Chương 4: Phượng Lăng Lăng (1)

Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Phượng Lăng Lăng thu dọn từng món đồ vừa nãy dùng để băng bó cho Bạch Vũ Diệp Y. Song, nếu để ý, vẻ mặt nàng ta giờ trở nên âm trầm, băng lãnh hẳn không vui vẻ dễ gần như lúc vừa rồi. Bạch Vũ Diệp Y thoáng rùng mình vì không khí có vẻ xuống thấp càng nhanh thì phải?

Thoắt cái, lại nóng hừng hực như lửa đốt. Nàng ngẩng đầu nhìn Phượng Lăng Lăng đang đăm đăm ánh mắt có thể tóe lửa phóng thích bất kì lúc nào những nhân vật ngoài cửa.

"Phế vật! Ngươi mau ra đây cho ta!"

Tiếng la hò hét inh ỏi ngoài kia thật khó chịu cũng khiến Bạch Vũ Diệp Y muốn điên giơ tay bịt hai lổ tai đang nhỏng lên của mình mà cụp xuống. Giờ nàng cũng đoán được họ đang nhằm vào ai. Hỏi xem có ai đang sung sức chửi mắng thẳng mặt mình có tức hay không!

Phượng Lăng Lăng thu liễm tràn trề phẫn hận, tức giận trở lại sâu trong ánh mắt. Nàng nở nụ cười đậm chất ngây ngô trong sáng đứng dậy nhìn ra cửa rồi lại quay đầu nhìn Tiểu Hồ Ly dặn dò.

"Ngươi nằm yên đây! Lát ta sẽ trở lại!"

Phượng Lăng Lăng nhanh tiến ra ngoài nhàn nhã đứng nhìn vị biểu tỷ - Phượng Mai của mình. Ả vận trên mình bộ y phục vàng hoe tay lăm le cái roi dài, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh người.

Phượng Mai vênh váo hếch cằm ánh mắt đầy tức giận nhìn Phượng Lăng Lăng.

"Phế vật! Công việc một ngày ta giao cho ngươi đã làm xong chưa mà đã chạy vào phòng thối nát này lười biếng???"

Phượng Lăng Lăng nhoẻn miệng mỉm cười nhẹ nhàng động lòng người rồi nhún chân, cúi đầu cung kính đáp:

"Vâng thưa Đại tiểu thư! Phượng Trúc đã chăm chỉ làm xong tất cả mọi công việc được giao trong ngày hôm nay: từ công việc thu dọn nhà bếp đến các phòng của lão gia cùng lão phu nhân với các tiểu thư, giặt đồ, phơi quần áo, quét lá ở Phượng Môn đã tươm tất."

Phượng Mai trừng mắt không nói nên lời. Quái? Ngày thường chả phải nó quần quật suốt ngày vẫn chưa làm xong với tấm thân gầy guộc, không sức sống đó mà? Sao nay lại hoàn tất hết trong khi còn chưa đến lúc chuẩn bị làm cơm chiều. Hắng gọng mấy tiếng Phượng Mai liền huênh hoang theo thói quen.

"Ta đường đường là Đại tiểu thư thiên tài Phượng gia. Còn ngươi là gì? Chỉ là phế vật mà thôi đến võ công cũng không hề biết một chút gì huống chi chức danh thừa kế vị trí gia chủ cao quý của gia tộc hahaha..."

Phượng Mai vừa nói xong đám đệ tử Phượng gia cũng cười hùa theo đầy mỉa mai nhìn Phượng Lăng Lăng. Phượng Lăng Lăng không nói gì vẫn đứng im cúi thấp đầu, tùy ý để mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt tràn ngập lửa cháy của nàng và tự nhắc nhở mình phải nhịn! Phải nhịn! 

Thường không phải Phượng Mai tìm nàng, mà là tiểu muội cô ta đến mới đúng. Hể dăm ba bữa lại đi tìm nàng một lần không bị đánh cũng bị mắng nhiếc những câu khó nghe, lâu dần cũng quen. Chắc đang tức vụ Phượng Cúc bị cấm túc hôm qua đến sinh sự với nàng rồi gây náo loạn đây mà! Nhưng không ai ngờ được rằng Phượng Trúc đã không còn là cô nàng yếu đuối rụt rè luôn trốn vào một góc dễ ăn hiếp như lúc xưa nữa. Cứ lên giọng đi! Phượng Lăng Lăng ta sẽ đòi lại gấp đôi, gấp chục lần.

Từ đâu lại xuất hiện thêm một bóng dáng cam cháy xuất hiện với vẻ mặt cau có nhìn Phượng Lăng Lăng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

"Phế vật nhà ngươi chỉ khiến cho gia tộc thêm mất mặt! Vậy tại sao lão già kia lại thiên vị chứa chấp ngươi ở đây! Ngươi chỉ là đứa dạ chủng có cha sinh không có mẹ dạy! Còn ta chỉ đánh ngươi vài roi mà lão cấm túc ta hơn 1 tuần. Ta không thể nuốt hết cục tức này! Chịu đánh đi là vừa!"

Dứt lời ả giật lấy cây roi của Phượng Mai tiến đến Phượng Lăng Lăng nhìn đầy khiêu khích thử xem phế vật yếu đuối có thể sợ sệt nàng đến mức nào nàng mới nuốt hết cục tức này.

Phượng Mai nhìn muội muội vốn Là Phượng Cúc đã bị cấm túc mấy ngày nay, ánh mắt tràn trề vui vẻ mà cổ vũ. Mấy ngày nay thật khổ cho muội muội phải ở lì trong Từ đường sám hối chỉ vì thứ phế vật này - thật khiến một Đại tiểu thư giả vờ đoan trang dịu hiền cũng phải chạy tới đây mỉa mai cho nàng xấu mặt một phen. Trùng hợp thay hôm nay cũng là ngày cấm túc tiểu muội vừa hết.

Phượng Cúc vừa giơ roi lên bỗng từ đâu xuất hiện một cái bóng nhỏ nhắn bay lên cắn phập lên cổ tay nàng đến rỉ máu, đau buốt từng cơn. Ả la toáng lên vung tay thật mạnh cục bông bị mất thăng bằng ngã phịch xuống đất đập đầu xuống nền sỏi khô cứng.

"Ôi đau chết ta rồi! Ta cấm kị nhất là hai từ phế vật đó nha!"

Cứ nói qua nói lại riết Bạch Vũ Diệp Y cũng nổi khùng dù mục tiêu không là mình. Giờ báo hại thân rồi xuýt nữa đã quên bản thân giờ chỉ là động vật bốn chi thì làm gì được họ. Cắn thì cũng cắn rồi thì làm sao nữa đây???

Phượng Lăng Lăng cười thầm trong bụng tiến lên ẵm tiểu Hồ lên nói nhỏ.

"Làm tốt lắm!"

Bạch Vũ Diệp Y khóe mắt giật giật nhìn chằm chằm nàng.

"Hứ! Ta cắn vì chướng mắt hai từ "phế vật" chớ không phải vì cô!"

"Đồ súc sinh này dám cắn ta mau lên gϊếŧ nó!"

Phượng Cúc nghiến răng nghiến lợi rít lên. Phượng Cúc cũng nhanh chạy lại xem xét vết thương tiểu muội. Máu rỉ đỏ cả cổ tay đang ngày một nhiều hơn.

"Muội có sao không?"

"Tỷ tỷ ta đau quá đều tại con súc sinh đó..."

Được quan tâm bản tính tiểu thư lại nổi lên, nàng ta khóc bù lu bù loa khác một trời một vực khí thế ngút trời khi nãy khiến Bạch Vũ Diệp Y và Phượng Lăng Lăng đỏ mắt nhìn trân trân xem. Bọn nam nhân đệ tử tiến đến Phượng Lăng Lăng toan cướp tiểu Hồ đi.

Phượng Lăng Lăng ngước nhìn họ đầy lạnh lẽo đến lạnh sóng lưng làm cả bọn họ không dám hó hé tiến gần thêm chút nữa. Từ khi nào phế vật lại có ánh nhìn chết người không đao kiếm như thế? Không! Phế vật dù sao cũng là phế vật mà thôi! Lấy hết can đảm họ lại tiến đến gần.

"Bắt nó! Muốn chết!"

Lời nói ngắn gọn xúc tích khiến cả đám sửng sờ dừng cước bộ kể cả Phượng Mai và Phượng Cúc.

Phượng Cúc bỗng nhận ra điều gì liền haha cười nói:

"Phế vật dám lớn lối như vậy thật mở mang tầm mắt Bổn tiểu thư"

"Lớn lối? Ta là Tứ tiểu thư Phượng gia cô làm gì ta? Dù sao theo tuổi thì ta nhỏ hơn cô nhưng theo bối phận cũng nên gọi ta một tiếng "tỷ tỷ" vẫn hơn nga! Ai dám vô lễ ai vẫn không thể nói bậy được! Rõ ràng các người kéo bè kéo cánh đến gây rối khu Viện nhỏ bé gió lùa cũng muốn đỗ của ta. Công bằng của bổn tiểu thư ta ở đâu???"

Song nàng tiến đến giơ tay.

Chát...

Âm thanh thâm thúy vang lên. Toàn bộ mọi người ngơ ngác lần hai nhìn dấu bàn tay đỏ hoe vẫn còn in trên má trái Phượng Cúc - lại tiếp tục trân trân theo dõi sự việc.

Chát...

Thêm tiếng thứ hai không mất vài giây, một dấu bàn tay hiện trên má của Phượng Cúc.

"Ngươi dám đánh ta?" Phượng Cúc hét lên.

"Thì sao nào?"

Phượng Lăng Lăng lạnh nhạt trả lời tay vuốt bộ lông mềm của Bạch Vũ Diệp Y. Bạch Vũ Diệp Y nổi khùng nữa rồi này!

"Haiz... không mau đi tìm đại phu coi chừng mắc bệnh dại nha! Đừng trách ta không nhắc nhở sớm!"

"Ngươi!!!"

Phượng Cúc tức đến nghẹn họng không nói nên lời nào phản kích nữa. Tay ả giơ cao roi mặt kệ vết thương đang rỉ máu.

Roi thẳng tiến đến người Phượng Chi chỉ cách vài xăng - ti.

Chợt... một bàn tay trắng nõn của Phượng Lăng Lăng cầm chặt lấy đầu roi nhìn Phượng Cúc phóng tên. Phượng Mai bất ngờ im lặng thấy tình hình không tốt liền kéo kéo tiểu muội nói:

"Đi thôi! Tìm đại phu! Xem vết thương của muội kìa!"

Lại liếc mắt nhìn đám đệ tử, họ hiểu cũng dần tản đi còn Phượng Cúc kì kèo mãi ả mới chịu đi

Phượng Lăng Lăng nhìn họ đi hết rồi thong thả về phòng giơ cao tiểu Hồ ly hôn chụt chụt mấy cái. Tội nghiệp Diệp Y cứ giãy dụa mãi vẫn không được la toáng lên nhưng chỉ phát ra tiếng ư ử.

"Ta không phải sủng vật của ngươi..."

                                                                   ***

Vài ngày sau cuộc sống yên ả, thái bình hẳn.

Trong mấy ngày vô tư vô lo nàng mới biết được vài chuyện là nơi đây vốn không phải Trái Đất mà là một nơi được gọi là Bắc Huyễn đại lục.

Một nơi thuộc phàm giới nhưng nơi đây lại là nơi sinh sống chủ yếu của Nhân tộc và một số Yêu, Ma tộc. Nhân tộc có thể tu chân mà thăng thiên, lấy cường giả làm chủ nhưng số người có thể thăng thiên đã khó ở chi vạn vạn người mới một người có linh lực tu chân. Đến lúc phi thăng đắc đạo thành tiên nhân, phải chịu 9 đạo lôi kiếp thử thách của Trời. Chịu được thì thành Tiên, không thì cứ hồn phi phách tán vạn kiếp luân hồi.

Việc đó vô cùng gian nan và thử thách nên đã dẫn đến việc tu luyện võ lực của đại đa số gia tộc thế gia được chia làm các cấp bậc từ thấp đến cao. (Có thể kéo dài tuổi thọ qua các cấp bậc)

Ai có linh lực trời sinh sẽ được môn phái tu chân ưu ái. Con đường tu luyện thành tiên nhân, người người kính trọng.

Tuy vậy độ khó khi thăng cấp cũng tùy thuộc độ lãnh ngộ của từng người. Bắc Võ đại lục có vô số điều bí ẩn tới cả người nơi đây còn không dám tìm hiểu khiến Bạch Vũ Diệp Y càng cao hứng hơn.

Ban ngày Phượng Lăng Lăng sau khi làm việc như thường lệ xong liền vui vẻ tự kỷ nói chuyện với Bạch Vũ Diệp Y đủ chuyện. Tới đêm lại không thấy tăm hơi đâu, khuya lại xuất hiện xuýt hù dọa nàng tim muốn nhảy ra ngoài. 

Nhưng nghĩ về cô nàng Phượng Lăng Lăng nàng cảm nhận nàng ta rất tốt, đối xử nàng như bạn tri kỷ. Có táo rừng ngọt sau mỗi lần hái thuốc về cũng cho nàng trái to nhất. Chắc không ai quan tâm nàng nàng mới xem nàng như bạn tốt. Có khi Bạch Vũ Diệp Y vui thì ngồi nghe Phượng Lăng Lăng tám chuyện lung tung chuyện từ trên trời xuống đất, khi thấy phiền rồi nằm rạp giả vờ ngủ nhưng thực chất là nàng đang đưa thần thức vào trong vòng tay xem xét và tìm hiểu phương pháp làm sao nàng có thể hóa thành người.

Nhấn Mở Bình Luận