Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Triệu Hi không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng chạm vào hắn, hắn có thể đã bị điện giật!"
Người bị điện giật, không thể tùy tiện đụng vào, phải dùng vật cách điện như cành cây đẩy vật có điện ra trước.
Triệu Hi xác nhận Tiêu Thính Vân không tiếp tục lại gần, lúc này mới nhìn kỹ.
Nam tử áo xám kia nhìn tuổi không lớn, trước khi ngất còn ôm một ngọn đèn đường hình tròn trang trí bên đường.
Khóe miệng Triệu Hi co rút, trong lòng có suy đoán.
Người này muốn trộm đèn đường nên bị điện giật sao?
Đèn điện là vật hiếm lạ ở cổ đại, ban đêm có thể sáng hơn ánh nến, ngay cả dạ minh châu hoàng đế dùng sợ là cũng không sánh bằng, khó trách hắn nổi lên ý xấu.
“Hi Hi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Triệu Hi đang nghĩ ngợi thì đám người Triệu Chí Dân khẩn trương chạy tới.
Vừa rồi bọn họ ở trong kho hàng kiểm kê hạt giống, đèn kho hàng bỗng nhiên tắt, Vượng Tài ở bên cạnh lại không ngừng sủa điên cuồng, trong lòng sốt ruột liền chạy tới.
Triệu Húc vừa nhìn thấy người nằm trên mặt đất liền hiểu được nguyên do.
Hắn cười vui vẻ: "Trộm ghé nhà sao? Lá gan thật là lớn!”
Triệu Ngôn tiến lên kiểm tra thử, phát hiện hắn chỉ bị ngất.
Cũng may Đại Bảo cắt điện kịp thời, nếu không kẻ trộm này khó tránh khỏi bị điện giật đến chết.
Tiêu Thính Vân không lên tiếng, bỗng nhiên xoay người trở về phòng lấy hai căn dây thừng ra tới, trói tên trộm lại.
Hắn thắt dây thừng rất có kỹ xảo, dùng dây thừng quấn quanh cổ kẻ trộm, bắt chéo lại trước ngực, rồi lại xuyên qua hai nách, làm cho hai tay bị bó ở sau lưng, hai đầu dây thừng lại buộc chặt hai chân, có thể nói là trói gô.
Sau đó hắn lại dùng một sợi dây thừng khác trói cả người vào thân cây bên đường, không thể động đậy.
Triệu Húc thấy vậy hơi hơi nhướng mày, tiểu tử này rất biết trói người a.
Thật vất vả giải khóa kho hàng, Triệu Chí Dân còn chưa kịp cao hứng, trong nhà thế nhưng bị trộm đến thăm.
Vừa rồi cả nhà bọn họ cùng Vượng Tài đều tới kho hàng, nữ nhi lại ở lầu hai tắm rửa không hề phòng bị, nếu kẻ trộm chui vào nhà… Triệu Chí Dân thật không dám tưởng tượng hậu quả.
Nghĩ vậy, người Triệu gia nhìn Tiêu Thính Vân lại thuận mắt hơn không ít, liên tục cảm tạ hắn.
Triệu Hi dùng khăn lông còn vắt trên vai lau tóc, bảo quản gia Đại Bảo mở điện trở lại, quay lại toilet lầu hai lấy máy sấy tóc ra sấy tóc.
Nhà vừa mới gặp kẻ trộm, Triệu Hi đương nhiên muốn mở khóa camera giám sát, đành phải gọi Đại Bảo ra hỏi thăm.
[Kí chủ Hi Hi, nếu muốn khôi phục hệ thống giám sát của biệt thự, cần mở khóa phòng bảo vệ trước.]
Triệu Hi tìm kiếm trên giao diện mở khóa của biệt thự, mở khóa phòng bảo vệ cần 199 điểm, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Triệu Hi an ủi bản thân, cũng may đã thành lập mối quan hệ với thôn Đào Hoa, chắc sẽ không phải chờ lâu lắm.
Lúc này, thôn Đào Hoa.
Thôn trưởng Trương Đại Tiến vô cùng lo lắng trở về thôn, vội vàng bảo mẫu thân, con cháu nhà mình rời giường tới các nhà gọi người đến sân nhà hắn họp khẩn cấp, mỗi hộ ít nhất phải có một người, nếu không cũng đừng trách về sau thôn trưởng làm khó dễ.
Về phần Trần tú tài? Hắn sợ bị người khác biết tiên nhân chỉ tặng thần vật cho hắn, nên đã ôm quyển vở nhanh chóng trở về nhà mình trước.
Người trong thôn đều biết thôn trưởng đi tiên cảnh, mọi người đều rất tò mò, đến giờ này vẫn chưa ngủ say, thôn trưởng vừa sai người tới gọi, bọn họ liền bật dậy mặc quần áo tới tập hợp trong sân nhà thôn trưởng.
Nhà thôn trưởng là nhà gạch đá xanh ít thấy ở thôn Đào Hoa, sân nhà cũng rất lớn, ở góc còn có chuồng gà, bên trong nuôi chừng mười con gà.
Lúc họ đến, trong sân đã thắp lên vài đống lửa trại.
Thấy cảnh này, lòng các thôn dân đều có chút bất an.
“Chẳng lẽ họ muốn chúng ta quyên tiền xây miếu sao?" Có thôn dân suy đoán, vẻ mặt đau khổ.
Bọn họ cũng không phải không muốn xây miếu cho tiên nhân, nhưng mà bọn họ thật sự không có tiền.
Triều đình không ngừng bóc lột thuế má, năm ngoái còn có một trận ôn dịch, có người nghèo đến nỗi mua không nổi một cái nắp quan tài, làm sao có tiền xây miếu?