Bất Sát
Chương thứ 1: Di tích quái dị
"Thoạt nhìn thật đáng sợ." Thanh Thanh không nhịn được do dự, nơi đen kịt vừa lại tỏa ra khí lạnh như thế đối với cô mà nói, thực sự hơi quá đáng sợ.
Keisy hừ một tiếng: "Cô từng thấy cái nơi giấu bảo tàng nào không âm trầm không đáng sợ chưa? Không âm trầm đáng sợ, bảo tàng sớm đã bị người hốt sạch sẽ rồi, còn đợi cô tới hốt sao? Cho nên nơi giấu bảo tàng càng âm trầm càng đáng sợ càng tốt, chỉ có nơi quỷ quái này mới sẽ không có người nhanh chân đến trước, hiểu chưa hả!"
Thanh Thanh và Mai Nam đều gật mạnh đầu, vẻ mặt thụ giáo.
"Mau đi thôi mau đi thôi, bảo tàng đang đợi chúng ta đó!" Keisy điên cuồng hét, khua tay múa chân như thể cậu đã lấy được bảo tàng rồi.
"Bảo tàng!" Dưới mắt kính của Thanh Thanh lóe sáng, bảo tàng nhất định là bảo kiếm, hơn nữa còn phải cắm ở trên tảng đá, sau đó Leola đại ca sẽ mặc kỵ sĩ phục màu trắng của ca ca, dưới hào quang chói lòa rút ra bảo kiếm, trời ơi, thật là ngầu quá oai quá khiến người sùng bái quá đi mất.
Thanh Thanh trước giờ đều mang mắt kính sát tròng, vì sợ ở trên đường mạo hiểm không dễ tẩy rửa, đành mang lên một bộ mắt kính lớn. Mỹ thiếu nữ đáng yêu chính là mỹ thiếu nữ đáng yêu, để phối hợp với trang phục, mười mấy bộ mắt kính của Thanh Thanh thế nhưng không phải là mang chơi, chiếm hết một phần ba của hành lý!
"Bảo tàng!" Mai Nam vén tóc, chìm đắm trong những bộ đồ gốm màu trắng tinh mĩ, bộ dụng cụ ăn bằng bạc được chạm trổ, còn có tạo hình đặc biệt, giá cắm nến viền bảo thạch, A! Có thể được vây quanh bởi những nghệ thuật phẩm mỹ lệ dùng bữa, nhất định là chuyện rất ưu nhã.
"Bảo tàng!" Keisy nắm chặt tay, nghĩ đến mỗi ngày tiền mặt vờn bay, giường trải bằng tiền mặt, đồ ăn ăn không hết, bên cạnh còn có quản gia cao cấp nhất, machine đang dọn dẹp việc nhà, thật – hạnh – phúc!
"..." Leola mặt vô biểu tình dùng Vũ Tâm Ý Thức thăm dò bên trong cung điện, cung điện này có chút cổ quái, có một số nơi Vũ Tâm Ý Thức của hắn xuyên không qua. Chẳng qua hắn có thể nhìn thấy, một hòn đá tỏa ra năng lượng kỳ dị đang ảnh hưởng Vũ Tâm Ý Thức của hắn, Leola nổi lên lòng tò mò đối với hòn đá này.
Mỗi người đều ôm theo mơ ước đối với bảo tàng, bước vào con đường tối đen, tùy theo Chiếu Minh Thuật của Mai Nam, hình dạng của cung điện cũng hiển thị ra, một hành lang thật lớn, hai bên xếp đặt đủ loại tượng đá ma quỷ với hình thù kỳ lạ, chẳng qua đây đã dọa không nổi ba người đang bị mê hoặc bởi hai chữ bảo tàng, về phần người thứ tư là Leola, hắn đừng dọa ma quỷ sợ phát khóc đã là không tệ rồi.
Bốn người sau khi đi qua hành lang một cách nhanh chóng, hai con đường giao nhau hình chữ Y xuất hiện ở trước mắt, khác nhau chính là, một lối hành lang hai bên có rất nhiều hoa nến chập chờn, còn bày biện rất nhiều khôi giáp hùng vĩ, bình hoa lộng lẫy, còn có rất nhiều rất nhiều đồ trang sức lấp lánh ánh vàng khiến cho mắt Keisy biến thành hai cái ký hiệu $$.
Lối hành lang kia lại đen kịt giống như hàng lanh vừa đi qua, như thể đang ám chỉ tiền đồ "tối tăm"!
"Đi bên nào?" Leola ngắn gọn hỏi.
Chẳng qua hắn mới nói ra khỏi miệng, ba người còn lại sớm đã nhào qua con đường hoa lệ lập lòe ánh nến, một người dùng ánh mắt sùng bái quỳ ở trước bảo kiếm của khôi giáp, một người làm dáng ở phía trước cái gương đồng to lớn có khắc các vị thần, người cuối cùng thì bạt mạng nhét hết những vật phẩm phát quang vào trong ba lô và túi của mình.
Leola nhíu mày, nói: "Phía cuối của con đường bên kia có hòn đá phát ra năng lượng."
Đáng tiếc ba người này hoàn toàn không nghe lọt vào tai lời của Leola, nếu như Leola nói là hai chữ bảo thạch, có lẽ còn có thể kích thích lực chú ý nho nhỏ của ba người này, đáng tiếc, ở trong mắt của Leola, đá chính là đá, dù là đá kim cương hay đá cuội cũng chẳng khác gì nhau cho mấy.
Thứ chân chính gợi lên hứng thú của Leola, là năng lượng kì dị của hòn đá kia phát ra.
Đối mặt với ba người hoàn toàn thờ ơ, Leola nhàn nhạt nói một câu: "Tôi đi đường bên kia xem thử."
Theo hắn nghĩ, nhóm Keisy chọn con đường này hình như không có gì nguy hiểm lắm, Keisy và Mai Nam hai người này hẳn là đủ ứng phó một chút bẫy rập nhỏ, thế là Leola không do dự nhiều, liền lần nữa đi vào con đường ken kịt.
Thiếu đi Chiếu Minh Thuật của Mai Nam, con đường này vươn tay không thấy năm ngón tay, đối với người bình thường mà nói, giống như thể nhắm hai mắt mà đi, sợ rằng nửa bước cũng khó, nhưng đối với Leola người sinh trong bóng tối sống trong bóng tối, thời gian ở trong bóng tối còn nhiều hơn ánh sáng mà nói, lại không phải cái gì quá khó khăn.
Nhịp bước và tốc độ của Leola cũng như đi ở con đường sáng ngời, không bao lâu đã đến trước một cánh cửa đá, Leola dừng lại ở hai mét phía trước cửa đá, cũng chính là ngừng ở nơi cách một cm phía trước cơ quan trên mặt đất.
Đây là cái cơ quan vô cùng hay thấy, khi chân đạp lên phiến đá, sẽ khiến cho phiến đá hơi hơi hạ xuống, sau đó khởi động cơ quan lớn hơn khác, Leola hiện giờ đang nghĩ, cái cơ quan lớn hơn này rốt cuộc là cái bẫy trí mạng hay là cách mở cửa đá.
Có lẽ cả hai đều phải, Leola nghĩ thầm, hắn đã cảm tri xung quanh cửa đá, ngoại trừ trên mặt đất chỗ này có cơ quan, căn bản không có cơ quan khác, nói cách khác, trừ phi hắn muốn cậy mạnh phá hủy cánh cửa này, nếu không chỉ đành đạp xuống phiến đá trước chân.
Từ khi đến thế giới này, mình hình như càng ngày càng mất đi cảnh giới trước kia rồi, ôm theo cách nghĩ này, Leola bước xuống phiến đá, đồng thời chuẩn bị nghênh đón đủ loại nguy cơ...
Nhưng, chẳng có cái gì xảy ra, ngoại trừ cửa đá trước mắt chầm chậm mở ra, lộ ra một căn phòng trống rỗng, không, kỳ thực cũng không phải trống rỗng, trên tường xung quanh có rất nhiều nút ấn, thậm chí còn có cái màn hình, nhưng đều bị bụi bặm dày đến mấy cm vùi lấp, ở trong mắt người ngay cả machine là cái gì cũng hoàn toàn không hiểu như Leola, những nút ấn và màn hình này chẳng qua chỉ là cái hoa văn trên tường thôi.
Ngoại trừ tò mò chạm vào mấy cái nút ấn, Leola cũng không có làm thêm cái gì, liền từ một cánh cửa khác rời khỏi, tiếp tục hành trình tìm kiếm hòn đá của mình.
Ai ngờ bên kia...
"Phát tài rồi, tôi thật sự có thể nằm ở trên giường ăn uống cả đời rồi." Keisy ôm bức tượng người kỳ quái còn cao hơn mình, bức tượng đứng thằng tắp, hai tay đan chéo ôm ở trước ngực. Mặc dù Keisy không rõ bức tượng này vì sao điêu khắc đơn giản như thế, hoàn toàn không phù hợp hoa lệ mỹ học của Mai Nam, nhưng quan trọng là nó làm bằng vàng!
"Tượng vàng thân ái, ta cả đời này sẽ không bỏ mi ra." Keisy bạt mạng hôn lên tượng vàng.
Hôn tượng vàng là một chuyện rất quái dị, nhưng nhìn thử cái gã tóc vàng bên cạnh đang hà hơi, cẩn thận từng ly từng tí lau cái gương, còn có cô gái đang dùng mặt cọ sát thân kiếm của bảo kiếm... Hôn tượng vàng thoạt nhìn hình như vẫn còn rất bình thường.
Leng keng!
Cho dù ba người đều đang say sưa trong thế giới của riêng mình, cũng không thể lơ là tiếng ma sát của kim loại không thể rõ ràng hơn này, càng huống chi sau tiếng leng keng, liền vang lên một tiếng bước nặng nề, trong lòng ba người không hẹn mà cùng hiện lên một vật phẩm giống nhau — khôi giáp!
Keisy cười khan hai tiếng rồi nói: "Mọi người đừng hoảng, khôi giáp là sẽ không biết đi, có thể là cái này bị đổ."
Hai con mắt to của Thanh Thanh lại chứa đầy nước mắt, động cũng không dám động mà cảm thấy, bảo kiếm mà vừa rồi cô còn đang cọ sát chầm chậm giơ lên, thân kiếm lạnh như băng thuận thế cọ qua má của cô, sau đó bàn chân kim loại liền từ trên bục hai mươi cm, bịch một tiếng chạm lên mặt đất.
Mai Nam rời mặt mình khỏi tấm gương mười cm, sau đó phát run nhìn ảnh chiếu trong gương, sau lưng hắn hình như có một đôi kim loại "đáng lẽ không biết nhúc nhích" đang chạy loạn?
"Mọi, mọi người đừng sợ." Keisy dùng giọng phát run nói: "Cho dù khôi giáp động đậy, cũng chưa chắc sẽ chém chúng ta... chẳng qua có ai thấy Leola ở đâu không?"
"Hu, Leola đại ca nói, anh ấy muốn đi con đường khác xem thừ." Thanh Thanh ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu thút thít."
"Lồng bảo hộ toàn phương!" Mai Nam khẩn cấp hô lên, bao bọc mình và cái gương các vị thần bằng đồng sau lưng, lồng bảo hộ vừa mới thi triển ra, một thanh kiếm lớn khủng bố liền hung hăng bổ lên lồng bảo hộ, trên mặt của Mai Nam chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh mừng rỡ nói: "May quá! May là cái gương của mình không sao."
"Đừng hòng chạm vào tượng người vàng của ta! Đám đồng nát sắt gỉ các ngươi." Keisy giơ súng trong tay, mở hết năng lượng điên cuồng bắn quét về phía ba cỗ khôi giáp biết đi, bắn cho ba cỗ khôi giáp thành tổ ong, thật sự biến thành một đống đồng nát sắt gỉ.
"KYAA!" Thanh Thanh lại đột nhiên tuôn ra tiếng la hét có đê-xi-ben cực lớn, ngón tay còn run rẩy chỉ chỗ nào đó.
Chỗ nào đó... Nếu như Keisy và Mai Nam nhớ không sai, chỗ đó hình như có một cỗ khôi giáp siêu lớn? Mà tiếng chấn động bịch bịch vang lên hình như cũng chứng thực trí nhớ của bọn họ không sai.
Keisy nhíu mày, nhìn nhìn tượng vàng, sau đó vừa lại nhìn vàng bạc châu báu trên người mình, cậu lộ ra biểu tình vô cùng đau lòng: "Tượng vàng của ta, ta xin lỗi mi, ta không thể vì mi, từ bỏ bảo bối trên người ta và mơ ước nằm trên giường ăn uống cả đời."
Đau buồn xong, Keisy lập tức thối lui mười mấy mét, sau đó khóe mắt ứ lệ, nhìn tượng vàng bị khôi giáp khổng lồ đạp cho thành "vụn" vàng.
Mắt thấy khôi giáp khổng lồ đang tiến về phía mình, Keisy khẩn cấp chạy về phía cửa, cùng Mai Nam đang cõng theo Thanh Thanh tụ thành một đường, hai chàng trai liền bắt đầu chạy trối chết, cuối cùng còn kéo theo một chuỗi khôi giáp biết đi, trong đó còn có cỗ dọc đường phá hỏng trần nhà và vách tường, nơi đội ngũ này đi qua, toàn bộ biến thành đống hoang tàn.
"Leola đang ở đâu vậy hả?" Keisy gào thét.
"Gương các vị thần của tôi mất rồi, hu hu hu." Mai Nam đau buồn không thôi, vừa chảy hai hàng nước mắt vừa chạy trốn.
Trái lại là Thanh Thanh trả lời vấn đề của Keisy: "Hu hu hu, chúng ta đi sai hướng rồi, xong đời rồi, tôi không còn được nhìn thấy dáng vẻ Leola đại ca mặc kỵ sĩ phục nữa rồi."
Đi sai hướng? Keisy nhìn đống hoang tàn sau lưng, bây giờ quay đầu, sợ rằng sẽ biến thành một cỗ thi thể tô điểm cho đống gạch vụn.
"Tôi, tôi cả đời này chưa bao giờ tưởng niệm một người như thế, Leola, anh rốt cuộc ở đâu vậy hả?"
So với tưởng niệm của ba người nhóm Keisy, Leola trái lại rất an nhàn kiểm tra căn phòng mới, theo hắn nghĩ, ba người Keisy chắc chắn sẽ say sưa ở trong những thứ kia rất lâu, hắn về sớm cũng vô ích, cho nên không vội, từ từ đến là được.
Bây giờ cái phòng này đối với Leola mà nói, vừa lại là cái nơi kỳ dị, xếp đặt rất nhiều quan tài, trên quan tài còn có vẽ người, Leola mở ra một cái quan tài trong đó, bên trong vậy mà là thi thể bao bọc bởi băng vải, thật là đặc biệt!
◊◊◊◊
Keisy hít sâu một hơi, cậu nhìn đống "hộp" vẽ hình người trước mắt, chuông cảnh báo trong lòng vang lên không ngớt, nhưng dưới tình huống phía sau có khôi giáp biết đi, cậu cũng không thể quay đầu.
"Keisy, tôi, tôi sợ quá." Thanh Thanh run đến nỗi ngay cả Mai Nam đang cõng cô cũng lắc lư theo.
"Cô đừng nhìn, ngậm miệng cho tốt đi, không được la hét." Súng của Keisy đã mở năng lượng.
"Keisy, tôi... tôi cũng sợ quá!" Sắc mặt Mai Nam tái nhợt nói: "Tôi thà liều mạng với khôi giáp, cũng không muốn đối đầu với thứ thối rữa."
"Nói nhảm gì vậy!" Keisy khinh thường hừ một tiếng: "Thi thể là không biết đi!"
Kéttt!
"Đây nghe lên giống như tiếng của cái hộp đã lâu lắm không mở bị đẩy ra?" Mai Nam biểu tình kỳ quái hỏi.
Con ngươi của Keisy phóng đại nhìn từng cái hộp bị mở ra một khe hở, cậu hét lớn một tiếng: "Chạy!"
◊◊◊◊
Hình dạng của cái này thật giống dây chuyền thập tự giá mà Anse cho hắn, Leola có chút do dự từ trong cổ áo móc ra dây chuyền của Anse, nguyên nhân khiến hắn rơi vào không gian khác.
Leola vừa lại đi đến phía trước một cánh cửa, nhưng tìm không được bất cứ cơ quan nào có thể tiến vào, ngoại trừ rãnh thập tự trên cửa, hình chữ thập có lẽ rất thường thấy, nhưng trung tâm thập tự có cái dây chuyền giống như cánh rồng, hẳn là không còn thường thấy nữa rồi, nhưng cũng là nguyên nhân Leola bắt đầu sinh nghi, trùng hợp như thế? Cái di tích này có quan hệ với Anse?
Có nên bỏ dây chuyền của Anse lên trên? Leola hiếm khi do dự không quyết, dù sao đây thế nhưng là di vật duy nhất của Anse, hắn không hi vọng dây chuyền này bị phá hủy.
"Leola, anh có tin vận mệnh hay không?" Anse như mọi khi nhàn nhã mà hỏi.
"Không."
"Thật sao?" Anse cười tinh nghịch: "Anh không cảm thấy cuộc gặp gỡ của chúng ta giống như do vận mệnh an bài sao, nếu như không phải có người ủy thác, tôi sẽ không bị bắt tới; nếu như tôi không biết y thuật, tổ chức cũng sẽ không giữ tôi lại; nếu như không phải anh ngày hôm đó bất ngờ bị thương, anh cũng sẽ không tìm tôi liệu thương."
Anse đột nhiên nắm tay của Leola, hiếm khi kích động nói: "Tôi tin tưởng vận mệnh, Leola, tôi tin tưởng anh và tôi gặp gỡ, nhất định có ý nghĩa rất quan trọng, tôi hi vọng, anh đừng trốn tránh cái ý nghĩa quan trọng đó, được không?"
Lúc đó, hắn không có cho Anse trả lời, bởi vì lúc đó, hắn chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của tổ chức, hắn không có năng lực cho Anse trả lời.
Mà bây giờ... Leola bỏ dây chuyền thập tự vào rãnh trên tường, kiên định trả lời: "Được!"
Cánh cửa đá này chầm chậm dâng lên, một bức tượng rồng to lớn cũng xuất hiện trước mặt Leola, một con rồng khổng lồ màu đen bóng, hình thái không khác lắm với Bảo Lợi Long, chỉ là to lớn hơn nhiều, thể tích khoảng chừng hơn gấp mười lần, hơn nữa trên trán có sừng nhọn khổng lồ mà Bảo Lợi Long không có, nếu nhìn xa, con rồng to lớn này giống như là ngọn núi màu đen.
Nhưng, Leola bắt đầu hoài nghi đây thật sự là tượng sao? Thực sự quá mức sống động, con rồng khổng lồ cấu tạo từ những miếng vẩy đen bóng, thoạt nhìn còn tối tăm hơn hành lang sau lưng Leola, khiến người sâu sắc cảm thấy chỉ cần đến gần con rồng này, giống như thể không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng nữa.
"Mình hình như đặc biệt có duyên với rồng?" Leola lắc lắc đầu, đầu tiên là Bảo Lợi Long, bây giờ vừa lại nhìn thấy con rồng khổng lồ này.
Leola thoáng chốc quyết định, mặc kệ con rồng trước mắt là tượng hay là rồng thật, dưới tình huống hắn trọng thương chưa lành, xương mắt cá chân vừa lại bị nứt, hắn không có hứng liều mạng với một con rồng lớn hơn gấp mười Bảo Lợi Long, cho nên hắn vẫn là trực tiếp đi ra, không muốn đánh thức con rồng này.
Lấy lại dây chuyền thập tự của Anse, tiếp đến giống như quỷ mị mà đi qua phía trước con rồng, Leola đi đến cửa đối diện mà không phát ra một chút xíu âm thanh nào, định tiếp tục hành trình vận mệnh của mình, phía sau cửa đích xác có "thứ" quan hệ mật thiết với vận mệnh của Leola.
Leola khẽ di chuyển thân thể, lánh qua dòng nước phun ra từ phía sau cửa, sau đó thuận tay vơ ba con người của vận mệnh, tránh cho bọn họ bị dòng nước cuốn đi hôn hít với rồng, ba người này cả người ướt nhẹp, quần áo tả tơi, còn bạt mạng thở hổn hển.
Leola trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Các cậu tới tìm tôi?"
Ba người chật vật không chịu nổi ngẩng đầu lên, Keisy thậm chí còn ôm lấy chân của Leola, khóc lóc ỉ ôi: "Hu hu hu, tôi sau này không bao giờ dám rời khỏi anh nữa, chúng tôi chẳng những bị khôi giáp đuổi, bị xác ướp bao vây, cuối cùng còn bị nước nhấn chìm, nếu không phải anh mở cửa, chúng tôi đều muốn chết đuối hết ở bên ngoài rồi, càng chết người chính là, vàng bạc châu báu của tôi đều bị nước cuốn đi hết rồi, hu hu hu."
"Leola đại ca, xin lỗi, Thanh Thanh đáng lẽ nên ngoan ngoãn đi theo anh." Thanh Thanh khóc sướt mướt.
"Khụ, khụ..." Mai Nam nói không ra lấy nửa câu, vừa rồi hắn suýt nữa bị Thanh Thanh ở trên lưng ghì gãy cổ, cũng bởi thế mà không thể phát ra lồng bảo hộ để cứu mạng.
Leola lại không nói câu nào, chỉ là đột nhiên nhớ lại một câu lẩm bẩm của Keisy: Nói không chừng chúng ta là hai người không nên ở cùng một chỗ nhất trên thế giới, một người chuyên môn rước họa vào thân, người