Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?
Nàng chỉ là một người phàm trần tu tiên mà lại vì chúng sinh thiên hạ hi sinh bản thân mình phong ấn Kì Tinh Ma Vương với hình thể như một quái nhân cao 2 trượng với đầu ngưu (trâu), mặt ngưu giác (tê giác), chân như con đại tượng (voi) vạn năm xuất hiện một lần gây hại nhân gian. Hắn chỉ mới vừa huyễn hóa thành hình không lâu liền thì đã bị nàng chặn đường, định phong ấn y vào Tu La Giới một lần nữa.
Trong phút quan trọng nhất của việc phong ấn, tiên lực tu luyện khó khăn bao nhiêu năm không còn lại bao nhiêu. Có lẽ do tổn hao quá nghiêm trọng khi trước đó có một hồi đại chiến long trời lở đất với Ma Vương. Nhân cơ hội vàng, Kì Tinh Ma vương tuy đầu óc hơi đần vì vừa mới thoát xác tu luyện thành nhân hình, thoát khỏi Tu La Giới nhưng cũng phóng một kích khiến Nguyên thần nàng tổn hại nặng nề, dần cũng sắp tan biến trong khoảnh khắc.
Khi hắn vừa đến thì đã quá muộn, Ma vương đã phong ấn thành công nhưng nàng thì sao?
Bạch Vũ Diệp Y với hơi thở yếu ớt nằm ho sặc sụa, máu loang khắp người nàng nhuộm đỏ cả bộ y phục bạch y nàng thích nhất. Hắn run rẩy ôm nàng vào lòng, luôn lẩm bẩm câu:
"Nàng đừng ngủ! Tỉnh!... Có ta ở đây! Nàng không nên bỏ ta lại một mình biết không! Nàng thật ngốc... ngốc lắm!... Nàng có nghe ta nói không? Một mình chạy đến đây làm gì? Đáng lí ra người nằm đây là ta! Không phải nàng... một người phàm tu tiên."
Ngập ngừng hắn bỗng cười điên dại nói.
"Y Nhi... đừng giỡn nữa! Tiểu yêu tinh nhà nàng đúng lắm trò! Tỉnh nào... Đừng ngủ nữa! Ta đến rồi... ta sẽ đón nàng về làm thê tử của ta mãi mãi có được không? Ngủ như vầy làm tân nương tử sẽ không đẹp đâu! Y Nhi tỉnh! Tỉnh..."
Càng nói hắn càng siết chặt nàng vào lòng hơn.
Phải! Hắn sợ... hắn rất sợ... nàng bỏ hắn bơ vơ một mình lạnh lẽo cô đơn sống suốt cuộc đời dài đằng đẳng. Nếu biết có ngày này, hắn sẽ không bao giờ để cho nàng ở lại Vân Hải Tiên Sơn chó chết chỉ biết "đạo đạo hữu dã" đó, an bình tu chân thành tiên thế mà lại gặp đại nạn.
Khục... khục...
Tiếng ho khe khẽ vang lên - một mùi máu tanh tưởi xông lên khiến hắn càng thêm luống cuống. Người hắn giờ cũng dính đầy máu của người thương - máu loang khắp nơi đỏ thẩm như mạn châu sa kiều diễm, đầy bí ẩn. Hắn đẩy nhẹ nàng ra nhìn cho kĩ, vuốt nhẹ đôi má xanh xao trắng bệt loang lỗ đầy máu của nàng nhìn đầy lo lắng.
"Y Nhi! Cuối cùng nàng đã tỉnh."
Nàng cố hé đôi mắt tròn long lanh như nước của mình nhìn hắn mỉm cười dịu dàng. Yếu ớt đưa tay chạm lên má hắn như cố khắc ghi toàn bộ đường nét gương mặt hắn hôm nay. Nàng thì thào.
"Chàng... an toàn... thật tốt! Mọi việc đã ổn... ta sẽ... sẽ làm tân nương tử... của chàng. Cùng nhau đến chân trời, cuối đất. Cùng nhau ngao du... khắp thiên hạ, phiêu lạc thiên nhai, một... cuộc sống an bình... vui vẻ bên các tiểu bảo bảo... tiểu bối bối nữa! Được không?"
Hắn chỉ biết gật đầu như điên trả lời: "Được!!!"
Nàng mỉm cười mãn nguyện nói nhỏ gì đó khiến hắn không nghe rõ: "Chờ ta trở về...!"
Rồi, hơi thở nàng nhẹ dần nhẹ dần rồi mất hẳn. Bàn tay nhỏ nhắn còn trên má hắn bỗng vô lực trượt xuống. Cả người nàng mềm nhũn không một chút sự sống. Đôi mắt khẽ nhắm hờ như đang ngủ. Nàng vẫn xinh đẹp như thế! Một vẻ đẹp thanh tao, nhẹ nhàng cho đến lúc ra đi.
"Khônggg...!"
Hắn như muốn hét lên cho ông trời vô tâm nghe thấy. Ông ta nỡ lòng nào để nàng ra đi. Hắn quá vô dụng phải không?
Đường đường từng là một Chiến Thần Viễn Cổ - Dạ Mặc Đế Quân cao cao tại thượng mà đến người mình yêu còn không cứu được.
Đáng lí ra việc đó phải do hắn mới phải! Kì Tinh Ma vương không có chút uy hiếp nào với hắn nhưng nàng lại lo cho sự an nguy của hắn, của chúng sinh mà đi trước một bước. Hắn ngơ ngẩn như người mất hồn nhìn hồn phách nàng dần hóa trong suốt mông lung trong không khí.
Không có một giọt nước mắt nào xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của hắn. Chỉ còn lại nỗi đau kéo dài cắt xé ruột gan. Chỉ mình hắn ôm nỗi mất mác đến suốt đời!
"Y Nhi! Chờ ta... ta sẽ đến với nàng..."
Tay phải âm thầm vận linh lực. Một quả cầu màu máu như quả huyết lệ chói mắt xuất hiện mị hoặc tỏa sáng. Tay cũng dần vận lực muốn bóp nát quả cầu kia. Đó như là tuyệt đi mạng sống cùng linh lực của hắn đã huyễn hóa thành cấm chú huyết thệ! Dù đại la thần tiên pháp lực cao thâm cũng phải chết.
Bỗng. Một cảm giác trói buột cơ thể cùng linh hồn không bình tĩnh của hắn. Hắn ngơ ngác xoay đầu nhìn ra sau.
"Các người..."
Không một chút phòng bị ai đã đến gần, nào ngờ bị trúng nhiều kích phong bế tầng tầng lớp lớp từ hai người.
"Nguyên thần của huynh bất ổn, thân thể thương thế vừa dưỡng tốt đã đành. Giờ lại nghĩ đến cái chết! Dạ Mặc huynh không muốn chờ Dạ Thần ca ca trở về hay sao?" Long Thiên Kỳ nói
"Đa tạ Thủy Thần Đế Quân đã đến kịp lúc! Nếu không, huynh ấy... " Long Thiên Kỳ tiếp tục. Y chậm rãi cúi đầu tạ lễ một vị hoàng ngân y nam tử đạo mạo phía trước. Vị nam tử gật đầu tỏ ý nhận lấy tạ lễ rồi phất nhẹ tay hóa ra một bình ngọc lưu ly trong suốt thu thập một chút tàn hồn của Bạch Vũ Diệp Y. Bất ngờ nhận lấy bản thân không phải thu thập tàn hồn của người phàm trần mà là những kí ức của nàng. Dạ Thần Đế Quân trừng mắt nhìn những gì mình giúp đỡ thu thập được. Vốn cứ nghĩ phải trái ý trời giúp nhân duyên của Huyền Mặc thì...
"Theo Thủy Thần ta tính được vốn từ đầu hai người đã không có duyên với nhau thì không nên cưỡng cầu, gần nhau chỉ thêm đau khổ oan trái đời đời kiếp kiếp. Không ngờ ta đã tính sai! Chỉ là một người phàm tu tiên nhỏ bé này cũng thật không đơn giản chút nào. Thật khiến bản Quân khâm phục. Giấu cũng thực là sâu đi!"
Bỗng, một nam tử thanh sam giản dị từ tinh không hạ xuống quan sát nữ nhân đã không còn chút huyết sắc sự sống trong lòng Huyền Mặc một chút rồi thầm than: "Chết tiệt! Lúc này huyết mạch của ta đúng ra đã cảm nhận được hồn phách Vũ muội muội trở lại Thanh Khâu rồi mới đúng chứ? Lẽ nào lần này tình kiếp có vấn đề?! Chậc chậc... Vũ muội chẳng nhẽ lại động lòng với tên Chiến Thần mặt than này rồi chăng?!"
"Đây là?!" Long Thiên Kỳ nhíu mày cất giọng hỏi.
Nam tử thanh sam kia hồi hồn chắp tay hữu lễ: "Tại hạ chỉ là vô danh tiểu tốt! Chẳng hay đến đây xem chỉ vì hiếu kì mà thôi!"
Thủy Thần Đế Quân cười như không cười chắp tay đáp lễ rồi nói tiếp: "Vô danh hay hữu danh không quan trọng. Đến đây đã là duyên, chẳng hay vị đạo hữu xuất chúng đây có cách nào giúp mối nhân duyên lão bằng hữu của bản quân?!"
"Không dám giấu gì vị Tiên quân đây! Vị cô nương này tại hạ có quen biết qua. Muốn cứu mối lương duyên cả hai... chỉ đành thuận theo ý trời một phen!" Đều là người thông minh, nam tử thanh sam liền ngẫm nghĩ cách giải quyết tốt nhất.
"Hồn phách của thê tử Dạ Mặc không tìm thấy chắc vị đạo hữu đây đã nhận ra! Không biết..." Thủy Thần có ý thăm dò nói.
Giật giật mày kiếm, nam tử thanh sam cố kìm nén ý định băm tên bất động kia một phen đòi công bằng cho Vũ muội nhưng rồi lại cố nhịn xuống, phất tay hóa thân xác trần thế của Bạch Vũ Diệp Y biến mất.
"Ngươi..." Long Thiên Kỳ bất ngờ trước hành động của nam tử thanh sam, định ra tay nhưng Thủy Thần Đế Quân kịp lúc cản lại.
"Hữu duyên ắt tương phùng... muốn tìm kiếp sau vị nương tử ấy thì chỉ có một chữ "duyên". Vì thế, giữ thân xác phàm kiếp kia chỉ khiến vị nam tử kia càng thêm đau khổ. Vị nam tử này nguyên thần bất ổn, cần có Thần Tiên Chi Bảo Thượng Cổ Ngũ Linh Châu ở một nơi nào đó trong vị diện mà y đã sinh ra tái tạo sinh cơ. Bình ngọc chứa mảnh ghép kí ức còn sót lại của vị tiểu nương tử này ắt xác định được địa điểm luân hồi tiếp theo của nàng ở đâu! Chúc các người may mắn!"
Thế rồi, y hóa thành một đạo lưu quang biến mất khỏi đó như chưa hề tồn tại. Thủy Thần tựa tiếu phi tiếu cười nhẹ đưa bình ngọc lưu ly cho Long Thiên Kỳ: "Long huynh đưa Dạ Mặc trở về Huyễn Dạ Huyền Giới đi! Mọi chuyện cứ thuật lại lời cao nhân kia!"
"Đế Quân tin lời người đó nói sao?" Long Thiên Kỳ hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Thủy Thần Đế Quân giữ nụ cười nhẹ của mình, tâm bất biến suy nghĩ chữ "tình" thế gian. Chỉ mong Dạ Mặc tốt nhất nên có mục tiêu sống mới, quên đi việc nàng đã chết ở kiếp người ngắn ngủi. Còn nàng có trở lại vì tình xưa hay không thì...
Có vẻ điều này hơi đau lòng day dứt dài hay ngắn cho Dạ Mặc nhưng cuối cùng cũng là lựa chọn tốt nhất cho lão bằng hữu thôi! Hắn sắp xếp chuyện của mình xong xuôi cũng nên xuống hạ giới thử cảm giác ái hận như thế nào cũng là ý hay. Quyết định như vậy đi!
Mọi việc được sắp xếp ổn thỏa.
Từ đó công cuộc tìm kiếm "ái thê" cứ kéo dài suốt ba trăm năm qua các thế giới khác nhau của Dạ Mặc Đế Quân bắt đầu.