Cố Tạ
“Cố Tạ, thật ngại quá, lại tới nhà huynh trú mưa, sẽ không quấy rầy, chớ trách chớ trách.” Nam tử chắp tay cười nói.
“Vào đi,” Khóe miệng Cố Tạ gợi lên ý cười, không nhiều lời, nghiêng người để cho nam tử vào trong nhà.
“A, rượu thơm quá.” Nam tử nhìn thấy bàn gỗ nhỏ bên cửa sổ, bày một ly sứ màu trắng cùng bình rượu nhỏ. Tự nhiên đi đến ngồi xuống, cũng không hỏi qua chủ nhà, tự mình bưng lên ly rượu vẫn con sót lại, một hơi cạn sạch. Uống xong còn vươn lưỡi ra liếm liếm môi, dường như vẫn chưa đủ, lại đổ rượu trong bình ra, tiếp tục nhấm nháp.
Cố Tạ thấy thế, cũng chỉ cười cười sủng nịnh, lộ vẻ không ngại có người tới cùng chén. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người kia không thể là ai ngoài nam tử trước mắt là được.
Cố Tạ từ trong nhà lấy ra một cái khăn khô, thành thạo vì nam tử kia mà ôn nhu lau khô tóc. Cũng không hỏi vì cái gì hắn lại không dùng cái dù trước kia mình tặng cho, biết được hắn khẳng định lại cười cười nói để quên ở nhà. Tựa như lần đầu tiên đến nhà mình trú mưa, tóc ướt đẫm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, nhưng quần áo lại không có lấy một chút hơi nước, vẻ mặt thẹn thùng làm cho người ta liếc là có thể biết rằng nói dối.
“Lần sau, chờ khi trời mưa lại tới nữa sao. Vì sao lại phải là ngày mưa? Nếu như bị phong hàn, sẽ không tốt…” Cố Tạ đang nói chuyện, đã thấy người bên cạnh đột nhiên nghiêng ngả, Cố Tạ sợ tới mực vội vàng vòng hai tay ôm lấy hắn.
Nghe hắn phát ra từng tiếng hít thở đều đều, Cố Tạ không khỏi bật cười, “Tiểu sâu rượu.”
Nhẹ nhàng đem người ôm vào trong phòng, thả lên giường, đắp kín mền cho hắn, Cố Tạ ngồi một bên cẩn thận miêu tả lại người nọ, dung mạo nhu thuận, cái mũi, bờ môi…Trong nội tâm, cảm thấy như có một loại quen thuộc không lý giải được, giống như đã nhìn hắn như vậy cả trăm ngàn năm, lại như cũ nhìn không thấy chán… Đây có lẽ là nguyên nhân vì sao lần đầu tiên nhìn thấy hắn đứng trong mưa, dùng lời nói dối sứt sẹo như vậy, chính mình vẫn để cho hắn vào nhà “tránh mưa”.
Hắn ngẫu nhiên hỏi tên Cố Tạ này có hàm nghĩa gì, Cố Tạ cũng chỉ bình thản mà nói cho hắn nghe chuyện xưa về mẫu thân, lời nói không quá mức bi thương nhưng lại vô cùng cô tịch…..
Nói xong, lại bị hắn kéo kéo cánh tay, nói: “Huynh sẽ không phải là người không có ai yêu thương!”
Nhìn hắn dùng ánh mắt khẩn trương, trong mắt đều là bóng dáng của mình, trong lòng Cố Tạ thoáng run rẩy một cái, cũng không thấy đối phương có động tác gì lỗ mãng, mặc kệ hắn lôi kéo, chính mình lại bật cười ra tiếng.
Người nọ nhìn thấy Cố Tạ nở nụ cười, không khỏi gấp hơn: “Huynh đừng cười a, lời đệ nói là thật, đệ…” lại bị đối phương dùng tay chặn lại lời nói đã đến bên môi.
“Huynh biết,….cám ơn đệ, huynh… rất cảm động.” Cố Tạ ngừng cười, một cỗ nhiệt ấm áp từ đáy lòng lại xông tới. Thuận miệng dời đi chủ đề: “Vậy còn đệ? Hạ Lâm? Cùng mùa hè là có quan hệ sao?”
Hạ Lâm bị hỏi như vậy, đột nhiên có chút xấu hổ, đưa tay lên gãi đầu, lúc phát hiện mình mạo muội lôi kéo tay người ta thì có bao nhiêu lúng túng, vội vàng buông ra, không tự nhiên mà một mạt đỏ hồng hiện lên trên đôi má. Nhẹ nhàng trả lời: “Mùa hè đã đến..”
“Hả?”
“Tên của đệ, có nghĩa là mùa hè đã đến…A…, thật ra đệ là tiên trên trời, thời điểm mỗi khi đệ xuất hiện, liền báo hiệu cho mùa hè đã đến….” Biết rõ đối phương sẽ không tin tưởng mình, hắn nói xong ngược lại tự mình lại nở nụ cười, tiếp tục nói: “Trên trời còn có Xuân Quy, Thu Cận…Đông Giáng…” Nói đến đây, Hạ Lâm nhìn thoáng qua Cố Tạ, đột nhiên ảm đạm.
“Người nhà của đệ tên gọi thật thú vị, đều dễ nghe. Hạ Lâm Hạ Lâm… Mùa hè đã đến, thật đẹp.”
Hạ Lâm nghe Cố Tạ từng tiếng mà gọi tên của mình, thật giống như về tới thời gian trước đây, không khỏi giật mình
*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*Cố Tạ lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt Hạ Lâm yên tĩnh ngủ, không tự chủ được cúi thấp đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.