Chương 10

Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Josie cố nín thở.

- Vậy thì có thể chính hắn là người đã giết Dale?

- Cũng có thể, nhưng chúng ta vẫn chưa biết được gì thêm. Chúng ta không biết được bằng chứng cũng như đồng bọn của hắn. Ai là người mà Jennings dọa tố giác và bằng cái gì? Cuộc điều tra của chúng ta chưa có nhiều kết quả.

- Em biết. Chỉ có mỗi một điểm tích cực là hiện giờ York không thể làm hại được ai nữa.

- York cũng giống như Marsh mà thôi: hắn vuột khỏi tay chúng ta. - Marc nói. - Hắn sẽ lại bắt đầu ngay khi có cơ hội. Rõ ràng là hắn nghĩ hắn được trả hậu để chấp nhận mạo hiểm như vậy. Có lẽ là hắn đã phải có thẻ căn cước giả cũng như là vé máy bay để có thể biến mất luôn ngay khi thực hiện xong họp đồng, hoặc nhiều hợp đồng. Phi vụ này là một cái giếng không đáy, - anh nói tiếp. - Cứ mỗi lần chúng ta nghĩ là tiến được một bước là mỗi lần chúng ta lại gặp một ẩn số khác. Dù sao đi chăng nữa, một kẻ có nhiều thứ để mất luôn sẵn sàng gạt bỏ tất cả những ai hay quấy rầy hắn.

- Bà Jennings đã là một cái đích ngắm bắn. Nếu kẻ chủ mưu có cảm giác là bà ấy biết nhiều chuyện hơn những gì bà ấy nói, - và theo ý em, điều đó rất có khả năng như vậy, - thì bà ấy lúc nào cũng gặp nguy hiểm. Và nếu không phải là York thì sẽ là một tên giết thuê khác.

Anh ngắm nhìn cô.

- Em có vẻ mệt đấy. Hãy đi ngủ đi, anh sẽ dọn bếp.

- Cảm ơn. Đúng là em cảm thấy không được khỏe... Ngày mai sẽ khá hơn.

Anh tỏ vẻ không tin tưởng lắm.

Để anh lại một mình trong bếp, cô đi về phía phòng ngủ một cách khó nhọc và thả mình xuống giường. Cô cảm thấy bồn chồn. Một phút sau, Marc xuất hiện với cái áo pyjama còn mới trên tay.

- Lúc nào anh cũng có một bộ, đề phòng trường hợp anh tỉnh dậy ở trong bệnh viện, - anh nói. - Còn không, thì anh không mặc.

Đỏ mặt, cô cầm lấy chiếc áo pyjama. Chắc chắn là nó sẽ dài đến tận đến đầu gối của cô, vì vóc dáng của cô nhỏ bé.

- Anh sẽ mặc quần trong lúc em ở đây. Ngày mai, anh sẽ đi lấy quần áo của em ở khách sạn. Anh sẽ bảo lễ tân giữ phòng cho em.

- Cảm ơn anh.

- Bây giờ thì em phải đi ngủ đi. Chúc em ngủ ngon.

- Chúc anh ngủ ngon.

Anh bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Josie mặc chiếc áo pyjama vào người và chui vào chăn. Một lúc sau, cô chìm ngay vào giấc ngủ. Đáng tiếc là giấc ngủ không kéo dài được lâu. Đột nhiên cô tỉnh dậy, người nóng bừng vì lên cơn sốt, và sợ hãi.

Cửa phòng lại mở ra. Marc tiến lại gần giường, đặt tay lên trán nóng bỏng của cô.

- Em nóng quá, - cô thì thào bằng giọng khàn khàn. - Rất nóng.

Anh bật đèn ngủ ở đầu giường lên, rồi vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ướt. Anh lau mặt và cổ cho cô trước khi nâng đầu cô lên để cô có thể uống thuốc hạ sốt. Sau đó, như thể là anh sợ để cô lại một mình, anh chui vào chăn và ôm lấy cô trong vòng tay. Cô co mình lại, răng va vào nhau lập cập.

- Ôi, Marc... - cô lẩm bẩm trong cơn mê sảng. - Marc, vì sao anh bỏ đi?

Anh thấy hàm răng của mình đang nghiến chặt lại. Cô đang cựa quậy, đang sống trong buổi tối định mệnh đó, cái buổi tối đã phá vỡ mối quan hệ của cô với anh. Cô bắt đầu khóc và run lập cập, cho đến khi thuốc hạ sốt phát huy tác dụng. Chỉ sau lúc ấy cô mới ngủ lại được, gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt

Khi tỉnh dậy, cô thấy người không đỡ hơn nhiều lắm. Cánh tay cô đau ghê gớm, và cơn sốt thì vẫn cứ dai dẳng không dứt. Marc đã dậy và mặc quần áo, đang mang bữa sáng cùng mấy viên thuốc đến cho cô.

Suốt cả ngày anh không rời cô lấy một phút. Anh lau mặt và cổ cho cô, cho cô uống thuốc... Khi cô có vẻ khá hơn một chút, anh lại nằm ngủ cạnh cô.

- Anh đã từng bị thương chưa? - Cô hỏi khi gối đầu lên ngực anh.

- Đã hai lần rồi. Một lần ở chân, may là viên đạn không đi vào xương, và một lần khác ở vai.

- Ai đã chăm sóc cho anh?

- Anh.

- Gretchen có biết không?

- Không. Nói chung thì anh không cho nó biết những tin kiểu như thế. Thêm nữa, lúc đó con bé đã phải chịu đựng đủ thứ lo âu về mẹ bọn anh và về trang trại rồi. Em biết đấy, căn bệnh của mẹ anh đã làm cho nó khổ ghê gớm. Khi mẹ anh mất, anh đã cho Gretchen đi nghỉ. Chính vì thế mà nó đã gặp chồng nó hiện giờ.

- Lúc nào em cũng quý em gái anh.

- Nó cũng rất quý em.

- Còn York thế nào rồi?

Marc khẽ mỉm cười.

- Chắc chắn là hắn đang ở trong một căn phòng được canh gác cẩn mật, và đang bị Grier thẩm vấn liên tục. Ngay cả anh cũng không mong có một cuộc hỏi cung như thế cho kẻ thù tồi tệ nhất của anh đâu.

- Em vẫn chưa gặp Grier.

- Em không bỏ lỡ ai đâu. Anh ta thuộc loại người có một cái phù hiệu được thêu trên quần lót của mình và một huy hiệu được xăm trên mông.

- Nhưng không phải là cái phù hiệu của đội đặc nhiệm, - cô nói, giọng buồn ngủ.

- Những cái phù hiệu đó rất xứng đáng. Còn anh ta thì không còn huy hiệu nào từ hai năm nay rồi.

Ánh vuốt mái tóc đang rủ hờ hững tỏa hương hoa hồng của cô. Cô rất dễ bị tổn thương, - anh suy nghĩ, lòng tràn dâng cảm xúc, - một cảm giác thanh thản, một cảm giác mà anh chưa từng cảm thấy với một người phụ nữ khác. Anh thích ôm cô trong vòng tay của mình khi cô ngủ.

- Hãy ngủ tiếp đi em, - anh nhẹ nhàng nói.

Nhưng khi anh vừa mới cựa mình thì cô đã bám lấy áo sơ mi của anh.

- Anh đừng đi!

Cô cảm thấy quá lo sợ, quá đau đớn nên không thể vờ tỏ ra dũng cảm. Anh lại nằm cạnh cô và suy nghĩ vẽ những điều cô đã nói với anh đêm qua lúc cô mê sảng. Những lời nói đáng bị quên thì hơn.

Anh thấy cô cựa quậy, rồi sau đó nằm im trong vòng tay che chở của anh. Cảm giác hoàn toàn thoải mái, cô nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi ngay. Marc nằm im trong bóng tối. Và một lần nữa, anh lại phải chống chọi lại ham muốn dục vọng không ngừng làm anh bứt rứt từ hai năm nay...

Khi những tia nắng ban mai đầu tiên rọi qua cửa sổ, anh mới ra khỏi giường và đi về phòng mình.

***

Sáng hôm sau, Josie là người đầu tiên thức dậy. Sau khi tắm rửa xong, cô mặc quần áo rồi đi chuẩn bị bữa sáng. Khi Marc vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng mình thì bữa sáng đã sẵn sàng.

Vẫn còn ngái ngủ, anh đứng sững người nhìn cô đang để bơ lên trên bàn ăn.

- Anh đã nói với em là ở lại trong giường rồi cơ mà, - Anh cằn nhằn và bước lại gần cô.

Cô buộc phải tập trung vào dáng vẻ của anh. Tóc tai bù xù, cởi trần, trông anh gợi cảm như một diễn viên điện ảnh. Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy, nhưng cô không thể ngăn mình thấy bối rối trước tấm thân trần cơ bắp với lông rậm xuống tận thắt lưng của anh. Cô đã từng sờ mó, vuốt ve, ôm ấp tấm thân đó...

Cảm thấy má nóng bừng, cô quay mặt đi.

- Em cảm thấy khỏe hơn rồi, - Cô nói. - Em chỉ hơi đau một tí thôi. Em hết sốt rồi.

- Cho anh xem nào.

Cô run rẩy khi anh sờ vào má cô. Còn anh thì thấy da mình nóng lên và tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Cũng thấy mình bối rối, anh nhẹ nhàng lướt ngón tay cái lên môi cô, trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lách tách của thịt hun khói đang nóng trên vỉ nướng.

- Thịt hun khói! - Đột nhiên cô kêu lên.

Anh nhìn cô thăm dò trước khi rút tay lại. Đôi mắt to màu nâu của cô làm tim anh nghẹn ngào. Có cố làm cô phải đau đớn vì quá khứ cũng vô ích. Dường như cô vẫn còn yêu anh. Anh tự hỏi không biết phản ứng của cô như thế nào khi biết anh đã khám phá thân thể của cô khi cô đang ngủ. Điều đó đã giúp anh có thể tỉnh táo đến sáng. May là anh có thói quen ngủ đêm rất ít và chỉ ngủ một ít vào buổi trưa để lấy lại sức.

Cô với tay lấy một con dao nhỏ và đặt thịt hun khói vào đĩa. Sau khi tắt lò nướng, cô đặt đĩa thịt hun khói gần đĩa trứng chưng và giỏ bánh kẹp nóng giòn. Cuối cùng, cô rót đầy cà phê vào tách của hai người.

- Em sẽ quay trở lại làm việc ngày hôm nay. - cô nói.

- Ôi, không!

Cô nhìn anh thách thức.

- Em không được trả lương để ngồi không thế này.

- Nhưng em có quyền có những ngày nghỉ ốm như tất cả những viên chức khác, - anh vừa nói vừa quết bơ lên bánh kẹp. - Anh dám cá với em là em chưa bao giờ dùng đến ngày nghỉ của mình kể từ khi em làm việc cho Simon Hart.

- Em không bao giờ bị ốm cả.

- Anh cũng thế, nhưng bị một viên đạn thì còn tồi tệ hơn là bị ốm đấy. Hôm nay, em sẽ ở lại đây.

Anh cầm lấy chiếc bánh kẹp mà cô đang định quết bơ chỉ bằng một tay, và thay cô quết bơ vào bánh.

Cô lắc đầu.

- Thôi được, đồng ý. Chỉ một ngày nữa thôi, không hơn.

- Rồi chúng ta sẽ xem xét.

Cô nhìn tấm thân trần của Marc trước khi quay người đi. Cơ bắp của anh không quá nổi cuồn cuộn, - cô nghĩ, - chỉ vừa đủ để tương ứng với những tiêu chí của vẻ đẹp đàn ông. Chỉ việc nhìn cách mà anh quật ngã Johnny York là cô có thể đoán được anh rèn luyện sức khỏe rất đều đặn.

Anh ăn xong món trứng với thịt hun khói và ngả người ra ghế, tách cà phê trên tay. Anh nhìn cô một lúc, thích thú khi thấy cô cố gắng không nhìn đến mình.

- Em có thể cỏi áo sơ mi của em ra, nếu em muốn, - anh vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê. - Có như vậy thì chúng ta mới có thể so sánh những vết thương của mình.

- Anh đã thấy vết thương của em rồi, - cô giả vờ dửng dưng nhưng còn lâu cô mới làm được.

- Còn hơn thế nữa đấy, - anh nói và cười tinh nghịch.

Suýt nữa thì cô làm đổ tách cà phê của mình.

- Thôi đủ rồi, Brannon!

- Em lại thế rồi, - anh vừa nói vừa thở dài. - Em cho là chúng mình biết nhau chưa đủ để gọi nhau bằng tên hay sao?

Cô đặt tách cà phê của mình lên bàn và lau miệng bằng một chiếc khăn.

- Em lại đi ngủ đây.

Anh nhẹ nhàng đứng lên, chặn đường đi của cô. Bàn tay to và ấm của anh áp lên gương mặt cô.

- Em không thể chối được đâu. Em còn hận anh đã bỏ đi mà không một lời giải thích.

- Phải nói rằng có một vài kỷ niệm vẫn còn dai dẳng.

Giọng cô trở nên khàn khàn. Bàn tay mạnh mẽ của anh chạm vào má cô làm cho cô như bị tan chảy ra.

- Anh đã làm chứng chống lại em tại tòa án, - anh nói giọng lừng chừng. - Anh đã dựa vào những thông tin của gã thanh niên và lời khai nhân chứng của khoa nội đã khám cho em ở bệnh viện. Em có thể hình dung ra được anh đã cảm thấy như thế nào khi anh biết được, biết mà không hề nghi ngờ một chút gì, rằng em đã nói thật không?

- Chuyện đã qua lâu rồi.

- Nhưng không phải là với anh. Anh đã phạm một lỗi không thể tha thứ được. Thay vì ủng hộ em, anh đã góp phần tạo nên một sai lầm về mặt pháp luật. Em đã bị đối xử như thể em là tội phạm chứ không phải là nạn nhân. Anh đã hủy hoại em. Em vẫn còn mang những vết sẹo của vết thương này, còn sâu hơn nhiều vết thương trên cánh tay em.

- Em có thể sống với những vết thương của mình.

- Nhưng anh thì không thể! - Anh kêu lên, mắt rực sáng.

- Anh không thể chịu đựng được. Josie, em ăn mặc như một bà cô ấy! Em không chịu giao du với ai cả!

Vì thấy cô ngước mắt lên nên anh nói tiếp:

- Hart đã nói điều đó với anh. Ông ấy nói là em đuổi cổ bất kỳ người nào có ý định cười với em. Sau vụ bị hãm hiếp, em thậm chí còn không chịu điều trị đến cùng, với cái cớ là cha em không tin tưởng vào việc điều trị đó. Kết quả là ngày hôm nay, em đã 24 tuối và chẳng có một tí cảm giác tình dục nào hơn cái ghế này cả. Chính là lỗi của anh! Đúng, là lỗi của anh, Josie!

Cô nhắm mắt lại. Chắc chắn là anh có lý... Cho đến tận giờ, cô đã không muốn nhớ về quá khứ, nhưng ngày hôm nay, quá khứ và hiện tại gắn bó mật thiết với nhau, trong một vòng quay quái quỷ.

Anh đặt tay lên vai cô.

- Anh căm ghét mình vì chuyện đó. Anh đã rời bỏ tất cả, nhưng chẳng thay đổi được gì cả. Anh đã mang theo mình nỗi hối hận, - anh nói, bàn tay anh vuốt xuống tấm thân mảnh mai của cô. - Gretchen đã cam đoan với anh là em không oán hận anh.

Cô lặng ngắm gương mặt rắn rỏi của anh, ngạc nhiên vì thấy ở đó bóng dáng của sự bấp bênh, chổng chểnh.

- Không đâu, - cô thì thầm. - Em đã vô tình gặp Gretchen ở Jacobsville lúc em đi bán miếng đất của cha em. Em gặp cô ấy ở ngân hàng. Bọn em đã nói chuyện với nhau... Cô ấy đã nói với em là không phải vì em tố cáo Bib tội giết Garner mà anh bỏ ra đi. Đó chỉ là những gì em nghĩ mà thôi. Em cứ nghĩ là anh oán giận em vì vụ kiện đó, rằng anh không thể gặp em được nữa...

- Chết tiệt!

Anh kéo cô vào lòng, thận trọng tránh vết thương ở cánh tay cô và hôn lên tóc cô.

- Mọi người luôn bất đồng ý kiến với anh. Không phải vì như vậy mà anh bỏ lại tất cả những gì mà anh yêu quý sau lưng đâu.

- Em sẽ ghi nhớ.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, để cảm nhận nhiều hơn sự êm dịu nơi cô.

- Anh bỏ đi bởi vì anh đã khinh bỉ em. Mặc cho những gì chúng ta đã có với nhau khi ở San Antonio, anh vẫn còn chút ngờ vực. Nếu như em có thể cáo buộc một người vô can về tội hiếp dâm thì... Đó chỉ là vấn đề về lòng tin mà thôi.

- Anh sợ hãi khi kết thúc trước tòa, - cô đáp lại với một nụ cười trống rỗng.

Không còn bị chắn đường nữa, cô đi về phía cửa.

- Anh không tin người khác, - anh nói gay gắt - Và như vậy từ lâu rồi. Mọi người chỉ tỏ ra tử tế khi họ muốn một cái gì đó thôi. Anh thấy em quá tốt để là người trung thực. Và khi anh nhớ đến quá khứ - hay nhớ đến những gì anh biết về em - thì cán cân lại nghiêng về phía thận trọng. Và sau đó, đêm hôm đó, đêm cuối cùng của chúng ta, anh đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa.

Anh nhắm mắt lại, bị giày vò bởi nỗi đau riêng của mình.

- Sau khi anh đưa em về nhà, anh đã chạy xe lang thang hàng giờ liền. Anh bị ám ảnh bởi những đánh giá sai lầm của mình. Anh còn đợi bản án, khi kẻ làm hại em được xử trắng án một phần nhờ vào sự làm chứng của anh. Anh nhìn thấy em ngồi trên ghế, bình thản và tự phụ. Em thậm chí còn không hề khóc. Sau đó em bước ra khỏi phòng xử án, đầu ngẩng cao, đi theo bố mẹ em. Không bao giờ anh có thể quên được hình ảnh đó.

Anh mở mắt ra. Còn Josie thì đứng bất động ở ngưỡng cửa và nhìn anh.

- Chúng ta luôn luôn ở vào hai phe đối lập nhau, Brannon ạ. - Cô nói, không hề mỉm cười. - Anh chẳng tin được ai cả. Em cũng thế. Giờ thì không ai tin được ai nữa.

- Ít ra thì em cũng đã được trắng án khi kẻ rác rưởi đó đã bị chết sau khi hắn đã hãm hiếp và định bóp cổ một phụ nữ.

- Chẳng quan trọng gì cả. Em có một công việc tốt, đồng nghiệp đánh giá em rất tốt và em có một tương lai trong văn phòng của chưởng lý.

- Vậy sao? Thế em không muốn có một gia đình hay sao? Em không muốn có con cái hay sao?

- Em không muốn lấy chồng.

Marc cứng người lại. Anh vừa mới hiểu ra vì sao cô chấp nhận chịu đựng anh vào cái buổi tối đáng nguyền rủa ấy. Sau những gì cô đã sống từ thời thiếu niên, chỉ có mỗi một lý do giải thích vì sao cô đã chấp nhận trao thân cho anh: đó là vì tình yêu. Cô yêu anh - hay đúng hơn là cô đã từng yêu anh. Còn anh thì đã xử sự như một kẻ khốn nạn. Sau cú sốc vì bị tước đoạt, anh đã đối xử với cô như đối với một kẻ bị bệnh dịch hạch. Anh đã ra lệnh cho cô mặc quần áo lại, rồi đưa cô về nhà cô, để cô đứng chôn chân ở đó... Và, trừ một cuộc điện thoại ngắn gọn trong đêm để chắc chắn là cô không định tự tử, anh đã không bao giờ liên lạc với cô nữa.

Gương mặt trở nên khắc nghiệt, anh giấu bàn tay trong túi quần bò.

- Đáng lẽ tối hôm đó chúng ta đã có thể giải quyết hết mọi sự hiểu lầm này. Chúng ta chỉ cần nói với nhau một cách thẳng thắn.

- Em thấy hổ thẹn.

- Không phải lúc nào cũng vậy, - anh nói chữa bằng một giọng đầy tiếc nuối.

Thấy mình bị đỏ mặt, cô quay gót, bước ra khỏi phòng bếp và đi nhanh về phòng ngoài.

Anh đi theo cô vào phòng.

- Em không muốn tranh cãi với anh, - cô nổi giận, mắt long lên. - Em bị đau. Hãy để em yên!

Anh bước một bước lên phía trước cô.

- Không, lần này em sẽ không thể bỏ đi được.

Cô giơ tay lên để đẩy anh ra xa và nhăn nhó vì đau đớn. Anh mỉm cười, ôm ghì lấy cô, áp cô vào tấm ngực trần của anh.

- Em vẫn còn yếu!

- Em không muốn anh ôm em! - Cô kêu lên.

- Buồn cười chưa kìa. Em đã ngủ trong vòng tay này hai đêm liền đấy.

- Sao cơ?

Anh gạt một lọn tóc buông trên má cô.

- Nếu anh là người bị thương thì em có thể sang ngủ phòng bên cạnh được không?

- Tất nhiên là không! - Cô trả lời mà không cần suy nghĩ.

- Anh cũng đã làm như thế.

- Đúng, nhưng... Đó chỉ là hoàn cảnh khách quan. - Cô ấp úng.

- Nhưng nó đã như vậy đấy. Ờ, phần lớn thời gian.

- Phần lớn thời gian?

Anh vuốt ve má cô, làm cho cô thấy hơi run rẩy.

- Đối với một người đàn ông thì rất khó để mà có thể lạnh lùng khi một phần trong thân thể anh ta cứng như đá.

Đôi mắt cô mở to nhìn kỹ anh, vẻ hoài nghi.

- Đó chính là sự trừng phạt dành cho anh. - Anh nói. - Và cũng chính là phần thường dành cho anh. Em vẫn hay vuốt ve anh, hôn anh, thì thầm bên tai anh rằng em muốn gần anh phát điên lên vậy... Josie, anh không phải là gỗ đá.

- Em... không...

Anh nhìn cô, miệng nở một nụ cười lạnh nhạt. Trời ơi! Trông anh mới thật quyến rũ làm sao!...

- Không, không! - Anh trấn an cô. - Nhưng chắc hẳn là điều đó sẽ rất thú vị. Anh đã không có quan hệ với phụ nữ từ lâu rồi. Sự kiêng nhịn tình dục gây ra cho ta những ảo tưởng.

Ánh mắt họ giao nhau. Rất dễ dàng đoán được vấn đề mà cô không muốn nói đến. Anh ôm hôn cô một cách nhẹ nhàng...

- Hai năm rồi, Josie... Anh đã không có quan hệ tình dục đã hai năm rồi. Kể từ khi anh không còn tỉnh táo với em.

Anh luồn tay dưới lớp áo sơ mi của cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa của cô trong khi lưỡi của anh đang cố gắng làm môi cô phải hé mở. Cô cảm thấy nụ hoa của mình cứng lên, và cô ưỡn người thở hắt ra không thể kiềm chế.

- Đúng thế. - Anh thầm thì, nụ hôn của anh càng lúc càng mạnh hơn.

Bàn tay của anh đang nôn nóng lần cỏi khuy áo sơ mi của cô. Anh cảm nhận được bầu vú với núm vú nhỏ nhắn cương cứng của cô đang áp vào ngực anh. Toàn thân Josie run rẩy.

Anh ôm ghì lấy người cô, cúi nhìn tấm thân cô đang rạo rực vì ham muốn.

- Ngay cả trong những giấc mơ của anh, em cũng không đẹp như lúc này...

Cúi người xuống, anh ngậm lấy một nụ hoa màu hồng của cô. Cô rùng mình run rẩy.

- Anh sẽ không cắn em đâu. Anh chỉ muốn thưởng thức em thôi.

Hơi thở của cô trở nên đứt quãng. Cô ngửa cổ ra đằng sau, cảm thấy một luồng hơi nóng đang truyền qua người. Ngón tay run rẩy của cô lùa vào tóc của Marc, trong khi anh đang kéo khóa quần jean của cô. Đột nhiên thấy sợ hãi, cô nắm lấy cổ tay anh.

Anh buông ra một tiếng thở dài nhưng không còn nằn nì nữa. Anh đứng thẳng người lên, kéo Josie lại gần anh và nhìn cô thăm dò.

- Như vậy là em chưa làm cái thủ thuật nhỏ mà chúng ta đã nhắc đến đó.

Cô thở gấp, nuốt nước miếng. Cô gần như đang khỏa thân trong vòng tay anh, và nơi dưới bụng của mình, cô cảm thấy một khoái cảm mà cô hằng ham muốn.

- Em... em đã nói với anh nhiều năm trước là... là em không có người tình... Em lúc nào cũng...

Anh lắc đầu. Tim anh đập mạnh, mắt anh sáng lên niềm đam mê.

- Em biết, em sống ở thời Trung cổ. - Cô nói tiếp, giọng cô trở nên mỉa mai như đang cố thoát ra.

- Em đừng chối. Đó là một trạng thái tinh thần mà anh tôn trọng.

Cô cúi nhìn ngực mình, nép mình vào tấm ngực trần của Marc.

- Điều đó thì rõ rồi!

Anh mỉm cười.

- Đó chỉ là một lời mào đầu nho nhỏ hoàn toàn có thể chấp nhận được, thậm chí là bởi những người còn trong trắng nhất.

Cô áp tay vào ngực anh và nhẹ nhàng đẩy anh ra.

- Để em yên.

Măc dù không muốn nhưng anh vẫn tách mình ra xa khỏi cô, rồi anh nắm lấy hai vạt áo sơ mi của cô và khép chúng lại.

- Anh chưa từng thấy một bức tượng Hy Lạp nào có thể sánh được với em, - anh thì thầm và cài lại khuy áo của cô. - Vú của em đẹp nhất mà anh chưa từng thấy.

- Anh đừng nói nữa...

- Em cũng có thể khen ngợi lại anh mà.

Cô húng hắng ho.

- Nhưng anh không có vú.

Anh nở một nụ cười đầy dục tình.

- Anh còn có cái khác có thể làm em phải quan tâm.

Cô đẩy anh ra bằng tất cả sức của mình, gần như là thô bạo:

- Thôi đủ rồi!

Anh bật cười, thích thú khi thấy cô tức giận. Sau đó, anh bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

- Em không hỏi anh vì sao anh không hề làm tình từ hai năm nay à?

- Vì anh sợ mang bệnh.

- Không phải vậy.

Cô nhìn chòng chọc vào miệng anh. Một cái miệng thật đàn ông, và thật dịu dàng tuyệt vời làm sao...

- Em không cần phải thử thách anh khi em đang nằm dài thế này, Josie, - anh đùa cô và nghiêng người để ôm lấy cô.

Anh lấy lại vẻ nghiêm nghị của mình và đứng lên.

- Em hãy nghỉ ngơi đi. Anh sẽ đi một vòng. Anh sẽ trở về trước khi em có thể nghĩ là em nhớ anh. Anh sẽ khóa cửa. Em đừng mở cửa cho bất kỳ ai, rõ chưa?

- Vâng.

Anh đi về phía cửa.

Cô cuộn mình trên giường, thở gấp.

- Marc?

Anh quay người lại nhìn cô dò hỏi.

- Tại sao... anh không có quan hệ trong hai năm? - Cô hỏi giọng khàn khàn.

Anh nhìn cô.

- Anh tin là em biết vì sao, Josie.

Và anh đi khỏi phòng.

Một lát sau, anh nói “tạm biệt” trước khi khóa trái cửa lại. Ngồi một mình trên giường, Josie đang cố gắng giải mã ẩn ý này. Còn lâu cô mới tìm ra được câu trả lời, vì cô đang chìm vào cơn buồn ngủ.

Nhấn Mở Bình Luận