Chương 4

Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 4

Tiêu Thanh giống như có một ngọn núi lửa ở trong ngực muốn phun trào.

“Anh ta là cậu chủ của Thiên Sơn Media, trong tay có hơn 100 tỷ tài sản lại quen biết với nhiều thế lực cở Cố Cảnh. Cậu trước mặt anh ta cũng chẳng khác gì con kiến đối chọi con voi. Còn muốn làm gì cơ chứ.” Ngô Tuệ Lan nói.

Tiêu Thanh nghiêm túc: “Cho dù anh ta có là con của người giàu nhất Cố Cảnh này, con cũng sẽ khiến anh ta phải trả giá.”

Anh nắm tay thành đấm, gần như phát ra tiếng rắc.

“Vợ, em về nhà với ba mẹ, anh sẽ đi †ìm tên Trương Tuấn Kiệt kia, trả lại cuộc sống yên bình cho em.”

“Nói xong, anh lập tức quay người.

“Hừi”

“Cái gì mà trả giá. Nó với Trương Tuấn Kiệt đâu thể so với nhau.” Ngô Tuệ Lan khịt mũi nói.

“Không được.”

Mục Thiên Lam dường như nghĩ ra cái gì.

“An Phong hình như cũng đi tìm Trương Tuấn Kiệt, con phải đi cùng với Tiêu Thanh.

Nói xong, cô lách khỏi tay mẹ mình đuổi theo Tiêu Thanh.

Rất nhanh, Tiêu Thanh lái Audi đưa Mục Thiên Lam tới Thiên Sơn Media.

Lúc này ở Thiên Sơn Media, trong một căn phòng sang trọng, một số người đang ngồi nói chuyện với nhau.

“Cậu Trương, cậu sao lại ép Mục Thiên Lam thế?”

Một người trẻ tuổi lên tiếng hỏi.

Trương Tuấn Kiệt ngồi ở chính giữa bàn mỉm cười: “Tôi từ nước ngoài về, biết là chồng cô ta đã rời đi được hai tháng. Tôi khuyên cô ta nên kết hôn với tôi, cô ta không chịu, vậy nên tôi động tay một chút, cho công ty cô ta phá sản: “Cô ta không thể mượn tiền sẽ phải đến tìm tôi, tôi sẽ làm một vài tài liệu giả uy hiếp cô ta. Sau đó tôi nói cô ta hãy lấy tôi thì cô ta bừng bừng tức giận bỏ đi. Trò này tôi làm nhiều rồi, chả sao ca.

Mọi người nghe xong đều cười ha ha.

“Cậu Trương, tài liệu đen nào vậy, cho chúng tôi xem chút nào.”

Một thanh niên tò mò hỏi.

Trương Tuấn Kiệt mỉm cười lấy điện thoại ra.

Đột nhiên có người xuất hiện.

Người tới là Mục An Phong, cậu ta tức giận nói lớn: “Nhanh lên! Trương Tuấn Kiệt! Chị tôi muốn nhảy lầu, anh mau đi cùng tôi tới cản chị ấy lại.

Nhanh!”

Trương Tuấn Kiệt liếc nhìn cậu ta một cái: “Cứu người? Làm gì?”

Âm.

Mục An Phong ngồi sụp trên sàn, khổ sở van xin: “Cậu Trương, ngài Trương, tôi cầu xinh anh cứu chị tôi, cho chị ấy một con đường sống, tôi dập đầu lạy anh.”

Bộp bộp bộp.

Trương Tuấn Kiệt nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh nhạt nói: “Nói chị cậu kết hôn với tôi, mọi chuyện sẽ yên ổn, còn không, cô ta tìm cái chết thì đâu có liên quan gì tới tôi.”

Mục An Phong dường bị bị chạm tới giới hạn, tức giận đứng lên: “Tên Khốn kiếp, tôi liều mạng với anh.”

Nói xong cậu ta liền lao lên.

“Đúng là tìm chết.”

Trương Tuấn Kiệt lùi lại.

“Đánh cho tôi.”

Một vài tên thanh niên lao lên.

Chỉ với mấy cú đấm đá mà đầu cậu †a đã chảy máu.

“Cậu là cái quái gì mà dám đòi liều mạng với tôi.”

Trương Tuấn Kiệt nhìn Mục An Phong lạnh lùng hỏi.

Mục An Phong nói: “Chị tôi muốn chết, tôi cũng không muốn sống nữa.

Tôi liều mạng với anh.”

Cậu ôm chân Trương Tuấn Kiệt mà cắn.

“AI”

Trương Tuấn Kiệt hét một tiếng.

Anh ta vớ lấy bình trà nóng trên bàn, muốn đổ xuống người Mục An Phong.

Đột nhiên có một cánh tay đưa ra ngừng anh ta lại.

“Ai?”

Trương Tuấn Kiệt nhìn qua. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ sẫm màu, mặt mày lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Anh rể?”

Mục An Phong ngạc nhiên rồi vội vàng nói: “Anh chạy tới đây làm gì? Mau đi cứu chị gái tôi.”

“Chị em không sao, chút nữa sẽ tới.”

Nói xong anh quay lại nhìn Trương Tuấn Kiệt, lạnh lùng hỏi: “Anh là Trương Tuấn Kiệt, người đã ép vợ tôi nhảy lâu?”

Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giả!

Nhấn Mở Bình Luận