Bất Sát
Chương 1: Hiềm nghi rửa không sạch
"Cho nên nói, các cậu và con trai vừa mới chết của Long Hoàng nổi xung đột, giữa đường Mirrodin liền xông ra làm thịt bọn họ, còn thuận tiện tuyên chiến với toàn thế giới? Cuối cùng Bảo Lợi Long còn không thích chết tử tế mà hướng lên trời hô tiếng papa, kết quả chúng ta liền bị phán trước khi rửa sạch hiềm nghi không được rời khỏi học viện Acalane!"
Keisy đơn giản là có loại cảm giác muốn phát điên, có nhầm hay không hả? Làm sao cậu mới làm biếng một chút, lúc trở về liền được cho biết nói cậu đã biến thành phần tử khủng bố, còn bị giam cầm ở học viện Acalane?
Keisy dứng bật dậy, xông đến trước mặt Mai Nam điên cuồng lắc hắn: "Làm quỷ gì thế! Ông bố anh không phải thủ tướng Acalane sao? Bảo ông ta bảo kê chúng ta một chút không phải được rồi sao?"
Mai Nam lại khác với bình thường, sau khi một phát vùng khỏi Keisy, ngồi ra xa, trên mặt mang theo thần tình lạnh nhạt nói: "Cha tôi chính là như thế, chuyện gì cũng không quan trọng bằng quốc gia, cho dù hiềm nghi phạm là con trai mình, ông ấy cũng sẽ không châm chước."
Đối với phản ứng dị thường của Mai Nam, Keisy lặng đi một hồi, nhưng lập tức vừa lại lửa cháy mông đít nhảy đến trước mặt Thanh Thanh, Thanh Thanh toàn thân đều run lên: "Mẹ, mẹ tôi ở trong tam đại thống lĩnh là thuộc về khai phát trang giáp, bà, bà ấy trước giờ không quản chuyện khác, bây giờ cũng không thể quản."
Mắt thấy hai người này đều làm rùa rụt đầu, Keisy không dưng bị cuốn vào tức đến miệng không lựa lời chửi: "Dù sao hai người các cậu không quản là đúng rồi! Các cậu thì hay lắm, chỉ bằng hai người các cậu một người là con trai của thủ tướng, người kia là con gái của thống lĩnh, căn bản không có ai muốn động vào các cậu, cuối cùng vật hi sinh đen đủi chắc chắn là chúng tôi những bách tính bình dân không có hậu thuẫn này!"
Nghe thấy lời này, Mai Nam đột ngột xoay người qua đối diện Keisy, mà Thanh Thanh cũng nắm chặt tay đứng lên hét lớn: "Keisy, cậu làm sao nói như thế, tôi, tôi và Mai Nam vẫn luôn đều cùng một chỗ với mọi người mà! Mặc kệ là nơi có bao nhiêu nguy hiểm chúng tôi cũng chưa từng thụt lùi, Keisy nói như thế thật quá đáng."
Mai Nam sắc mặt cũng khó coi đi đến bên cạnh Thanh Thanh, mặc dù không nói nửa câu, nhưng nhìn thần sắc căm phẫn kia của hắn đã biết, Mai Nam cũng bởi vì lời của Keisy mà nổi giận rồi, Keisy bị hai người nhìn chằm chằm mặc dù có chút cảm thấy có lỗi, nhưng lại cũng không chịu thối lui, dù sao cậu nói thế nhưng là sự thật, cứ tiếp tục thế này, bị hi sinh chắc chắn là cậu và Leola cộng thêm Bạch Thiên, trừ phi người sau có thân phận ẩn giấu không biết tên.
"Các cậu đừng cãi nhau mà." Bạch Thiên đột nhiên từ trên giường bò dậy, đầu óc mặc dù vẫn mơ hồ, nhưng lại cũng biết ba người bây giờ đang gây gổ, hắn chống thân thể có chút yếu đuối, cố chen vào giữa song phương, muốn khuyên nhủ song phương.
"Bạch Thiên!" Keisy tức hổn hển nói: "Chẳng lẽ anh có hẫu thuẫn sao?"
Bạch Thiên ngây ngẩn: "Hậu thuẫn? Không có."
Keisy hét lớn: "Vậy anh ngăn cản tôi làm chi? Nếu không giải quyết chuyện này, ai biết chúng ta lúc nào sẽ bị đẩy lên đài tử hình hả, lần này thế nhưng là làm thật rồi, không phải có chính nghĩa có nhiệt huyết, hay là dùng vinh diệu kỵ sĩ gì đó phát thề, mọi người liền sẽ tin chúng ta."
Bạch Thiên nhíu mày, có chút yếu ớt trả lời: "Vậy chúng ta cứ ngồi xuống thảo luận cho tốt, đừng tức giận với đồng bạn mình."
"Tôi sao có thể không tức giận! Hai đứa này căn bản không hiểu hoàn cảnh của ba người chúng ta có bao nhiêu gay go!"
Thanh Thanh nghe thấy Keisy nói lần nữa, đáy lòng vừa cuống vừa tức, ngay cả mình cũng không hiểu mình rốt cuộc là tức mình hay là tức Keisy, mà Mai Nam cũng rất là phiền, trong lòng biết rõ Keisy nói đúng, nhưng lại vừa bực Keisy cho rằng mình và Thanh Thanh là không quan tâm, mà đối mặt với nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi của Thanh Thanh và Mai Nam, Keisy cuối cùng dứt khoát "hừ" một tiếng, trèo lên giường của mình quấn thành sushi, chỉ lộ ra một mái tóc xanh mướt, không ngó ngàng hai người bọn họ nữa.
Mắt thấy bầu không khí trong phòng càng ngày càng gay go, Bạch Thiên cũng chỉ đành cố chống giữ thân thể đau yếu, tìm một viện trợ cuối cùng, mặc dù chính Bạch Thiên đối với cái viện trợ này cũng không có bao nhiêu tin tưởng.
"Leola, cậu cũng ra nói một câu đi, đừng để bọn họ tiếp tục tranh cãi." Âm thanh của Bạch Thiên nghe lên đã có dấu hiệu ngất xỉu rồi.
Leola vốn vẫn luôn ngồi lặng lẽ ở trên giường mình, Bảo Lợi Long đang khò khò ghé ở trên đùi hắn ngủ, Leola vừa khẽ vỗ về đầu của Bảo Lợi Long, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thoạt nhìn như đang ngẩn ngơ, nhưng trong mắt màu bạc lại thỉnh thoảng chớp động hào quang, mãi đến khi lời của Bạch Thiên vang lên, Leola mới bình tĩnh quay đầu qua, chẳng liên quan mà ném ra một câu mười phần uy lực.
"Tôi muốn lấy lại dây chuyền Long Thập Tự."
Nghe thấy lời này, Bạch Thiên nhất thời thở không nổi, trực tiếp ngất xỉu, may thay phía sau chính là giường của Keisy, cũng đúng lúc nằm trở lại nghỉ ngơi.
Biểu tình của Mai Nam và Thanh Thanh nhất trí, cằm của hai người đều có nguy cơ rớt xuống.
Keisy lăn một cái gỡ khỏi vòng sushi, nhảy một phát nhảy lên giường của Leola đối diện, vươn tay túm lấy cổ áo của Leola, sau đó rống giận một tiếng: "Anh điên rồi!"
"Nhất định phải lấy lại dây chuyền." Leola nhìn thẳng vào mắt của Keisy, khẽ giọng hỏi: "Cậu có giúp tôi không? Nếu không giúp, chúng ta tốt hơn là đường ai nấy đi đi, tránh cho tôi sẽ liên lụy các cậu."
Keisy bạt mạng nhìn chòng chọc vào đôi mắt bạc kia của Leola, lại tìm không ra một chút do dự, trong lòng cậu biết sát thủ trước mắt là làm thật, chuyện đến mức gay go như thế, Keisy trái lại lãnh tĩnh xuống, buông cổ áo Leola ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh sát thủ, từ một con mèo con phẫn nộ do bị giẫm vào đuôi vừa lại biến trở về con mèo mập ú làm biếng phơi nắng.
Thanh Thanh và Mai Nam liếc nhìn nhau một cái, cũng chậm rãi đi đến bên giường của Leola ngồi xuống, trên cái giường đơn không tính là lớn chen chúc bốn người một con rồng nhỏ, tay chân của bốn người đều không khỏi đụng vào nhau.
"Vậy... xem xem tình huống thế nào đi, nếu thật sự không được, cùng lắm chúng ta đi quấn hiệu trưởng, để ông ấy mang chúng ta chạy trốn đi?" Sắc mặt của Mai Nam cũng hòa hoãn xuống, có chút thăm dò hỏi Keisy.
Thanh Thanh cũng vội vàng xen miệng: "Đúng, đúng đấy, cùng lắm nhảy vào lỗ đen của Thanh Thanh, vậy thì cũng không có người tìm được chúng ta nữa."
Sắc mặt ba người kia đen hết một nửa quay đầu nhìn Thanh Thanh, Keisy còn mỉa mai nói: "Đúng thế, nói không chừng chúng ta sẽ trực tiếp đến địa ngục báo danh, Long Hoàng bọn họ còn có thể tiết kiệm không ít phí tử hình đây."
Thanh Thanh có chút ủy khuất nói: "Lần trước Mirrodin có sao đâu."
Keisy khinh khỉnh liếc một cái, ngón tay giơ số một trước mắt Thanh Thanh: "Thứ nhất, đó là Mirrodin thân là Long tộc, da dày thịt thô, cho nên không có bị không gian loạn lưu xé thành từng mảnh trở về, thứ hai, cô nghĩ xem, cái tiểu tổ rước họa đám chúng ta từng có vận khí tốt chưa? Bằng vào vận đen không dứt của chúng ta, tôi thấy đến lúc đó là bị trực tiếp đưa vào trong lao nhốt lại."
"Tôi tán đồng lời của Keisy." Mai Nam lộ ra bộ mặt nghĩ lại phát sợ, từ khi quen biết Leola và Keisy, vận đen khủng bố chưa từng chấm dứt.
"Gì vậy chứ." Thanh Thanh tức đến đấm vào Keisy và Mai Nam, mà hai người sau căn bản không sợ nắm đấm mềm nhũn kia của Thanh Thanh, chỉ là ha ha cười lớn mặc cho cô đấm, cho đến khi Keisy cười kêu dừng, Thanh Thanh mới bĩu môi dừng tay.
"Được rồi, nếu dù thế nào cuối cùng cũng phải chạy trốn, vậy không cướp thêm sợi dây chuyền về làm sao đủ vốn chứ." Keisy nhướn nhướn mày, bộ dạng phải thu được lợi ích lớn nhất rồi mới chết.
"Không sai, nhất định phải giúp Leola đại ca cướp dây chuyền về!" Thanh Thanh nắm chặt bàn tay non mềm kiên quyết hô lên.
"Cảm ơn."
Leola gật đầu nói, ai ngờ câu cảm ơn này đủ khiến cho ba người kia nổi da gà một hồi, mới bắt đầu nghĩ nên làm sao giúp Leola cướp dây chuyền về.
"Theo tình huống, dây chuyền đại khái là trên tay Cappuccino đi, nếu như là tên đó, hẳn là rất dễ ứng phó mới đúng, chỉ cần hắn không phải đang giả heo ăn hổ." Keisy cẩn thận đánh giá, chẳng qua đức hạnh chết tiệt của tên kia, nhìn làm sao cũng không giống là đang giả heo, trái lại thật sự như con heo.
"Cappuccino tam hoàng tử sao? Nghe nói trước khi công chúa Lansecy sinh ra, anh ta là hoàng tử được yêu cầu cao nhất cho Long Hoàng kế nhiệm đấy, đáng tiếc Thần Thánh Bạch Long không có chọn anh ta." Thanh Thanh vừa miêu tả vừa tràn ngập ảo tưởng đối với vương tử.
"Gã Latte kia đã tỏ rõ không có hi vọng, nhưng bình thường mà nói, không phải nên là yêu cầu cho đại hoàng tử cao nhất sao?" Keisy có chút không thể lý giải, ngay cả con heo kia cũng có thể được yêu cầu cao nhất, vậy đại hoàng tử rốt cuộc là cái gì? Phân heo sao?
Thanh Thanh dị thường quen thuộc đối với chúng vương tử lập tức giải thích: "Đó là bởi vì đại hoàng tử không phải kỵ sĩ, là một tiên đoán sư, cho nên đều luôn ở tháp quan sát sao, gần như chưa từng xuất hiện qua!"
"Tiên đoán sư?" Sắc mặt của Keisy vô cùng chấn động, sau đó hét lớn: "Chẳng trách Long Hoàng có tiền như thế, nhất định là lấy hết giải nhất sổ xố mỗi đợt rồi!"
Điểm này chẳng quan hệ chút nào... hai người đổ mồ hôi nghĩ thầm.
"Đúng rồi!" Thanh Thanh đột nhiên hét lớn: "Bảo công chúa Lansecy đi lấy lại dây chuyền giúp anh không phải được rồi sao?"
Keisy trực tiếp khinh khỉnh liếc Thanh Thanh một cái, ngay cả Leola cũng lắc đầu nói: "Tôi không muốn liên lụy Lansecy."
Keisy thì bổ sung nói rõ: "Làm ơn, tinh thần kỵ sĩ của Lansecy cũng chỉ kém Bạch Thiên của chúng ta một chút xíu thôi à, cô nghĩ cô ta có khả năng sẽ bởi vì dụ dỗ sắc đẹp của Mặt Nạ Bạc, liền phản bội cha và anh mình không?"
Thanh Thanh suy tư một hồi, cũng chỉ ủ rũ lắc lắc đầu.
Keisy lẩm bẩm nói: "Muốn dụ dỗ Lansecy, còn không bằng dụ dỗ con heo anh Cappuccino kia... nói đến Cappuccino, suýt nữa quên chuyện vũ hội, vũ hội!"
Keisy đột nhiên nhảy lên hét lớn, cậu suýt nữa quên mất, con heo Cappuccino kia có mời Leola đến vũ hội, đây chẳng phải là một cái cơ hội tuyệt vời sao? Keisy vội vàng kéo ba người khác qua, kể quá trình đụng phải Cappuccino.
Sau khi nghe Keisy kể xong, Mai Nam thận trọng đã biết ý định của Keisy, hắn thốt lên: "Cậu định để cho Thanh Thanh đi giả cái mỹ nữ đầu bếp kia, sau đó trộm dây chuyền trở về?"
"Tôi, tôi sao?" Thanh Thanh trợn lớn mắt, khó có thể tin dùng tay chỉ vào mình.
"Đương nhiên không phải, anh cho rằng Thanh Thanh có cái sắc đẹp kia để đi dụ dỗ người ta sao? Hay là có cái thân thủ đi trộm đồ mà không bị phát hiện?" Keisy lại một câu bác bỏ, thuận tiện đả kích lòng tự tin của Thanh Thanh.
"Đều không có." Mai Nam thành thật trả lời.
"Làm sao lại thế..." Thanh Thanh ủy khuất bức rứt góc áo.
"Vậy cậu định tìm ai?" Mai Nam nghi hoặc hỏi, nhưng lập tức vừa lại nghĩ tới cái gì mà liên tục xua tay: "Đừng nói kêu tôi đi tìm Jasmine nhá! Jasmine cũng không phải đại mỹ nữ gì, hơn nữa cô ấy cũng sẽ không chịu đi trộm đồ đâu, Keisy cậu, cậu đừng thấy cô ấy bình thường rất tùy tính, kỳ thực cô ấy cũng rất tuân thủ tinh thần kỵ sĩ.
"Cũng không pải Jasmine đâu."
Keisy lộ ra mỉm cười thật lớn, bộ dạng đã tính trước mọi việc, nhưng ba người khác lại vẫn đầu đầy sương mù, chỉ thấy Keisy chầm chậm giơ ngón trỏ lên, vươn đến trước mặt sát thủ lạnh nhạt, trong lúc hai người kia trợn lớn mắt, Keisy cũng nói ra dự định của mình: "Nếu là Leola muốn lấy dây chuyền về, vậy đương nhiên là phải để chính anh ta đi lấy thôi!"
Thanh Thanh có chút ngỡ ngàng: "Nhưng Leola đại ca là nam mà, mặc dù dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng..."
"Chính là câu này! Dáng vẻ rất xinh đẹp." Keisy ngắt lời Thanh Thanh, vẻ mặt hưng phấn túm lấy khuôn mặt trái xoan của Leola: "Các cậu xem xem, mặt trái xoan, mày kiếm dài mảnh, sống mũi dựng thẳng, làn da vừa trắng vừa mềm, vóc dáng thon cao dài nhỏ, ngoại trừ bộ ngực thiếu hai cục thịt, Leola căn bản chính là đại mỹ nhân mà! Muốn dụ dỗ một con heo căn bản là chuyện nhỏ."
Mai Nam và Thanh Thanh cũng thuận theo "giới thiệu" của Keisy, nhìn chằm chằm khuôn mặt của sát thủ, mỗi mục Keisy nói, hai người cũng bạt mạng gật đầu theo.
"Tôi là nam." Leola hình như cảm thấy mình cần phải nói rõ một chút giới tính của mình.
Keisy lộ ra mỉm cười, tay còn an ủi vỗ vai của Leola: "Yên tâm, gắn hai quả bóng nước lên thì chính là nữ rồi."
Mặc kệ Leola có phản ứng gì, Keisy đã chỉ huy đồng bạn: "Mai Nam, anh phụ trách đi kiếm lễ phục, Thanh Thanh cô tốt xấu gì cũng là nữ, chung quy có đồ trang điểm gì gì chứ?"
"Tôi kiếm lễ phục? Lễ phục chỗ tôi, áo đuôi tôm của nam có rất nhiều, nhưng của nữ thì..." Mai Nam lộ ra một khuôn mặt khốn khổ, hắn thế nhưng không có sở thích sưu tập nữ trang.
"Đi tìm Jasmine thương lượng."
Cho xong kiến nghị, Keisy lập tức đẩy Mai Nam ra khỏi cửa phòng, sau khi một phát đẩy Mai Nam ra, ném một câu không kiếm được thì đừng trở lại, sau đó ra sức đóng sầm cửa phòng, chỉ để lại Mai Nam với khuôn mặt khốn khổ vừa suy nghĩ phải kiếm cớ gì gạt bạn tốt, vừa nặng nề bước chân đi về phía túc xá kỵ sĩ.
Nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của Mai Nam, Thanh Thanh nuốt nuốt nước miếng rồi nói: "A.. um.. Keisy, tôi cũng không có đồ trang điểm."
"Cái gì? Làm phụ nữ làm đến ngay cả đồ trang điểm cũng không có? Cô có phải phụ nữ không hả!" Keisy kéo da đầu, sau đó cũng thuận tiện đá Thanh Thanh ra khỏi phòng: "Theo Mai Nam cùng đi tìm Jasmine."
Sau khi đá cả hai người ra khỏi phòng, Keisy lưu loát phủi phủi tay, lập tức xoay người đối mặt sát thủ: "Leola, sau khi lấy được dây chuyền Long Thập Tự, anh định làm sao đây? Đừng nói với tôi chưa dự tính, hoàn cảnh bây giờ của chúng ta đã đủ gian nan rồi, đợi đến khi dây chuyền Long Thập Tự biến mất, chúng ta chắc chắn biến thành nghi phạm số một, chưa nói chúng ta vẫn thật sự là phạm nhân, chỉ là sợi dây chuyền này phải giấu ở đâu đã là cái vấn đề rồi, đừng quên lão Long Hoàng kia thế nhưng là người có thể nắm bắt dây chuyền."
Leola đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng nói: "Tôi không biết, chỉ là cảm thấy dây chuyền cứ luôn đang kêu gọi tôi, tôi nhất định phải lấy nó về."
"Sau đó hoàn toàn không có dự định?" Keisy nhướn nhướn mày hỏi, mặc dù sớm đã có tâm lý chuẩn bị gã trước mắt này có khả năng căn bản không dự tính, chẳng qua lúc chân chính nghe thấy, Keisy vẫn vô lực một hồi.
Leola trầm mặc, hắn cũng biết hoàn toàn không có dự tính là không đúng, nhưng hắn lại cũng không biết nên làm sao, chỉ có xác định một chuyện, đó chính là nhất định phải lấy dây chuyền Long Thập Tự về.
Keisy xua xua tay: "Quên đi quên đi, sớm đã biết anh cái gã này lo trước bỏ sau, đường chạy trốn còn lại cứ việc ném cho tôi được rồi, quan trọng là, một khi lấy được dây chuyền, phải chạy trốn ngay, một khi chạy trốn, Bạch Thiên thì nhất định phải mang theo, anh ta với chúng ta đều không quyền không hậu thuẫn, để lại anh ta ở đây là chỉ có một con đường chết, nhưng Mai Nam và Thanh Thanh có khả năng phải để lại rồi đi, hậu thuẫn của hai người bọn họ rất cứng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng."
Keisy càng lẩm bẩm: "Nếu mang theo Mai Nam... biết đâu còn thêm một ông thủ tướng Acalane đến truy bắt chúng ta, lại mang theo Thanh Thanh thì càng khủng bố rồi, tam đại thế lực trên thế giới đều chọc hết rồi, chúng ta sẽ chết càng nhanh!"
Nghe thấy lời của Keisy, ánh mắt của Leola nhìn về phía Bạch Thiên trên giường đối diện, vẫn là liên lụy một người...
"Tôi sẽ bảo vệ hai người các cậu." Đây là lời hứa duy nhất Leola có thể cho.
Keisy gãi gãi mặt rồi nói: "Anh cũng không cần quá lo lắng, chúng ta trốn ở cái nơi đó, hẳn là không có người sẽ phát hiện đâu, dù sao nhìn tình huống này, thế giới cũng gần như sắp đại loạn, có khi trốn đi còn an toàn hơn."
"Còn có một chuyện." Keisy nhíu mày lẩm bẩm: "Tràng diện lớn như thế, Misery nói cái gì cũng ở đây xem náo nhiệt đi, mặc kệ, gọi rồi tính sau."
Nói xong, Keisy quả nhiên nhảy lên, hai tay giơ quá đầu, như thể đang kêu gọi UFO mà la hét: "Ông anh Misery, có chuyện nhờ ông anh nè, ông anh mau xuất hiện đi! Còn không đi ra, độc giả sắp quên ông anh rồi