Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?
Sau khi ăn sáng xong, ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Bạch Hàn và Hạ Phong còn chuẩn bị thay y phục rồi tiến cung gặp "lão yêu bà" kia. Bởi vì chuyện tiến cung là chuyện lớn, Quản gia béo ú ì ục lết thây đi chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn trước của đại môn.
Suốt đường đi, Hạ Phong cứ nhìn mãi vào phản ứng hờ hững như có như không của Bạch Hàn vừa phải giả vờ thái độ cực nghiêm trọng của sợ hãi. Bạch Hàn không chịu nổi ánh mắt nhìn mình nãy giờ liền cất lời:
"Phong Phong! Ngươi có bí mật gì cứ tạm để đấy! Không cần thắc mắc tại sao ta không thắc mắc bằng hữu của ngươi là ai, đến từ đâu. Ta sẽ không oán, không trách vì chuyện trong phủ có nhiều ẩn tình, khúc mắt hay tình cảnh khó sống đến mấy cũng không làm khó được ta.+. Ta sẽ đợi ngươi một ngày nào đó, tin tưởng ta, tường thuật cho ta tất cả!"
"..."
Hạ Phong không trả lời, có chút ngẩn ngơ rồi gật đầu nhẹ. Tạm xem như đây là thỏa hiệp ngầm của hai người họ.
Xe dừng lại trước cửa cung, Hạ Phong hít thở đều đều trở về vẻ mặt ngây ngô cực bán manh bước xuống xe ngựa. Do vạt áo trước quá dài, hắn vô ý trượt chân, ngã lăn mấy vòng trên nền đất. Cung nhân gần đó theo thói quen, chẳng chút sợ sệt một Cửu Vương Gia ngốc mà che miệng cười trộm.
Bạch Hàn thán phục trình độ giả vờ của Hạ Phong, không rõ đã luyện bao nhiêu năm mới có thể lăn tự nhiên đến thế. Phối hợp cho màn trình diễn, nàng vội bước xuống xe ngựa chạy theo thân ảnh màu vàng nhạt, nhanh chóng đỡ hắn đứng dậy.
"Phong Phong. Không sao chứ?" Vừa phủi cát đất vương trên áo bào của Vương Gia đầy cốt khí hoàng gia vừa ôn nhu hỏi.
"Hàn Hàn... đau quá a..."
Giơ mu bàn tay trầy xước vài đường cho Bạch Hàn xem, Hạ Phong bắt đầu khóc thút thít. Bạch Hàn nhíu mày bất ngờ với vẻ mặt trắng toát, nhợt nhạt, đầy sợ sệt ấy. Nàng nâng tay y lên, chu môi hồng thổi thổi từng luồng khí ấm xoa dịu vết thương. Biết thường ngày thực thi nhiệm vụ có bị thương nặng đến đâu, Tả Đường Chủ chưa bao giờ than vãn nửa lời. Nay nhìn hắn như vậy, dù không biết thật hay giả cũng khiến Bạch Hàn động lòng.
"Ngoan... thổi thổi sẽ không đau nữa!"
"Hàn Hàn thật tốt!"
"Phong Phong là phu quân của Hàn Hàn. Thê tử phải cực đối xử tốt với chàng nga." Giọng nói trong trẻo đem lí do ra nói một cách tự nhiên.
Chẳng hiểu sao đám cung nữ gần đó sững sờ nhìn phu thê nhà Cửu Vương Gia không chớp. Cả hai đều tuyệt sắc, cử chỉ ân ái, chỉ tội nghiệp Trường Lạc Quận Chúa phải chịu ủy khuất gả cho một Vương Gia ngốc.
=== Từ Ninh Cung ===
Từ Ninh cung là tẩm cung của Thái hậu. Ngói xanh lưu ly dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng xanh mát rượi, cùng mái ngói đỏ tươi nổi bật. Đại điện bố trí vô số vật phẩm quý giá, nào đỉnh vàng ròng lát mắt, nào những bức phù điêu phượng hoàng cao quý, nào những bức trang phú quý đồ tuyệt xảo, bàn ghế khảm trân châu và khắc hoa lung linh.
Bạch Hàn, Hạ Phong đợi một lúc lâu mới thấy thân ảnh Thái Hậu được cung nhân dìu đến ghế giữa đại sảnh an vị. Cung trang sang trọng, chăm chút từng chi tiết nhỏ nhất, đầu tóc vấn cực hoa lệ đầy trang sức lóng lánh. Tuổi đã quá ngũ tuần nhưng bảo dưỡng cực tốt cứ ngỡ thiếu phụ mới tam tuần. Thái Hậu họ Triệu, tiến cung khi mới 15, bao nhiêu năm sóng gió đã mài giũa ánh mắt ấy càng lúc càng thâm sâu đầy ẩn ý nào đó giấu nơi đáy mắt.
Hạ Phong không nói gì, vẻ mặt sợ hãi trốn sau lưng Bạch Hàn. Bạch Hàn dù có chút không thích Thái Hậu từ ánh mắt đầu tiên nhưng lễ nghi lần đầu gặp mặt là không thể thiếu liền cẩn trọng cúi nhẹ người hành lễ.
"Bạch Hàn xin tham kiến Thái Hậu. Thỉnh Thái Hậu bỏ qua cho Cửu Vương và nhi thần, Phong Phong có chút khó chịu trong người nên cần Bạch Hàn đỡ kế bên, không thể hành đại lễ lần đầu vấn an!"
Nói xong, ngọc thủ nàng choàng qua khuỷu tay Hạ Phong, ngọc thủ khác vỗ nhẹ lưng y trấn an. Y thoáng run nhè nhẹ níu lấy tay nàng, cúi đầu không biểu hiện gì.
Triệu Thái Hậu liếc mắt nhìn hai người một chút, tâm tư không chút biểu hiện gì cất lời.
"Cửu Vương Gia ngay cả liếc nhìn ai gia một cái cũng không nguyện ý sao? Nào lại để nương tử mình thay bản thân cầu tình?"
Bạch Hàn thoáng cười nhẹ, có chút hiểu tính cách của Triệu Thái Hậu này như thế nào. Đã leo lên được vị trí như ngày hôm nay ắt bà ta không đơn giản như vẻ ngoài hoa lệ, yếu ớt ấy, tuyệt không thể dạng người hiền lương gì. Cúi đầu tìm lời lẽ biện hộ cho cả hai.
"Thái Hậu bớt giận. Phong Phong tâm tính không khác trẻ ba bốn tuổi, hiếm thấy mới tiến cung gặp nhiều người nên có chút không quen mà kinh sợ không thôi. Nhi thần thấy Phong Phong không ổn nên đã bảo hãy luôn đứng bên người sẽ không còn sợ nữa, chàng vô tư làm theo nên đã quên việc quan trọng đã vướng tội bất kính. Cẩn mong Thái Hậu bỏ qua cho lần này! Vẫn là Bạch Hàn không phải trước, xin Thái hậu thứ tội!"
Nhận lấy tách trà từ ma ma thân cận pha, y nhấp một ngụm nhỏ thấm giọng, ánh mắt yêu mị lướt qua Bạch Hàn.
"Hiếm thấy mới vào cung nên kinh sợ. Thật sao?"
"Dạ vâng ạ..." Nhu nhu thuận thuận đáp lời.
Thấy nàng nhu thuận, mềm mại, giải thích hợp ý mình, miễn cưỡng Triệu Thái Hậu không chấp nhặt. Xưa nay, Cửu Vương Gia cứ ngây ngây ngô ngô nơi Cửu Vương Phủ nhỏ bé, chưa hề vào cung một lần, không biết rõ cung quy cũng không phải chuyện khó đoán.
"Hàn Hàn! Cửu Vương Phi không ngại ai gia gọi ngươi vậy chứ?"
"Là phúc khí hiếm có của Hàn Hàn ạ!" Bạch Hàn cúi đầu cười nói, trong lòng đối với Triệu Thái Hậu rất khó chịu nhưng cũng không bộc lộ ra.
"Từ nay chuyện lớn nhỏ trong Cửu Vương Phủ phải nhờ con chiếu cố rồi!"
"Là trách nhiệm của một Vương Phi trong Phủ. Hàn Hàn không dám không chiếu cố!" Mắt phượng khẽ chớp, không dám không tuân theo lời y.
"Quả nhiên là đứa nhỏ hiểu chuyện. Người đâu, ban thưởng ghế ngồi!" Phất tay.
"Tạ Thái hậu ân điểm!" Đoan trang chắp tay nhún nhẹ chân tạ lễ.
Thấy Nhan Bạch Hàn Hàn ngồi xuống, Hạ Phong cũng vội vàng ngồi xuống bên cạnh nàng. Trò chuyện vài câu nhàm chán hơn nữa Triệu Thái Hậu cuối cùng cũng buông tha cho cả hai ra về.
Xe ngựa thẳng tiến về phía Cửu vương phủ.
Bên trong xe ngựa, đôi mắt đen sâu đẹp mắt của Hạ Phong nhìn Bạch Hàn không chớp, giơ thẳng ngón cái ra trước mặt nàng rồi nhẹ giọng.
"Hàn Hàn không sợ lão yêu bà kia chút nào à?"
"Lão yêu bà?" Bạch Hàn nhướn mày, cười cười nhìn Hạ Phong đã trút vẻ mặt sợ hãi đáng đánh đòn khi nãy: "Diễn xuất hảo không tệ rèn luyện đã lâu nhỉ? Trường Lạc Quận Chúa ta thật phải cam bái hạ phong với Cửu Vương Gia đây!"
Hạ Phong bị nàng trêu chọc, bĩu bĩu môi nói: "Hừm... Phong Phong có giải thích Hàn Hàn cũng không hiểu!"
Vẫn dùng xưng hô Phong Phong - Hàn Hàn như một thói quen chỉ mới hai ngày gặp gỡ.
"Nói lớn như vậy Phong Phong không sợ người khác nghe thấy sẽ chạy đi bẩm báo cho lão bà kia nghe sao?"
Lão yêu bà? Dùng từ này hình dung Thái hậu thật sự rất chuẩn đi. Nàng tiếp xúc không lâu liền không khỏi có chút tâm trạng không ưa mấy không khí ngột ngạt từ Triệu Thái Hậu tỏa ra xung quanh.
"A... không có chuyện đó đâu!"
Hạ Phong vừa nghe Bạch Hàn nói vậy, đôi mắt đơn thuần đảo một vòng thành một đôi mắt đen vô lại, vô tâm vô ý kéo lấy tay nàng nắm lấy như biểu hiện ân cần khi nãy nàng trấn an hắn trước uy nghi Triệu Thái Hậu.
"Buông tay!" Trừng mắt. Mới khen không lâu đã giở trò lưu manh?
"Lỡ nắm tay nhau rồi... không buông được!"
"..."