Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Hàn Bùi Vân đưa An Ca về nhà, buổi tối Cố Cảnh Hàm tắm cho Lịch Lịch, cô muốn qua đêm trên giường phụ, nhưng con gái không chịu, bắt cô ngủ cùng giường với cô bé.
Liễu Dĩ Tư gửi tin nhắn WeChat nói ngày mai cô rảnh rỗi sẽ đến thăm Lịch Lịch, Cố Cảnh Hàm đang trả lời cô ấy, Lịch Lịch đang nằm trong lòng mẹ, lặng lẽ nhìn mẹ gõ phím.
Sau khi mẹ gửi tin nhắn, Cố Chỉ Lịch hỏi: "Mẹ, dì Tư Tư có đến thăm con không ạ?"
"Dì ấy nói dì ấy sẽ đến, nhưng chưa chắc sẽ đến."
Có mấy lần bảo đến thăm nhưng chưa có lần nào đến, Cố Cảnh Hàm chỉ coi người này là cô bé chăn cừu, không thèm để ý.
"Đã lâu rồi con không gặp dì Tư Tư." Cố Chỉ Lịch co rúm lại trong vòng tay mẹ.
"Con thích dì ấy à?" Cố Cảnh Hàm thấy Lịch Lịch không nói lời nào, coi như là đồng ý. Mỗi lần Liễu Dĩ Tư đến nhà họ Cố thăm con gái cô, còn nói đủ thứ các kiểu toàn lời vô bổ, khiến Cố Chỉ Lịch nhìn sửng sốt, bây giờ lâu không gặp, thế mà cũng còn nhớ.
"Con thấy dì Tư Tư cũng thú vị lắm ạ." Cố Chí Lệ có lúc hâm mộ tính cách của dì Tư Tư, cô bé cũng muốn nói những lời giống dì ấy nhưng lại không có dũng khí.
Cố Cảnh Hàm nghĩ tới một người khác, hỏi Lịch Lịch: "Vậy con có thích dì Hàn không?"
"Thích ạ." Cố Chỉ Lịch vội vàng gật đầu, rất thích là đằng khác.
Cố Cảnh Hàm mỉm cười, cô cũng thích đồ khóc nhè kia.
Cố Chỉ Lịch thích dì Hàn vì dì Hàn rất tốt với cô bé, trước đây mẹ cô bé chỉ là một đầu gỗ chỉ biết làm việc, hình ảnh người mẹ lý tưởng trong lòng cô bé chính là dì Han.
Thỉnh thoảng còn hâm mộ với An Ca, với lý do tại sao mẹ cậu ấy lại dành nhiều thời gian cho cậu ấy như vậy, dường như ngày nào cũng ở bên cậu ấy
Cố Cảnh Hàm đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, đang định cho con gái đi ngủ, tay vừa chạm vào vai Lịch Lịch, đứa nhỏ chợt rùng mình.
"Sao vậy?" Cố Cảnh Hàm vừa nằm xuống, Lịch Lịch liền không ngừng rúc vào trong ngực cô.
Cố Chỉ Lịch giọng nói nghẹn ngào, gần như không nghe được: "Mẹ, con sợ."
"Sợ gì thế?" Cố Cảnh Hàm tựa đầu vào Lịch Lịch, nhớ tới đã lâu lắm rồi cô mới ôm con gái với tư thế thân mật như vậy.
Cố Chỉ Lịch nhẹ giọng nức nở, tựa đầu vào ngực mẹ, vẫn không muốn nói chuyện.
Hôm nay cô bé đi ngang qua phòng bệnh, cô bé nhìn thấy cậu bé nằm thẳng trên giường, nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch như tấm ga trải giường trên người, Cố Chỉ Lịch đang suy nghĩ xem cậu bé ấy có ngủ quên không, sau đó cô bé nhìn thấy chú bác sĩ ngẩng đầu lên,kéo tấm chăn che khuất mặt.
Cố Chỉ Lịch đã nhìn thấy hành động đó trên TV, điều này có nghĩa là người đó đã chết.
Cậu bé trông chỉ lớn hơn cô một chút, đầu hói, tóc có lẽ đã rụng từ lâu rồi.
Đây là Cố Chỉ Lịch lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cái chết, hai chữ mơ hồ đó cuối cùng cũng được cụ thể hoá, khi một người chết đi, hóa ra cũng giống như đang ngủ say, nhưng cho dù ba mẹ có thể nào cũng không thể đánh thức cậu bé ấy dậy.
Tóc của cô bé, một ngày nào đó cũng sẽ rụng giống như cậu bé ấy, dì Vương ngày nào cũng chải tóc cho cô bé vì sợ nhìn thấy sẽ buồn nên liền bỏ số tóc rụng vào thùng rác, nhưng Cố Chỉ Lịch không nỡ, cho nên lén giấu vài sợi tóc rồi đặt dưới gối.
Nếu sau này tóc cô bé không mọc lại nữa, cô bé có thể lấy nó ra và coi nó như một món quà lưu niệm.
Nếu một ngày nào đó cô bé cũng giống như cậu bé đó và không bao giờ tỉnh lại, cô bé sẽ để lại ký ức này cho mẹ, dù không biết mẹ có ghét hay không.
"Lịch Lịch đừng sợ, mẹ ôm con, đừng sợ nhé." Tiếng nấc của con gái khiến tim Cố Cảnh Hàm run lên.
"Mẹ, con rất muốn về nhà..." Cố Chỉ Lịch không nhịn được khóc, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
"Được rồi, về nhà. Mấy hôm nữa mẹ sẽ đưa con về nhà."
Cố Chỉ Lịch thiếp đi, trong mơ cô bé được trở về căn nhà lớn của nhà họ Cố, mẹ vẫn giống trước kia vẫn bận rộn, không có thời gian nói chuyện với cô bé nhiều, nhưng mà trong nhà lại có dì Hàn và An Ca, trong mơ dì Hàn vẫn sẽ hung dữ với mẹ và An Ca, nhưng vẫn dịu dàng với cô bé....
Cố Cảnh Hàm buổi sáng phải đến công ty làm việc, tối hôm qua cô đã thỏa thuận với Hàn Bùi Vân, sau khi cô ấy đưa An Ca đến trường, sẽ đến bệnh viện thay cô chăm Lịch Lịch.
Tám giờ rưỡi, Hàn Bùi Vân mang bữa sáng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, chỉ có Cố Chỉ Lịch nằm trên giường, cô bé còn chưa tỉnh hẳn, nửa nhắm mắt gọi nàng.
"Dì Hàn, An Ca đâu ạ?"
Hàn Bùi Vân ngồi xổm bên giường, xoa xoa mái tóc giống ổ gà: "An Ca đến trường mẫu giáo rồi."
Cô nhìn quanh: "Mẹ con đâu?"
"Mẹ vào phòng tắm lâu rồi ạ, có khi đang trang điểm." Cố Chỉ Lịch mơ mơ màng màng, không biết cảm giác của bản thân có sai không, chứ cô bé thấy dì Hàn rất quan tâm đ ến mẹ.
"Lịch Lịch dậy thôi, dì Hàn mang bánh bao đến cho con nè." Hàn Bùi Vân nói xong liền chạy đến phòng tắm gõ cửa.
Cố Cảnh Hàm đang thoa son môi nhếch mép nhìn mình trong gương: "Vào đi."
Hàn Bùi Vân mở cửa, giục cô ra ngoài ăn bánh bao.
Cố Cảnh Hàm nghiêng người, tựa lưng vào bồn rửa, mỉm cười nhìn cô: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Ánh mắt Hàn Bùi Vân đầu tiên rơi vào đôi môi tươi tắn của Cố Cảnh Hàm, cô ấy vẫn chưa đeo kính, ánh mắt vừa hay đụng mắt cô.
"Cô..." Hàn Bùi Vân vừa mở miệng dừng lại, quên mất mình đến đây làm gì, khi nhìn thấy tư thế và biểu cảm của Cố Cảnh Hàm, cô dường như có một tâm tình không rõ ràng.
"Tôi thì sao?" Cố Cảnh Hàm hơi hé môi, giữa môi mơ hồ hiện ra một đầu lưỡi hồng hồng.
Hàn Bùi Vân ấn huyệt thái dương, cô tựa hồ lại suy nghĩ quá nhiều, trước đây cô chưa từng như thế với gái thẳng.
"Ngậm miệng lại." Hàn Bùi Vân nói một câu, tức giận rời đi.
Cố Cảnh Hàm đeo kính với vẻ mặt khó hiểu, nhìn vào gương, ngập ngừng hé miệng.
Chẳng phải mọi chuyện đều ổn sao, sao đến mở miệng cũng không cho là sao?
Mới sáng uống nhầm thuốc súng hả?
Cố Cảnh Hàm từ phòng tắm đi ra, ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng trong phòng, cô ngồi xuống đối diện Hàn Bùi Vân, cũng không chào hỏi.
"Mẹ, bánh bao dì Hàn mang đến rất ngon." Cố Chỉ Lịch nuốt thức ăn trong miệng rồi gắp một cái bánh bao cho mẹ.
"Con đã nói cảm ơn với dì Hàn chưa?"
"Cảm ơn dì Hàn ạ!"
Hàn Bùi Vân cười với Lịch Lịch, không nhìn Cố Cảnh Hàm, cúi đầu uống sữa đậu nành.
"Lịch Lịch, con chưa đánh răng đúng không?" Cố Cảnh Hàm cùng Lịch Lịch nói chuyện, tầm nhìn ngoại vi của cô đều hướng về Hàn Bùi Vân, cô thầm nghĩ, lúc Hàn Bùi Vân đi vào, cô đang tô son mà, có làm gì đâu.
Cố Chỉ Lịch che miệng xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh.
Hàn Bùi Vân không để ý tới cô, Cố Cảnh Hàm cũng định phớt lờ Hàn Bùi Vân, ai mà không có chút kiêu ngạo?
Hai người im lặng ăn bánh bao, Hàn Bùi Vân ăn no, còn lại năm cái.
"Cô ăn hết đi, đừng lãng phí."
Đợi cả buổi, Hàn Bùi Vân mới chịu nói chuyện với cô, Cố Cảnh Hàm chẳng vui nổi, sao hai mẹ con nhà này thích ném đồ ăn thừa cho cô thế?
"Tôi no rồi." Cố Cảnh Hàm đặt đũa xuống, không ăn nữa.
Hàn Bùi Vân buông đũa xuống: "Cô ăn hay không ăn?
Cố Cảnh Hàm do dự: "Cô ăn ba, tôi ăn hai."
Hàn Bùi Vân trừng mắt nhìn cô: "Không được, cô ba tôi hai."
"Không công bằng." Đây không phải rõ ràng là bắt nạt sao?
Hàn Bùi Vân khiêu khích: "Mỗi người hai cái rưỡi thì sao? Tôi cắn một nửa, cô có chịu ăn không?"
Cố Cảnh Hàm càng muốn hơn thua cái này với Hàn Bùi Vân: "Vậy tôi cắn một nửa, cô ăn à?"
Hàn Bùi Vân khịt mũi, sắc bén nhìn chằm chằm cô, cười lạnh.
"Cô ăn hai cái, tôi ăn hai cái, còn lại một cái cho Lịch Lịch." Cố Cảnh Hàm cảm thấy sự phân chia này rất công bằng, nhưng Hàn Bùi Vân vẫn nhìn cô cười lạnh, khiến cô cảm thấy có chút sợ.
Cố Chỉ Lịch sau khi đánh răng trở về và ăn tiếp bánh bao nhỏ mà mẹ cho.
Hàn Bùi Vân thấy Cố Cảnh Hàm ăn xong hai cái bánh bao nhỏ vẫn còn nán lại, đã hơn chín giờ, liền giục cô: "Cố Móng Heo, sao cô còn chưa đi làm?"
"Gì nữa?" Dù sao sáng nay công ty cũng không có họp, ở lại thêm chút nữa cũng không sao.
Hàn Bùi Vân kiềm chế cơn tức giận nói: "Tôi thấy cô thôi đủ phiền rồi."
Cố Cảnh Hàm thật sự không hiểu: "Tôi lại làm sao?"
Lúc nói chữ sao thì cái đầu lưỡi kia lại lè nhè trước mắt Hàn Bùi Vân.
"Ngậm miệng lại." Hàn Bùi Vân không nhìn cô ấy nữa, cô chỉ là tức giận, nhưng lại không có cách nào lý giải.
Lần thứ hai!
Cố Cảnh Hàm cắn môi, nhìn cô không phục, sống trong môi trường giáo dục tốt làm cô không nói lời cay nghiệt được, liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Đi được hai bước, cô tức giận quay lại, đứng thẳng lưng trước mặt Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân ngậm một cái bánh bao nhỏ trong miệng, mặt vô cảm nhìn cô.
Cố Cảnh Hàm hít sâu một hơi, cảm thấy rất uể oải, có chút buồn bực trách mắng: "Sao cô lại thế này hả?"
Hàn Bùi Vân há miệng, thả bánh bao vào đ ĩa trước mặt, chớp mắt, Cố Cảnh Hàm nện bước trên đôi giày cao gót ra khỏi phòng bệnh.
Cố Chỉ Lịch chạy ra hành lang để chào tạm biệt mẹ, khi quay lại, cô nhìn thấy dì Hàn đang nằm trên bàn lau nước mắt.
"Dì Hàn, sao dì lại khóc?" Cố Chỉ Lịch nhặt tờ giấy lên đưa cho cô.
Hàn Bùi Vân liên tục xua tay: "Dì đang cười... ha ha ha..."
Giơ tay lau nước mắt vì cười, Hàn Bùi Vân đã sống 31 năm, mới phát hiện Cố Cảnh Hàm là trò cười lớn nhất mà cô từng thấy.
Người lẫy lừng trong giới kinh doanh, nữ ma đầu lạnh giá, thế mà lại so đo mấy cái bánh bao với cô, còn bị dỗi không vui, muốn dỗi ngược lại, mà mở miệng ra thì chẳng khác nào con nít, nũng nịu hỏi: Sao cô lại thế này....
Trong đầu Hàn Bùi Vân nhớ lại giọng điệu và biểu cảm trong lời nói vừa rồi của Cố Cảnh Hàm vài lần, vỗ bàn, cười lớn hơn: "Ha ha ha ha..."
"Dì Hàn... dì không sao chứ?" Cố Chỉ Lịch nắm chặt tờ giấy, cô bé có chút sợ.
"Lịch Lịch, dì thật sự..." Hàn Bùi Vân cười đến không thở được, vỗ vỗ lồ ng ngực đau nhức vì cười của mình: "Dì thật sự thấy mẹ cháu rất đáng yêu!"