Chương 4

Cây Pháo Bông 37°C

Kim đồng hồ đã xê dịch khỏi số chín, là giờ hẹn mà hôm trước tôi nói với Cường. Có lẽ cậu sẽ không tới đâu nhưng dù thế nào tôi vẫn quyết định đến. Hít một hơi dài nắm chặt hai tay bước đi, huy động toàn bộ dũng cảm vào lời thú tội, tình bạn quan trọng hơn cả ngàn lời xin lỗi, chỉ hy vọng cậu vẫn cho tôi cơ hội.

- Muộn mười hai phút ba bảy giây. - Cường kéo tay áo xem đồng hồ. Cậu vận chiếc áo gió màu xanh thẫm với áo len cổ tim bên trong, quần jeans đen và giày lười. Không hề tỏ ý khó chịu khi phải chờ đợi.

Tôi ái ngại nhìn cậu, nuốt lấy vị ngọt của lớp son đã tô.

- Mình... ờ thì... năm mới sắp đến rồi...- Tôi lí nhí nói không ra tiếng và cũng chẳng hết câu, chắc Cường cũng chỉ đoán được âm thanh phát ra nhờ cái mấp máy môi của người đối diện.

- Sao bố mẹ lại cho phép tới đây? Tôi tưởng mình phải tới nhà xin phép cho rồi mới được tự do tung hoành chứ?

- Ớ… - Ừ nhỉ, gia đình tôi không hề cấm đoán nhưng trong kế hoạch bố mẹ tôi “giữ” con lắm lắm mà. Tôi còn chưa tìm được lời nào thanh minh thì Cường đã quay lưng bước đi. Cậu đang muốn chọc quê tôi đây mà, hoặc có lẽ cậu muốn làm tôi đỡ ngại.

- Cường này, cho mình xin lỗi nhé! - hai tay tôi di di vạt áo, cúi gằm mặt.

- Vào thôi! - Cường tỏ ra không để tâm tới lời nói của tôi, cậu chỉ vào quán café phía trước cách nhà hát lớn không xa. Tôi biết quán café này là địa điểm hẹn hò lí tưởng của tụi học sinh trường mình.

- Sao lại vào... cùng mình? Cậu… chắc đã có hẹn với My? Mình… - Bàn chân tôi dường như chùn lại, không thể bước, hay là cậu thương hại tôi? - Xin lỗi, chẳng có Huy nào cả! - Tôi cắm mặt xuống sâu hơn, hơi thở tỏa ra làn khói trắng mỏng tan.

- Một vở kịch có quá nhiều sai sót! - Cường ngoái lại - Vậy biệt danh của tôi không phải là Huy à? - Cậu đưa tay quẹt mũi.

Tôi lấy hai tay ôm mặt, xấu hổ vô cùng, có lẽ khuôn mặt lúc này đỏ lựng hơn quả cà chua chín. Điều đó có nghĩa là chẳng cần cậu vô tình đọc được tin nhắn của Kiên thì mọi thứ cũng đều bị lộ tẩy. Nước mắt tôi ứa ra đầy hai bên mắt, tôi ngại lắm, ngại phải đối diện với chính cậu, e sợ rằng việc làm này sẽ khiến cậu trở nên ghét bỏ và tránh xa tôi.

- Cho mình xin lỗi,… - Tôi đã nấc lên thành tiếng, hai ống mũi tắc nghẹt và dẫu trời lặng gió vẫn thấy thấu xương.

- Có lỗi gì sao? - Cậu dùng chiếc khăn ấm trên cổ tôi chấm lên bờ mi của tôi, chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra cậu lại gần gũi đến thế - Tối nay trả cho buổi sáng hôm trước tới lớp muộn không trực nhật! - cậu hờ hững đáp và hoàn toàn lờ đi những gì tôi đang cố nhắc tới.

Chúng tôi nhìn nhau trong giây lát, sau thì Cường dẫn tôi vào quán. Không gian bên trong phòng thật ấm cúng, với mùi hương café thoang thoảng, những phong bao lì xì treo trên cành đào phai cho lòng thêm rộn ràng. Cường bước vào và mỉm với ai đó, vì thế nên tôi cũng dời theo ánh mắt cậu. Phía đó là bạn thân của hai chúng tôi, Kiên đang tay trong tay với cô bé Trà My xinh xắn, họ bước về phía này. Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên dẫu cho cái siết tay của hai người đối diện nói lên tất cả.

- Hai người là...? Không phải My với... Cường... - Ánh mắt mang nhiều thắc mắc, tôi bỏ lửng câu hỏi chờ đợi người nào đó giải thích giùm.

- Người em thích là anh Kiên - My cúi mặt thẹn thùng, cậu bạn Kiên của tôi khẽ véo vào má cô bé khiến chúng càng phúng phính và dễ thương hơn.

- My là em họ mình!

- Và em ấy cũng tấn công tớ theo như cách cậu làm đó thôi! - Kiên bật cười, tiếng cười cũng đến với Cường ngay sau đó, là âm thanh nhẹ nhàng đầy những cung bậc.

Mãi một lúc sau tôi mới tự cho mình hiểu vấn đề, bẽn lẽn đưa mắt lên đón lấy ánh mắt Cường rồi cùng vẽ lên vị ngọt ngào cho đêm hạnh phúc. “Cảm ơn cậu vì đã không trách móc kế hoạch dở ẹc của mình, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã không nhắc đến nó nữa, thì ra sự im lặng cũng như những lời cộc cằn của cậu đã là sự bỏ qua tất cả mọi việc mình làm” - tôi thầm nhủ trong lòng.

Chúng tôi ngồi bên nhau chờ cho đến thời khắc chuyển giao năm mới.

Khi những tiếng pháo hoa bắt đầu nổ, tôi và Cường, cùng Kiên và My nắm tay nhau sánh bước tiến ra ngoài, chứa chan niềm vui và hạnh phúc. Những bông pháo thi nhau vẽ lên những vệt sáng lung linh như tình yêu của ai đó bừng sáng trong khoảnh khắc này.

- Chúc mừng năm mới! À, lì xì của mình đâu? - Tôi quay sang phía Cường dò xét.

- Thì là cây pháo bông cao 1m8, nặng 71 kí và có thân nhiệt 37°C đây còn gì?!

- Đó là phạt trực nhật. - tôi không đồng ý lắc đầu.

-...

Chờ mãi không thấy Cường nói gì thêm, khuôn mặt tôi tiu nghỉu quay đi. Rồi thì bất ngờ có làn hơi ấm chạm nhẹ, một bàn tay từ từ nắm lấy những ngón tay tôi, trái tim trở nên rạo rực những sắc màu diệu kì, tôi nghe rõ tiếng hát của ai đó:

“Xuân đã đến bên em

Dáng xuân tuyệt vời

Xuân đã đến bên người

Xin người hãy cùng em vui xuân”

ZuzuLinh

Nhấn Mở Bình Luận