Chương 7: Chương 7

Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

Ăn cơm cùng ba mẹ xong thì cô cũng nhận được điện thoại của Mục Sơ,cô xin phép ba mẹ rồi mở máy lên nghe.
" Tớ nghe nè Tiểu Sơ"
Đầu bên kia Mục Sơ hí hửng,cách một màn hình Thẩm Đường cũng hình dung được vẻ mặt vui vẻ của cô nàng.
" Tiểu Đường à tớ đang trước cổng nhà cậu nè, cậu có muốn qua nhà anh họ tớ chơi không.Đám Cố Nhiên đều ở bên đó hết "
Thẩm Đường vừa nghe thế thì vô tri nở nụ cười không giấu nổi sự vui vẻ trong đôi mắt xinh đẹp.
" Cậu đợi tớ, tớ ra liền"
Nói xong cô liền cúp máy ,hướng về phía ba mẹ rồi gấp gáp nói.
" Con qua nhà bạn chơi một lát nha,tối con lại chơi cùng ba mẹ.Con đi đây"
Hai ông bà Thẩm đưa mắt nhìn nhau.

Là ai vừa than thở không về thăm cô giờ thì hay rồi còn bỏ ba mẹ đi chơi với bạn.

Hai ông bà Thẩm đưa mắt nhìn nhau rồi bất lực mỉm cười.Đang định lên tiếng dặn dò con gái đi chơi cẩn thận thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
"...."
Thẩm Đường vừa ra tới cổng liền nhìn thấy Mục Sơ.

Trùng hợp thật, hôm nay cả hai cô không hẹn mà cùng mặc chiếc đầm màu trắng kem trông cứ như đồ đôi ấy .
Mục Sơ vừa thấy cô thì bày ra vẻ mặt tán thưởng.Quan sát cô từ trên xuống dưới nghiền ngẫm.
" Tớ nói này cậu mặc đồng phục đã xinh rồi giờ mặc đồ ở nhà cứ như tiên nữ ấy,da cậu trắng thật đấy,đôi dép bông này nữa dễ thương quá,..."
Rồi tới nữa rồi, Mục Sơ đúng là có sở thích về những đồ vật trên người của cô mà.

Lần nào cô nàng cũng hỏi rất nhiều còn hỏi rất cặn kẽ.
Thẩm Đường liếc cô nàng một cái rồi ôm lấy cánh tay thon dài của cô nàng khẽ nói.
" Cậu thôi đi,đại tiểu thư như cậu xinh đẹp như vậy ,còn khen tớ không biết ngượng sao.Đồ trên người cậu mặc còn đẹp hơn tớ đấy"
Thế là hai cô nàng mỗi người một câu, tán thưởng lần nhau.Cảm giác mỹ nữ chơi với nhau còn giàu giống nhau nó như vậy sao.
Vừa nói vừa tiến vào sân nhà của Lục Viễn,lúc này Mục Sơ mới nói sơ qua với Thẩm Đường.
" Này là nhà của ông nội bọn tớ , anh họ từ nhỏ đã sống với ông nội rồi.Ba mẹ anh ấy đã mất từ hồi anh ấy mới 6 tuổi.Chuyện này bọn tớ chẳng ai dám nhắc đến trước mặt anh họ đâu nên tớ mới kể cậu nghe đó"
Vẻ mặt của Thẩm Đường hơi sửng sốt,không ngờ anh lại có hoàn cảnh như vậy.So với cô ba mẹ không hay về nhà thì anh còn thảm hơn cô nhiều.

Huhu tội nghiệp nam thần quá.
Thẩm Đường không nhiều lời liền gật đầu lia lịa đã hiểu.Thế là cả hai cô nàng tiến vào nhà.Bên trong phòng khách có ông cụ đang ngồi uống trà rồi nghiền ngẫm bàn cờ trước mặt.Nhìn thấy hai cô nhóc thì ông cụ cười hiền hòa.
" Tiểu Sơ dẫn bạn đến chơi đấy à,nào lại đây"
" Cháu chào ông ạ,nhà cháu mới chuyển đến cháu ở kế bên nhà của ông đấy ạ"
Thẩm Đường cúi thấp đầu lễ kính chào hỏi ông cụ rồi nở nụ cười .Ông cụ nhìn cô nhóc xinh xắn lễ phép trước mắt không thể nào không yêu thích được.

"Thế thì có phải càng vui không, khi nào rảnh cháu cứ qua đây chơi với ông nhé"
" Dạ cháu sẽ qua ạ "
Cô vui vẻ đáp lại,vậy là sau này cô có lí do qua đây rồi.
Ông cụ tán dóc một hồi với hai cô nhóc rồi cũng lên tiếng nói.
" Ba thằng nhóc kia ở trên phòng đấy hai đứa lên kiếm tụi nó chơi đi.

Ông phải vào phòng nghỉ ngơi một lát đây "
Dứt lời ông cụ liền chống gậy từ tốn tiến vào phòng ngủ.
Mục Sơ dắt tay Thẩm Đường lên lầu .Cửa vừa mở ra thì tiếng nói cười rộn ràng vang khắp nơi.Công nhận cách âm tốt thật vừa mở ra âm thanh bên trong đã trào ra rồi.Mục Sơ nhanh tay đóng lại rồi kéo Thẩm Đường lại ghế Sofa ngồi xuống.
Cố Nhiên thấy hai cô nàng đến thì liền ra sức vui vẻ kéo rèm cửa lại,hí ha hí hửng nói.
" Tụi tớ đợi nãy giờ ,nào bắt đầu coi thôi.

Đ ĩa này chú của tớ gửi về đấy nghe nói phim ma này kịch tính lắm"
Thẩm Đường vừa nghe thấy phải xem phim ma thì cả người đông cứng tại chỗ thiếu đường là vọt ra khỏi phòng thôi,nhưng mà không bỏ đi được ngồi kế bên cô không phải là Lục Viễn sao.Thế là Thẩm Đường mang hết cái mạng nhỏ ngồi bất động tại chỗ đợi phim chiếu.
Dường như cảm nhận được sự khác thường của cô gái bên cạnh nên Lục Viễn hơi nhướng mắt qua nhìn cô.

Mặt cô tái mét tay thì nắm chặt lấy vạt váy thiếu đường là xé tới nơi rồi.Anh hơi nghiêng đầu nhìn màn hình đen kịt trước mắt ,con ma còn chưa kịp xuất hiện thì cô gái nhỏ kế bên đã nhắm chặt mắt , môi bặm đến nỗi sắp ứa máu đến nơi.Nhìn đáng thương không tả nổi.
Lục Viễn khẽ đứng lên rồi nói.
" Tớ xuống lấy nước nhé"
Hai anh chàng kia với Mục Sơ còn đang hăng say xem chỉ đáp kêu anh đi lẹ lẹ đi.Anh đứng đó nghiêng mắt nhìn Thẩm Đường khẽ hỏi.
"Thẩm Đường xuống cầm hộ tớ một tay nào"
Nói xong cậu cũng quay lưng rời khỏi phòng.Thẩm Đường giương đôi mắt ngập ánh nước nhìn cậu rồi cũng đứng dậy chạy theo sau.
Vừa ra khỏi phòng cô thở phào một hơi rồi đi một mạch theo sau lưng cậu xuống dưới lầu.Đứng trong phòng bếp Lục Viễn mở tủ lấy mấy lon nước đặt vào khay đựng rồi lại lấy mấy cái ly bỏ vào khay luôn.
Vừa quay sang liền bắt gặp ánh mắt ánh nước của cô thì hơi khựng lại.
" Sợ thì đừng xem đúng là con nít "
"....".

Nhấn Mở Bình Luận