Chí Tôn Kiếm Hoàng
“Nhất Diệp Hoa Khai, trà ngon! Lãnh tiên sinh khách khí rồi.”
Nâng chung trà lên, Tần Mặc nhẹ nhàng thổi, lá trà trong chung lập tức xoáy tròn, dần dần mở ra sáu cánh như một đóa hoa xanh biếc, hương trà lan tỏa khiến cả phòng đều thơm.
Nhất Diệp Hoa Khai, đây là một loại lá trà bình ổn tinh thần, khá là hiếm, Tần Mặc từng ngẫu nhiên gặp một lần ở kiếp trước, nhớ khá kĩ về loại lá trà kỳ lạ này.
Cung chưởng quầy, người đàn ông trung niên mặc hoa bào giật mình: “Nhất Diệp Hoa Khai” là lá trà trân quý mà Lãnh tiên sinh cất giấu, sau khi bọn hắn vào tiệm của Lãnh tiên sinh mới biết được sự tồn tại của lá trà này, còn thiếu niên này sao lại biết được?
“Mặc huynh đệ thích là tốt rồi.”
Lãnh tiên sinh cười gật đầu, hắn cầm lấy cách điều chế nói: “Thất Tâm Phấn được bào chế từ gỗ quan tài trăm năm, ruột cỏ sáu mươi năm và phấn hoa quỳnh ba mươi năm, trộn chung lại với nhau, sau đó phơi dưới ánh nắng mặt trời một trăm ngày, loại trừ độc tính trong đó.”
“Thật ra Lạc Lạc thảo chính là tên khác của Hàn U thảo.”
...
Giải thích từng cái trên cách điều chế, Lãnh tiên sinh nói tiếp: “Cách điều chế trong tài liệu này kỳ thật là tên thường sử dụng của ngàn năm trước, trải qua bao nhiêu năm, hiện tại rất nhiều người đã quên mất. Mặc huynh đệ, tôi nói có đúng không?”
“Đây... Chẳng lẽ là phương thuốc cổ truyền ngàn năm!”
Không đợi Tần Mặc trả lời, người đàn ông mặc hoa bào đã kinh ngạc hô lên trước, mồ hôi lạnh trên trán hắn ta ngày càng nhiều.
Một phương thuốc cổ truyền ngàn năm, mặc kệ là phẩm cấp gì, chỉ cần có cách điều chế hoàn chỉnh thì giá trị của nó vô cùng lớn.
Vừa rồi người đàn ông trung niên mặc hoa bào kết luận đây là một tờ giấy lộn, không đáng một xu, chiếu theo quy định của Tụ Bảo Trai sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc tương đương.
“Lãnh tiên sinh nhãn lực cao minh.” Tần Mặc gật gật đầu.
Về chuyện cách điều chế này, Tần Mặc đã sớm nghĩ ra lý do lấp liếm, chỉ nói là vô tình phát hiện trong kho tàng thư của gia tộc, cảm thấy thú vị nên mới tìm hiểu, vậy nên phát hiện giá trị của nó.
“Trầm Điệt Hương, đan dược Linh cấp bậc hạ, có công hiệu trấn tâm định khí, lúc trùng kích cảnh giới Võ Sư có thể dùng để tăng xác xuất thành công. Thứ tốt!” Lãnh tiên sinh đánh giá.
Vừa dứt lời, Cung trưởng quầy, người đàn ông mặc hoa bào đổ đầy mồ hôi lạnh, bọn hắn không ngờ rằng hôm nay không những nhìn lầm mà quả là có mắt không tròng.
Ai mà ngờ một thiếu niên 14 tuổi không những lấy ra phương thuốc cổ truyền ngàn năm mà còn là cách điều chế đan dược Linh cấp bậc thấp, giá trị chân chính của cách điều chế này tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Gần đây, quy củ của Tụ Bảo Trai thưởng phạt phân minh, lỗi hôm nay phạm phải đủ để bọn hắn bị đuổi khỏi Tụ Bảo Trai.
“Mặc thiếu, lúc nãy đắc tội rồi, đại nhân đừng trách tiểu nhân, xin hãy tha lỗi!” Cung chưởng quầy không ngừng cúi đầu, liên tục xin lỗi.
“Mặc thiếu, tôi học thức nông cạn, có mắt không tròng, xin ngài đừng trách tôi. Tôi, tôi, tôi...” Mặt người đàn ông mặc hoa bào mang vẻ cầu xin, nếu hắn ta bị Tụ Bảo Trai đuổi, rất có thể sẽ mất đi tư cách giám định sư tập sự, vậy sau này hắn ta sống thế nào đây?
“Chuyện này không trách các người, là ta suy nghĩ thiếu sót.” Tần Mặc khoát tay.
Nhìn ánh mắt Tần Mặc giống như muốn nói, với con mắt của giám định sự tập sự có không nhìn ra cũng là chuyện đương nhiên. Người đàn ông mặc hoa bào không khỏi thả lỏng chút, hiện tại hắn ta không hề phẫn nộ, trái lại còn cảm thấy may mắn vì mình chỉ là một tập sự, nếu không hôm nay nhất định sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Chuyện sau đó rất đơn giản, Tần Mặc dùng cách điều chế phương thuốc cổ truyền này đổi lấy mười viên "Hôi Nham Tăng Khí Đan", đây là một loại đan dược thượng cấp thông thường, hiệu lực và tác dụng mạnh hơn "Hổ Phách Cố Khí Đan" một chút.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, con ngươi sáng ngời của Lãnh tiên sinh khẽ chuyển động, cười nói: "Cung chưởng quầy, Tần Mặc này chính là thiếu niên mà ngươi nói đã đạt được Võ Đồ cửu đoạn lúc sáu tuổi, tám năm sau đó không hề có tiến triển gì đó sao?"
"Vâng, mấy ngày trước hắn vừa mới đột phá, tám năm trì trệ đã không còn khiến Tụ Bảo Trai chúng ta chú ý. Không ngờ rằng vì tờ cách điều chế này lại kinh động đến Lãnh tiên sinh ngài." Cung chưởng quầy cung kính đáp.
"Ngươi sai rồi. Từ khi Tần Mặc đứng ở cửa ta đã chú ý đến hắn."
Lãnh tiên sinh nở nụ cười, lộ ra vẻ sâu xa, hắn lẩm bẩm: "Hắn đứng ở cửa tiệm, mắt nhìn 7 vị trí, 7 nơi đó là điểm mấu chốt của trận pháp phòng ngự bố trí bên ngoài. Ha ha, không ngờ rằng Phần trấn nho nhỏ lại có nhân vật thú vị như vậy, quá thú vị!"
Nghe vậy, Cung chưởng quầy lộ vẻ sợ hãi, một thiếu niên 14 tuổi có thể nhìn thấu trận pháp phòng ngự của Tụ Bảo Trai, chuyện này sao có thể chứ?
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, lại thêm một buổi sáng.
Hôm nay, là ngày Tần gia tế điện.
Ở quảng trường Tần gia, tiếng chuông vang vọng, bầu không khí vô cùng trang nghiêm.
Mặt trời vừa mới lên cao, chiếu sáng đường kính ngàn mét của quảng trường, mặt đất đen kịt được ánh mặt trời chiếu xuống khúc xạ ra từng đạo ánh sáng kỳ dị.
Lúc này, có rất nhiều người đứng trên quảng trường, xếp thành hàng ngay ngắn, những con em có huyết mạnh Tần gia, dù trực hệ, chi thứ hay hệ bên ngoài đều trình diện cả.
Hàng phía trước là đời thứ hai của Tần gia, dựa theo bối phận.
Hàng sau, chính là đệ tử đời thứ ba của Tần gia, cũng tức là chỗ đứng của những người trẻ tuổi, từng khuôn mặt trẻ tuổi toát ra vẻ mạnh mẽ phấn chấn.
Ở phía trước quảng trường có một pho tượng đứng thẳng được đúc bằng đồng, bức tượng là một thanh niên anh tuấn, áo bào xanh phiêu dật, mũ và đai lưng nạm ngọc, bên hông đeo một cây trường kiếm bốn thước, trông cực kỳ sinh động.
Pho tượng đó là người kiến lập Tần gia - Tần Kỳ Sóc.
Đứng trong hàng đệ tử đời thứ ba, cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm, tâm tình hắn nổi lên một tia gợn sóng, kiếp trước, khi chưa trở thành "Kẻ tầm thường", hắn đã tưởng tượng vô số lần, nếu như năm 14 tuổi tham gia Tần gia tế điện, vào khu mộ của Tần gia, tiếp nhận nghi thức "Dẫn Khí Quán Thể" của di hài các tiền bối, có phải tất cả đã khác rồi không?
Đang suy nghĩ, đột nhiên hắn bị Tần Tiểu Tiểu bên cạnh níu áo, tiểu nha đầu ngẩng mặt, tò mò hỏi: "Mặc ca ca, muội có một câu hỏi."
"Chuyện gì?"
"Không phải sở trường võ học của Tần gia ta là quyền cước sao? Tại sao tổ tiên lại đeo một cây kiếm bên hông, vì như vậy trông đẹp trai sao? Thanh kiếm này có đem đi cầm được không?" Tiểu nha đầu hỏi với vẻ thành thật.
Giọng nói không lớn nhưng sao có thể qua được lỗ tai của các trưởng bối Tần gia nhị đại phía trước, Tần Chính Hưng đứng phía trước lập tức đen mặt, quay đầu nhìn Tần Mặc chằm chằm, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
Hắn lập tức bụm miệng tiểu nha đầu, thấp giọng nói: "Không được nói bậy, coi chừng gia gia phạt ngươi."
Tiểu nha đầu le lưỡi, cúi đầu không nói gì, rất nhanh đã ngủ gật mất.
Thật ra, trong lòng Tần Mặc cũng nghĩ vậy, nếu hắn tự đúc cho mình một bức tượng, cũng sẽ đeo một cây kiếm bên hông, như vậy khá là anh tuấn.
"Tế điện bắt đầu..."
Một vị trưởng lão đứng phía trước, khí tụ đan điền, giọng nói vang vọng khắp quảng trường, đệ tử Tần gia lần lượt hành lễ với pho tượng theo bối phận.
Quá trình lễ tế rất rườm rà, sau khi tất cả các đại đệ tử hành lễ, đến các hệ bên ngoài, chi thứ và trực hệ cao tầng tuyên đọc tộc quy, các đệ tử đời thứ ba nghe đến nỗi buồn ngủ.
Thật ra, không chỉ có bọn họ, Tần Mặc nhạy bén quan sát thấy có một vài trưởng lão cũng rũ thấp mi mắt, nhìn qua thì nghiêm túc lắng nghe nhưng thật ra đều đang ngủ gật.
Lúc Tần Mặc đang quan sát xung quanh, trong đám người cũng có một đôi mắt quét đến chỗ hắn, đó chính là Tần Nghĩa Đức, mắt hắn ta lạnh như băng, giống như đang nhìn một cổ thi thể.
"Tin tức có chắc chắn không?" Yết hầu Tần Nghĩa Đức khẽ trượt, truyền âm với Vinh chấp sự phía sau.
"Vâng. Người nọ âm thầm tìm đến tôi nhưng tôi không dám làm chủ. Ý ngài là...?" Vinh chấp sự truyền âm đáp lại.
"Hừ! Phụ thân lệnh cho ta không được hành động thiếu suy nghĩ trong khoảng thời gian này, để tránh việc lão cẩu Tần Chính Hưng kia cắn ngược. Tất nhiên ta sẽ không làm trái lệnh phụ thân, huống hồ, muốn ta tự mình đối phó với một tiểu bối thì quá mất thân phận. Chỉ có điều..."
Khuôn mặt Tần Đức Nghĩa âm lãnh: "Nếu có người muốn đối phó tiểu súc sinh kia sao ta có thể phản đối được, ngươi đi sắp xếp đi."
"Vâng! Xin Nghĩa Đức tộc trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện." Mặt Vinh chấp sự hớn hở.
...
Chạng vạng tối, cuối cùng thì lễ tế điện mười năm một lần của Tần gia ở quảng trường cũng gần đến hồi cuối.
Chỉ có điều, đối với đệ tử đời thứ ba của Tần gia mà nói, lúc này mới là lúc bắt đầu, kế tiếp, họ phải ở khu mộ của Tần gia tu luyện bảy ngày, đó cũng là nghi thức "Dẫn Khí Quán Thể" mà những người trẻ tuổi mong đợi.
Loại nghi thức này, từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì là vốn liếng để Tần gia chống lại hai đại gia tộc còn lại ở Phần trấn.