thẳng, “tôi không biết có nên kết hôn như thế này hay không nữa.”
Vừa nghe vậy, Shmozuka liền đờ người ra, hai mắt đảo đi đảo lại trên gương mặt Makoto đánh giá, kế đó chầm chậm gật đầu.
“Đừng lo lắng, tôi nghe người ta nói, đại đa số đàn ông trước khi kết hôn đều muốn bỏ chạy. Là vì đột nhiên cảm thấy gánh nặng và ràng buộc
của gia đình sắp biến thành sự thật. Đừng lo lắng, không chỉ mình cậu
như thế đâu.”
Xem ra, Shinozuka đã hiểu theo chiều hướng tốt. Nhưng Makoto không thể không lắc đầu.
“Rất tiếc, ý tôi không phải như vậy.”
“Thế thì là gì?”
Shinozuka hỏi câu đó như một lẽ đương nhiên, song Makoto lại không
tài nào nhìn thẳng vào mắt bạn. Anh ta lo rằng nếu thành thực nói với
Shinozuka tâm trạng hiện tại, sẽ bị coi thường đến mức nào? Thế nhưng,
ngoài Shinozuka, thực sự không còn ai khác để anh ta tâm sự chuyện này.
Makoto uống một ngụm nước lớn trong cốc thủy tinh.
“Thực ra, tôi đã thích một người khác.” Anh nói dứt khoát.
Shinozuka không phản ứng ngay lập tức, nét mặt cũng không thay đổi.
Makoto tưởng rằng mình nói chưa đủ rõ nên hít vào một hơi, định nhắc lại lần nữa.
Đúng lúc này, Shinozuka cất tiếng.
“Cô ta ở đâu?” Anh ta nhìn thẳng vào Makoto, ánh mắt nguy hiểm.
“Hiện đang ở công ty chúng tôi.”
“Hiện?”
Makoto bối rối kể chuyện của Misawa Chizuru cho Shinozuka nghe. Công
ty của Shinozuka cũng thuê người của công ty cung ứng nguồn nhân lực nên anh ta hiểu ngay tình hình.
“Nói như vậy, cậu chỉ tiếp xúc với cô ta trong công việc, cũng chưa gặp riêng phải không, hả?” Shinozuka hỏi sau khi nghe xong.
“Trong hoàn cảnh lúc này của tôi, không thể hẹn hò với cô ấy được.”
“Đương nhiên rồi. Nhưng vậy có nghĩa là cậu không thể biết được cảm giác của cô ta với cậu như thế nào.”
“Đúng.”
“Nếu đã thế,” khóe miệng Shinozuka nở nụ cười “tốt nhất là quên cô ta đi. Theo tôi nghĩ, cậu chỉ nhất thời say nắng mà thôi.”
Nghe bạn thân nói thế, Makoto cười nhạt.
“Tôi biết là cậu sẽ nói thế. Nếu tôi là cậu, chắc tôi cũng sẽ nói những lời tương tự vậy.”
“Chậc, xin lỗi.” Shinozuka dường như nhận ra gì đó, vội vàng xin lỗi. “Nếu chỉ có vậy, không cần tôi nói cậu cũng tự hiểu được nhỉ. Chính vì
day dứt không biết làm gì với tình cảm của mình, nên cậu mới tìm tôi để
tâm sự.”
“Bản thân tôi cũng biết mình đang nghĩ chuyện ngu ngốc.” Shinozuka
gật đầu như thể phụ họa, uống một ngụm cà phê espresso đã hơi nguội.
“Bắt đầu từ lúc nào?”
“Gì cơ?”
“Cậu bắt đầu để ý đến cô ta từ lúc nào?”
“À.” Makoto thoáng trầm ngâm, rồi trả lời, “Khoảng tháng Tư năm nay, ngay lần đầu tôi nhìn thấy cô ấy.”
“Vậy là đã nửa năm trước? Sao cậu không làm gì đó sớm hơn chút đi?” Giọng Shinozuka có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Chẳng thể làm được gì nữa. Lúc đó đã đặt xong nơi tổ chức hôn lễ,
ngày ăn hỏi cũng đã định. Không, những chuyện này không nói vội, ngay
chính tôi cũng không dám tin tình cảm của mình nữa. Tôi cũng cho rằng
mình chỉ là nhất thời mê muội giống như cậu vừa nói đấy. Vì vậy, tôi
buộc mình phải nhanh chóng gạt bỏ thứ tình cảm lạ lùng ấy đi.”
“Nhưng đến tận hôm nay cậu vẫn không gạt đi được, đúng không?”
Shinozuka thở dài, giơ tay lên gãi gãi đầu. Mái tóc uốn hơi xoăn thời
đại học giờ đã được cắt ngắn ngủn, “Đúng lúc chỉ còn có hai tuần nữa,
cậu lại nói ra chuyện phiền phức này.”
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể tâm sự chuyện này với mỗi cậu thôi.”
“Tôi thì chẳng sao cả.” Ngoài miệng nói vậy, song Shinozuka vẫn nhăn
mặt, “Nhưng vấn đề là cậu không hề biết tình cảm của cô ta thế nào.
Nghĩa là không biết cô ấy nghĩ gì về cậu, phải không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì... cách nói này cũng hơi kỳ nhỉ. Vấn đề là tình cảm của cậu bây giờ thế nào?”
“Tôi không biết có nên kết hôn với tâm trạng như thế này hay không,
nói trắng ra, là tôi không muốn cử hành hôn lễ trong tình trạng này.”
“Tuy rằng chưa có kinh nghiệm ấy, nhưng tôi hiểu được tâm trạng của
cậu.” Shinozuka lại thở dài một tiếng, “Vậy, còn Karasawa? Cậu đối với
cô ấy thế nào? Không yêu nữa à?”
“Không, không phải. Tình cảm của tôi với cô ấy vẫn...”
“Chỉ có điều không còn nguyên vẹn một trăm phần trăm nữa?”
Nghe Shinozuka nói thế, Makoto không biết đáp thế nào. Anh ta chỉ uống nốt chỗ nước trong cốc thủy tinh.
“Tôi không thể nói những lời vô trách nhiệm, nhưng tôi cảm thấy, cậu
mà kết hôn trong tình trạng thế này, đối với cả hai người đều không ổn
cho lắm. Đương nhiên, ý tôi là cậu và Karasawa ấy.”
“Shinozuka, nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
“Nếu là tôi, một khi đã quyết định kết hôn rồi, tôi gắng không tiếp xúc với các cô gái khác.”
Makoto bật cười trước câu đùa của Shinozuka. Tuy thế, trong lòng anh ta không sao cười nổi.
“Cho dù vậy, ngộ nhỡ trước khi kết hôn tôi yêu một người khác,”
Shinozuka nói tới đây liền ngừng lại, ngước mắt lên, rồi nhìn thẳng vào
Makoto, “tôi sẽ hủy bỏ hôn lễ trước.”
“Cho dù chỉ còn lại hai tuần?”
“Dù chỉ còn lại một ngày.”
Makoto im lặng. Lời của người bạn thân rất có ý nghĩa.
Để bầu không khí bớt phần căng thẳng, Shinozuka cười cười để lộ hàm răng trắng bóng.
“Không phải chuyện của mình nên tôi mới nói tùy tiện như vậy thôi.
Tôi biết mọi chuyện không thể đơn giản như thế. Với lại, còn phải xét
đến cả mức độ tình cảm nữa. Tôi cũng không biết tình cảm của cậu với cô
gái đó sâu đậm chừng nào.”
Makoto gật mạnh đầu trước câu nói của bạn.
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều cậu nói.”
“Giá trị quan của mỗi người khác nhau, dù cậu đưa ra kết luận thế nào, tôi cũng không có ý kiến.”
“Đợi khi nào có kết luận, tôi sẽ báo cho cậu.”
“Nếu cậu muốn.” Shinozuka bật cười.
5
Tòa nhà được đánh dấu trên bản đồ vẽ tay nằm ngay cạnh cửa hàng Isetan ở Shinjuku, tầng ba có treo biển quán rượu dân tộc.
“Đã mời người ta, chẳng lẽ không kiếm chỗ nào kha khá được ư?” Bước vào trong thang máy, Akemi lấy làm bất bình.
“Chịu thôi, mấy ông bác đứng ra làm mà.”
Nghe Chizuru nói vậy, Akemi chán nản ra mặt, gật đầu, “Cậu nói phải!”
Lối vào quán có lắp cửa ô kiểu Nhật tự động. Mới chưa đến bảy giờ, đã nghe thấy tiếng đám khách uống say hò hét. Qua cánh cửa, có thể trông
thấy các công chức đã nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ.
Hai người bọn Chizuru vừa bước vào, liền nghe có tiếng gọi từ phía
trong. “Này! Bên này bên này!” Những gương mặt quen thuộc của phòng Bản
quyền sáng chế công ty Thiết bị điện Tozal đã ở cả đó. Bọn họ chiếm cứ
mấy chiếc bàn. Vài gương mặt đã đỏ phừng phừng
“Nếu dám bắt rót rượu, bà đây sẽ lập tức lật bàn bỏ đi” Akemi thì
thầm bên tai Chizuru. Thực ra, dù đến công ty nào đi nữa, những lúc tụ
tập ăn uống bọn họ đều bị ép phải rót rượu.
Chizuru đoán, hôm nay chắc không đến mức ấy, nói gì thì nói, đây cũng là tiệc chia tay bọn họ.
Cả đám nói những lời từ biệt chiếu lệ, rồi cạn ly. Chizuru xác định
coi đây như một phần của công việc, rồi cười xã giao. Nhưng lòng cô thầm nhủ, lúc giải tán nhất định phải cẩn thận. Từ những kinh nghiệm bấy lâu nay, Chizuru biết rằng hóa ra có nhiều đàn ông cho rằng quấy rối đồng
nghiệp nữ trong công ty mà vỡ lở thì rất phiền phức, nhưng nếu đối
phương là người của công ty cung cấp nguồn nhân lực thì chẳng phải lo
hậu họa gì. Takamiya Makoto ngồi chênh chếch đối diện cô, thỉnh thoảng
gắp thức ăn đưa lên miệng, uống bia bằng cốc cỡ vừa. Bình thường anh vốn đã kiệm lời, hôm nay cũng chỉ được coi là nhân vật dự thính.
Chizuru có cảm giác chốc chốc Makoto lại liếc về phía mình, nhưng khi cô nhìn về phía anh, anh liền nhìn đi chỗ khác.
Chắc không phải đâu, mình cả nghĩ quá rồi. Chizuru cảnh cáo bản thân.
Đưa đi đẩy lại thế nào, chủ đề câu chuyện chuyển sang việc kết hôn
cúa Akemi. Ông trưởng phòng đã hơi ngà ngà say đùa một câu cũ rích rằng
có rất nhiều đồng nghiệp nam muốn theo đuổi Akemi.
“Kết hôn trong một năm đầy biến động thế này, em cũng lo tương lai
không biết thế nào. Nếu sinh được con trai, em nhất định sẽ đặt tên là
Torao, để nó được hưởng chút sái của đội Hanshin Tigers.” Akemi cũng ngà ngà say, nói ra mấy lời đó làm tất cả cùng cười.
“Nhắc chuyện này mới nhớ, nghe nói anh Takamiya cũng sắp kết hôn rồi phải không ạ?” Chizuru hỏi, cố giữ giọng tự nhiên.
“À, ừm, đúng vậy...” Takamiya dường như hơi lúng túng, không biết trả lời thế nào.
“Thì là ngày kia đó, ngày kia.” Một anh chàng họ Narita ngồi đối diện với Chizuru, vỗ lên vai Takamiya Makoto nói, “Ngày kia, cuộc sống độc
thân đầy màu sắc của thằng này sẽ kết thúc.”
“Chúc mừng chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Takamiya khẽ nói.
“Cậu ta ấy à, được ông trời ưu ái mọi mặt. Vì vậy không cần phải chúc mừng làm gì.” Giọng Narita hơi ganh tị.
“Đâu có đâu?” Takamiya mặc dù hơi khó chịu, nhưng vẫn cười.
“Đâu có cái gì, cậu đúng là quá tốt số. Hừ, cô Misawa, cô nghe thử
xem nhé, cậu ta rõ ràng nhỏ hơn tôi hai tuổi, mà đã có nhà riêng rồi.
Chuyện này có thể chấp nhận được không?”
“Đó có phải của tôi đâu.”
“Sao không phải chứ, căn hộ ấy không phải trả tiền thuê đúng không?
Thế không phải nhà của cậu thì là gì?” Narita nói văng cả nước bọt, nhất quyết không buông tha cho Takamiya.
“Nhà đấy đứng tên mẹ tôi. Tôi chỉ ở nhờ thôi, không khác gì làm khách cả.”
“Có nghe thấy chưa hả? Nhà của mẹ cậu ta. Cô không thấy cậu ta tốt số hay sao?” Narita vừa tìm kiếm sự đồng tình của Chizuru, vừa rót rượu
vào cốc mình. Sau khi làm một hơi cạn sạch, anh ta lại tiếp lời. “Mà nữa nhé, bình thường nói đến chung cư, ai cũng hiểu là căn hộ khép kín có
hai hoặc ba phòng ngủ phải không? Nhưng trường hợp của cậu ta thì lại
khác. Nhà cậu ta có cả một khu chung cư và cậu ta được một căn trong số
ấy. Chuyện này có thể chấp nhận được hay không?”
“Tiền bối à, anh tha cho em đi.”
“Không được, tôi không tha! Chưa hết, vợ sắp cưới của thằng này còn là một đại mỹ nhân nữa chứ.”
“Anh Narita.” Takamiya lộ vẻ mặt hoàn toàn không còn sức chống đỡ. Để bịt miệng, anh rót rượu cho Narita.
“Người đẹp thế cơ ạ?” Chizuru hỏi Narita, đây chính là chủ đề mà cô hứng thú.
“Đẹp, đẹp lắm! Đẹp đến mức có thể đi làm nữ minh tinh luôn. Hơn nữa
trà đạo, cắm hoa cái gì cũng biết, đúng không hả?” Narita hỏi Takamiya.
“Ùm, cũng tạm.”
“Giỏi quá còn gì. Lại nói tiếng Anh vèo vèo nữa nhé. Đáng ghét! Tại sao thằng nhãi này lại may mắn thế kia chứ!”
“Được rồi, Narita, cậu cứ đợi đấy đi, người ta không đen đủi mãi được đâu. Không lâu nữa vận may sẽ tìm đến với cậu.” Trưởng nhóm ngồi ngoài
cùng nói.
“Ồ, thế ạ? Bao giờ cơ?”
“Tôi nghĩ, chắc khoảng giữa thế kỷ sau thôi.”
“Năm mươi năm sau, không biết đến lúc ấy tôi có còn sống hay không nữa.”
Câu nói của Narita làm cả bọn cùng cười ồ lên. Chizuru cũng cười,
trộm nhìn Takamiya. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau.
Chizuru cảm thấy anh dường như có điều muốn nói. Nhưng đây nhất định
cũng là ảo giác của cô.
Tiệc chia tay kết thúc lúc chín giờ, khi ra khỏi quán Chizuru gọi
Takamiya lại. “Đây là quà đám cưới.” Cô lấy trong túi ra một gói nhỏ.
Hôm qua, sau giờ làm cô đã mua nó, “Hôm nay tôi định đưa cho anh lúc ở
công ty, nhưng không có cơ hội.”
“Thế này... cô đâu cần mất công như thế.” Anh mở lớp giấy bọc ra, bên trong là một chiếc khăn tay màu xanh lam, “Cảm ơn cô, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong nửa năm vừa qua.” Cô khép hai tay trước người, cúi đầu cảm tạ.
“Tôi có làm gì đâu. Còn cô, sau này có dự định gì không?”
“Tôi định về quê nghỉ ngơi một thời gian. Ngày kia tôi về Sapporo.”
“Ồ...” Anh ta gật đầu, cất chiếc khăn tay đi.
“Anh Takamiya tổ chức đám cưới tại khách sạn ở Akasaka phải không ạ? Lúc ấy chắc tôi đã ở Hokkaido rồi.”
“Cô lên đường từ sáng sớm à?”
“Tối mai tôi định nghỉ lại khách sạn ở Shinagawa. Vì vậy tôi định đi sớm.”
“Khách sạn nào thế?”
“Khách sạn Parkside ạ.”
Takamiya còn định nói gì đó, nhưng từ lối ra vào đã văng lại tiếng gọi. “Này, hai người làm gì đấy? Mọi người xuống cả rồi.”
Takamiya giơ tay lên, cất bước. Chizuru đi sau anh, thầm nghĩ, sau này không còn cơ hội nhìn thấy lưng anh ấy nữa rồi.
6
Sau khi tham gia tiệc chia tay mấy người bọn Misawa Chizuru, Takamiya Makoto trở về nhà ở Seijo.
Trong nhà hiện có mẹ anh ta và ông bà ngoại. Ông bố đã qua đời của
anh ta ở rể, bà Yoriko mới là con cháu trực hệ của dòng họ tư bản bao
đời nay, Takamiya.
“Chỉ còn hai ngày nữa thôi, mai sẽ bận lắm đấy, phải đi đến hiệu làm
đầu, còn phải đi lấy đồ trang sức đã đặt trước. Phải dậy từ sáng sớm mới được.” Bà Yoriko trải tờ báo trên chiếc bàn ăn cổ, vừa gọt táo vừa nói.
Makoto ngồi đối diện với bà, giả bộ xem tạp chí, nhưng thực ra lại
đang để ý thời gian. Anh ta định mười một giờ sẽ đi gọi điện thoại.
“Thằng Makoto kết hôn cơ mà, con ăn mặc đẹp mấy cũng chẳng có tác
dụng gì.” Ông ngoại Niichiro ngồi trên ghế xô pha nói. Trước mặt ông bày một bàn cờ vua, tay trái ông cầm tẩu thuốc. Đã hơn tám mươi, nhưng khi
bước đi sống lưng ông vẫn thẳng tắp, giọng nói cũng sang sảng.
“Nhưng mà, cả đời con chỉ có một lần được dự hôn lễ của con trai thôi, ăn diện một chút thì có sao, đúng không ạ?”
Cụm từ “đúng không ạ” cuối câu là để hỏi bà Fumiko đang ngồi đan len
đối diện với ông Niichiro. Bà ngoại dáng người nhỏ nhắn lặng lẽ mỉm
cười.
Bộ cờ vua của ông ngoại, cuộn len của bà ngoại, cùng với giọng nói
tràn đầy sức sống của mẹ. Từ hồi Makoto còn bé tí, những điều ấy đã tạo
nên một thế giới riêng của gia đình này. Thậm chí đêm nay, khi chỉ còn
hai ngày nữa anh ta sẽ kết hôn, điều đó vẫn không hề thay đổi. Anh ta
yêu sâu sắc tất cả những gì bất biến trong gia đình này.
“Có điều, không ngờ Makoto lại sắp lấy vợ, chứng tỏ ông đúng là một lão già khọm rồi!” Ông Niichiro ngậm ngùi nói.
“Con thấy, hai đứa nó đều còn hơi trẻ để kết hôn, nhưng đã hẹn hò bốn năm rồi, cứ kéo dài mãi cũng vậy thôi.” Nói đoạn, bà Yoriko nhìn sang
phía Makoto.
“Con bé Yukiho ấy tốt lắm, bà cũng yên tâm.” Bà Fumiko nói.
“Ừ, con bé ấy được, tuy còn trẻ, nhưng rất chín chắn.”
“Con cũng thấy thế, từ lần đầu tiên Makoto dẫn nó về nhà, con đã
thích nó ngay rồi. Con gái nhà có gia giáo quả nhiên khác hẳn.” Bà
Yoriko xếp những miếng táo đã cắt lên đĩa.
Makoto nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên mình dẫn Yukiho về gặp gia
đình. Đầu tiên, bà Yoriko thích dung mạo của cô, kế đó lại đồng cảm với
cảnh ngộ cô và mẹ nuôi sống nương tựa vào nhau, về sau biết được mẹ nuôi chẳng những dạy Yukiho chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà mà còn dạy cô cả trà đạo, cắm hoa, bà càng thêm khâm phục.
Ăn hai miếng táo, Makoto đứng dậy, đã sắp mười một giờ. “Con lên tầng đây.”
“Tối mai ăn cơm với nhà Yukiho đấy, đừng quên nhé.” Bà Yoriko đột nhiên nhắc.
“Ăn cơm?”
“Tối mai mẹ con Yukiho ở khách sạn còn gì? Vì vậy, mẹ gọi điện qua đó, hỏi họ có muốn ăn cơm chung không.”
“Sao mẹ cứ tự quyết định nhũng chuyện như thế cơ chứ?” Makoto hơi cao giọng.
“Ơ này, không được à? Đằng nào tối mai con cũng định gặp Yukiho cơ mà.”
“... Mấy giờ bắt đầu ạ?”
“Mẹ hẹn bảy giờ, món Pháp của khách sạn ấy nổi tiếng lắm.”
Makoto chẳng nói chẳng rằng rời khỏi phòng khách đi lên cầu thang về phòng mình.
Ngoài những quần áo mới mua gần đây, tất cả đồ đạc hầu như đều để lại nơi này. Makoto tới bên chiếc bàn từ thời sinh viên, cầm ống nghe điện
thoại trên bàn lên. Đây là điện thoại riêng của anh ta, đến giờ vẫn gọi
được.
Nhìn tờ giấy ghi số điện thoại dán trên tường, anh ta ấn vào phím số
của chiếc điện thoại. Chuông đổ hai hồi, điện thoại đã thông.
“A lô.” Trong ống nghe vang lên một giọng lãnh đạm. Có lẽ người đầu
dây bên kia đang nghe nhạc cổ điển để giảm bớt mệt mỏi sau một ngày làm
việc.
“Shinozuka à? Tôi đây.”
“Ồ,” tông giọng đã cao lên một chút, “có chuyện gì thế. “Giờ có tiện không?”
“Tiện.” Shinozuka sống một mình ở Yotsuya.
“Tôi có chuyện này rất quan trọng muốn nói với cậu, có lẽ sẽ làm cậu giật mình, nhưng cậu phải bình tĩnh, nghe tôi nói.”
Mấy câu này dường như đã làm Shinozuka đoán được nội dung câu chuyện
tiếp theo, nên không trả lời ngay. Makoto cũng giữ im lặng, bên tai chỉ
nghe thấy tiếng lạo xạo của điện thoại. Lúc này, Makoto nhớ lại khoảng
ba tháng trước, chất lượng cuộc gọi tự dưng kém đi, rất khó nghe rõ
tiếng của người ở đầu dây bên kia.
“Lại tiếp tục chuyện lần trước à?” Shinozuka rốt cuộc cũng cất tiếng hỏi.
“Đúng, chính là chuyện đó.”
“Ha!” Trong ống nghe truyền tới một tiếng cười khẽ, nhưng, e rằng không phải là cười thật, “Ngày kia là đám cưới rồi đấy?”
“Lần trước cậu nói, cho dù chỉ còn một ngày, cậu cũng hủy hôn mà.”
“Tôi có nói thế.” Nhịp thở của Shinozuka hơi rối loạn “Nhưng cậu nghiêm túc chứ?”
“Ừ.” Makoto nuốt một ngụm nước bọt rồi mới tiếp, “Tôi định ngày mai sẽ nói rõ tình cảm của mình với cô ấy.”
“Cô ấy? Cô nhân viên thời vụ, họ Misawa nhỉ?”
“Ừ.”
“Nói rõ ra rồi thì sao? Cầu hôn à?”
“Tôi không nghĩ đến đó, chỉ là muốn cho cô ấy biết tình cảm của mình. Và tôi cũng muốn biết tình cảm của cô ấy thế nào. Vậy thôi.”
“Nếu cô ta nói không có ý gì với cậu thì sao?”
“Vậy thì mọi chuyện đến đây là chấm dứt..”
“Nghĩa là cậu định ngày hôm sau sẽ giả như không có chuyện gì, vẫn tiến hành đám cưới với Karasawa?”
“Tôi biết như thế rất hèn hạ.”
“Không đâu,” Shinozuka ngưng lại một chút rồi mới nói, “tôi nghĩ, một chút tính toán như vậy không thể thiếu được. Quan trọng nhất là lựa
chọn con đường mà cậu không hối hận.”
“Nghe cậu nói thế, tôi cũng thấy nhẹ lòng một chút rồi.”
“Vấn đề là,” Shinozuka hạ giọng, “nếu cô gái kia cũng có ý với cậu, thì cậu tính sao?”
“Đến lúc ấy...”
“Vứt bỏ hết mọi thứ?”
“Tôi định vậy.”
Một tiếng thở phù vang lên.
“Takamiya, đây không phải chuyện nhỏ đâu. Cậu hiểu không hả? Chuyện
này sẽ mang đến phiền phức cho bao nhiêu người, sẽ làm bao nhiêu người
đau lòng. Hơn tất cả, Karasawa sẽ cảm thấy thế nào...”
“Tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, cố gắng hết sức.”
Hai bên lại chìm vào yên lặng, chỉ có tạp âm chạy qua chạy lại trên đường dây điện thoại.
“Được rồi, nếu cậu đã nói như thế, nhất định là quyết tâm lắm rồi, tôi cũng không có gì để nói thêm nữa.”
“Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi.”
“Đừng ngại, ngược lại là cậu ấy, xem ra, ngày kia có thể sẽ có một vụ rối loạn lớn. Cả tôi cũng không kìm được mà nổi hết da gà lên đây.”
“Tôi cũng thế, sao có thể không căng thẳng được.”
“Chứ còn gì nữa.”
“Phải rồi, có chuyện này tôi muốn nhờ cậu, tối mai cậu rảnh không?”
7
Ngày định mệnh, ngay từ sáng sớm trời đã âm u sầm sì, tựa như có thể
đổ mưa bất cứ lúc nào. Sau khi ăn bữa sáng muộn, Makoto ở trong phòng lơ đãng nhìn bầu trời. Tối qua anh ta ngủ không ngon giấc nên giờ đầu đau
như búa bổ.
Anh ta đang thầm tính toán xem nên liên lạc với Misawa Chizuru như
thế nào. Makoto biết tối nay cô sẽ đến khách sạn ở Shinagawa, vì vậy,
trường hợp cực chẳng đã, có thể trực tiếp đến khách sạn tìm cô, nhưng
anh ta hy vọng có thể gặp cô để bày tỏ tình cảm trước khi trời tối.
Có điều anh ta không tìm được cách nào để liên lạc. Họ không qua lại
riêng với nhau nên anh ta không biết số điện thoại, cũng không biết địa
chỉ cô ở đâu. Cô chỉ là nhân viên thời vụ, trong danh sách liên lạc của
công ty đương nhiên không có tên cô.
Trưởng phòng hoặc trưởng nhóm có lẽ biết, nhưng nên mở miệng hỏi thế
nào bây giờ? Huống hồ, bọn họ chắc gì đã để danh sách liên lạc ấy ở nhà.
Chỉ còn một cách, chính là đến công ty trực tiếp tìm địa chỉ liên hệ
của Misawa Chizuru. Tuy hôm nay là thứ Bảy, nhưng chắc có không ít đồng
nghiệp làm tăng ca. Dù anh ta có đến văn phòng tìm kiếm gì đó, cũng
không lo người khác nghi ngờ.
Makoto thầm nhủ chuyện này không thể chậm trễ nữa, bèn đứng dậy khỏi
ghế. Đúng lúc này, chuông cửa ngoài sảnh chợt vang lên. Anh ta bỗng có
linh cảm không hay.
Khoảng một phút sau, Makoto tin rằng trực giác của mình quả nhiên
chính xác. Bên ngoài có tiếng chân bước lên tầng. Tiếng chân đặc biệt
như đang lê dép ấy, có lẽ là của bà Yoriko.
“Makoto, Yukiho đến.” Bà Yoriko gọi ngoài cửa.
“Cô ấy đến ạ?... Con xuống ngay đây.”
Lúc anh ta xuống, Yukiho đang ở trong phòng khách uống hồng trà với
bà Yoriko và ông bà ngoại Makoto. Hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu nâu sẫm.
“Yukiho mang bánh kem đến, ăn một miếng không?” Bà Yoriko hỏi, có vẻ rất vui.
“Không ạ. Mà sao em đến đây?” Makoto nhìn Yukiho hỏi.
“Em mua sót mất mấy món đồ dùng khi đi du lịch, muốn qua rủ anh đi
với em.” Cô nói như đang hát, đôi mắt hạnh to tròn phát ra ánh sáng lấp
lánh như đá quý. Cô ấy đã có nét mặt của một cô dâu mới rồi, nghĩ như
thế, làm trái tim Makoto quặn lên đau nhói.
“Ồ... vậy, tính sao bây giờ? Anh có chuyện phải đến công ty.”
“Cái gì! Đã đến lúc này rồi!” Hai hàng lông mày bà Yoriko nhíu chặt
lại, “Trước ngày kết hôn còn bắt người ta đến làm, công ty con sao vậy?”
“Không phải, cũng không thể coi là công việc được, chỉ là có tài liệu con muốn xem qua một chút thôi.”
“Vậy thì, lúc mua đồ tiện đường ghé qua luôn được không?” Yukiho nói, “Đổi lại, em có thể theo anh vào công ty được không? Anh từng nói, ngày nghỉ không cần mặc đồng phục, không phải là nhân viên công ty cũng có
thể ra vào tự do còn gì.”
“Ừm, được thì được nhưng...”
Makoto thấp thỏm không yên, anh ta hoàn toàn không thể ngờ Yukiho lại đưa ra đề nghị như thế.
“Gặp phải đứa cuồng công việc thật đáng ghét.” Bà Yoriko bĩu môi, “Gia đình và công việc, cái nào quan trọng hơn?”
“Được rồi, đằng nào cũng không gấp, hôm nay con không đến công ty nữa.”
“Thật ạ? Em không có vấn đề gì đâu mà.” Yukiho nói.
“Ừm, không đi nữa, không sao đâu.” Makoto cười cười với vị hôn thê,
trong lòng thầm tính toán tối nay sẽ trực tiếp đến khách sạn tìm Misawa
Chizuru.
Anh ta lấy cớ lên thay quần áo, bảo Yukiho đợi, sau đó về phòng, lập tức gọi điện thoại cho Shinozuka.
“Takamiya đây. Chuyện kia có vấn đề gì không?”
“Ừm, tôi định khoảng chín giờ sẽ đến. Còn cậu? Đã liên lạc được với cô ta chưa?”
“Vẫn chưa, tôi vẫn chưa tìm được cách liên lạc với cô ấy. Phiền nhất là giờ tôi phải đưa Yukiho đi mua đồ.”
Shinozuka ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng.
“Chỉ nghe thôi tôi đã thấy mệt thay cho cậu rồi.”
“Xin lỗi, lại bắt cậu làm giúp tôi mấy chuyện kiểu này “
“Hết cách rồi, vậy chín giờ nhé.”
“Phiền cậu quá.”
Gác điện thoại, thay quần áo xong, Makoto mở cửa, thình lình thấy
Yukiho đang đứng trên hành lang. Anh ta không kìm được, giật nẩy cả
mình. Cô để hai tay sau lưng, tựa người vào tường nhìn chằm chằm anh ta, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, có vẻ khang khác nụ cười mỉm
thường ngày.
“Anh lâu quá, nên em lên xem sao.” cô nói.
“Xin lỗi, anh đang chọn quần áo.”
Đúng lúc anh ta chuẩn bị xuống nhà, Yukiho ở sau lưng chợt cất tiếng hỏi, “Chuyện kia là chuyện gì?”
Makoto suýt chút nữa thì hụt chân. “Em nghe anh nói chuyện?”
“Âm thanh tự vọng ra.”
“Ồ... chuyện công việc ấy mà.” Anh ta bước xuống cầu thang, chỉ sợ cô sẽ tiếp tục truy hỏi, nhưng may mà Yukiho không hỏi thêm câu nào nữa.
Hai người quyết định mua đồ ở Ginza. Họ tới các trung tâm mua sắm nổi tiếng như Mitsukoshi, Matsuya, vào cửa hàng chuyên bán đồ hiệu.
Bảo là muốn mua đồ dùng khi đi du lịch, nhưng Makoto thấy Yukiho
chẳng hề có ý mua đồ. Lúc anh ta nói ra điều này, cô nhún vai, lè lè
lưỡi.
“Thực ra em chỉ muốn hẹn hò với anh một buổi thôi. Bởi vì, hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta sống độc thân đó mà, có được không ạ?”
Makoto khẽ thở dài một tiếng, dẫu sao anh ta cũng không thể nói không.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Yukiho lúc đi xem các cửa hàng, anh ta lại
hồi tưởng thời gian bốn năm họ ở bên nhau, tự nhìn nhận lại tình cảm của mình với cô một lần nữa.
Đúng là vì yêu cô, nên anh ta mới hẹn hò đến ngày hôm nay. Thế nhưng, nguyên nhân trực tiếp để quyết định đi đến hôn nhân là gì vậy? Là tình
yêu sâu nặng đối với cô ư?
Thật đáng tiếc, có lẽ không phải thế, anh ta thầm nghĩ, Từ hai năm
trước, anh ta đã bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện kết hôn, bởi vì khi
đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Một buổi sáng, Yukiho hẹn anh ta gặp mặt tại một khách sạn công vụ
nhỏ ở Tokyo, về sau anh ta mới biết, tại sao cô lại chọn chỗ đó.
Yukiho đợi anh ta với nét mặt nghiêm túc chưa từng thấy
“Em muốn cho anh xem cái này.” Nói đoạn, cô chỉ lên bàn. Trên đó có
dựng một cái ống trong suốt, dài khoảng nửa điếu thuốc, bên trong có một ít chất lỏng. “Đừng chạm vào, nhìn từ trên xuống ấy.” Cô bổ sung thêm
một câu.
Makoto làm theo lời cô nhìn từ trên xuống dưới, thấy ở đáy ống có hai hình tròn đồng tâm nho nhỏ. Anh ta nói ra những gì mình trông thấy,
Yukiho bèn lẳng lặng đưa cho một tờ giấy.
Đó là giấy hướng dẫn sử dụng dụng cụ thử thai, bên trên ghi rõ nếu xuất hiện hình tròn đồng tâm, có nghĩa là kết quả dương tính.
“Hướng dẫn nói phải lấy nước tiểu ngay sau khi ngủ dậy để kiểm tra.
Em muốn cho anh xem kết quả, nên mới ở lại đây một đêm.” Yukiho nói, có
thể thấy cô vốn đã chắc chắn rằng mình có thai.
Sắc mặt Makoto hẳn là cực kỳ khó coi, nhưng Yukiho vẫn vui vẻ, “Yên
tâm đi, em đâu có nói sẽ sinh nó ra, em cũng tự đi bệnh viện được mà.”
“Được không?” Makoto hỏi.
Nói thực lòng, nghe Yukiho nói thế, Makoto yên tâm hẳn. Anh ta còn
chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm bố. Đương nhiên, anh ta cũng chẳng
chuẩn bị tâm lý cho điều đó.
Đúng như Yukiho nói, cô một mình đi bệnh viện, lặng lẽ làm phẫu thuật phá thai. Thời gian đó, anh không gặp khoảng một tuần nhưng sau đó cô
lại vui tươi cởi mở như trước. Cô không hề nhắc đến chuyện đứa bé. Kể cả khi anh ta định hỏi gì đó, cô cũng lập tức nhận ra rồi lắc đầu nói
trước. “Đừng nhắc lại nữa, em không sao đâu, thật mà.”
Vì chuyện này, Makoto mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc kết hôn với cô. Anh ta cho rằng đây là trách nhiệm của người đàn ông.
Thế nhưng, giờ Makoto lại cho rằng, khi ấy liệu có phải mình đã quên mất một chuyện còn quan trọng hơn không...
8
Vừa uống cà phê sau bữa tối, Makoto vừa nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ rồi.
Hai nhà Takamiya và Karasawa bắt đầu dùng cơm từ lúc bảy giờ, hầu như toàn là bà Yoriko nói chuyện. Mẹ nuôi của Yukiho, bà Karasawa Reiko lúc nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười khoan dung, đóng vai thính giả. Reiko là
một người phụ nữ tao nhã, sự tao nhã của bà bắt nguồn từ lý trí. Cứ nghĩ đến ngày mai có thể phải phụ lòng bà, Makoto không khỏi khổ tâm.
Rời khỏi nhà hàng đã là chín giờ mười lăm. Đúng như Makoto dự tính,
bà Yoriko lại đề nghị, giờ hẵng còn sớm, chi bằng tới quán bar ngồi một
lúc nữa.
“Quán bar đông người lắm, hay là ra đại sảnh chỗ tầng một ấy. Ở đó cũng có thể uống rượu được.”
Karasawa Reiko là người đầu tiên tán thành ý kiến của Makoto, bà có vẻ không uống được nhiều rượu.
Mọi người đi thang máy xuống tầng một, Makoto nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ hai mươi phút.
Lúc bốn người định đi vào đại sảnh, chợt sau lưng vang lên tiếng gọi
“Takamiya”, Makoto ngoảnh đầu lại, thấy Shinozuka đang đi về phía anh
ta.
“Hả?” Makoto cố làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Sao cậu lâu thế? Tôi còn tưởng kế hoạch bị hủy rồi chứ?” Shinozuka khẽ nói.
“Bữa tối kéo dài lâu quá, nhưng mà, cậu đến vừa kịp lúc đấy.”
Sau khi vờ nói chuyện với nhau vài câu, Makoto trở lại chỗ Yukiho và hai bà mẹ.
“Đám bạn tốt nghiệp đại học Eimyo đang tụ tập ở gần đây, con ra chào họ một lúc.”
“Lúc này thì cần gì phải đi chứ?” Bà Yoriko tỏ rõ thái độ không vừa lòng.
“Có sao đâu, bạn bè cũng rất quan trọng mà.” Bà Karasawa Reiko nói.
“Thật là ngại quá ạ.” Makoto cúi đầu xin lỗi bà.
“Cố về sớm anh nhé.” Yukiho nhìn thẳng vào mắt anh ta nói.
“Ừm.” Makoto gật đầu.
Vừa rời đại sảnh, Makoto liền cùng Shinozuka lao khỏi khách sạn. May
mắn là, Shinozuka có lái chiếc Porsche yêu quý của anh ta đến.
“Nếu bị phạt vì chạy quá tốc độ, cậu phải trả tiền đấy.” Dứt lời, Shinozuka nổ máy.
Khách sạn Parkside cách ga Shinagawa chừng năm phút đi bộ. Khoảng gần mười giờ, Makoto xuống xe trước cửa khách sạn.
Anh ta chạy thẳng tới quầy lễ tân, nói muốn tìm một cô gái tên Misawa Chizuru thuê phòng ở đây. Nhân viên khách sạn có mái tóc gọn gàng lịch
thiệp trả lời.
“Đúng là cô Misawa đã đặt trước, nhưng vẫn chưa nhận phòng.”
Anh ta còn nói, thời gian dự kiến đến nơi là chín giờ tối.
Makoto cảm ơn anh ta, sau đó rời khỏi quầy lễ tân, đáo mắt một vòng
quanh đại sảnh, đoạn ngồi xuống chiếc xô pha gần đấy, từ đó có thể nhìn
rõ quầy lễ tân.
Không lâu nữa, cô ấy sẽ xuất hiện, chỉ tưởng tượng ra cảnh ấy, tim anh ta đã đập rộn lên.
9
Chizuru đến ga Shinagawa lúc chín giờ năm mươi phút. Mấy việc dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị về nhà tốn thời gian hơn dự kiến.
Cô theo dòng người đi qua ngã tư phía trước nhà ga, tiến về phía khách sạn.
Lối vào dành cho người đi bộ của khách sạn Parkside tuy ở ngay ngoài
đường, nhưng muốn tới cửa chính phải băng qua sân vườn của khách sạn.
Chizuru khệ nệ xách hành lý, bước trên con đường nhỏ quanh co. Ánh đèn
hắt lên những đóa hoa rực rỡ sắc màu, nhưng cô chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức. Cuối cùng cũng đến được cửa chính khách sạn, từng chiếc
từng chiếc tắc xi lần lượt tiến vào tiền sảnh, để hành khách xuống xe.
Chizuru thầm nghĩ, đến loại khách sạn này phải ngồi xe mới có khí thế.
Nhân viên phục vụ tựa hồ không buồn để mắt đến những người khách đi bộ
vào.
Đúng lúc Chizuru chuẩn bị đi qua cửa chính...
“Xin lỗi cô.” Sau lưng chợt có người gọi.
Cô ngoảnh đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ mặc vest đen đứng dó.
“Rất xin lỗi, xin hỏi có phải cô sắp làm thủ tục nhận phòng không ạ?” Người đàn ông hỏi.
“Vâng.” Chizuru cảnh giác trả lời.
“Tôi là cảnh sát.” Nói đoạn, người đàn ông lấy thẻ chứng nhận màu đen từ túi trong áo khoác cho cô xem qua, “Có chuyện này xin nhờ cô giúp
đỡ.”
“Tôi á?” Chizuru hết sức kinh ngạc. Cô không nhớ mình từng dính dáng vào bất cứ vụ việc nào.
“Phiền cô qua bên này.” Người đàn ông nói rồi đi về phía sân, Chizuru đành đi theo anh ta.
“Tối nay cô ở một mình đúng không?” Đối phương hỏi.
“Đúng thế.”
“Cô có nhất định phải ở khách sạn này không? Phía sau cũng có khách sạn, không thể ở bên đó được ạ?”
“Cũng chẳng sao, nhưng tôi đã đặt trước khách sạn này rồi...”
“Đúng vậy. Chính vì thế, chúng tôi muốn nhờ cô giúp.”
“Giúp thế nào?”
“Thực ra, có một nghi phạm ở trong khách sạn này, chúng tôi hy vọng
có thể theo dõi y ở khoảng cách gần. Nhưng thật không may, tối nay có cả đoàn khách đặt phòng, nên không kiếm được phòng trống.”
Chizuru hiểu ra ngay. “Nên các ông muốn phòng của tôi?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu, “Đổi phòng của khách đã vào ở thì
khó, vả lại nếu có hành động khác thường, bị nghi phạm nghi ngờ thì hỏng việc. Vì vậy, tôi mới ở bên ngoài đợi khách đặt trước nhưng chưa làm
thủ tục nhận phòng.”
“Ồ, ra là vậy...” Chizuru đưa mắt quan sát. Nhìn kỹ thì anh ta có vẻ
tương đối trẻ, chắc là cảnh sát mới. Nhưng bộ vest chỉnh tề và thái độ
hết sức thành khẩn của anh ta lại giành được thiện cảm của cô.
“Nếu cô có thể thông cảm cho, chúng tôi xin trả chi phí phòng ở tối
nay của cô, đồng thời đưa cô tới trước cửa khách sạn.” Người đàn ông
nói. Giọng anh ta có pha chút âm Kansai.
“Phía sau là khách sạn Hoàng Hậu nhỉ?” Chizuru xác nhận lại với đối phương, khách sạn đó cao cấp hơn bên Parkside này nhiều.
“Chúng tôi giữ một phòng bốn mươi nghìn yên trong khách sạn Hoàng
Hậu.” Người đàn ông như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, liền nhắc đến
đẳng cấp của căn phòng.
Bình thường, mình nhất định sẽ không bỏ tiền túi ra thuê một căn
phòng như thế, cô thầm nghĩ, rồi quyết định, “Nếu đã vậy, tôi đồng ý.”
“Cảm ơn cô! Giờ tôi sẽ đưa cô qua đó.” Người đàn ông đưa tay ra đón lấy hành lý của Chizuru.
10
Đã hơn mười giờ rưỡi, Misawa Chizuru vẫn chưa thấy xuất hiện.
Makoto mở tờ báo người khác để lại, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi
quầy lễ tân. Lúc này, anh ta không nôn nóng bày tỏ nữa, mà chỉ một lòng
muốn sớm trông thấy cô. Tim Makoto vẫn đập dồn.
Thấy một phụ nữ bước đến quầy lễ tân, anh ta phấn chấn hẳn lên, nhưng khi nhận ra một khuôn mặt khác hẳn, anh ta lại thất vọng cụp mắt xuống.
“Tôi không đặt trước, xin hỏi còn phòng không?” Người khách nữ hỏi.
“Một mình cô thôi ạ?” Nhân viên nam ở quầy lễ tân hỏi lại.
“Vâng.”
“Phòng đơn có được không?”
“Được.”
“Vâng. Chúng tôi có phòng mười hai nghìn yên, mười lăm nghìn yên và mười tám nghìn yên, xin hỏi cô muốn loại nào?”
“Mười hai nghìn yên là được rồi.”
Thì ra không đặt trước cũng còn rất nhiều phòng trống, Makoto nghĩ. Tối nay ở đây hình như không có khách đoàn.
Makoto đưa mắt về phía cửa ra vào, kế đó lại nhìn vào tờ báo. Anh ta
thấy các con chữ, nhưng hoàn toàn không nhập được nội dung vào đầu.
Mặc dù vậy, vẫn có một bài báo làm anh ta hứng thú, nội dung liên quan đến việc nghe trộm.
Từ năm ngoái đến năm nay liên tiếp xảy ra vụ cảnh sát nghe trộm các
thành viên của đảng Cộng sản. Vì vụ việc này, các giới đã tranh cãi rất
nhiều về cách thức bảo hộ an toàn cho cộng đồng.
Thế nhưng, Makoto không quan tâm đến những chủ đề tranh cãi mang tính chính trị này, anh ta chỉ chú ý đến quá trình phát hiện bị nghe trộm.
Tạp âm trong điện thoại tăng lên, và âm lượng của tai nghe giảm đi,
là nguyên nhân khiến người sở hữu điện thoại nhờ công ty Điện tín điện
thoại Nhật Bản (NTT) tiến hành điều tra.
Nhà mình chắc là không có vấn đề gì đâu, anh ta thầm nghĩ, điện thoại của anh ta cũng xuất hiện tình trạng như bài báo miêu tả. Chỉ có điều,
Makoto thực sự không nghĩ có ai được lợi gì khi nghe trộm điện thoại của anh ta.
Makoto vừa gấp tờ báo lại thì nhân viên ở quầy lễ tân đã đến bên
cạnh. “Anh đang đợi cô Misawa phải không ạ?” Người kia cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy.” Makoto bất giác nhổm người đứng dậy.
“Là thế này, chúng tôi vừa nhận được điện thoại hủy hẹn đặt phòng của cô Misawa.”
“Hủy?” Trong khoảnh khắc, toàn thân Makoto nóng bừng lên, “Giờ cô ấy ở đâu?”
“Chuyện này thì chúng tôi không hỏi.” Nhân viên khách sạn lắc đầu.
“Vả lại, người gọi điện thoại là đàn ông.”
“Đàn ông?”
“Vâng.” Người kia gật đầu.
Makoto loạng choạng bước đi; không biết phải làm sao. Nhưng ít nhất
anh ta có thể xác định một điều, tiếp tục đợi ở đây đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Anh ta rời khách sạn qua cửa chính. Trước cửa có một dãy tắc xi đang
đỗ, anh ta lên chiếc đầu tiên, bảo lái xe đưa đến khu Seijo.
Một nụ cười bất giác hiện lên khóe miệng, anh ta cảm thấy nực cười
với sự hài hước của chính mình. Anh ta thầm nghĩ, rốt cuộc sợi dây định
mệnh cũng không nối hai người họ với nhau. Bình thường, rất ít người hủy phòng mình đã đặt sẵn trong khách sạn, vậy mà chuyện ấy lại vừa mới xảy ra. Makoto buộc phải tin rằng, chuyện bất thường này là do một năng lực siêu nhiên nào đó gây ra.
Nhưng nghĩ lại, anh ta đã từng có nhiều cơ hội để bày tỏ lòng mình.
Có lẽ ngay từ đầu anh ta đã sai lầm, anh ta không nên để lỡ mất thời cơ
tốt, cứ lần lữa đến tận hôm nay.
Makoto móc lấy chiếc khăn tay trong túi lau mồ hôi trên trán tự lúc
nào, bấy giờ mới phát hiện chiếc khăn tay này là của Chizuru tặng.
Makoto nhắm mắt, nghĩ đến trình tự của buổi hôn lễ ngày mai.