Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Lý gia ở huyện Dân Trạch là hộ giàu có
“Trân Châu lớn như vậy, người nhà họ dùng để nạm trên mặt giày. đã thấy qua chưa? Chưa thấy qua à?”
“Nha đầu nhà họ đi ra đều không giống nhau, trên đầu đầy trâm hoàn, trên người mặc tơ lụa, khônggiống như là nha hoàn, giống như là đại tiểu thư!”
“Họ phô trương không cần phải nói, nghe nói huyện nha trên dưới bày tiệc rượu, vì lão gia nhà họ mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần… buổi tiệc đó ăn toàn là cái gì, hắc, nói ra bảo đảm ngươi cũng chưa thấy qua!”
Người dân của Dân Trạch đang nghị luận về nhà họ Lý.
“Nếu có thể đến nhà này làm nha hoàn, không phải được đi theo tiểu thư thì cũng không tệ?”
“Hôm qua không phải nói sao? Muốn tìm mấy tiểu nha hoàn lớn lên xinh đẹp vào phủ làm nha hoàn. Vương đại gia, ngươi có thể đưa nữ nhi của ngươi đi !”
“Cái gì làm nha hoàn? Ta nghe nói là muốn tuyển mấy cô nương xinh đẹp, đưa đến kinh thành cho người ta làm thiếp!”
Dương thị hốt hoảng đi ở trên đường, bên cạnh phụ nhân đâm đâm vai nàng, nói: “Mới vừa rồi những lời này ngươi nghe thấy sao? Nếu Lý gia thật là tuyển cô nương đưa đi kinh thành cho người ta làm thiếp, không bằng ngươi đem yêu Nhi đưa đi! Những người nhà giàu tuyển thiếp, thông phòng, nhìn đẹp hay không , cái khác họ đều không nhìn... yêu Nhi tuổi tác cũng không nhỏ, tất nhiên phải gả đi. Gia đình đứng đắn không chịu cưới 1 đứa ngốc, nông phu cũng không can tâm tình nguyện lấy 1 người không đảm đương nổi việc nhà!”
Dương thị cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, không nói một lời, chỉ nắm chặt tay đem gói thuốc trong tay siết chặt.
Phụ nhân không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Con trai nhà ngươi Thành Tử tuổi cũng không nhỏ, tương lai còn phải thành thân, hiện tại…… Lý gia ở chỗ chúng ta muốn mở 1 trường dạy học nói đúng hơn là không câu nệ đắt rẻ sang hèn, liền theo đọc sách…… Ngươi không động tâm? Thừa dịp cơ hội tốt! không bằng đem yêu Nhi đưa đi, đổi một số tiền, Thành Tử nhà ngươi có thể đi học, nói không chừng tương lai thành thân tiền cũng có!”
Bên cạnh có người cười nói: “Ta thấy Thành tử cùng tỷ của hắn giống nhau đều ngốc, đưa đi đọc sách, chỉ sợ vô ích! Giữ lại tiền tương lai thành thân mới là chính sự!”
Phụ nhân cũng nói theo: “Đúng vậy! Số tiền này các ngươi kiếm còn không ra, hiện tại nam nhân của ngươi còn phải uống thuốc, về sau tiền đâu ra? Sớm chút đem người đưa đi, có lẽ yêu Nhi là cô nương xinh đẹp, nửa đời sau không lo ăn uống…”
Dương thị tay run run, trên mặt toát ra một tia do dự,trải qua một phen khuyên bảo, rốt cuộc cũng dao động.
Phụ nhân thấy nàng sau một lúc lâu không mở miệng, bĩu môi, cũng lười nói với nàng, liền quay đầu cùng những người khác nói Lý gia phô trương lớn như thế nào, nha hoàn xinh đẹp quý giá như thế nào, đi ra ngoài bằng xe ngựa đầu ít nhiều gì cũng vàng bạc châu báu……
Dương thị bất động thanh sắc, trên mặt do dự dần dần chuyển thành kiên định.
Nàng siết chặt gói thuốc, nhanh chân về tới nhà.
Cửa viện Dương gia đang khóa.
Dương gia cô nương là 1 kẻ đần, cả ngày ngơ ngác, Dương thị sợ nữ nhi chạy ra ngoài, ngã chết ở cái rãnh hồ nào đó, vì thế mỗi ngày ra cửa, dù chỉ là trong chốc lát, cũng muốn cửa viện được khóa chặt chẽ.
Lúc mở cửa, rảo bước vào trong viện, liền thấy cô nương qua tuổi mười chín, lại như ngày thường như cô nương 15,16 tuổi, ngoan ngoãn ngồi ở ghế đẩu.
cô nương này không ai chải đầu tóc thì rối tung không giống những cô nương trong thôn khác, bởi vì nàng ngốc nên ngày thường không đi đâu chỉ ngồi ở 1 chỗ vài canh giờ, lúc rời giường bộ dáng như thế nào thì cả ngày bộ đáng như thế lôi thôi mất trật tự, nhưng ngược lại thì nhu thuận yên tĩnh ngồi đó.
Dương thị lấy thuốc sắc trước, hầu hạ nam nhân mình uống thuốc lại đi làm thức ăn đem cho tiểu nhi tử của mình ăn, lúc sau nàng đem chén cháo lại trước mặt yêu Nhi, Dương thị buông chén cháo bưng lấy mặt Dương yêu Nhi sửa sang lại sợi tóc hai bên gò má nàng, nàng hoảng hốt lấy lại tinh thần nhìn thẳng Dương thị tươi cười sáng lạn gọi 1 tiếng: " Nương" thanh âm vừa kiều diễm lại vừa mềm mại đánh thẳng vào lòng người. Nụ cười đẹp rạng rỡ, phảng phất như từng nét bút miêu tả ra khuôn mặt đột nhiên linh động, nhìn đâu ra là 1 kẻ đần? Ngược lại là không biết còn nghĩ là 1 tiểu tiên nữ. Dương thị bưng mặt nàng không khỏi xuất thần nhưng chỉ 1 cái chớp mắt thì cũng chỉ có như vậy, thu lại nụ cười thì Dương yêu Nhi chỉ có như vậy chỉ là 1 kẻ ngốc.
Dương yêu Nhi nhìn chằm chằm Dương Thị không biết được bộ dáng ấm lạnh của Nương mình. Dương thị lấy tay nhẹ nhàng vuốt mặt yêu Nhi, nói giọng khàn khàn:" yêu Nhi có muốn ăn thịt gà, cá không? yêu Nhi có muốn mặc đồ tơ lụa mượt mà? Nương đưa ngươi đi vào ngày tốt… Được không?" Dương yêuNhi nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt ngây thơ, ngơ ngác hỏi:" Cha, Nương, đệ đệ sẽ cùng nhau đisao?"
"không, chỉ có yêu Nhi đi. yêu Nhi đi trước về sau tốt rồi thì đón thêm cha và nương cùng đệ đệ đi"
Đối với Dương yêu Nhi mà nói 1 câu như vậy tiêu hoá rất khó khăn cho nên trên mặt nàng cũng khôngcó biểu tình gì nhìn không ra hỉ nộ. Dương thị lúc này mới bưng chén cháo lên cho Dương yêu Nhi ăn nhìn chằm chằm nàng một ngụm một ngụm từ từ ăn hết. Sau đó Dương Thị liền cẩn thận chải đầu cho Dương yêu Nhi còn cài cho nàng đóa hoa. Lại đem xiêm y lúc mình xuất giá trước kia cho Dương yêuNhi thay, lại lấy khối than củi vẽ chân mày cho Dương yêu Nhi lúc này mới nắm tay nàng chậm rãi đi ra ngoài.
Lý Thiên Cát ở huyện Dân Trạch 1 tháng đã hơn, hắn ở đây coi tên tuổi tuyển tỳ thiếp thật ra vì lựa chọn cho đương kim 1 người xung hỉ. Năm Huệ đế băng hà Thái tử 16 tuổi đăng cơ, đăng cơ xong liền mắc bệnh lạ không thể lên triều sớm được, trong triều các lão thần nóng vội liền nhờ Khâm Thiên Giám bói toán.
Theo như Khâm Thiên Giám bói toán ở phía nam huyện Dân Trạch có 1 nữ tử lập hậu vị tất nhiên sẽkhiến cho Tân đế kéo dài tuổi thọ, vận mệnh quốc gia hưng thịnh. Lý Thiên Cát chính là cháu trai (bà con xa) với Thục phi, hiện nay Tân đế đăng cơ Thục phi liền lên làm Hoàng Thái hậu,việc lựa chọn nữ tử để xung hỉ liền giao cho hắn.
Nhưng cái việc này, nhìn xem.
Kỳ thật…… Kỳ thật muốn chết thật sự!
hiện giờ tân đế vừa mới đăng cơ, triều chính còn nằm trong tay của vài trọng thần cùng vài vị Vương gia.
Nhiều thế lực giằng co, ai cũng không muốn nhìn thấy tân đế bệnh chuyển biến tốt, cánh chim dần dần cứng cáp, trưởng thành 1 cách tự nhiên, không cho những người này có cơ hội tiếp tục nắm giữ quyền thế.
Cho nên tuyển dạng người gì tới xung hỉ liền trở nên trọng yếu nhất.
Lập những thôn phụ dân dã, tất nhiên sẽ trở thành trò cười, nhưng này còn chưa đủ, không chỉ có thôn phụ dân dã, còn phải đủ bẩn thỉu!
Đến nước này không được hỉ, thì việc này sẽ ném thể diện của Tân đế đi mất……Thế nhưng là loại hành vi này không thể làm quá mức rõ ràng, nếu là diện mạo xấu xí lôi thôi thô lỗ haizz, những người khác không biết như thế nào trước tiên hắn Lý Thiên Cát sẽ làm bộ làm tịch làm người tốt vì Hoàng thượng cho 1 ngụm nước phun chết, vì cái này mà hắn nửa tháng nay chưa từng được ngủ ngon. hắn đangngồi trong sảnh uống trà, giữa lông mày nếp nhăn có thể kẹp chặt chết 1 con ruồi. Lúc này nha hoàn chạy vào hạ người báo: "Lão gia hôm nay còn chọn sao? Bên ngoài lại đưa người mới tới." " là ngày hôm qua đưa tới nhìn ư?" Lý Thiên Cát cau mày hỏi.
"không đâu"
" Cùng nhau mang lại đây đi"
"Là…"
không bao lâu, liền thấy mấy cô nương tuổi trẻ xinh đẹp tay chân run sợ bị mang vào cửa.
không, cũng là không đều là tay chân run sợ
Ít nhất có một vóc người nhỏ nhắn, khuất ở phía sau, nàng đi 1 cách thoải mái hào phóng.
Mọi người ở trước mặt Lý Thiên Cát đứng yên, Lý Thiên Cát liếc mắt một cái, ánh mắt liền bị tiểu cônương cuối cùng hấp dẫn.
Thử nhìn xem bộ dáng cô nương ấy như thế nào, Lý Thiên Cát nhẹ hít vào một hơi.Nơi này là thâm sơn cùng cốc! Còn có cô nương xinh đẹp như vậy!không, vô cùng là xinh đẹp. Cho dù là nàng mặc xiêm y vải thô, tóc rối tung không ra hình dạng, chân mày cũng không biết là ai vẽ tóm lại vẽ không được tốt nhưng cũng không dấu được bộ dáng của nàng. Cái mũi đẹp tinh xảo, đôi môi anh đào, mày đẹp, má đào, thật sự xinh đẹp như hoa đào nở vào tháng 3 của mùa xuân.Trong đầu Lý Thiên Cát rung động 1 cái rầm, thậm chí có 1 chút tâm tư muốn đem người lưu lại cho mình nhưng đến cuối cùng vẫn phải kiềm chế loại xúc động này. hắn nhìn quét qua các cô nương khác, lại tiếc nuối phát hiện những cônương này cùng với những cô nương vài ngày trước bái kiến hắn không ai bì kịp với tướng mạo của tiểu cô nương này. hắn thở dài, vẫy tay ý bảo đối phương đến trước mặt hắn. Gã sai vặt bên cạnh khom người nói:" Nàng tên Dương yêu Nhi" Lý Thiên Cát nghe lầm tưởng gọi "Dao Nhi" trong lòng nghĩ tên cũng đẹp. hắn liền tươi cười nói :"Dao Nhi lại đây" Dương yêu Nhi chớp mắt không nhúc nhích, nơi này đối với nàng quá xa lạ, rất rất nhiều người xa lạ,... Làm cho nàng trong lúc nhất thời mất đi cảm giác. Lý Thiên Cát thấy nàng ngơ ngác bất động, đáy lòng có chút kinh động, hắn quay đầu hỏi gã sai vặt:" Nàng đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là 1 kẻ điếc?" gã sai vặt cười nói :" không phải,nàng tên Dương yêuNhi cả thôn mười dặm đều biết nàng là kẻ đần, tâm trí không được đầy đủ, thật sự ngốc"
"kẻ ngốc?" Lý Thiên Cát mất đi tất cả hứng thú, lại nhìn gương mặt kia trong lòng dâng lên nhiều tiếc nuối. Gã sai vặt lại nói:" Bất quá vừa rồi nương nàng đưa nàng đến đây nói nàng rất ngốc lại nghe lời kêu nàng làm cái gì thì nàng sẽ làm cái đó, không giống như những đứa ngốc nước mũi nước miếng xen lẫn nhau." Lý Thiên Cát hoài nghi đem Dương yêu Nhi đánh giá từ đầu đến chân, còn Dương yêu Nhi ngoan ngoãn đứng đó không nhúc nhích chính xác là nghe lời thật sự, lại nhìn nàng không phải là thôn phụ dân dã thô lỗ, đáy lòng hắn xuất hiện 1 tia vui mừng. Kẻ ngốc, kẻ ngốc không phải vừa lúc sao? Đủ xinh đẹp, dễ dàng hành sự, thực tế là một tiểu ngốc tử. Cái này không phải rất tốt như vậy thì trong đầu toàn bộ những gì người đó yêu cầu?
Lý Thiên Cát rốt cuộc vỗ bàn 1 cái, chung trà đều run theo. hắn nói:"Chọn nàng, nhanh chóng mang nàng đi rửa mặt trang điểm thay xiêm y sạch sẽ. Ngày mai… không hôm nay! Hôm nay liền đem nàng vào kinh" Lý Thiên Cát cười cười lộ ra chút phân ưu với Tân đế, nói :"" Hoàng thượng thân thể bệnh không thể chậm trễ được, hiện giờ khắp thiên hạ đều để tâm long thể của Hoàng thượng"""
Sau nửa canh giờ Dương yêu Nhi bị thay một thân phấn, váy mới, hai ba nha hoàn đem nàng lên xe ngựa, con ngựa từ Lý gia chạy nhanh ra ngoài, ở góc tường Dương thị tim đập loạn nhịp giương mắt nhìn theo chiếc xe ngựa chạy đi xa kia, dưới chân vấp ngã đầu bị đập u tím xanh cũng không để ý. Trong xe ngựa Dương yêu Nhi lôi kéo các tua rua tinh tế tỉ mỉ trên xiêm y, nàng đem đầu vươn ra khỏi rèm, nhìn lại lần nữa mơ hồ thấy thân ảnh của Dương thị quỳ rạp trên đất. Nàng ngơ ngác nhìn theo hướng đó một chuỗi nước mắt chảy xuống, bên cạnh nàng lại không thấy trên mặt của nàng biểu lộ gì. Hai bên nha hoàn gọi nàng lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm bộ dạng nàng rơi lệ âm thầm hít vào. cônương thôn này lớn lên thực sự quá đẹp… đến rơi nước mắt cũng giống như tiên tử rơi lệ như những hạt chân trâu thủy tinh rơi xuống, khóc xinh đẹp như vậy lại chọc đến tâm người khác.