Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc Sống
Đang suy nghĩ miên man thì chân cô bước lên tảng đá, trượt ngã xuống," phịch" hôn mặt đất một phát thật kêu.
Bây giờ tâm trạng của cô không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả hết được. Đành nằm im, nhắm mắt giả chết.
Phương Hải bị chấn động mạnh đó làm choáng váng, hồi thần lại thì thấy Trần Lợi nằm im bất động. Có chút lo lắng đứng lên, vươn tay lay nhẹ nói:
" Trần Lợi. Ngươi tỉnh. Có sao không?"
Ta mặc kệ.
Giờ mà ngước mặt lên chắc chắn như cái mặt heo dính đầy lông lá.
Cục đá trời đánh.
Phương Hải thấy Trần Lợi vẫn im lặng bất động thì càng lo sợ. Thuốc mê trong người vẫn chưa tiêu tan nên không có nhiều sức lực. Nhìn ngó xung quanh hắn cắn răng kéo người cô lên lưng cõng đi.
Từng bước xiêu vẹo sắp đổ khiến cô nhắm mắt rồi còn muốn đổ mồ hôi hột. Lập tức phải bất đắc dĩ lên tiếng:
" Ta không sao."
Phương Hải lập tức vui mừng sau đó nghĩ nàng dám gạt hắn liền tức giận hất cô ngã " phịch" xuống đất tăng hai.
Cô cắn răng nhịn đau đứng lên. Muốn nói lại thôi.
Cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu:
" Đi thôi."
Tâm trạng và thể xác đều mệt mỏi, trong đầu đột nhiên nhớ hai đứa súc vật ở hiện đại. Bình thường nếu có chuyện không vui thì sẽ đi bar giải khuây.
Giờ tới đây rồi mình đường đường là nữ tử. Đi thanh lâu uống rượu hoa là chuyện bình thường.
Nghĩ đến cảnh sang sang chảnh chảnh tới thanh lâu ôm trai. Thật là thú vui của đời người.
Cứ vậy mà đoạn đường về trấn không còn là xa xôi.
Còn Phương Hải nghĩ gì cô cũng không muốn bận tâm nhiều.
Đôi lúc cô thấy mình thật lạnh lùng.