Chạy Trốn Waiting For My Love
Em muốn nói với anh:“Anh không thể cho em sự bình yên trong tâm hồn.
Anh không cho em sự tự do.
Anh cũng không thể cho em được sự tin tưởng và em không cảm nhận được sự vui vẻ khi ở cạnh anh.”“Em không yêu anh! Em sợ một ngày nào đó em lại bị phản bội.
Em sợ đau lắm.
Đừng hỏi em có yêu anh hay không? Em mệt mỏi lắm.
Vì anh đã biết được câu trả lời rồi.”“Em chỉ thiếu đó chính là cảm giác an toàn.
Anh có thể cho em thật nhiều tiền, nhiều tình yêu nhưng anh lại không thể cho em thứ em cần.”Em không bao giờ có thể nói với anh là:“Đôi lúc, em không có quyền lên tiếng và cứ phải mãi nhường nhịn anh chất vấn em.”“Đôi lúc, em nghĩ mình sẽ phát điên lên nhưng em lại nghĩ hãy cho anh thêm một cơ hội.”“Đôi lúc, em chẳng muốn về nhà và chỉ muốn yên lặng một mình.”“Đôi lúc, em muốn có một không gian riêng và yên tĩnh.”“Đôi lúc, em muốn được sống cho mình.”Tại sao lại là như thế? Anh có từng nghĩ đến không?Trước khi gặp anh, em có thể nói to:“Em sợ mình bỏ qua điều gì đó khiến mình hối tiếc.”“Em sống không phải vì em.”“Em sống bởi vì em không thể chết.”“Em sống như ngọn nến le lói.”“Em buồn lắm.”Lúc đó, anh đã im lặng ngồi cạnh em.
Em từng nghĩ chúng ta cứ như thế này mãi thì tốt biết bao.Rồi một ngày em về với anh chung một nhà.Đôi khi, giữa sự vắng vẻ và lạnh em chỉ hy vọng mình kiên cường vượt qua.
Em thức giấc giữa đêm khuya lạnh đó chỉ bởi em luôn có cảm giác bất an.
Dù có anh bên cạnh.Nếu nhấc điện thoại lên em chẳng biết phải cầu cứu ai.
Bởi vì em ghét sự thương hại lắm.
Mà cũng chẳng có ai dám đến bên cạnh em.
Họ sợ anh.Đêm đã khuya, em đã quen với sự cô đơn.
Đêm rất dài, em xem như một thói quen.Có lẽ, em của ngày hôm qua sẽ luôn hy vọng có một vòng tay ấm.
Nhưng em của ngày hôm nay không còn cần đến nó nữa.Tương lai, có lẽ em cũng sẽ nắm lấy một bàn tay khác.Không cần phải thật chặt.
Chỉ cần nắm đến khi tóc em đã bạc mà thôi!Cuộc sống này, không có anh thì em vẫn có thể sống rất tốt.Một ngày, anh mang con đến cho tôi.
Anh bảo:“Con cần em.”Tôi biết anh đã làm hết những điều anh có thể làm.
Chỉ mong có thể hàn gắn lại mọi thứ.
Nhưng tôi cũng biết.
Anh cô đơn lắm chứ.
Yêu tôi.
Anh quá mệt mỏi.Cám ơn anh đã mang đến cho tôi những thứ mà chưa hẳn người khác có thể làm được.Ôm con vào lòng.
Nhẹ hôn lên tóc con.“Con yêu của mẹ!”Nhìn tấm lưng cô độc của anh.
Anh bước đi.
Anh gầy đi rất nhiều.Để có thể đưa ra quyết định này.
Có lẽ, anh đã phải suy nghĩ rất lâu.Anh đã tha cho tôi tự do.Anh thành toàn cho giấc mơ của tôi.Tương lai không có anh.
Tôi vẫn sẽ bước tiếp.Ánh nắng ban mai, một ngày lại trôi qua.Hôm nay trời thật đẹp.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có một giấc mơ đẹp như thế!Tôi ngồi dậy vo tròn cái bụng căng tròn của mình.Bé con trong bụng đã được ba tháng.Lần đầu tiên được làm mẹ.
Tôi có cảm giác lạ lẫm.
Mỗi ngày, tôi đều ăn với ngủ.
Tôi sắp thành heo thật rồi!Ngày tôi biết, sẽ có một sinh linh bé nhỏ trong đây.
Tôi cũng thật bất ngờ.
Tôi có một người thân yêu.
Tôi có một bảo bối.Mỗi ngày, tôi đều dành thời gian để đi bộ một chút.
Tôi muốn con tôi sau này được sinh ra một cách khỏe mạnh.
Dù rằng tôi rất là lười.
Chỉ muốn nằm trên chiếc ổ ấm cúng của mình không muốn nhúc nhích.Sau đó, càng ngày cái bụng tôi càng to ra và rất nặng.
Nó biết động đậy.
Thỉnh thoảng nó còn đạp đạp tôi mấy cái nữa chứ.Thật bực mình mà.
Nhưng nghĩ đến tương lai sẽ có một người thân bên cạnh.
Tôi liền nhịn muốn tét vào mông nó một phát.Tôi hung dữ mắng nó:“Nếu sau này con hư mẹ sẽ vứt con cho cha con nuôi.
Đến lúc đó đừng có mà khóc đòi mẹ.”“Mẹ cũng sẽ mặc kệ con đó!”Tôi lại an ủi nó:“Giỡn với bảo bối của mẹ thôi! Thương con còn không hết sao nỡ xa con.
Hihi.”“Thương thương con!”“Mau lớn và khỏe nhé con!”Ngày con chào đời.
Mẹ rất vui.
Nhìn con thật bé bỏng.
Không biết con lớn lên sẽ giống ai? Giống cha hay giống mẹ nhỉ?Ta hy vọng con sẽ giống cha luôn luôn ấm áp.
Đừng có giống mẹ.
Một người ích kỷ và tham lam.
.