Chương 38: Đùa Giỡn

Cung Loạn Thanh Ti

Có cái gì đó không đúng, có cái gì đó không đúng, có cái gì đó vô cùng không đúng... Thanh Sanh nhíu mày, nghiêm túc nhìn cả một bàn thức ăn đầy ắp, suy tư.
Nàng nghĩ mãi vẫn là không hiểu nổi, quay lưng lại nhìn về phía giường mỹ nhân. Trữ Tử Mộc đang nằm nghiêng trên giường, một tay đỡ thái dương, một tay cầm sách nghiêm túc đọc, thỉnh thoảng lại quét dư quang tới, bay bổng quanh chỗ Thanh Sanh.
Hai ngày nay Trữ Tử Mộc không có khẩu vị, phần lớn thức ăn đều để lại cho Thanh Sanh. Đối với loại đãi ngộ tốt đến không tưởng tượng được này, Thanh Sanh khó tránh khỏi thụ sủng nhược kinh. Không còn cách nào khác, tự an ủi mà nghĩ, quả nhiên có hung dữ tàn bạo thế nào cũng vẫn là nữ nhân, tới nguyệt sự cũng đều thành yếu ớt ôn nhu.
Nhưng ý nghĩ tốt đẹp này tồn tại chưa tới nửa ngày đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn. Giờ phút này Thanh Sanh đang cực lực mài mực, vẻ mặt nhẫn nhịn, chân mày đã sớm cau có. Tay phải cầm bút lông, tay trái giữ giấy, nắn nót mà viết từng nét từng nét.
Nguyên nhân chuyện này chính là vì một lúc kia Trữ Tử Mộc đang nằm trên giường đọc sách, tự nhiên đọc được một đoạn văn rất hay, liền bắt Thanh Sanh chép tới chép lui. Thanh Sanh đầu tiên là mài mực, rồi viết, không đạt yêu cầu, rồi lại mài mực, lại viết,... cứ như vậy.
Một trang giấy toàn chữ là chữ, nghiêng ngả hết cả, làm cho Trữ Tử Mộc nhìn vào, trên mặt vốn là vẻ cao ngạo vênh váo cũng nổi lên tia nhăn nhó.
Ngón trỏ thon dài chỉ thẳng mặt Thanh Sanh, ra lệnh cho nàng luyện chữ, hơn nữa còn phải là chữ thật nhỏ, luyện không tốt sẽ không được ăn cơm. Trong lòng Thanh Sanh hiển nhiên là bi thương tuôn ra như sông, quả nhiên là bản tính ác độc, đến nguyệt sự còn khủng khiếp hơn, tuyệt đối không thể chọc tới.
Trữ Tử Mộc chậm rãi ngồi dậy, xuống giường, đi ra chính điện. Thấy một thân ảnh ngồi trước án, cúi đầu gần như sát xuống bàn, tay cầm bút nắn nót đến mức run run rồi. Bước lại gần, trên giấy phủ kín chữ, từng nét từng nét rõ ràng nhưng vẫn có chút nghiêng ngả. Chân mày nhẹ cau, cất giọng mềm mại.
"Xem ra tối này Thanh Sanh không muốn ăn cơm rồi..."
Thanh Sanh một bộ dạng chật vật, vài sợi tóc rủ trước trán, trên mặt còn dính mực, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên trừng nàng một cái, mà thấy được người kia đang nheo mắt phượng, chân mày nhếch lên tỏa ra một loại cảm giác nguy hiểm. Cũng không làm được gì khác, Thanh Sanh lại cúi đầu, âm thầm nghiến răng.
Trữ Tử Mộc vòng qua bàn đi tới sau lưng nàng, cả người nằm rạp xuống, cả một cỗ thân thể mềm mại như một làn khói sương phủ lên trên lưng Thanh Sanh. Tay phải vòng qua nắm lấy tay cầm bút của Thanh Sanh, điều chỉnh lại, đầu bút bay bổng mà lướt trên giấy.
"Cầm bút cho thẳng, đưa bút phải có lực, tay phải kìm chế mạnh yếu", giọng nói mềm nhẹ phảng phất thổi qua bên tai, làm cho tóc rủ hai bên thái dương cũng phiêu phiêu. Khoảng cách gần sát làm cho bầu không khí cũng bức bối lên, nhịp tim bất giác dồn dập.
Thanh Sanh đột nhiên bị nàng ôm vào ngực dĩ nhiên là nổi lên cảm giác không tự nhiên, ngồi thẳng người lên, theo bản năng buông bút rút tay ra. Nhưng Trữ Tử Mộc lại dùng lực, cầm lấy tay nàng không cho buông, khóe miệng nhẹ nhếch,
"Ngô? Thực sự là không muốn ăn cơm sao?"
Thanh Sanh không thoát được, đành yên vị như vậy. Hương hoa lan hòa với hương gỗ trầm phảng phất bao quanh, vòng tay mềm mại như không có xương từ sau vòng qua, còn có nhiệt khí tỏa ra, phun bên tai nàng, làm cho nàng không khỏi thất thần chốc lát.
Trữ Tử Mộc thấy bộ dáng của nàng, khẽ cười một tiếng. Tiếng cười biếng nhác câu hồn theo hơi thở thổi bên tai Thanh Sanh, không khỏi làm cho chân tay nàng có chút vô lực. Nàng cố gắng trấn định, dồn toàn bộ chú ý vào trên tờ giấy, lại thấy Trữ Tử Mộc đang cầm tay nàng lướt một đường cực nhanh, chữ nhỏ hiện ra trên trên giấy,
"Nhuyễn ngọc ôn hương tại trong lòng, bày tay trắng noãn nhẹ cởi áo"
Thanh Sanh đang muốn nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi thì nhìn thấy hàng chữ còn chưa khô hiện lên trên giấy, càng khó xử, một phát bật dậy, mặt cũng biến sắc hồng lên, ngón tay chỉ thẳng mặt Trữ Tử Mộc mà lắp bắp,
"Ngươi...Ngươi...",
Nhất thời cũng không biết mở miệng thế nào, người đó vẫn đứng thẳng nâng cằm, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắt lên người nàng một tầng hào quang, khóe miệng câu lên thành một độ cong tuyệt đẹp, mắt phượng mở to, cười như không cười. Nụ cười sáng lạn ngạo nghễ như thế, rốt cuộc là làm cho người ta không nỡ dời mắt đi.
Bữa tối, Trữ Tử Mộc chỉ tùy ý dùng chút đồ chay, mấy ngày nay khẩu vị nàng cũng không tốt. Trở lại tẩm cung, dưới ánh nến nơi thư phòng, thân ảnh thanh sam sẫm màu hắt lên cửa sổ, hẳn là người kia vẫn đang cố chấp luyện chữ.
Trữ Tử Mộc đưa tay chọn mi, nghĩ thầm, tốt lắm, lá gan cũng to hơn nhiều rồi, bây giờ còn biết giận dỗi. Nhàn nhạt nâng cao giọng,
"Không ăn thì thôi, dừng lại qua dọn dẹp đi",
Thân ảnh kia có dừng lại một chút, nhưng vẫn cố chấp không nhúc nhích cũng không lên tiếng trả lời. Trên mặt Trữ Tử Mộc đã hiện vẻ không vui, nheo mắt phượng, cắn cắn môi muốn đựng dậy đi qua. Mà "xoạt" một cái, Thanh Sanh từ phòng bên xông vào, tay còn đang cầm tờ giấy. Đưa tờ giấy ra trước mắt Trữ Tử Mộc, thấy được chữ viết tuy vẫn còn có chút nghiêng nhưng nét bút rõ ràng đã có khí thế hơn rồi, tiến bộ hơn rất nhiều so với ban ngày.
Thanh Sanh cười lên, như là hoa đào nở tháng ba, tròng mắt lấp lánh, làm cho Trữ Tử Mộc nhìn thấy không khỏi sửng sốt, nhưng cũng chỉ thuận miệng nói,
"Không tồi, nhưng ngày mai sẽ tiếp tục".
Đôi mắt đang lóe lên hy vọng kia lại trầm xuống, ném giấy bút lên bàn đi thẳng ra bàn ăn, lang thôn hổ yết một hồi.
Ban đêm, Trữ Tử Mộc đương nhiên là như một thói quen mà quấn bên người Thành Sanh, coi nàng như một cái lò than mà dùng. Thanh Sanh thấy nàng tới nguyệt sự, chân tay lúc nào cũng lạnh như băng thì cũng không chống đối, chỉ là vẫn luôn để ý duy trì khoảng cách giữa hai người. Nhưng mỗi sáng sớm thức dậy đều là khăng khít gần sát, Trữ Tử Mộc luôn trong vòng tay nàng, hơi thở quấn giao lấy nhau. Thói quen của thân thể thật là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Ngày đó là một ngày rảnh rỗi, Thanh Sanh cũng không có việc gì làm, liền ngồi trước cửa sổ ngây người. Gần đây đồ ăn không tệ, cộng thêm nàng ngày ngày đều luyện võ, khí sắc đã tốt hơn nhiều, mà thân thể cũng mạnh mẽ lên. Chỉ có điều, trong lòng nàng vẫn luôn có một câu hỏi không thể giải thích, mà nàng cũng không muốn nghĩ đến. Trữ Tử Mộc đôi khi vẫn làm chuyện kia với nàng, rất dễ dàng cũng rất nhanh chóng, tuyệt nhiên không có bất kỳ điều gì khác, chỉ đơn thuần như tiêu khiển mà thôi, làm cho nàng khó xử cũng làm cho nàng nhục nhã không chịu nổi.
"Hỏa lân, nghĩ gì thế?", một câu hỏi miễn cưỡng vang lên bên tai, làm cho Thanh Sanh lúc này trong lòng đang có quỷ liền sợ đến giật bắn người. Trữ Tử Mộc thấy vậy, chân mày cau lại,
"Bổn cung đáng sợ như vậy sao?"
Thanh Sanh quay đầu nhìn nàng, không thể phủ nhận, Trữ Tử Mộc thập phần tự tin kiêu ngạo, chói mắt như mặt trời. Nhìn xuống bàn tay trắng noãn, không hiểu sao ý niệm kia lại vòng vo trong đầu, nhất thời ho khan, vòng vo đổi đề tài,
"Tại sao lại gọi ta hỏa lân?"
Trữ Tử Mộc đảo dư quang tới, thu biểu hiện khó hiểu của nàng vào mắt, khóe miệng câu lên nụ cười có như không,
"Phụ thân ta trước kia có tặng ta hai con bảo mã, một con là Tuyết kỳ, con kia là Hỏa lân. Bản tính Tuyết kỳ hiền lành trì độn, còn Hỏa lân, cứng đầu kiêu ngạo, sau đó chết một con, chỉ còn một con sống".
"Chắc là Tuyết kỳ còn sống?"
"Bản tính Hỏa lân cương liệt, bổn cung muốn thuần phục nó, quất nó một tháng, tới khi vết thương chồng chéo nó mới chịu phục. Còn Tuyết kỳ ngu dốt lại không ăn không uống, cuối cùng là tuyệt thực mà chết. Như Tuyết kỳ là loại bổn cung ghét nhất, vốn có thể tự lựa chọn con đường, nhưng lại không biết phân biệt mà tự đoạn sinh lộ".
Giọng Trữ Tử Mộc phảng phất buồn buồn, "Bổn cung gọi ngươi là Hỏa lân, mặc dù ngươi vẫn luôn cố chấp bất tuân, nhưng hãy luôn ở bên cạnh bổn cung, đừng như Tuyết kỳ bỏ lại ta, hiểu chứ?", Trữ Tử Mộc bỏ xuống mấy phần kiêu ngạo, lộ ra mấy phần cô đơn. Thanh Sanh nghe lời này cũng chỉ trầm tư không nói.
"Hôm đó ngươi ở trên nóc nhà, ta tìm khắp nơi đều không thấy, chẳng qua là nghĩ ngươi bỏ ta đi nên mới nhất thời tức giận, đá ngã thang, đánh ngươi...", vẻ mặt Trữ Tử Mộc nhu hòa, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, trong mắt còn lấp lánh nước, cúi đầu nói nhỏ.
"Mẫu thân ta mất sớm, sau đó Tuyết kỳ cũng bỏ đi, loại cảm giác bị vứt bỏ này vô cùng khó chịu, vô cùng đáng ghét", Thanh Sanh nhìn vành mắt nàng hơi đỏ, Trữ Tử Mộc luôn luôn kiêu ngạo, vậy mà cũng sẽ có lúc cúi đầu.
Thanh Sanh cũng nghĩ tới thuở nhỏ nàng đã phải chịu tang mẫu, lại được gia tộc nuông chiều đến bất hảo, bây giờ như vậy cũng chỉ là để che giấu nội tâm bất an, sợ bị vứt bỏ mà thôi. Nổi lên tia thương cảm, lúng túng vòng tay qua ôm nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ sau lưng an ủi,
"Hỏa lân thì hỏa lân thôi..."
Trữ Tử Mộc núp trong ngực Thanh Sanh, con ngươi hổ phách đảo quanh lấp lánh, ngốc tử đây quả nhiên ăn mềm không ăn cứng.
---Hết chương 38---
Editor lảm nhảm: Thả thính qua lại kkkk :vvv Trong khi Hậu luyện chữ cho Sanh theo style ôn nhu uống trà đọc sách thì Phi theo style không hẳn hoi cho nhịn cơm :vvv

Nhấn Mở Bình Luận