Chương 17

Công Ty

Kỳ 21. HOÀNG ANH - MÙI HƯƠNG (TIẾP THEO)Tôi giật mình đứng dậy, nhìn quanh xác định phương hướng. Bếp ở đâu nhỉ? Một cánh cửa mở ra êm ru. Khanh đã thay bộ quần áo mặc nhà màu xanh bạc, trông dễ gần hơn hẳn. Tôi bước vào bên trong căn bếp rộng, đẹp như hình ảnh in trên những quyển tạp chí nội thất. Trên mặt bàn lót đá cẩm thạch sẫm màu, hai đĩa mì spaghetti toả khói nghi ngút. Khanh lấy ra thêm hộp nước quả ép, rót vào một chiếc cốc chân cao trong suốt. Cô hất cằm:

- Ngồi vào bàn đi, Hoàng Anh. Khanh trổ tài nấu bếp cấp tốc đây!

- Ngon hơn nếu có vài khoanh cà chua sống! - Bỗng dưng, tôi thấy tự nhiên như ở nhà.

- Hừm! Có vài quả trong ngăn để rau. Hoàng Anh cắt ra giùm mình đi!

Tôi mở tủ lạnh. Bên trong đầy ngập thức ăn, sữa, trái cây, và cả rượu nhẹ. Cái tủ như biểu tượng của sự sung túc và no nê, khác xa cái tủ gỗ đựng thức ăn ở nhà trọ của tôi lúc nào cũng chỉ có vài gói mì và chai nước mắm buồn rầu. Tôi lấy một quả cà chua, đưa mắt tìm con dao. Hoàng Anh hiểu ý, đưa cho tôi một con dao chuôi gỗ, mũi nhọn, ánh thép sắc lạnh. Từng khoanh cà chua đỏ thắm xếp trên đĩa sứ trắng tinh. Bất chợt, ngón tay tôi bị mũi dao cứa nhẹ. Tôi kêu khẽ. Khanh ngoảnh lại, hoảng hốt. Nhanh chóng và khéo léo, cô ta sát trùng, băng ngón tay đứt cho tôi. Cô ta nhìn tôi, đôi mắt lo âu: "Đau không?". "Chẳng sao đâu!" - Tôi mỉm cười dễ chịu. Cả hai ngồi vào bàn ăn mì. Bây giờ, tôi mới biết mình đói ngấu. Bữa tối hôm qua với CD Nguyên, tôi chưa kịp ăn được bao nhiêu. Mì rất ngon. Thịt bò băm mềm, thơm phức. Thứ sốt cà chua đóng hộp mà Khanh gọi là ketch up có hương vị đặc biệt. Tôi uống một ngụm nước cam ép, tiếp tục ăn. Lúc ngẩng lên, Khanh đã dừng bữa. Đĩa mì của cô ta hầu như còn nguyên. Cô ta đứng dậy, lấy bật lửa và gói thuốc lá màu trắng, mở tủ lạnh chọn một chai rượu có hình thù kỳ quặc, rót ra cốc. Gương mặt tẩy hết phấn son và mái tóc ngắn khiến Khanh rất giống như một đứa bé bướng bỉnh. Nhưng cách cô ta hút thuốc và nhấm nháp rượu thì gây nên ấn tượng hoàn toàn ngược lại. Hệt như một bóng ma quá rành rẽ cuộc đời, tạm dừng chân để hút, uống và chán nản quan sát mọi sự chung quanh.

- Khanh đã chờ khá lâu gần nhà trọ của you. Mọi khi, khoảng 7 giờ là you đã có mặt ở nhà, phải không Hoàng Anh? Sao đêm qua you về muộn vậy?

Tôi nhìn lên nhanh rồi cụp mắt xuống. Như vậy, người này chỉ lảng vảng gần khu nhà trọ theo dõi tôi. Cô ta không hề biết tôi đã có cuộc hẹn với hai người đàn ông khác nhau, hai người quyền lực nhất của Red Sun. Ý nghĩ này khiến tôi dễ chịu hẳn.

- Mình có việc phải gặp một vài khách hàng - Tôi nói trơn tru - Khanh biết đấy, làm nhân viên sales, phải đi gặp khách bất kể giờ nào, miễn là phải hoàn tất được các job mà sếp giao phó.

- Uh huh, cái job hội nghị khách hàng cho J&P mà you đảm trách có gì khó khăn không? Nếu cần, Khanh có thể giúp một tay. Trước kia, Khanh có học qua nghề PR ở đại học. Nhưng sau đó thấy không hợp, nên bỏ...

- Tại sao Khanh biết rõ ràng về việc của mình vậy? - Tay tôi run khẽ. Rõ ràng là người đối diện không hề đơn giản.

- Đừng hoảng hốt thế chứ! - Khanh cười phá lên - Không có gì lạ lùng đâu. Lim là bạn thân của Khanh mà. Nhiều việc ở Red Sun, Lim đã kể cho Khanh nghe!

- À, vậy đấy. Thế mà... - Tôi bỏ lửng câu nói, thở ra nhè nhẹ. Bỗng, tôi quyết định hỏi thẳng - Nhưng vì sao Khanh lại chú ý đến mình? Tại sao Khanh đến tận nhà trọ biết nơi mình sống?

- Cứ coi như Khanh muốn có thêm bạn bè, được không? - Ở bên kia về đây lập nghiệp, coi như xây dựng thêm vài mối quan hệ cần thiết.

- Mình chỉ là một nhân viên sales thôi mà. Lại nghèo nữa. Có lẽ chẳng giúp được gì nhiều cho Khanh đâu! - Tôi thành thật.

- Chẳng quan trọng gì mấy thứ vụn vặt ấy! Hôm nay nghèo, ngày mai giàu. Bây giờ khổ sở, mai này sung sướng, ha ha... Miễn là đừng nhìn quá kỹ vào tình thế hiện tại mà quên mất việc phải chạy đuổi theo những mục tiêu phía trước - Chủ nhà cười vang. Cô ta dốc cạn ly rượu màu xanh lơ vào miệng.

- Tôi thích suy nghĩ ấy! - Tôi gật đầu. Khanh bỗng khựng lại, nhìn tôi chăm chú. Chừng như cô ta còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng ngưng lại. Cô ta ngồi chống cằm, ánh mắt dõi nhìn đâu đâu, chìm đắm vào những suy nghĩ bí mật.

Tôi thu dọn mấy cái đĩa và ly tách trên bàn, mang đến bồn, định rửa luôn. Vẫn ngồi im, không ngoảnh lại, Khanh bảo chẳng nên mất công như thế. Chỉ cần xếp chén bát vào máy rửa chén là xong. Tôi bối rối nhìn các máy móc sáng loá đứng cạnh nhau. Máy rửa chén là cái nào chứ? Chủ nhà đứng dậy, bảo tôi cứ mặc kệ mọi thứ.

- Để mình thu dọn cho gọn gàng đã. Cái bếp gọn gàng sạch đẹp thế này, để bừa bãi coi không hay! - Tôi nói.

- You không hiểu lời Khanh hả? - Đôi mắt bỗng dưng long lên, phát ra ánh sáng giận dữ điên rồ. Hình như nhận ra vẻ hoảng sợ của tôi, chủ nhà dịu xuống - Thôi nào. Đừng làm nô lệ cho đồ vật! Nghỉ ngơi đi!

Đưa cho tôi một bộ quần áo mặc ở nhà, Khanh đẩy tôi vào phòng tắm. Tôi ngâm người trong bồn nước nóng. Khanh đã đốt sẵn một ngọn nến thơm dìu dịu. Tôi nhắm mắt, lim dim. Mọi nỗi khổ sở, buồn rầu, tủi hổ đeo bám suốt mấy tiếng đồng hồ tan biến đi. Tôi với tay lấy lọ muối tắm, xát lên cánh tay và đôi vai rã rời có mấy vết bầm vì cú ghì xiết của Peter Yeo. Tôi cầm viên đá kỳ nhỏ, chà khắp thân thể. Đôi bàn chân rụt rè. Da thịt ban nãy bị chiếm đoạt. Thoải mái và dễ chịu quá. Vậy mà sao nước mắt tôi cứ chảy dài. Tôi khóc rất lâu, thụp hẳn đầu xuống làn nước phảng phất mùi táo và cỏ dại. Chẳng biết sắp tới sẽ như thế nào. Nhưng hôm nay, với cuộc gặp gỡ bí ẩn này, tôi cứ tận hưởng bằng hết những tiện nghi cao cấp, sự quan tâm nhẹ nhàng mà Khanh dành cho tôi. Tiếng gõ nhẹ trên cửa. "Sao lâu quá vậy? You có bị làm sao không?" - Tiếng chủ nhà vẳng vào, hơi âu lo. "À, mình ngủ quên! Ra ngay đây!" - Tôi kêu lên, vội nhảy ra khỏi bồn. Với tay lấy bộ quần áo mặc trong nhà, tôi bỗng nhìn vào tấm gương lớn. Tôi bối rối ngoảnh đi, định thần một chút, rồi quay lại. Lần đầu tiên, tôi chăm chú nhìn cơ thể mình, một cách toàn vẹn. Đôi chân dài. Cánh tay thanh tú, dưới ánh đèn vàng ánh lên trắng ngà. Cái cổ vươn trên đôi vai phẳng. Mái tóc ướt ôm sát khuôn đầu. Thốt nhiên, tôi hiểu mình rất đẹp. Với vẻ đẹp, kiến thức và sự khôn ngoan có sẵn, tôi không thể khốn đốn mãi được.

Suốt phần còn lại của đêm, tôi và Khanh ngồi trên salon trò chuyện. Những câu chuyện hài hước nhẹ nhàng, vô thưởng vô phạt. Tuy nhiên, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra Khanh khá để tâm đến các dự án và vận hành của Red Sun. Tôi nói vài thông tin bình thường, tránh đề cập đến CD Nguyên hay Peter Yeo. Nhìn thấy dấu hiệu buồn ngủ trên mặt tôi, chủ nhà bảo tôi vào phòng ngủ. Nhưng tôi không muốn làm phiền Khanh quá nhiều. Tôi ngủ ở cái ghế dài của salon cũng được.

Một tia nắng sáng từ cửa sổ chiếu thẳng lên mí mắt. Tôi ngồi dậy. Chủ nhà ngồi ở chiếc ghế bên kia bàn, nhìn tôi ngủ. Cô ta đã trang điểm và ăn mặc đẹp, chiếc váy đen cài khuy, dài quá gối. Tôi dụi mắt, cười bối rối. Khanh lên tiếng trầm khàn: "Chúc một ngày tốt lành!"

Tôi và cô ta ăn sáng trong phòng bếp. Mọi thứ hôm qua đã thu gọn từ lúc nào. Bất thần, Khanh hỏi: "You có thích sống trong căn hộ này không?". Tôi gật đầu. "Vậy bây giờ căn hộ này là của you đó!" - Khanh nói thản nhiên. Tôi cười thành tiếng với câu đùa. Khanh lắc đầu: "Sự thật đấy. Không đùa đâu!". Tôi vẫn cười to: "Thế Khanh sẽ ở đâu?". ""Mình có một căn nhà khác!". Tôi chợt im lặng. Có điều gì đó không hề đùa cợt ở đây.

Ngày chủ nhật, tôi trả lại căn nhà trọ tồi tàn. Với chút hành lý ít ỏi, tôi dọn lên căn hộ chung cư cao cấp, từ nay là chỗ ở mới, dành riêng cho một mình tôi.

Kỳ 22. LIM - SẬP BẪYCuộc họp brainstorming của phòng thiết kế kéo dài từ đầu buổi chiều cho đến năm giờ vẫn chưa chấm dứt. Ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ có lẽ đã dịu xuống. Những băng nhựa xám trắng trên tấm màn sáo đung đưa nhè nhẹ. Tiếng máy lạnh chạy rầm rì. Tôi ngọ ngoạy đôi chân dưới gầm bàn. Giờ này mà được lao ra đường, phóng vù vù trên chiếc xe bọ hung dọc theo đại lộ bờ sông thì tuyệt biết bao! Chưa hết, cách toà cao ốc mấy block nhà, mới khai trương một cửa hàng kem tươi. Khách đông nườm nượp, hơn đứt số lượng người làm việc ở trong các văn phòng khu vực này cũng nên. Đó là tôi nghĩ thế. Chao ôi, giá như được đánh chén một cái kem quế mát lạnh thay cho những cốc trà đường chua loét! Tuyệt hơn nữa nếu vừa ngoạm kem, vừa chạy xe. Tôi hí hoáy vẽ lên tờ giấy A4 cái kem ốc quế khổng lồ - một cái tháp nghiêng Pisa bằng bánh và kem. Bên dưới, các copywrier mệt mỏi quăng thang dây đu lên đỉnh của cái tháp. Mỗi người lăm lăm một cái thìa to tướng, múc kem đánh chén. Trên đỉnh tháp, chính là CD Nguyên. Cái đầu trọc và đôi kính trắng của anh ta không hề lẫn vào đâu được. Tượng tưởng ngon lành đến nỗi tôi ngoác miệng cười toe ngay trong cuộc họp. AD Quang thoáng lườm tôi bằng ánh mắt khiển trách. Tôi vội vàng ngồi im, lật úp tờ giấy, mau chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm trang.

Vài copywriter căng thẳng gõ bút xuống bàn, trán nhăn lại. Liên tục các phương án đưa ra thảo luận nhưng vẫn chưa có lựa chọn cuối cùng. Cách đây một tháng, Red Sun lên kế hoạch quay đoạn phim quảng cáo cho sản phẩm viên bổ sủi bọt của J&P. Kịch bản đã được viết, storyboard đã được duyệt, ê-kip làm phim đã hình thành. Các khâu sản xuất sẵn sàng, chỉ đầu tuần sau bấm máy. Thế nhưng, sáng sớm nay, giám đốc tiếp thị của J&P đột ngột gửi yêu cầu thay đổi toàn bộ kịch bản. CD Nguyên triệu tập cuộc họp. Thoạt đầu, mọi người khá hăng hái. Tranh luận có lúc lên cao đỉnh điểm. Rốt cuộc, ý tưởng "viên sủi bọt giúp người ta tìm thấy tình yêu" của CD Nguyên đã được copywriter cứng cựa nhất phòng thiết kế cụ thể hoá thành kịch bản đoạn phim ngắn. Có thể kể đơn giản là sẽ có hai anh chàng đua tranh tìm cách chinh phục một cô gái đẹp. Người sử dụng viên bổ sủi bọt sẽ chiến thắng, nhờ sức khoẻ dồi dào, tinh thần sảng khoái, và cả trí thông minh mà viên thuốc bổ đem lại. Vấn đề tiếp theo, các nhân viên phòng thiết kế phải bàn bạc tìm ra hình ảnh cụ thể hoá hình tượng ấy. CD Nguyên chứng tỏ anh ta là một ông sếp khó chịu thật sự. Mọi ý tưởng hay ho dựng theo motif cuộc chạy đua, anh hùng cứu mỹ nhân đều bị anh ta gạt phắt. CD Nguyên viết rõ to ra giấy, chiếu projector lên màn hình trên tường:Tôi muốn ý tưởng MẠNH, HÀI HƯỚC, va ĐỘC ĐÁO. Khiếp, chữ ĐỘC ĐÁO to lắm nhé, lại được gạch chân đậm rì. Càng lúc, gương mặt các thành viên phòng thiết kế càng nhăn nhó bi thảm. Nhân viên phục vụ mang vào những cái cốc thuỷ tinh đầy nước trắng, thả vào các viên sủi bọt của J&P, sản phẩm mà mọi người đang phải vắt óc ra để xây dựng hình ảnh. Nếu viên thuốc sủi bọt thần kỳ như thông điệp nhà sản xuất muốn gửi đến người tiêu dùng, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ lại có những gương mặt sầu não như các copywriter và designer của Red Sun như lúc này. Tôi nghĩ khoái trá, thò tay chụp ly nước. Cái ly chân cao bất thần đổ kềnh ra trên bàn. Nước chảy lênh láng. Mọi người hoảng hồn đứng phắt dậy, thu nhặt tài liệu và các máy móc thiết bị. Một tờ giấy từ góc bàn tôi bay nhẹ về phía laptop của CD Nguyên. Trong khi nhân viên tạp vụ lau bàn, CD Nguyên nhặt tờ giấy, cầm lên nhìn lướt qua. Từ vẻ bực dọc pha thờ ơ, gương mặt sếp bỗng hơi nhíu lại, chăm chú. CD Nguyên cầm tờ giấy, phất nhẹ:

- Ai là tác giả của bức vẽ này?

Mọi người nhìn nhau, e ngại, cố kiềm chế không cười rú lên. Làm sao không nhận ra được nhân vật đứng oai vệ trên đỉnh tháp kem là ai! Đó là chưa kể tác giả bức tranh còn cố tình khuếch đại cái đầu trọc và vẻ mặt cau có kinh dị của anh ta nữa chứ. Tôi cắn môi, chết lặng đi. Phen này thì tôi chết chắc rồi!

- Ai? - Câu hỏi của sếp vang lên to hơn, đáng sợ hơn.

Những nụ cười mỉm tắt ngấm trên các gương mặt. Hình như câu chuyện không thể đùa nữa. Một vụ nổ giận dữ sắp bùng ra. Giá như tôi có thể chạy biến đi ngay lúc này. Tại sao tôi lại dại dột và liều lĩnh đến thế chứ. Bao nhiêu người để châm chọc, tôi lại chọn vẽ ngay ông sếp khó chịu này. Có lẽ, nếu tôi im re, cũng chẳng ai biết đâu. Thế nhưng, vượt ra khỏi kiểm soát, bất thần, đôi chân tôi rụt rè bước lên.

- Dạ, chính là em vẽ đấy, thưa CD Nguyên! - Chính tôi cũng ngỡ ngàng với giọng nói run run của mình.

- Ồ! - Các nhân viên phòng thiết kế đồng loạt kêu lên. Họ ngoảnh sang nhìn tôi, vừa như ngạc nhiên, khó chịu, vừa như tội nghiệp vì tai hoạ mà một nhân viên quèn như tôi sắp phải đương đầu.

Tôi đứng im, cụp mắt nhìn xuống sàn, những ngón tay vặn xoắn vào nhau. Giông tố sắp giáng xuống rồi đấy. Bỗng nhiên, giọng CD Nguyên vang lên trầm trầm

- Tốt lắm, đây chính là ý tưởng mà tôi đang cần. Cái job của chúng ta sẽ triển khai theo hướng bức biếm hoạ này! Cuối buổi họp, tôi sẽ thưởng nóng cho designer Lim 1 triệu đồng!

Ngay như có một chiếc máy bay tiêm kích lao vào toà cao ốc, đâm thẳng vào tầng nhà thứ 12 này, hẳn nó cũng thể làm tôi sững sờ như những gì vừa được nghe. Cả phòng thiết kế bàng hoàng, đổ dồn ánh mắt vào CD Nguyên. Gương mặt bình thản như không, anh ta đặt bức biếm hoạ của tôi vào projector, chiếu lên màn hình. Tôi im re. Mọi người nhẹ nhõm hơn, cười khúc khích. CD Nguyên muốn xây dựng hình ảnh cuộc đua tài theo kiểu hai chàng leo tháp. Mỗi người cầm theo một cốc nước. "Thuốc tăng lực" cho người leo lên đỉnh tháp trước tiên chính là viên sủi của hãng J&P. Không khí buổi brainstorming hoạt náo hẳn lên. Mọi việc trở nên suôn sẻ, nhanh chóng. Các công đoạn duyệt sau đó diễn ra trong trạng thái phấn chấn của tất cả mọi người. Bỗng dưng, tôi trở thành người hùng. Ngay sau buổi họp, giữ đúng lời hứa, sếp thưởng nóng. Hai tờ 500 ngàn đồng. Chưa bao giờ, việc được nhận tiền lại khiến tôi vui thích đến vậy. Ngay cả khi tôi biết mình trúng số 50 triệu, niềm vui sướng cũng không hề làm nhịp tim tôi đập nhanh hơn, như giây phút này đây...

Nhấn Mở Bình Luận