Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)
Tịnh Thủy lớn đến độ Phùng Phùng nhìn thôi cũng thấy choáng váng, thời tiết hiện tại khá lạnh, áo quần trên người Phùng Phùng lại mỏng manh, một chút làm công việc nặng nhọc cả thân thể đã ướt sũng mồ hôi, từng trận gió thổi qua làm cô một cái rùng mình.
Đương chăm chú liền hình như nghe có tiếng người rên rỉ a.
Phùng Phùng có chút khẩn trương, nơi này cư nhiên lại có người xông vào.
Trong hòn non bộ vừa hay có một khoảng trống kha khá, hiện tại một nam nhân vóc người cao lớn, đang ôm bụng rên lên từng tiếng.
Phùng Phùng như vậy hoảng hốt nhi a nhi a lay động thân thể người kia. Nam nhân sức lực yếu ớt ngẩng đầu lên, trên trán từng giọt mồ hôi lớn đổ xuống, ánh mắt cực kỳ mông lung, tuy nhiên vẫn không làm lu mờ được vẻ đẹp động lòng người.
Nam nhân trước mắt đẹp giống như một mĩ nhân, đường nét có chút trẻ con. Ngũ quan có chút quen mắt nhưng nhất thời Phùng Phùng không có tâm trí để ý.
“Đau.... a....!” Nam nhân lạ mặt khẽ rên rỉ.
Ách, nam nhân này như vậy đau bụng hay sao? Phùng Phùng hoảng hốt có ý định chạy tìm người cứu giúp, vừa quay đi, người này một cái dễ dàng bắt lại tay nhỏ, khẽ giật một cái đem toàn bộ cơ thể gầy gò ôm chặt vào lòng.
“Đừng đi.... Đừng cho ai biết... ta rất đau... rất lạnh “
Nạp Y Uy ranh mãnh, mạnh mẽ áp chế cô gái vào lòng, Phùng Phùng bị kinh sợ cố gắng đẩy lồng ngực người này ra nhưng không thể, lực đạo mạnh mẽ tựa như muốn đem cô hoàn toàn dung nạp vào người hắn.
Cô bất lực a a lên, tuy nhiên, một cái nam nhân lạ mặt bật tiếng khóc, gương mặt trẻ con dụi vào hõm vai gầy gò thút thít kêu đau.
Đối với sức quyến rũ kinh người của Nạp Y Uy hắn tự tin đủ sức lừa chị dâu rồi.
Phùng Phùng vốn dĩ là đứa trẻ bất hạnh cực kỳ nhạy cảm đối với thương tổn, cảm giác người này đương nhiên đau đớn cần giúp đỡ, dù có chống cự cũng không đành lòng bỏ mặc người ta. Vài giây chần chừ liền ngưng trệ giãy dụa, tay trắng trẻo khe khẽ xoa đầu nam nhân trong lòng mình, miệng câm u u vài tiếng dịu dàng giống như đang an ủi.
Nạp Y Uy đắc ý được đà lấn tới, đem đầu vùi vào sâu xuống giữa bầu ngực cô gái nhỏ, tham lam thít hà hương thơm ngọt ngào, tay lớn từ sau lưng hơn nữa dùng sức, Phùng Phùng ngốc nghếch vốn cảm giác có điều gì không đúng nhưng vẫn mềm lòng đối với nam nhân này, mặc cho hắn chiếm tiện nghi.
Qua một thời gian cô liền nghe thấytiếng hô hấp trầm ổn, nam nhân trong lòng từ bao giờ ngủ say giống như một đứa trẻ, gương mặt đem vài nét non nớt mệt mỏi.
Phùng Phùng cố gắng từ trong lòng Nạp Y Uy cẩn thận bò ra, đem hết sức mỏng manh cố định nam nhân to lớn trước mặt để hắn không một chưởng ngã xuống. Cẩn thận để Y Uy nằm xuống, tay nhỏ nhỏ cẩn trọng sờ lên trán hắn, ừm không có nóng lắm.
Bỗng nhiên nhớ tới công việc đang bỏ dở liền giật thột. Tính một cái đi ra, chỉ là không đành lòng bỏ mặc người này nằm trong hang nhỏ của hòn non bộ giữa mùa đông lạnh lẽo.
Đem áo ngoài mỏng manh của mình cởi ra đắp lên thân thể cao lớn của nam nhân, quay đầu, rồi lại nghĩ ngợi, từ trong túi lấy ra một gói giấy nhỏ, trong gói giấy chỉ có hai bánh bao chay khô khốc, cô đem một chiếc để bên cạnh người lạ, lúc rời khỏicòn cần thận đem lá cây che đi cửa động nhỏ, sau đó nhất quyết một cái hoàn thành công việc đang làm.
Phùng Phùng trong lòng thực sự không có nghĩ ra tại sao trong Tịnh Thủy này lại có người.
Nạp gia cũng không phải nơi nói vào là vào nói ra là ra, cô như vậy nhiều lần có ý tứ chạy trốn đều không thành.
Nhưng nhất định không nên để bảo chủ biết, kẻ này không vừa ý ai liền đem cách thức bản thân trêu đùa mạng người, nhất quyết không được, nhưng lỡ như đây là người xấu?
Người xấu cũng sẽ không hiền lành đáng thương như vậy chứ?
Bỏ đi bỏ đi.... nếu là người xấu nhất định sẽ đem cô giết đi rồi a.
- tử dục-