Chuyển Công Thành Thủ
Đường Văn Minh ở lại nhà Phương Dịch một ngày hai đêm, từ ngày cho Phương Dịch vào sổ đen, suy cho cùng thì lúc hắn bị thương người ta nhiệt tình chăm sóc khiến hắn có chút mềm lòng, cho nên đối với chuyện trước khi về bị Phương Dịch áp vào cửa hôn rất lâu hắn cũng không quá chống đối.
Đường Văn Minh mấy ngày nay thật sự là bị giày vò mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, vì thế hắn tính toán dời kế hoạch trả thù xã hội lại một thời gian. Sau khi rời khỏi nhà Phương Dịch, nghĩ đã mấy hôm rồi chưa ghé qua xem quán, vì thế Đường Văn Minh bắt xe trực tiếp đi tới làng đại học.
Đường Văn Minh là con một, ba mẹ hắn là con một, ông bà nội ngoại cụ kị hắn cũng là con một nốt, chuyện này đúng là rất thần kỳ, lúc mới come out hắn từng đề nghị ba mẹ sinh thêm một đứa nữa để kéo dài huyết mạch hai nhà.
Mẹ Đường suy nghĩ một lát, hỏi hắn: “Nếu sinh thêm mà vẫn là đồng tính luyến ái thì làm sao bây giờ?”
Vì thế Đường Văn Minh ngậm miệng.
Nếu người nhà không coi trọng chuyện nối dõi, hắn coi như cũng bớt được gánh nặng tâm lý, nói thật, hắn vô cùng không thích đám con nít, ba mẹ mà muốn hắn thuê người đẻ mướn chắc hắn chết mất.
Sau khi ông bà hai bên qua đời, ba mẹ Đường Văn Minh di cư sang Canada, còn hắn không có hứng thú với lũ đàn ông ngoại quốc người toàn lông lá, vì thế lựa chọn ở lại nước.
Ông bà nội ngoại và ba mẹ để lại cho hắn tổng cộng bốn căn nhà, Đường Văn Minh ở một căn, còn đâu cho thuê hết, mỗi tháng dựa vào tiền thuê nhà cũng đủ sống dư dả, nhưng đã là đàn ông thì luôn muốn thể hiện năng lực bản thân qua con đường sự nghiệp.
Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng rất lâu, Đường Văn Minh quyết định mở một cửa hàng nhỏ. Hắn nhìn mấy quán ăn ngoài cổng trường đại học, cũng muốn mở một cái, đúng lúc trong làng đại học có người muốn chuyển nhượng quán trà sữa nên hắn nhân tiện mua lại. Nhân viên vẫn là người cũ, thao tác rất thành thạo, ông chủ như hắn chỉ làm mỗi việc đếm tiền, thỉnh thoảng cũng tới kiểm tra một vòng.
Chính vì vậy Đường Văn Minh mới có nhiều thời gian rảnh rỗi đi quyến rũ tiểu thụ.
Làng đại học bao giờ cũng náo nhiệt, Đường Văn Minh chính là tốt nghiệp ở đây ra cho nên hắn rất quen thuộc với nơi này, nhắm mắt lại cũng biết mình đang đi đường nào.
Vừa đi vừa liếc mắt đưa tình với một đám sinh viên tươi roi rói, Đường Văn Minh hai mươi sáu tuổi không khỏi cảm thán tuổi thanh xuân, hắn mới tốt nghiệp bốn năm, so với đám sinh viên này mà như cách nhau một đời vậy.
Đến nơi, Đường Văn Minh nhìn vào bên trong, khách ngồi trong quán không nhiều lắm, ngược lại trước quầy có một đám người xếp hàng mua take-away.
Xem ra lúc trước giữ lại hai nhân viên đẹp trai này đúng là sáng suốt, quán này kinh doanh lời lỗ đều nhờ vào khuôn mặt của hai người, Đường Văn Minh sờ cằm cười tự đắc.
Nhân viên quán là hai chàng trai tuổi tầm hai mươi, một tên Ngô Lỗi, một tên Tăng Tiểu Lâm.
Tăng Tiểu Lâm nhanh mắt thấy Đường Văn Minh, cách một đám người cao giọng chào hỏi hắn: “Ông chủ! Anh đã tới!”
Đường Văn Minh mỉm cười nhìn cậu gật gật đầu, Tăng Tiểu Lâm dáng người nhỏ nhắn, gương mặt vẫn còn đường nét ngây thơ giống học sinh cấp ba, thỉnh thoảng bị người khác trêu đùa, cậu chỉ cười cười coi như xong.
Có vài sinh viên nữ đang đứng chờ mua nước, nhìn thấy Đường Văn Minh mắt ai cũng sáng lên, vụng trộm ngắm hắn từ khóe mắt, Đường Văn Minh thấy thế liền cười cười với bọn họ, dẫn đến các chị em được một trận kinh hô.
Tuy Đường Văn Minh là thuần gay, nhưng đối với việc thi triển sức quyến rũ, hắn ấy à, nam nữ không kị, gọi tắt là “không có tiết tháo.”
Hắn đi vào quầy, cởi áo khoác, xắn tay áo rửa tay, cùng Ngô Lỗi chào hỏi một tiếng, sau đó tiếp nhận công việc tính tiền của Tăng Tiểu Lâm, kêu cậu qua giúp Ngô Lỗi pha trà sữa.
Đường Văn Minh mặc dù không biết pha trà sữa, thế nhưng mấy việc đơn giản như đóng gói hắn vẫn biết làm.
Tăng Tiểu Lâm ra sau quầy, đến bên cạnh Ngô Lỗi nhỏ giọng nói thầm: “Tối qua đảm bảo ông chủ qua đêm ở nhà người khác.”
Ngô Lỗi đáp lời cậu bằng ánh mắt nghi vấn, Tăng Tiểu Lâm đã quen với tác phong giao tiếp của anh bạn làm chung trầm mặc ít lời này, cho nên tiếp tục nói: “Cậu nhìn xem, rõ ràng quần áo ông chủ mặc lớn một số, từ quần đến áo khoác đều không vừa người, bình thường ông chủ rất chú ý hình tượng, hôm nay thế mà lại mặc như vậy đi ra ngoài, này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tối qua người qua đêm với ông chủ là một người có vóc dáng cao hơn anh ấy rất nhiều, từ chất liệu quần áo cho thấy người đàn ông kia đảm bảo là tinh anh của xã hội, thực lực kinh tế không hề kém.”
“Này hoàn toàn không phù hợp với khẩu vị của ông chủ từ trước tới nay, vì sao anh ấy đột nhiên lại tìm một người đàn ông vừa cao vừa to hơn mình? Là vì tình yêu chứ gì nữa! Không phải yêu thật lòng làm sao thay đổi được sở thích ban đầu được? Ông chủ lúc này tuyệt đối là sa vào lưới tình rồi!”
Nhìn Tăng Tiểu Lâm bộ dạng hứng trí bừng bừng, Ngô Lỗi hoàn toàn không thể lý giải được vì sao cậu hưng phấn, không hiểu sao cậu ta có thể từ một bộ quần áo lại suy luận ra nhiều thứ như vậy, nhưng Ngô Lỗi không định đem mấy nghi vấn này nói ra. Tăng Tiểu Lâm người này bình thường nhìn qua có vẻ vô hại, thực chất cậu ta là người rất kín đáo thông minh cổ quái, Ngô Lỗi không muốn chỉ vì một bộ quần áo mà nảy sinh bất hòa với Tăng Tiểu Lâm, quan trọng là Ngô Lỗi không nói lại cậu.
Đường Văn Minh chưa từng giấu diếm tính hướng của mình, cho nên người bên cạnh hắn phần lớn đều biết hắn thích đực rựa. Đối với vấn đề này, mỗi người có một phản ứng khác nhau, có người lựa chọn xa lánh, có người chấp nhận sự thật, tiếp tục làm bạn bè. Với những ai chọn rời đi, Đường Văn Minh cũng không quá mức đau buồn, xét cho cùng thì hắn chẳng thể bắt buộc người khác chấp nhận toàn bộ con người mình.
Khách khứa xếp hàng đều đã vãn, Đường Văn Minh bắt đầu chuyển sang suy ngẫm về cuộc đời. Tăng Tiểu Lâm cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không ngừng nhướn mày nháy mắt với Ngô Lỗi, Ngô Lỗi làm như không thấy, xoay người đi thu dọn bàn.
Đúng là đầu gỗ, chẳng có tí tinh thần giải trí gì cả! Tăng Tiểu Lâm buồn bực, cậu đi từ từ đến chỗ Đường Văn Minh, hỏi: “Ông chủ hôm nay sắc mặt thoạt nhìn không tệ nha, có chuyện gì tốt đúng không?”
Chuyện tốt? Nghĩ lại những việc mình gặp phải mấy ngày này, Đường Văn Minh đen mặt, hắn nghiêm nghị nhìn Tăng Tiểu Lâm, nghiêm túc nói: “Tò mò cái gì, không muốn làm việc nữa sao?”
“Có chứ.” Tăng Tiểu Lâm thay đổi thái độ trả lời Đường Văn Minh, lúc xoay người sang chỗ khác lại bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.
Đường Văn Minh sửa sang lại ống tay áo, lúc này mới nhớ ngoại trừ giày, từ trong ra ngoài hắn đều mặc quần áo của Phương Dịch, thế mà hắn lại quên về nhà thay đồ, cứ mặc quần áo rộng thùng thình lắc lư đến làng đại học, ai tinh mắt sẽ phát hiện ra điều ái muội, tránh không được sẽ ảo tưởng ra một đoạn cố sự phong lưu.
Chẳng trách dọc theo đường đi hắn cứ có cảm giác là lạ, nguyên lai là như vậy! Phương Dịch chết tiệt cư nhiên không nhắc hắn, rõ ràng là cố ý!
Đường Văn Minh cầm áo khoác, vừa định chạy về nhà thay quần áo lấy lại hình tượng thì chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn dòng chữ ‘Anh Yêu’ nhấp nháy, không khỏi nhăn mặt, ai đổi tên linh tinh thế này? Hắn không nhớ là có cài tên ai vào danh bạ như vậy.
“Alo, xin chào.”
“Bảo bối ơi, là anh.”
Đường Văn Minh híp mắt suy nghĩ vài giây mới nhớ ra người trong điện thoại là ai, nhất thời giọng nói không hề dễ nghe: “Anh động vào điện thoại của tôi?”
“Tôi chỉ lưu số mình lại thôi mà, còn đâu cái gì cũng không làm, album ảnh gì đó tuyệt đối không xem.”
“Anh động vào danh bạ điện thoại của tôi! Anh Yêu là cái quỷ gì?!”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, thanh âm thập phần vui vẻ, nhưng Đường Văn Minh nghe vào tai lại giống như đang trào phúng hắn.
Hắn mắng một tiếng, cúp điện thoại, đang định cho dãy số này vào sổ đen, ngẩng đầu liền thấy hai cậu nhân viên đang hiếu kì nhìn mình, ánh mắt Tăng Tiểu Lâm còn mang theo vẻ hóng hớt bát quái.
Đường Văn Minh khóe miệng giật giật, sau khi chào bọn họ một tiếng hắn liền bỏ của chạy lấy người, còn chưa ra đến cửa điện thoại lại reo, nhìn hai chữ ‘Anh Yêu’ trên màn hình, hắn trợn trắng mắt ấn nghe.
“Có lời mau nói, có rắm mau phóng!”
“Đừng vô tình như vậy mà em yêu, trên người em còn mặc quần áo của tôi đó.”
Đường Văn Minh im lặng, người này tuyệt đối là cố ý!
“Vậy đền bộ đồ kia của tôi cho anh!”
“Hả? Đền cho tôi sao? Cậu không sợ tôi dùng quần lót của cậu tự an ủi à?”
Mẹ nó! Chính mình còn đang mặc quần lót của anh ta! Vừa nghĩ đến điểm ấy, Đường Văn Minh cảm giác cả người bắt đầu ngứa ngáy.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi?” Phương Dịch tâm tình có vẻ rất tốt, chỉ nghe gián tiếp qua điện thoại thôi, Đường Văn Minh cũng có thể nhận ra giọng nói đối phương rất vui vẻ.
“Tôi muốn ăn một mình, anh tìm người khác đi, vĩnh biệt!”
Đường Văn Minh treo điện thoại, rất quyết đoán kéo số Phương Dịch vào sổ đen. (chặn số ý)