Con Đường Nữ Phụ Phản Công
Nhìn nhau không nói gì, cho đến khi Ninh Vãn chớp mắt to nhìn Dịch Hân nói: "Bác sĩ, tôi có thể xuất viện được không."
"Vì sao lại muốn xuất viện?"
"Muốn ra ngoài chơi thôi, ở bệnh viện rất buồn."
Dịch Hân chỉ vào áo blouse trắng nhiễm vài giọt máu màu hồng nhạt: "Đây là sắc tố máu hiện tại của em."
Ninh Vãn cộc lốc cười: "Hoa anh đào, rất đẹp a."
"Tôi cảm thấy hoa mai càng đẹp mắt hơn." Hoa mai là sắc tố máu của người bình thường.
Ninh Vãn cúi đầu nhìn mình tay, bởi vì làn da tái nhợt có thể nhìn rõ từng mạch máu, "Bác sĩ, nếu tôi bởi vì máu khô kiệt mà thì anh có thể thay cho tôi một bộ váy hắc đế hồng(?), sau đó đặt tay tôi một đóa tường vi đỏ, đặt tôi vào quan tài thủy tinh liền có thể giả thành quỷ hút máu đấy?"
Dịch Hân cúi đầu duỗi tay gắt gao cầm lấy tay Ninh Vãn: "Chỉ cần tôi còn ở đây, sẽ không để em chết."
Không biết Ninh Vãn có nghe được không, đó là chuyện của nàng, Dịch Hân cầm tay Ninh Vãn cũng cảm nhận được độ lạnh đến kinh người, lúc này Ninh Vãn đã,ngủ.
Dịch Hân hôn lên tóc nàng, động tác cực kỳ mềm nhẹ, điều chỉnh để Ninh Vãn nằm thẳng rồi đi ra ngoài.
Mà lúc này Lục Minh đã về tới trường học, hắn như cũ ngâm mình ở thư viện, hoàn cảnh an tĩnh giúp hắn suy nghĩ được nhiều sự tình.
Hắn suy nghĩ thế giới này thật kỳ diệu, người ở ạnh hắn đã xảy ra những chuyện gì, Ninh Sơ cùng Ninh Vãn. Một người giống như tiên nhân kiên cường độc lập, một người lại như em bé pha lê chọc người trìu mến.
Hắn vốn tưởng rằng hắn cùng Ninh Sơ xứng đôi vừa lứa, gia cảnh đều không phải đặc biệt tốt, chỉ có thể tự mình đi làm gia sư giúp cha mẹ chia sẻ ít áp lực, mà Ninh Sơ, dựa vào trợ cấp cùng học bổng còn có tiền lương gia sư đều an bài chu toàn, làm hắn rất thưởng thức.
Nhưng hôm nay Ninh Sơ lại thành đại tiểu thư của một công ty, giữa bọn họ giống như có tầng ngăn cách.
Đột nhiên, di động vang lên, ở trong thư viện yên tĩnh tạo nên chút ồn ào.
Số điện thoại lạ, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: " Thầy Lục, anh có việc quan trọng sao? Buổi chiều có thể tới giảng bài được không?"
"Ninh Vãn?"
"Đúng vậy, là tôi."
"Thân thể của em.."
"Yên tâm, chỉ là kích động quá mức, bây giờ đã khoẻ."
Lục Minh vẫn không yên tâm: "Chính là.."
"Thầy Lục nếu anh không tới dạy, nói ta liền đến trường học tìm anh."
"Cha mẹ em không có nói là dừng việc học?" Buổi sáng cha mẹ Ninh đã xác định, gọi hắn chính là "Lục tiên sinh" mà phi "Thầy Lục".
"Nhưng là tôi thích anh," một câu nói như vậy lại giống như hướng trong hồ tĩnh lặng nhẹ nhàng ném một hòn đá tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
"Nam xứng Lục Minh độ hảo cảm tăng 20, trước mắt tổng độ hảo cảm là 40."
"Anh là gia sư tốt nhất mà nhiều năm qua tôi mới gặp được." Ninh Vãn không quên bổ sung một câu, nháy mắt liền tiêu diệt ngọn lửa nhỏ ở đáy lòng Lục Minh.
"Cho nên em thích tôi làm gia sư sao?"
"Đúng vậy."
"Bạn học Ninh, tôi làm gia sư nghiêm túc hỏi em một câu: Em có nói yêu ai chưa hoặc là được người khác thổ lộ với em?"
"Phần lớn thời gian tôi đều nói chuyện cùng các chị hộ sĩ." Ý nói chính là không có, cũng làm Lục Minh biết phần lớn thời gian Ninh Vãn đều trải qua ở bệnh viện.
Vừa vặn Lục Minh cúi đầu nhìn nhìn quyển sách trên tay mình có tên《 Những bệnh nan ý cần chú ý 》
"Nam xứng Lục Minh độ hảo cảm độ tăng 10, trước mắt tổng độ hảo cảm là 50."
~~~~734 từ~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)