Because You're Mine
Logan đứng trong xưởng mộc của nhà hát Capital và xem xét khung màn hai tầng một cách kỹ lưỡng. Cái khung này được đóng từ những phiến gỗ sồi mài phẳng, và sau đó sẽ được gửi đến xưởng sơn.
- Chúng ta chưa bao giờ làm một phông màn lớn như vậy.
Logan nói với hai người thợ mộc đang chỉnh lại giàn giáo cho anh thẩm định.
- Làm sao nó đứng vững đây?
- Chúng tôi nghĩ là cách tốt nhất là dựng một giàn giáo đằng sau _Người thợ chính, Robbie Cleary, nói _ Nó sẽ giữ phông màn đứng vững trong suốt vở diễn.
Logan với bàn tay to lớn nắm lấy thanh gỗ, kiểm tra độ chắc chắn của nó:
- Anh nên buộc chặt thanh gỗ rồi để nó xuống sàn. Tôi không muốn rủi ro xảy ra nếu nó rơi xuống đầu ai đó. Nó khá nặng đấy.
Robbie gật đầu đồng ý và đi đến đằng sau dàn phông. Dàn phông này được thiết kế để tấm trước sẽ được dỡ xuống, lộ ra dàn phông thứ hai ở ngay đàng sau. Đó là cái mánh khóe để có thể chuyển cảnh nhanh chóng, tiết kiệm thời gian và tránh sai sót khi trình diễn.
Đứng đằng sau dàn phông, Logan cào tay vào mái tóc của mình:
- Để dàn phông đầu tiên rớt xuống đi!
- Được thôi, anh Scott _ Robbie ngờ vực nói _ Nhưng tôi cảnh báo anh, tôi chưa bao giờ thử dỡ nó xuống cả.
- Làm lúc này cũng như lúc khác thôi.
Jeff, cậu bé chạy việc, chạy ra trước để phụ, dùng cơ thể nhỏ bé của mình giữ cho bộ khung hai tầng đứng vững.
- Thả khung trước xuống đi _ Rubbie chỉ, và người thợ phụ bắt đầu dỡ khung đầu tiên xuống.
Từ góc mắt của mình, Logan thấy ai đó đang đi vào xưởng, một cô gái mảnh mai đang mang một cây chổi, một cái ki hốt rác, và cái tay cầm để đựng đồ. Người mới đến đó, Logan nhận ra với một cái táng bực tức. Cô dường như chẳng chú ý gì đến những chuyện đang xảy ra nơi đây - và nàng ta đi thẳng vào chỗ tấm khung sắp rớt xuống.
- Coi chừng, mẹ kiếp _ Logan hét lên.
Cô ta khựng lại và nhìn anh hiếu kì với đôi mắt ngây thơ như đứa trẻ mới sinh, trong khi tấm khung nặng trịch đang lừng lững trên đầu.
Ngay lập tức Logan lao đến và đẩy cô ta ra, xoay người che cho cô bằng chính cơ thể của anh. Dàn khung đổ ngay vào cái vai đau, nổ bùng một cơn đau đớn đến nỗi anh run lên và văng tục. Nguyên một lúc lâu anh dường như không thể thở. Bằng cách nào đó anh vẫn có thể giữ mình đứng vững trên hai chân. Anh mơ hồ biết Robbie và những người khác đã chạy tới và nâng dàn khung ra, trong khi cô gái bước lùi khỏi anh.
- Anh Scott _ Cô ta bối rối nói _ Anh ổn chứ? Em thành thật xin lỗi.
Logan lắc nhẹ đầu, mặt anh trắng bệch, dồn hết bình sinh để giữ mình không ngất xỉu. Anh sẽ không làm mất thể diện đến nỗi lăn quay ra giữa xưởng mộc như thế. Luôn luôn ý thức giữ hình ảnh quyền uy của bản thân, anh chưa bao giờ bệnh, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, và chưa bao giờ phân tâm dao động trước mặt nhân viên của mình.
- Ôi, vai của anh _ Madeline hét lên, nhìn chằm chằm vào áo sơ mi anh, nơi những giọt máu đang tóe ra từ vết thương cũ bắt đầu há miệng _ Em có thể giúp gì đây?
- Tránh xa tôi ra _ Logan lầm bầm, cuối cùng cũng chiến thắng được cơn quay cuồng. Anh hít một hơi thật sâu, hồi phục _ Vì tên Thánh nào mà cô có mặt ở đây?
- Em định mang đồ lau dọn tới, và dọn dẹp dụng cụ làm mộc, và … có việc gì anh muốn em làm không, thưa ông?
- Xéo đi _ Logan quát, gương mặt hằn lên cau có _ Trước khi tôi bóp cổ cô.
- Vâng, thưa anh _ cô khẽ khàng nói.
Một cô gái khác ở vị trí cô có lẽ đã bật khóc. Anh đã mắng cô không chút nương tay. Mọi người trong Capital đều kinh sợ cơn giận của anh. Thậm chí Julia cũng e dè tránh xa trong những lúc tâm trạng anh không tốt.
Madeline hối hận nhìn Robbie:
- Em xin lỗi, ông Cleary. Em sẽ quay lại quét dọn sàn sau.
- Được rồi, cô bé à –
Người thợ chính đợi cho đến khi Madeline rời khỏi rồi quay lại nhìn Logan.
- Anh Scott _ ông trách _ anh không cần phải nói cô bé đó như thế. Cô ấy chỉ cố giúp thôi mà.
- Cô ta là một thảm họa biết đi.
- Nhưng anh Scott _ Jeff, cậu bé phụ việc, nói _ Maddy dường như chỉ gây chuyện khi có anh ở gần thôi. Những lúc khác chị ấy vẫn bình thường mà.
- Tôi không cần biết _ Logan áp tay vào bờ vai đang rát như lửa bỏng, đầu đau và quay cuồng _ Tôi muốn cô ta cút ngay khỏi chỗ này _ Anh lầm bầm, và rời khỏi xưởng với những bước sải dài kiên quyết.
Anh đi vào văn phòng Julia, định trút cơn giận của mình. Đó là lỗi của chị đã cố thuê cô gái đó _ nên đuổi cô ta sẽ là trách nhiệm của chị. Anh thấy Julia ngồi ở bàn giấy, chị đang tập trung thảo kế hoạch hàng tuần. Ngước nhìn lên, và gương mặt chị trở nên trống rỗng vì kinh ngạc.
- Logan, có chuyện gì thế? Anh có vẻ vừa đi đánh trận về vậy.
- Còn tệ hơn thế nữa. Tôi vừa mới có cuộc chạm trán với cái con bé trợ lý của cô đấy.
- Madeline? _ Julia nhăn mặt lo lắng _ Chuyện gì xảy ra vậy?
Anh kể chị nghe về chuyện ở xưởng mộc. Thay vì tỏ ra lo lắng và kinh ngạc, Julia dường lại thấy buồn cười:
- Logan đáng thương ơi _ Chị cười _ Chẳng trách anh tức giận như vậy. Anh không thể trách Maddy được đâu.
- Tôi không thể hả? _ Anh chua chát hỏi.
- Đây là ngày đầu tiên làm việc của cô ấy, cần có chút thời gian để cô ta quen việc chứ.
- Ngày đầu tiên _ Logan hét lên _ và cũng là ngày cuối cùng. Tôi muốn cô ta rời khỏi đây, Julia. Tôi yêu cầu đấy.
- Tôi chỉ không hiểu vì sao anh phản đối Madeline Ridley dữ dội như vậy _ Julia ngả lưng vào ghế với cái nhìn vui thích khiến Logan thấy bực.
- Cô ta là kẻ non nớt chẳng biết tí gì về nhà hát.
- Chúng ta ai cũng từng non nớt một thời gian _ Julia đáp, và ném cho anh cái nhìn trêu chọc _ Mọi người trừ anh, tất nhiên rồi. Anh phải đã biết mọi thứ về sân khấu ngay khi vừa lọt lòng.
- Cô ta không thuộc về đây _ Logan ngắt lời _ Ngay cả cô cũng không thể phản đối điều này.
- Có lẽ không _ Chị thừa nhận _ Nhưng Madeline là một cô gái trẻ đáng yêu và thông minh, mà có lẽ đang mắc một rắc rối gì đó. Tôi muốn giúp cô ấy.
- Cách giúp duy nhất là trả cô ấy về nơi cổ đã đến.
- Vậy nếu cô ta đang trốn chạy chuyện gì đó kinh khủng thì sao? Anh không quan tâm chút nào sao? Ngay cả là chút hiếu kì?
- Không.
Julia thở dài:
- Nếu Madeline không làm việc ở đây, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy? Tôi sẽ trả lương cho cô ta bằng tiềng túi mình, nếu anh muốn.
- Chúng ta không phải trại tế bần, mẹ kiếp.
- Tôi cần một người trợ lý _ Julia nói _ Tôi cần một người phụ giúp trong thời gian tới. Madeline đúng là người tôi muốn. Vì sao anh lại có vấn đề với cô ấy như thế chứ?
- Bởi vì cô ta …
Logan ngậm miệng lại tức thì. Vấn đề là, cô gái ấy làm phiền anh vì lẽ gì đó anh không hiểu được. Có thể bởi cô ta quá cởi mở và không phòng bị đến kì lạ … một phong cách trái ngược với bản chất con người anh. Cô làm anh thấy khó chịu, gợi anh nhớ đến những thứ anh không muốn nhớ, tất cả những cái mà anh đã cố gắng thay đổi trong bản thân mình. Nhưng anh sẽ không nói những chuyện này ra để Julia chọc ghẹo đâu. Chị luôn luôn thấy lạ sao anh có thể giữ cho bề mặt đời sống và cảm xúc của mình thanh thản như thế.
- Logan _ Julia nôn nóng nói, không lý giải được sự im lặng của anh _ Anh phải đưa lời giải thích đi chứ?
- Thực tế cô ta là một con ngốc vụng về cũng đủ rồi.
Miệng Julia há ra ngỡ ngàng:
- Mọi người đều thỉnh thoảng gây tai nạn. Thường ngày anh đâu nhỏ nhen đến thế.
- Tôi nói cô ta bị đuổi, và tôi không nghe gì thêm nữa.
- Vậy anh cứ đuổi cô ta. Tôi không can thiệp chuyện đó.
- Được _ Logan hỏi _ Cô ta đang ở đâu?
- Tôi đã cho cổ giúp bà Lytteton chuẩn bị trang phục _ Julia hét lên, quay người lại và tiếp tục cúi xuống chồng giấy cao nghệu trước mặt.
Logan rời khỏi văn phòng Julia, quyết tâm tìm ra cô gái ngay lập tức. Phòng phục trang nằm trong tòa nhà khá xa những phòng khác, vì nó dễ bắt lửa hơn bất cứ nơi nào khác của nhà hát. Sẽ dễ dàng cứu hỏa ở đó và tránh cho cả Capital chìm trong biển lửa.
Bà Lyttton là một phụ nữ đồ sộ với mái tóc xoăn nâu. Bàn tay to lớn của bà di chuyển thoăn thoắt đã tạo ra rất nhiều bộ trang phục tuyệt vời trên sân khấu. Bà đã thuê nửa tá cô gái giúp may vá và có một bộ sưu tập trang phục đồ sộ đang chất đầy những ngăn và ngăn. Sản phẩm của Nhà hát Capital rất hào nhoáng, và những diễn viên cũng như khán giả đều ý thức được cái giá để tạo ra không hề nhỏ.
- Anh Scott _ người thiết kế trang phục vui vẻ nói _ Tôi có thể giúp gì cho anh đây? Hay chiếc áo anh mặc tối qua tay quá ngắn? Nếu cần tôi sẽ sửa nó lại.
Logan không muốn tán gẫu _ Có một cô người mới, cô Ridley. Tôi muốn gặp cô ta.
- À, cô bé chạy việc đấy phải không? Tôi bảo cô ta mang những giỏ phục trang về hấp rồi. Lụa của những chiếc đầm ấy quá mỏng manh để phơi trong không khí thành phố đầy bụi thế này, nên chúng sẽ được đem về thôn quê, và sẽ được giặt phơi ở đó.
- Cám ơn _ Logan ngắt lời, không chút hứng thú nghe quá trình giặt tủi phức tạp ấy. _Một ngày tốt lành nhỉ, bà Lytteton -
- Và sau khi cô ta mang những giỏ đó đến khu giặt _ người thiết kế trang phục tiếp _ cô sẽ đến văn phòng anh mang theo phục trang cho vở Othello.
- Cám ơn _ Logan đáp qua kẽ răng, trải nghiệm một cảm giác bực bội - và có lẽ là báo động _ với ý nghĩ Madeline Ridley đến văn phòng anh. Tai họa dường như xảy ra bất cứ nơi nào trong tầm với của cô ta, và anh sẽ may mắn nếu văn phòng không trở thành một bãi hoang tàn sau khi cô ta rời khỏi.
Nhưng khi anh bước vào căn phòng nhỏ xem như chốn riêng của mình, anh không thấy ai cả, và lại có vẻ sạch sẽ gọn gàng hơn bao lâu nay. Sách và giấy tờ được xếp lại thành chồng, bàn ghế được phủi bụi, và cái bàn giấy bừa bộn đã được kê lại ngay ngắn và lau chùi. Logan bước vào văn phòng và nhìn chung quanh thích thú:
- Giờ làm sao tôi tìm được đồ bây giờ nhỉ?
Anh chú ý đến ánh màu trong phòng, một cành hồng hé nụ cắm vào ly nước trên bàn giấy.
Cầm nó lên, Logan chạm vào cánh hoa mượt mà đó.
- Đấy là lời tạ lỗi _ Giọng Madeline vang lên sau lưng. Anh xoay người lại thấy cô đứng sau cánh cửa với nụ cười thân thiện _ Với lời hứa sẽ không gây ra thương tích nào cho ông nữa.
Lặng người vì ngạc nhiên, Logan nhìn chằm chằm cô. Lời nói đuổi việc đang muốn ném vào mặt cô nhạt dần trên môi anh. Anh đã nghĩ bản thân mình sẽ không còn cảm thấy tội lỗi hay e ngại, nhưng giờ đây, gương mặt đáng yêu vui sướng của cô gái khiến anh tự dưng thấy không thoải mái. Hơn nữa, do đang ở trước toàn thể công ty, không có cách nào anh có thể đuổi việc cô mà không trở thành kẻ vô lối cả. Anh tự hỏi cô thực sự ngây thơ như vậy không, hay cô đang khéo léo giả vờ. Đôi mắt nâu to ấy không chút vẩn đục.
Lần đầu tiên Logan nhận ra Madeline Ridley khá dễ thương, à không, là xinh đẹp, với đường nét thanh nhã, làn da trắng mịn như men sứ,và cái miệng vừa ngây thơ vừa khêu gợi. Dáng người cô thanh mảnh, không phải sự đẫy đà của những phụ nữ anh thường thích, nhưng vẫn rất quyến rũ.
Logan ngồi xuống ghế và nhìn chằm cô
- Cô lấy cái này ở đâu ra vậy? _ anh hỏi, chỉ vào đóa hoa.
- Ở chợ hoa Covent Garden. Em đến đó sớm sáng nay. Thật là nơi đặc biệt, có những hàng bán chim cảnh, và quá trời những hàng rau quả được tuyển chọn …
- Không an toàn cho cô khi đến đó một mình đâu, cô Ridley. Trộm cướp và những tay săn người Ấn Độ sẽ rất thích thú với con chim non như cô đấy.
- Em không gặp chuyện gì cả, anh Scott _ Nụ cười cô rực sáng _ Anh thật tử tế đã lo lắng cho em.
- Tôi không lo lắng _ anh hờ hững nói, gõ ngón tay xuống bàn _ Chỉ là tôi đã biết khả năng gây chuyện của cô rồi thôi.
- Không phải đâu _Cô đáp liền _Cho đến bây giờ, em dám nói em chưa gây rắc rối cho bất cứ ai cả. Em đã có cuộc sống rất bình yên.
- Vậy nói tôi biết vì sao một người rõ ràng là con nhà tử tế như cô lại đi kiếm việc ở Nhà hát Capital.
- Để được gần anh _ Cô đáp.
Logan lắc đầu trước câu tuyên bố không biết ngượng đó. Hình như cô gái này không hiểu gì cả. Sự ngây thơ, non nớt của cô ta không thể bộc lộ rõ ràng hơn. Vì lẽ gì cô ấy lại muốn tư tình với anh chứ?
- Gia đình cô có biết cô ở đây không? _ Anh hỏi.
- Có _ Cô ta trả lời liền tức khắc.
Môi anh cong lại nghi ngờ:
- Cha cô là ai? Ông ta làm nghề gì?
- Ông ấy là một … nông dân _ Cô trả lời một cách thận trọng.
- Có vẻ là một người thành đạt nhỉ _ Mắt anh lướt qua chiếc đầm bằng vải mềm và được may rất khéo của cô _Vì sao cô không ở nhà với gia đình, cô Ridley?
Câu trả lời của cô ngập ngừng hơn, và anh cảm nhận sự đột ngột bất an của cô ta.
- Em có chút xung đột với họ.
- Vì chuyện gì? _ Anh hỏi, không vuột khỏi mắt là làn sóng đỏ bừng e thẹn đang lan lên má cô.
- Em không thể nói được.
- Liên quan đến một người đàn ông phải không?
Anh nhìn ánh ngạc nhiên trong đôi mắt nâu và biết rằng phỏng đoán của mình chính xác. Dựa người vào ghế, anh thờ ơ quan sát cô:
- Chúng ta cứ để ở đó, cô Ridley. Tôi không cần - hay quan tâm - đến đời tư của cô. Nhưng, để tôi khuyên cô một lần nữa là nếu cô vẫn còn mang hy vọng tôi và cô sẽ có lúc …
- Em hiểu _ Cô nói với giọng sự - thể - là - vậy _ Anh không muốn tư tình với em _ Cô bước lùi khỏi văn phòng, ngừng lại trước cửa phòng thêm vào:
- Nhưng con người có thể thay đổi ý định cơ mà.
- Tôi thì không _ Anh nhăn mặt cau có khi cô biến mất khỏi cửa. Lạy chúa, cô ta không hiểu được ý nghĩa của từ “không” hay sao?
***
Madeline bận rộn suốt ngày, hết vá những vết rách của hàng loạt bộ trang phục, rồi lau dọn phòng diễn viên, rồi sắp xếp những bản in tay, và còn sao chép những bản kế hoạch của Nữ Công tước cho anh Scott và những thành viên khác trong đoàn.
Nhà hát giống như một đại gia đình vậy, với rất nhiều thành viên được chia thành nhiều nhóm nhỏ. Đặc biệt là cách sống đầy màu sắc của diễn viên. Madeline nhận ra dường như nghệ sĩ rất hứng khởi và dễ bốc đồng hơn người bình thường, nói chuyện đùa giỡn một cách bộc trực đến nỗi lắm khi làm cô giật mình. Bất kể họ nói về chủ đề, tất cả dường như cũng dính líu đến anh Scott. Rõ ràng tất cả đều ngưỡng mộ, thậm chí thần tượng anh, lấy anh làm tiêu chuẩn đánh giá mọi người còn lại.
Khi Madeline vừa quét sàn phòng tập và lau dọn những chiếc tách đĩa dơ, cô lắng nghe cuộc nói chuyện của những diễn viên xuất sắc nhất đoàn, về mẫu người họ yêu.
- Đó không phải vì cái anh đang có _ Arlyss Barry, cô diễn viên tóc xoăn nói _ Mà vì cái anh không thể hiện ra. Lấy ví dụ như anh Scott. Quan sát mỗi vai anh ta diễn, và anh sẽ thấy rằng anh ta luôn giữ lại điều gì đó. Chính là cái bí ẩn của người đó khiến anh muốn sở hữu họ.
- Chúng ta đang nói về sân khấu hay đời thực đây? _ Stephen Maitland, người đã vô tình đâm Scott trong bữa đấu kiếm hôm trước, hỏi:
- Hai cái đó có gì khác nhau không vậy? _ Charles Havesley, một nam diễn viên trẻ khác, vờ bối rối hỏi, và mọi người cười rộ lên.
- Trong chuyện đó thì không _ Arlyss Barry nói _ Con người luôn khao khát cái họ không thể có. Khán giả yêu mến nhân vật chính vì anh ta sẽ không bao giờ thuộc về ai. Trong đời sống thực cũng vậy. Không người đàn ông hay đàn bà nào sẽ không để ý đến người họ không thể với tới được.
Madeline khựng lại với cái chổi và ki hốt trên tay:
- Em không hoàn toàn đồng ý _ Cô có vẻ suy tư _ Em không rành về vấn đề này lắm, nhưng … nếu người nào đó rất tử tế với chị, và làm chị cảm thấy an toàn và được yêu thương ... chẳng lẽ chị sẽ không bị cuốn hút sao?
- Anh không biết nữa _ Charles cười toe toét với cô _ Có lẽ em nên áp dụng điều đó với anh thử xem, và chúng ta sẽ biết nó có hiệu quả không liền hà.
- Tôi tin là Maddy đã thử với ai đó rồi _ Arlyss nói, cười lớn khi thấy Madeline đỏ mặt _ Tha lỗi cho chị, cưng à … tụi chị luôn chọc ghẹo nhau vậy đó. Em sẽ quen với nó thôi.
Madeline mỉm cười lại _ Tất nhiên rồi, chị Barry.
- Mà em đã thử giả thuyết đó với ai vậy? _ Charles tò mò _ Đừng nói Anh Scott nhé?
Anh ta vờ giận dữ khi thấy mặt Maddy bừng đỏ hơn _ Sao lại là anh ta mà không phải anh chứ? Ừ thì, anh ta giàu, đẹp trai và nổi tiếng ... nhưng anh ta còn có gì ngoài cái đó đâu?
Tìm cách thoát khỏi tầm chọc ghẹo của anh ta, Madeline bắt đầu lia nhanh cây chổi và nhanh chóng rút khỏi căn phòng.
- Tội nghiệp _ Cô nghe tiếng Stephen nói nhỏ _ Anh ta sẽ không bao giờ để ý đến cô bé … dù sao cô ta cũng quá đáng yêu cho anh ta …
Bối rối, Madeline dừng quét và dựa vào cánh cửa của một căn phòng tập trống. Sau khi nghe những diễn viên trò chuyện _ và họ hiểu đời nhiều hơn cô _ Madeline bắt đầu nhận ra cô đã phạm sai lầm. Cô đã chọn sai cách tiếp cận anh Scott, sỗ sàng tuyên bố ý định của mình, cho anh biết cô hoàn toàn sẵn lòng, không giữ lại chút bí ẩn nào trước anh. Không nghi ngờ vì sao anh chẳng chút hứng thú gì với cô. Nhưng giờ đã quá trễ để thay đổi rồi.
Thở dài, Madeline mong có một người nào đó, một phụ phụ nữ khôn ngoan và từng trải, người có thể cho cô những lời khuyên cần thiết. Nữ Công tước ... nhưng chị sẽ không bao giờ tán đồng kế hoạch của cô đâu. Đột nhiên một ý tưởng vụt lên trong đầu, và đôi mày cô giãn ra. Đúng là có người cô có thể hỏi.
***
Bầu trời vần vũ mây khi cỗ xe đưa Madeline về đến ngôi nhà trên đường Somerset. Bà Florence đang ngồi bên lò sưởi với khay bữa tối.
- Cháu về trễ hơn ta nghĩ đó.Công việc ở đó bận bịu quá sao? Cháu hẳn phải đói rồi. Ta sẽ cho dọn phần khác nhé.
Madeline gật đầu cám ơn và ngồi xuống cạnh bà, run run khi hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi ngấm vào làn vải áo cô. Trước sự quan tâm của người phụ nữ lớn tuổi, Madeline kể lại những chuyện trong ngày, rồi nhìn chăm chăm vào lò sưởi.
- Bà Florence, cháu muốn hỏi bà về chuyện này, nhưng cháu sợ bà sẽ sốc mất.
- Không có gì có thể làm ta sốc đâu, cưng à. Ta đã sống một cuộc đời quá dài để còn ngạc nhiên trước bất cứ thứ gì nữa.
Người phụ nữ già dướn người về phía trước, đôi mắt bà sáng lên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn li ti:
- Nhưng cháu làm ta tò mò rồi đó – nào, đừng khiến ta đợi nữa.
- Cháu nghĩ với sự từng trải của bà … với kinh nghiệm trong quá khứ … cháu muốn hỏi bà cách ... _ Madeline ngừng lại và buộc mình bật ra những lời đó _ Cháu muốn tán tỉnh một người đàn ông.
Người phụ nữ già ngồi ngay lại, bà nhìn cô không chớp mắt:
- Cháu làm bà sốc rồi _ Madeline tiu nghỉu nói.
- Ngạc nhiên thì đúng hơn, cưng à. Ta không chờ một câu hỏi như thế từ cháu. Cháu có chắc mình đang làm gì không? Ta không muốn cháu phạm sai lầm để rồi hối hận sau đó.
- Bà Florence _ Madeline chua chát nói _ Trong cả cuộc đời mình, cháu chưa bao giờ có thể tự thân làm điều gì để thực sự hối hận cả.
Đôi mắt người phụ nữ đột nhiên sáng lên vì vui thích:
- Và bây giờ cháu muốn thử sao?
- Vâng! Mặc dù cháu không có cá tính hay ý chí gì hết.
- Ta không nghĩ thế đâu cưng à. Rõ ràng cháu có nhiều cá tính và ý chí hơn nhiều người đấy. Nhưng nếu cháu quyết tâm thực hiện ý định đó, ta rất vui làm quân sư cho cháu. Ta biết nhiều về đàn ông _ hay ít nhất, là từng như vậy. Ta dám cá họ không thay đổi mấy sau một hai chục năm đâu. Nói ta nghe, ai là người mà cháu muốn tán đây?
- Là ông Scott.
- À …
Bà Florence nhìn chăm chăm cô một lúc lâu, luồng mắt bà đăm đắm và có gì đó xa cách. Như có vẻ một kí ức nào đó đang quay trở lại trong bà, làm bà chìm trong hồi tưởng.
- Ta không trách cháu đâu, ta cũng sẽ quyến rũ anh ta nếu ta là cô gái trẻ đẹp như cháu.
- Thật vậy sao bà? _ Madeline hỏi, ngạc nhiên bởi lời tuyên bố ấy.
- Ừ, thực chứ. Ông Scott là một trong số ít những người đàn ông ở Luân Đôn đáng để tán tỉnh. Ta chưa có cơ hội gặp ông Scott, nhưng ta đã xem anh ta diễn. Lần đầu tiên là cách đây năm năm. Anh ấy đóng vai Othello … một trong những vở kịch hấp dẫn nhất ta từng được xem. Thuần khiết, gợi cảm và mượt mà như quỉ. Là một diễn viên, anh ta xứng đáng được ngưỡng mộ. Là một người đàn ông, anh ấy khiến ta cảm thấy nguy hiểm.
- Nguy hiểm sao? _ Madeline run run lặp lại.
- Đúng thế, cho trái tim phụ nữ. Người đàn ông an toàn để cho hôn nhân. Người đàn ông nguy hiểm để hưởng thụ đam mê. Chỉ chắc chắn một điều rằng không thể trông chờ gì hơn ở họ những điếu như thế cả.
Madeline dồn người tới trước:
- Bà Florence, bà sẽ không nói với ai về kế hoạch của cháu chứ?
- Tất nhiên rồi. Đây là chuyện riêng tư mà. Bên cạnh đó, chẳng có gì bảo đảm là cháu sẽ thành công cả. Từ những gì ta biết về Scott – hầu hết là từ Julia – anh ta có lẽ không thích dạng con gái như cháu. Có những người đàn ông chỉ hứng thú với loại phụ nữ nhiều kinh nghiệm, còn cháu … _ Bà ngưng lại và ngắm nhìn Madeline kĩ càng _ Có gì nói cho ta biết là trang sức của cháu rất hạn chế.
- Cháu thậm chí không có đồ trang sức nào hết _ Madeline thất vọng đáp.
Bà Florence nâng mặt cô lên bằng hai ngón tay của mình:
- Điều đó làm mọi việc khó khăn hơn chút đấy. Tuy nhiên, cháu có tuổi trẻ và sắc đẹp, và đây là một lợi thế vô giá.
- Vấn đề là, cháu đã phạm sai lầm rồi bà ạ. Cháu nên tỏ ra bí hiểm và kín đáo … thay vì vậy cháu đã bộc lộ ý định của mình rất rõ ràng.
- Anh biết là cháu đang khao khát anh ta à? _ Bà Florence hỏi, dường như rất thích thú
- Vâng, và anh ta cũng nói rõ là anh ta chẳng muốn gì ở cháu cả.
- À, cách tấn công trực diện đó chưa hẳn là sai đâu _ Bà Florence nhận định _ Một người đàn ông như Scott ắt đã quá quen với những phụ nữ làm bộ phức tạp và bí hiểm rồi. Có lẽ cháu đã làm anh ta mất thăng bằng rồi.
- Giá mà cháu chỉ làm anh ta mất thăng bằng thôi _ Madeline khổ sở nói _ Cháu còn khiến anh ta bị đâm nữa chứ.
- Cháu đã làm cái gì? _ Bà Florence hỏi, ngỡ ngàng và Madeline kể bà nghe toàn bộ về tai nạn trong lúc tập kiếm. Người đàn bà nhìn cô bằng ánh nhìn vui thích và như không thể tin được _ Cưng à, … cháu đã đặt cho ta một thách thức rồi đó. Để ta nghĩ xem nào…
Madeline chờ đợi bà xem xét vấn đề:
- Thật tiếc là cháu không biết diễn xuất _ Bà Florence nói _ Nơi có thể tiếp cận người đàn ông như Scott là sân khấu, khi anh ta hoàn toàn thả lỏng. Ta ngờ là anh ấy chưa bao giờ để rơi tấm phòng thủ của mình trừ lúc diễn. Chỉ trong giây phút yếu đuối đó cháu mới có thể vượt qua được sự phòng thủ của anh.
- Có lẽ cháu có thể nhận chân nhắc lời thoại cho nam nữ diễn viên khi họ đang học lời _ Madeline ngập ngừng nói.
- A, đúng là ý kiến hay đấy.
- Nhưng bà Florence … nếu cháu có thể bắt được một trong những giây phút yếu đuối gì đó của anh ta, cháu sẽ làm gì đây? Cháu sẽ nói gì đây?
- Hãy để bản năng chỉ dẫn. Chỉ cần tâm niệm là cháu không hề giả vờ lừa dối. Đơn giản thể hiển rõ rằng cháu luôn sẵn lòng chào đón … rằng cháu sẽ yêu thương mà không cần tính toán điều gì. Không có người đàn ông nào trên đời này chống cự nổi đâu.
Madeline gật đầu.
- Còn một thứ nữa _ Bà Florence thêm vào, ngắm nghía cô _ Cháu cần quan tâm đến trang phục một chút. Mặc dù ngoại hình khá duyên dáng, nhưng người khác khó có thể chú ý được với những chiếc áo quê mùa này.
Nụ cười héo hắt vụt trên mặt Madeline:
- Cháu e là chuyện đó khó rồi, bà ạ. Cháu không thể mua nổi đầm mới đâu.
- Ta sẽ tính _ Người phụ nữ già trấn an cô _ Ta sẽ tìm ra cách mà.
Madeline cười, khâm phục sự nhiệt tình và năng nổ của bà:
- Cháu rất mừng khi hỏi ý kiến bà, thưa bà.
- Ta cũng thế, Maddy. Đây là điều khiến ta hào hứng nhất trong mấy năm qua, tham gia vào kế hoạch của cháu. Với sự giúp đỡ của ta, cháu sẽ sớm dẫn ông Scott vào giường như lùa chú cừu vào chuồng thôi.
- Cháu hy vọng như vậy _ Madeline đáp _ Nhưng … cháu không thể tưởng anh ấy giống cái gì như cừu.
- Điều đó để cháu tự khám phá, cưng à. Với kinh nghiệm của ta, đàn ông trên giường thường khác xa với họ khi ở ngoài đời thường. Nghệ sĩ lại là những tình nhân khó đoán nhất. Không ai có thể biết họ sẽ như thế nào.
Bà quay người nhìn vào lò sưởi, suy nghĩ, khi người hầu gái mang khay súp đến cho Madeline.
Sau khi cô người hầu đi khỏi, Madeline hỏi lại:
- Bà Florence, có cách nào biết điều gì sẽ đến không?
Người phụ nữ già nhìn cô dò hỏi, vẻ không hiểu:
- Về người đàn ông đó trong vai người tình sẽ như thế nào đấy _ Madeline nói rõ hơn.
- Ta nghĩ cháu có thể biết qua cách anh ta hôn cháu.
Đột nhiên bà Florence có vẻ phấn khích, và bà lấy tay quấn một lọn tóc màu đào ngả màu của mình:
- Đó cũng là ý tưởng hay. Vì sao cháu không thử khiến ông Scottt bất ngờ bằng một nụ hôn nhỉ? Đó là một cách khá ấn tượng đấy. Nó chắc chắn sẽ lôi cuốn anh ta cho xem.
- Nhưng làm sao? ... và khi nào chứ?
- Ta sẽ chừa phần còn lại đó cho sự tưởng tượng của cháu, Maddy. Tự cháu sẽ tìm ra thời điểm thích hợp cho mình.
***
“Khiến anh bất ngờ bằng một nụ hôn ư”. Lời gợi ý của bà Florence văng vẳng trong đầu óc Madeline suốt ngày sau đó. Nhưng dường như không hề có thời điểm nào thích hợp cho một việc như thế cả. Giá như cô có được sắc đẹp rực rỡ của chị Justine hay tính khôn khéo của chị Althena. Nhưng cô lại bình thường đến tệ hại, và anh Scott thì dường như không thể với tới.
Cô đã thấy sức ảnh hưởng mạnh mẽ của anh lên người khác, những đám đông quí tộc xúm chung quanh phòng thay áo của anh sau mỗi buổi diễn, nam nữ diễn viên tìm kiếm anh để hỏi lời khuyên. Mọi người đều muốn điều gì đó từ anh. Thậm chí mình cũng vậy thôi, Madeline thầm nghĩ với cảm giác khó chịu lạ lùng. Cô muốn một dịch vụ riêng tư bằng cả con người anh, và cầu trời phù hộ cho anh không bao giờ được biết lý do vì sao.
Trong nỗ lực muốn biết thêm về anh, Madeline tiếp cận Arlyss Barry khi cô ấy đang ngồi uống trà một mình trong phòng tập. Arlyss có cả núi thông tin. Cô ta biết cụ thể những chuyện thầm kín của mọi người trong đoàn và rất thích tám chuyện về họ.
- Em muốn biết về anh Scott à? _ Arlyss hỏi, đưa miếng bánh bích qui lên miệng. Mặc dù bà Lytteton rền rĩ vì số đo các vòng của cô càng lúc mỗi “phì nhiêu”, nhưng Arlyss hình như vẫn không thể kiểm soát được cái miệng ham đồ ngọt của mình.
- Chúng ta đều thế, Maddy. Anh Scott là người đàn ông hấp dẫn nhất tôi từng gặp, và cũng khó đoán nhất. Anh ta rất kín đáo trong chuyện đời tư. Anh ta chưa bao giờ mời ai về nhà. Theo tôi biết là chưa ai trong đoàn được anh ta mời, trừ Nữ Công tước.
Madeline giật mình:
- Anh Scott và Nữ Công tước có bao giờ -
Arlyss lắc đầu, chân mày nhướng cao lên:
- Tôi cho là họ đã quá giống nhau, cả hai đều quá yêu nhà hát đến nỗi không còn chỗ cho người nào khác nữa. Rồi Julia gặp ngài Công tước, nhưng đó là một câu chuyện khác … Julia và ông Scott chưa bao giờ có quan hệ lãng mạn nào cả. Chị ấy từng bảo tôi anh Scott tin rằng tình yêu là thứ tệ hại nhất mà anh ta có thể dính vào.
- Nhưng vì sao chứ?
Arlyss nhún vai:
- Đấy là bí mật của cuộc đời anh Scott. Anh ta là cả một kho bí mật _ cô ta hạ thấp giọng và đưa tách trà lên môi _ Chị sẽ nói em nghe một chuyện rất hiếm người biết: Anh Scott là con trai của một nông dân làm thuê đấy. Anh ta chưa bao giờ được đến trường. Em có thể tưởng tượng ra không?
- Không, em … _ Madeline ngỡ ngàng _ Anh ấy trông rất học thức, rất quí tộc mà sao …
- Anh ta trông như thế đấy _ Arlyss đồng tình _ Nhưng thực ra anh ta xuất thân từ một nơi so ra em và chị thấy mình còn vương giả. Julia đã có lần gợi ý cho chị là anh Scott đã bị bạc đãi thậm tệ _ bị đánh đập và bỏ đói bởi chính bố mình. Đó là lý do mà gia đình anh ta chưa bao giờ được mời đến nhà hát hay xem một buổi diễn nào. Anh ta buộc họ phải tránh xa anh ra.
Madeline lặng người trước thông tin này, trong khi Arlyss tiếp tục nhâm nhi chiếc bánh bích qui.Cô cố hình dung anh Scott là một cậu bé, sống trong cảnh nghèo khổ và bị hành hạ, dường như không thể có mối dây liên hệ nào giữa nó với hình ảnh người chủ nhân kiêu hãnh, đầy quyền lực của Nhà hát Capital hiện tại.
Anh đã tự tạo dựng cho bản thân một hình tượng hoàn hảo trong mắt dư luận _ và cả cô nữa _ đến nỗi cô thấy khó có thể tin anh đã phải trốn thoát cái quá khứ nghèo hèn như Arlyss miêu tả.
Và đó là nơi tài năng của anh Scott thành hình, cô chạnh lòng nghĩ. Người đàn ông không thể nào thoát khỏi cuộc đời cũ và tự xây dựng cuộc sống mới cho bản thân mà không sở hữu một hoài bão – và một quyết tâm phi thường.
- Xin lỗi, chị Barry _ Cô thì thầm _ Em có việc phải đi.
Arlyss nháy mắt đồng ý rồi cầm xấp kịch bản lên, thầm thì đọc thuộc lời thoại của mình. Madeline đi xuống tòa đại sảnh dẫn đến văn phòng anh Scott, tim cô đập lỗi nhịp khi bước qua lối vào. Cánh cửa bật mở, lộ ra tấm lưng của anh đang ngồi trên bàn giấy. Chiếc áo sơ mi trắng, trước đã được được ủi phẳng phiu, giờ nhăn nhăn phủ trên đôi vai rộng. Anh đã cởi chiếc áo vest mặc cả ngày nay, cùng cái cà vạt đen.
Thật lạ lùng ngắm nhìn anh Scott ngồi lặng yên như thế khi anh ta đã hoạt động không ngừng nghỉ cả ngày. Anh dường như mang nguồn sức lực của mười người, sải bước chân khắp nhà hát chỉ huy như thuyền trưởng một con tàu. Có lúc anh chỉ đạo cho diễn viên trên sàn tập, ra lệnh và động viên cho đến khi diễn xuất của họ làm anh thỏa mãn … và sau đó anh lại đến xưởng vẽ, đi lại trên những bục và phông màn, giải thích muốn họ vẽ như thế nào cho đến khi dường như anh có thể cầm cọ và tự làm luôn công việc ấy.
Mỗi thành viên trong công ty biết rằng công việc của họ sớm hay muộn cũng ở dưới sự giám sát của anh, và họ làm việc để hài lòng anh. Khi được nhận một hay hai lời khen thưởng, gương mặt họ sáng bừng mãn nguyện. Madeline khao khát nhận một sự quan tâm của anh cũng được, để anh biết cô còn là một con người khác hơn cô nhân viên chỉ hay gây chuyện.
Khi Madeline dừng ở bậc cửa, anh Scott khựng lại, các múi cơ trên lưng chuyển động. Mặc dù cô không phát ra tiếng động, anh đã xoay ghế lại và liếc nhìn qua vai, đôi mắt xanh biếc ánh lên dò hỏi:
- Anh Scott _ cô nói _ Em nghĩ là em cói thể giúp anh giải quyết chồng thư. Em chú ý là nó rất nhiều, và … anh có thể đọc chính tả cho em viết những lá thư đó.
Cô thấy sự hờ hững trên hiện trên mặt anh, và cô hi vọng thêm vào:
- Em có nét chữ rất đẹp đấy ...
Một lúc lâu sau anh mới trả lời. Anh ước lượng chồng thư chưa trả lời trên bàn rồi quay lại nhìn cô. Từ từ anh kéo một cái ghế gần đó và dẹp những cuốn sách đang đặt bên trên ra :
- Sao lại không nhỉ? _ Anh lầm bầm nói.
Madeline ngồi xuống rồi lấy một cây viết và tờ giấy, để lên một góc bàn viết. Anh Scott kéo một tờ giấy trên chồng và bắt đầu im lặng đọc, cào tay vào món tóc trước trán. Madeline chưa bao giờ thấy một mái tóc đàn ông nào đẹp như thế. Chắc đã phải có nhiều phụ nữ ao ước được vuốt ve mái tóc đó trước đây rồi.
Cảm thấy tội lỗi được hưởng thụ cảm giác làm việc một mình với anh, Madeline tiếp tục sư quan sát kín đáo của mình. Đôi chân dài anh duỗi thoải mái bên dưới chiếc quần xám, các khối cơ dài và đẹp. Nhiều vai diễn của anh đòi hỏi kĩ năng thể lực dồi dào. Những màn đấu kiếm và chiến đấu, diễn hết đêm này đến đêm khác, đã giữ cho anh một thể lực cực tốt.
- Viết lá thư cho ông Jacques Daumier, đường Beaux Arts, Pari.
Trước sự ngạc nhiên của Madeline, Scott bắt đầu đọc chính tả bằng tiếng Pháp. Cô nhận ra anh đang kiểm tra cô, xem cô có thật sự biết tiếng Pháp không. Cảm thấy bị thách thức, cô bắt đầu ngoan ngoãn viết.
Khi anh Scott đọc, Madeline biết rằng anh đang giúp một diễn viên nhà hát hài kịch Pháp đến nhà hát Luân Đôn một thời gian, và trình diễn tài nghệ trước khán giả Anh.
- Xin lỗi, anh _Cô cắt ngang một câu giữa chừng _ Nhưng em tin là động từ này nên được chia ở thì quá khứ bàn thái cách
- Cứ để như thế.
Madeline cứng người lại:
- Anh Scott, em chắc là anh biết, người Pháp xem trọng ngôn ngữ của họ như thế nào –
- Tôi chắc là mình hiểu nhiều về người Pháp hơn cô _ Anh cự lại _ Và tôi sẽ chia cái động từ chết tiệt ấy như tôi muốn.
- Tốt thôi _ Madeline lại cúi xuống tờ giấy _ Nhưng anh vẫn cứ sai _ cô thì thầm.
Đột nhiên sự khó chịu trong Logan được quét sạch bằng niềm vui thích. Anh cố chặn tràng cười đang dâng lên trong cổ họng. Chưa ai dám nói với anh tự nhiên như thế cả. Những quí tộc anh liên hệ thường tỏ vẻ gia chủ, trừ những khi họ cần gì đó từ anh. Những người anh thuê nhận luôn nói với anh điều họ nghĩ là anh muốn nghe. Người duy nhất nói chuyện ngang hàng với anh là Julia, nhưng cô ta còn có một tước hiệu và thể diện quí tộc phải giữ gìn. Còn cô gái này … Madeline … không có gì hết. Công việc hiện tại của cô phụ thuộc hoàn toàn vào anh, và cô vẫn bình thản đối đầu với anh.
- Vậy thì sửa nó đi _ Anh nói, và tiếp tục đọc trước đi cô kịp phản ứng. Anh chắc là tay cô rất mỏi khi lá thư kết thúc, nhưng cô không hề yêu cầu anh đọc chậm lại.
Họ tiếp tục với lá thư sau, gửi đến giám đốc một công ty bảo hiểm. Lá thư Logan đề cập đến quĩ tiết kiệm dành cho những diễn viên về hưu cùng vợ góa và con của những diễn viên đã mất. Quĩ cũng chi trả cho khoản lương tăng thêm của diễn viên vào những buổi biểu diễn thỉnh thoảng tăng cường đột xuất.
- Anh rất tử tế _ Mdeline nhận xét khi đóng lá thư lại _ Em nghĩ là hầu hết các nhà quản lý ít khi quan tâm đến lương hưu cho nhân viên cũ của mình.
- Tôi chẳng tử tế gì cả _ Anh đáp _ Đó là cách tốt nhất thu hút nhân tài về Capital và giữ chân họ lại. Chất lượng sản phẩm làm ra càng cao, thì tôi càng kiếm nhiêu tiền.
- Vậy động cơ của anh hoàn toàn là vì lợi nhuận?
- Chính xác.
- Em không tin như thế, anh Scott. Anh rất tử tế ... chỉ là anh không muốn mọi người nghĩ mình như vậy thôi.
Anh ném cho cô cái nhìn mỉa mai:
- Vì sao cô nghĩ thế, cô Ridley?
Madeline nhìn đáp lại luồng mắt anh không chớp:
- Anh đã không đuổi em, thậm chí khi có lý do chính đáng để làm thế. Và giờ đây anh đang lập kế hoạch lo cho cho nhân viên khi họ quá già để làm việc. Đó là hành động của một người đàn ông quảng đại.
- Cô Ridley à…
Anh lắc đầu như thể không thể tin được sự vô tư ngờ nghệch của của cô.
- Tôi chẳng bao giờ làm việc gì đơn thuần vì lòng quảng đại đâu. Lạy chúa tôi, thật là tuyệt vời là cô đã phóng đại chuyện đó như thế. Cô không biết gì về những chuyện tôi đã làm trước đây, hay những cái tôi có thể làm. Cầu hồn cho cô, đừng tin lời ai cả - bao gồm cả tôi.
- Vì sao em phải sợ hãi anh chứ?
Bàn tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt ánh màu ngọn lửa nhung xanh chằm chằm nhìn cô. Một khoảng im lặng nặng nề tràn ngập căn phòng, trong khi nhịp tim Madeline đột ngột nhanh lên như báo động.
- Hãy mong là cô sẽ không bao giờ biết đi _ Anh nói nhẹ.
Với từng tiếng phát ra, Logan Scott đang đập tan những giấc mơ thiếu nữ điên rồ của cô. Anh là một người đàn ông xác thịt với toàn những vuốt nhọn. Nếu cô có thể lùa anh vào giường với mình, trải nghiệm đó sẽ làm cô thay đổi mãi mãi, cả tinh thần và thể xác.Ý nghĩ ấy tự nhiên khiến sự khó chịu cuốn xuyên qua cô.
Dứt mắt mình khỏi anh, Madeline nhìn chằm xuống tay mình cho đến khi nghe tiếng cười chua chát của anh:
- Hôm nay thế đủ rồi _ anh nói.
- Ngày mai em sẽ trở lại nhé? _ Cô khẽ hỏi.
Một khoảng lặng kéo dài, Logan nhìn chăm chăm vào chiếc bàn ngồn ngộn giấy tờ của mình. Julia, mẹ kiếp cô ta, biết chính xác anh cần một thư kí đến thế nào. Hàng tháng nay Logan đã có ý định thuê một người cho chuyện này, nhưng anh chưa có thời gian để phỏng vấn tìm người thích hợp.
Với sự giúp đỡ của Madeline, anh có thể dọn sạch mớ đồ đạc trên bàn chỉ bằng nửa thời gian nếu làm một mình. Có lẽ đấy không phải là sự sắp xếp tồi nếu để cô làm việc trong phòng anh một hay hai giờ mỗi ngày. Trừ khi … anh ngỡ ngàng nhận ra việc ngồi quá gần cô làm anh … không thoải mái. Bị khêu gợi. Anh trân mình và chuyển tư thế, nheo mắt nhìn cô qua khe mắt hẹp. Thật không hay chút nào khi có một phản ứng như vậy với cô. Cô quá trẻ và ngây thơ, và anh không phải loại đàn ông thích dan díu với những cô trinh nữ, dù họ có hấp dẫn đến cỡ nào đi nữa.
Và Madeline rất hấp dẫn, dù anh đã cố làm ngơ điều đó. Cô sở hữu sự tươi mới và ấm áp mà anh chưa bao giờ cảm nhận được. Tay anh ngứa ngáy muốn choàng qua gáy cô và kéo những lọn tóc như lụa ấy trượt khỏi cây kẹp giắt. Giật mình vì ý nghĩ ấy, anh chỉ tay ra hướng cửa:
- Ừ, nhớ quay trở lại vào sáng mai đó _ Anh lầm bầm.
Madeline mỉm cười với anh:
- Chúc một ngày tốt lành nhé, anh Scott.
Rồi khi bước chân cô xa dần, Logan vẫn nhìn trân vào cánh cửa trống ấy. Cái nóng bức bối ở thắt lưng anh đang dịu xuống rất chậm. Đã quá lâu anh không có người phụ nữ nào, anh nghĩ. Hàng mấy tháng. Và anh đã quá bận rộn để tìm người thế chỗ cô tình nhân cũ, và không ai khiến anh thấy hứng thú … cho đến hôm nay.
Một nụ cười chua chát nở trên môi anh. Ý nghĩ ngủ với một cô gái ngây thơ, hay ít nhất là người chưa từng trải, chưa bao giờ khiến anh thích thú trước đây. Nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại được ý nghĩ về Madeline Ridley … cô sẽ như thế nào trong vòng tay anh, cô sẽ như thế nào khi trần truồng trên giường với anh, và nó sẽ ra sao khi nhấn sâu mình vào nguồn sức sống trẻ trung ấy…
Có lẽ anh sẽ thử quyến rũ cô. Sớm muộn gì cũng có ai đó trong cái môi trường hỗn tạp này lợi dụng cô thôi … vậy tại sao không phải là anh chứ? Ít nhất anh cũng chắc chắn là cô ta sẽ yêu thích điều đó, để đền bù lại cho cô …
- Mẹ kiếp.
Anh văng tục, bực bội vì suy nghĩ đen tối của mình, và anh buộc bản thân phải tập trung lại vào công việc. Anh đọc những bản hợp đồng, xem lại kế hoạch, và ghi chú chuyện chọn nhạc nền và thiết kế sân khấu. Trong khi làm việc, anh nghe tiếng ồn ào của các nhân viên khi họ rời nhà hát. Diễn viên và nhạc công đã tập kịch xong trong khi thợ mộc và thợ vẽ thu dọn xưởng chuẩn bị cho ngày mai.
Logan yêu những hoạt động xung quanh anh, ý thức rằng nếu không có sự nỗ lực của mình, Capital sẽ không thể tồn tại. Nó được tạo dựng từ hoài bão của bản thân anh, từ những bước đầu thu lượm từng chút một, rồi vượt bao gian khó kiên trì phấn đấu. Thất bại là miễn bàn tới _ anh chưa bao giờ cho phép mình nghĩ đến khả năng đó. Thất bại nghĩa là quay trở về cuộc sống như lúc làm con trai của Paul và Mary Jennings.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên phá vỡ bầu không khí lặng yên:
- Làm tới giờ này ư, Jimmy? Anh đã tạo ra cả gia tài rồi, vì sao không hưởng thụ nó chút đi?