Chiến Soái Tiêu Thanh
Chương 23
Lúc này, tập đoàn Kim thị, bên trong phòng làm việc sang trọng như cung điện.
Một người đàn ông trung niên đầu trọc khí thế to lớn ngồi trên ghế rồng, từ từ nói với một tên thuộc hạ của mình: “Tôi mới vừa nhận được tin tức, người chiến thần bảo vệ tổ quốc muốn kết hôn là một cô gái xinh đẹp của nhà họ Mục tên là Mục Hải Yến, sính lễ cũng đã đặt rồi, thứ bảy tuần này sẽ cử hành hôn lễ với Mục Hải Yến tại dinh thự số 1, phải cho chiến thần bảo vệ tổ quốc mặt mũi, cho dù ngài ấy không mời rắn địa phương như tôi đi tham gia hôn lễ thì tôi cũng phải đến, cho nên cậu chuẩn bị cho tôi một món lễ vật vô giá trước buổi chiều ngày mốt, hãy chọn món đắt tiền nhất, tiền không là vấn đề, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ ràng lão đại, tôi đi làm ngay!”
Thuộc hạ rời khỏi phòng làm việc.
Kim Chí Nam cười ha ha.
“Đây có thể là một cơ hội tốt để bu bám, nếu có thể bám được chiến thần bảo vệ tổ quốc thì Kim Chí Nam tôi sẽ phát tài, toàn bộ giới lãnh đạo của các tỉnh phía Đông cũng phải nịnh hót tôi, đến lúc đó tôi không chỉ là vua dưới lòng đất của Cố Cảnh nữa mà sẽ là Đông Vương rồi, ha ha ha…”
Ông ta đang vui vẻ thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, thấy là con trai nhỏ gọi, ông ta liền bắt máy.
“Con trai, có chuyện gì vậy con?”
Kim Chí Nam hỏi.
Đáp lại ông ta chính là tiếng khóc của Kim Chí Hùng.
“Ba, hai tay con đã bị người ta dùng búa đập gấy, đau muốn chết, ba mau dẫn người tới ngã tư đường Sang Nghiệp báo thù cho conl”
“Con mẹ nó!”
Kim Chí Nam lập tức nổi giận: “Con nói cho thằng đó đừng chạy, ông đây không quan tâm thằng đó là ai, hôm nay nhất định phải ném nó xuống biển nuôi cá mập mới được!”
Tút tút tút…
Cúp điện thoại, Kim Chí Nam lập tức la lên: “Lập tức triệu tập đội ngũ, đến đường Sang Nghiệp, hôm nay ông đây phải giết người!”
“Dạ, lão đại!”
Lại nói Kim Chí Hùng, kết thúc nói chuyện điện thoại với ba, anh ta lập tức giả bộ nói với Tiêu Thanh: “Ba tôi bảo anh đừng chạy, bất kể anh là ai thì hôm nay dù thế nào ba tôi cũng sẽ ném anh xuống biển nuôi cá mập, ông ấy đang dẫn người tới, con mẹ nó, anh cứ chờ chết đi!”
“Phải không?”
Tiêu Thanh không khỏi cười một tiếng: “Vậy tôi sẽ xử luôn cả cậu và ba cậu”
Nói xong, anh gọi cho Tần An.
“Gọi vệ đội tới ngã tư đường đường Sang Nghiệp đi.”
“Dạ, Thần Soái!”
Hai mươi phút sau.
Hai mươi chiếc hummer nối đuôi nhau dừng lại ở ngã tư đường, gần trăm người đàn ông mặc áo đen bước xuống xe hummer, vây quanh một gã đàn ông trung niên đầu trọc mặc áo dài, sải bước đi về phía đám người đang tụ tập.
“Là Kim gia tới!”
Đám người vây xem kêu lên, rất tự giác tránh ra một con đường lớn.
“Ha hai”
Kim Chí Hùng thấy ba mình mang một đội ngũ hùng mạnh tới lập tức cười †o một cách dữ tợn: “Ba tôi tới, anh chờ chết đi!”
Nói xong, anh ta chạy tới.
“Hu hu hu… Ba, rốt cuộc ba đã tới, ba nhìn đi, hai tay của con đã bị đập nát, ngón tay cũng không thể cầm.”
Sắc mặt của Kim Chí Nam biến thành màu đen chỉ trong nháy mắt, giận dữ hỏi: “Người chạy chưa?”
“Chưa ạ, anh ta còn ở đó!”
Kim Chí Hùng giơ ngón tay bị đập nát lên, chỉ qua.
Kim Chí Nam vung tay lên.
Thuộc hạ của ông ta lập tức xông tới, bao vây Tiêu Thanh vào giữa.
“Người này xong đời rồi, Kim gia tuyệt đối sẽ để cho anh ta chết!”
“Mặc dù anh ta cũng gọi người, nhưng tôi tin chắc rằng người của anh †a khẳng định không thắng nổi người của Kim gia đâu.”
Người chung quanh bàn luận sôi nổi.
Rất nhanh, Kim Chí Nam đến trước mặt Tiêu Thanh, lạnh lùng nói: “Cậu đánh con trai tôi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Thanh nhàn nhạt đáp lại.
Kim Chí Nam cả giận nói: ‘Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống chỉ đây còn là con trai của Kim Chí Nam tôi, trước khi cậu đánh con trai tôi cũng không nghĩ xem phải chịu đựng hậu quả ra làm sao ư?”
Tiêu Thanh cười một tiếng: “Kim Chí Nam ông là cái mà gì, một tên côn đồ cũng dám múa may ở trước mặt tôi, không muốn sống nữa có phải không!”
“Đệch mẹ!”
Kim Chí Hùng nhảy ra ngoài: “Ở trước mặt ba tôi mà anh còn phách lối càn rỡ như vậy, thật không biết chữ chết viết như thế nào!”